Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 24: Thân thế!




Chim sơn ca kêu ríu rít , từng đàn từng đàn cùng nhau bay qua mái hiên cổ ẩm ướt kia, những nhánh cây, lầu các đều như được rửa qua, xanh biếc sáng sủa, giọt sương sớm mai đang lăn lộn, cố phản chiếu những tia sáng mặt trời cuối cùng xuyên qua nó trước khi tan hết thành hơi nước. Trên cành cây một đóa hoa lan đang nở rộ, làm đẹp cả một vùng , xuyên qua không khí , giúp mọi người nhìn rõ những cảnh vật đang diễn ra bên trong nó. Nhìn qua cửa sổ bên cạnh kia, tại hai bên giường , là hai hàng thị nữ đứng nghiêm chỉnh cầm trong tay quần áo cùng dụng cụ rửa mặt, ở trên giường, một nữ tử vẫn đang ngủ say, trên người mặc độc một bộ y phục màu trắng, hai cánh tay ló ra khỏi hai cánh tay áo kia là những vết thương nhàn nhạt cơ bản là nhìn đã không thấy nữa , trên cổ tay mang theo chiếc vòng màu bạc, năm ngón tay kia cũng là giới chỉ màu bạc nốt. ( edit đến đoạn này tự dưng thấy ganh tị với hoàng tộc thời xưa thật đấy được ngủ nghê thoải mái chả lo nghĩ gì chả bù bây giờ suốt ngày học T.T ). Ân, đầu tiên xác định, đây là phòng của Long y hoàng , bất quá… Hiện tại người đang ngồi bên giường nàng, là một người đang nhẹ nhàng … nhẹ nhàng đưa người tới gần nàng, ách, nam nhân, không sai, chính xác là một nam nhân, hắn là đang muốn làm gì kia ???? ( oh my god! oh my god ! chậc chậc ). Nam tử không ngừng hạ thấp thân thể xuống gần hơn nữa… gần hơn…, tóc dài từ trên vai chảy xuống nhẹ nhàng, che đi gương mặt tuấn mỹ kia, nhưng là vẫn có thể nhìn được mũi cao thẳng kia, còn có đôi môi cong cong duyên dáng!!! ( woa ganh tị với ca ca này thiệt nghen!!). Có lẽ là cảm nhận được luồng khí áp bức từ đâu đó, Long Y Hoàng đang ngủ say kia mi khẽ động đậy, hơi nhíu nhíu, từ từ mở mắt…. Một bóng đen mơ mơ hồ hồ, không suy nghĩ gì nhiều nàng trở mình, tiếp tục ngủ. Đinh! Sau khi lật qua Long Y Hoàng thong thả nhắm mắt lại, chưa đầy ba giây sau, giật mình cố gắng mở mắt thật to. Mới vừa rồi, mới vừa rồi cái…bóng đen kia.. Nàng dè dặt đem thân thể trở mình lại, cố gắng điều chỉnh ánh mắt, nhìn rõ ràng lại. Oanh! Kinh thiên đại lôi! Hiện tại mặt của hắn chỉ cách mặt nàng chưa đầy một tấc , là… là… Phượng Vũ Thiên! “Trư, còn chưa ngủ đủ sao?” Hắn rất mặt dày mày dạn cười. Long y hoàng sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, tay trái hướng tới bên cạnh người, nắm một cái gối, ném hắn, trúng đầu Phượng Vũ Thiên, sau đó đứng dậy, đá một cước, thuận lợi để hắn ngã xuống giường. “Phượng vũ thiên! Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ngươi muốn dọa quỷ ta sao!!!” Nhất hậu, tiếng rít gào vang vọng khắp cả căn phòng, kinh động đến những chú chim sơn ca ngoài kia khiến chúng bay tán loạn lên không. Nàng chính thức đã tỉnh ngủ, là hắn đương nhiên là bụng làm dạ chịu, Long Y Hoàng ngực phập phồng kịch liệt, nom bộ đang vô cùng tức giận, con ngươi trợn trừng trừng hình viên đạn, lườm người ngồi trên ghế, bắt chéo chân, một tay chống mặt bàn, đầu ngón tay gõ nhịp trên măt bàn, chăm chú nhìn nàng cười, cười đến vô tâm vô phế– vâng! Chính hắn Phượng Vũ Thiên . “Tìm ta có chuyện gì không?” Sau khi thị nữ hầu hạ nàng xong, Long Y Hoàng gẩy gẩy tóc dài, ngồi xuống phía đối diện hắn, nhìn hắn cười đến hai mắt đen kịt tức giận, thật muốn trực tiếp quát ra một câu “ ngươi còn nhìn nữa là ta sẽ có cho ngươi môt đao” lẩm bẩm nói. “Nhàm chán, tìm ngươi chơi đùa.” Phượng vũ thiên lấy tay sờ sờ cằm gầy gò của mình , con ngươi sáng lên trong suốt. “Ngươi thật sự nhàm chán…” Long y hoàng cười nhạo một tiếng, liếc đôi mắt đen của mình nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó hơi gật đầu, chỉnh sửa lại tay áo bản thân: “ tối hôm qua ta đã một đêm mất ngủ?” “Ân, ngủ không được.” “Có thể nói là vậy,bất quá ta cũng còn thắc mắc về thân phận người kia?” ”Rất khó nói, đó là cả một câu chuyện dài rối rắm a…” “Ta đây không quan tâm mấy vẫn đề lằng nhằng đó, tên hắn là gì? Đừng nói với ta cái này cũng rất lằng nhằng nha!” “Nhan khuynh thiên hạ, khuynh thiên tuyệt nhan.” “Hắn gọi Khuynh nhan?” “Ngươi còn không tin a” “Phượng vũ thiên! Ngươi không nên ép ta đánh ngươi!” “Khụ, cái…này, ta nghĩ ngươi là người thông minh chắc hẳn phải biết ý tứ trong đó chứ” “Bất quá cũng không vấn đề gì! Hắn và Phượng Trữ Lan đã từng xảy ra chuyện gì!” “Ta như thế nào lại có khả năng biết nhiều như vậy! Ta biết hắn cũng chỉ mới có mấy ngày thôi! Còn nhiều bí mật chờ khai quật lắm!” Phượng vũ thiên mang ra cái bộ dáng có chết cũng không nói. “Phượng vũ thiên, ta như thế nào không có phát hiện ngươi cũng rất muốn uống rượu phạt nha!” “Hình tượng, hình tượng, an tâm một chút chớ nóng vội, chớ nóng vội, khán, tức giận sẽ không tốt đâu…” “Cút đi!” Long y hoàng không bao giờ … bận tâm đến cái hình tượng nữa, hậm hực định đứng lên không thèm quan tâm. “Không nói cái…này , ” Phượng vũ thiên vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi ra ngoài chơi nha, chị dâu mến…” “Chơi cái gì? Có cái gì chuyện đùa!” “Hôm nay là hội du hà, trên đường có rất nhiều người , anh của ta, còn có phi tử của hắn cũng cùng đi .” “Nhan phi hay Khuynh nhan?” “Ngươi cứ nói đi?” “Nhan phi ba, ta xem Phượng trữ lan còn không nghĩ sẽ phá danh tiếng” “A! Thái tử phi vĩ đại của chúng ta cũng không thực ngu ngốc!” Phượng vũ thiên cảm thán liên tục. “Ngươi muốn chết!” Long y hoàng trực tiếp đã cái ghế sang phía hắn. Một lát sau, hai người xuất hiện ở đầu đường. Đa phần ngoài phố đều là những đôi tình nhân có đôi có cặp, vô cùng náo nhiệt, tiếng rao hàng lại càng làm khu phố thêm ồn ào . Long y hoàng ngẩng đầu, bốn phía lầu tửu điểm cũng không ít , xem ra cũng đã có rất nhiều người, toàn bộ đều là tình nhân, mặc những trang phục đại khái đều giống nhau, thật sự là hình nên phong cảnh phong cách riêng. “Tất cả đều là những cặp tình nhân tới, chúng ta tới làm gì.” Long y hoàng khóe miệng co quắp. “Chơi đùa! Chẳng lẽ cứ ở mãi trong phòng không phải không có gì chơi sao?” Phượng vũ thiên vẫy vẫy tóc, sau đó dắt tay Long y hoàng, lôi kéo nàng về phía bờ sông: “Tẩu, ta mang ngươi đi du hà.” Long y hoàng hoàn toàn hôn mê, nàng cho rằng bản thân đã đủ hiếu động, càng không nghĩ tới cường trung còn có cường trung hơn! Ngoài núi Thanh Sơn lâu ngoại lâu! Giống như Phượng vũ thiên, căn bản là một cái tiểu cường tinh lực tràn đầy ! Xem ra Phượng vũ thiên là đã có an bài trước, bè tre đã chuẩn bị sẵn, trên mặt sông không ít những đôi uyên ương, Long Y Hoàng nhìn lại bản thân, lại nhìn sang phía Phượng Vũ Thiên, đột nhiên rất đau đầu về quan hệ như thế tứ bất tượng . Phượng vũ thiên đột nhiên đứng bất động ở bờ sông, ánh mắt gắt gao chìn chăm chú trên mặt sông nhất diệp thuyền con kia. Đằng trước bè tre, ngồi cùng Phượng trữ lan là Nhan phi, Nhan phi ngả đầu vào vai Phượng trữ lan, nhắm mắt dưỡng thần, hảo không thích ý, Phượng vũ thiên liền như vậy mà nhìn bọn họ, không rời ánh mắt khỏi bọn họ. Phượng trữ lan trong tay cầm một cành trúc thật dài,ánh mắt ôn nhu, Phượng Vũ Thiên trên bờ, không nói nổi lời nào, chỉ là ôm sát mỹ nhân bên cạnh người. Long y hoàng cảm giác được kỳ quái, Phượng vũ thiên nếu là còn nhìn như vậy chắc sẽ hóa thành tượng đá mất, nàng đi tới chỗ hắn, đưa tay vẫy trước mặt Phượng vũ thiên lắc lắc: “Nhìn cái gì? Ngươi muốn thành hòn vọng phu luôn à.” “Như thế nào hội giống như… Ca ca hắn, rốt cuộc là từ nơi này lại nhìn thấy một người giống tới như vậy.” Phượng vũ thiên không để ý đến Long y hoàng, chỉ lầm bầm lầu bầu một mình. “Phượng vũ thiên?” Long y hoàng tiếp tục gọi hắn. “Chính là, giống như thì thế nào, chẳng lẽ là có thể thay đổi cái gì … Coi như là sinh ra để thế thân đi nữa, chẳng lẽ là có thể thay đổi người năm đó đã sở phạm ở dưới thác?” Phượng vũ thiên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, từ đầu đến cuối lầm bầm lầu bầu. “Phượng vũ thiên, ngươi tới cùng đang nói cái gì?” Long y hoàng không hiểu ra sao. “Không có gì! Ân, đợi lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi, lên bè tre đã rồi hẵng nói.” Phượng vũ thiên nắm chặt tay nàng, làm bộ muốn đem nàng kéo xuống bè tre. “Ngươi giải thích cho ta đã” Long y hoàng không liệm tình, bắt tay hắn ra,lạnh nhạt nói: “Cuối cùng là đã có chuyện gì?Nói trước đi rồi trở về cũng không muộn.” “Ai, nữ nhân đều là cố chấp như vậy, tính, ta đây …trước nói cho ngươi một ít ba. ” Phượng vũ thiên vỗ vỗ vạt áo, ngồi xuống tại chỗ, Long y hoàng cũng theo hắn ngồi xuống: “Ngươi biết minh võ lâm không?Trưởng môn các phái trong toàn thiên hạ _minh võ lâm, ở trên giang hồ hô phong hoán vũ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, trời sanh tính phóng đãng không kềm chế được, đồng thời cũng một mực muốn đối nghịch với hoàng thất, là địch, nhưng là có một môn phái không có thực lực, môn phái đó gọi là vô danh môn, trong lúc đó nó tồn tại trên giang hồ cùng hoàng thất, với nhau bất tương nhiễu, đồng thời cũng có lực ảnh hưởng rất lớn.” “Sau đó sao?” “Vô danh môn, là ca ca khởi đầu .” “Phượng trữ lan?” “Ân,vì muốn cho hắn chỗ cư trú, cũng muốn cho hắn một cái công đạo, từ thời niên thiếu đã một mực không ngừng vận dụng các loại thủ pháp để thành lập lên vô danh môn, cho tới bây giờ cũng đã được hơn mười năm, hắn là môn chủ một mực vô danh vô lý không muốn lộ diện, mà Khuynh nha, là hộ pháp thiếp thân của hắn, lúc hắn không có ở đó, mọi quyết định đều nằm trên tay Khuynh Nhan” “Vậy sau đó thế nào?” ” Còn Khuynh Nhan,lúc hắn còn bé không biết đã tìm ở đâu về một cô nhi_ là Khuynh nhan.”