Lãnh Đế Độc Y

Chương 74: Ta sẽ không buông tay




Nghe thanh âm bình tĩnh mà lạnh nhạt kia, có người âm thầm thở dài một hơi, mà đôi mắt hoa đào của Bạch Dật nhìn vào khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng không khỏi xẹt qua mọt tia ảm đạm. Trong lòng nàng, xem ra thật không có hắn.

Không rõ cảm giác trong lòng như thế nào, chỉ biết nghe xong nàng, vốn cõi lòng tâm tình đầy chờ mong lại rơi vào khoảng không, cảm giác mất mác nồng đậm tràn ngập trong lòng, lần đầu tiên trong đời, hắn yêu một người, trước mặt mọi người thổ lộ rồi lại bị cự tuyệt, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, vốn dĩ hắn đã biết rõ kết quả nhưng lại cố tình hết lần này đến lần khác lại muốn nghe chính nàng nói ra.

Kính trọng? Đây không phải là điều hắn muốn…

Một bên Thần nghe thấy Tử Tình cự tuyệt Bạch Dật, khí tức lạnh lùng tràn ngập trên người mới dần dần biến mất, mắt đen sâu thẳm hiện lên một đạo ánh sáng âm u, bên môi gợi lên một nụ cười như có như không, giống như câu trả lời của nàng khiến hắn hài lòng.

Áo bào trắng phất một cái, hắn đi lên phía trước, đến bên người Tử Tình, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm mang theo một tia nhu hòa nói: “Tử Tình, ta có chút mệt mỏi, mang ta đến núi Lăng phong đi!”

Tử Tình nâng mắt nhìn hắn một cái, thấy đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm lại mang theo một chút nhu hòa, khóe môi khêu gợi hơi hơi giơ lên, như có một chút không vui vẻ, lúc này đang nhìn nàng, dường như đang chờ nàng vì hắn mà dẫn đường.

Cảm thấy vài phần khó hiểu, đôi mắt bình tĩnh mà thanh tịch hướng về phía Lăng Thành ở bên cạnh nhìn lại, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này mới nhẹ giọng đáp: “Tốt, huynh đi theo ta” nói xong, quay người về hướng núi Lăng Phong mà đi.

Bạch Dật ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng sóng vai đi cùng nhau hướng về phía núi Lăng Phong, thần sắc ảm đạm theo thời gian rút đi, trong nháy mắt lại khôi phục lại bộ dạng tà mỵ, chỉ thấy mắt hoa đào híp lại, khóe môi khẽ nhếch, hướng về bóng dáng Tử Tình hét lớn: “ Huynh sẽ không buông tay đâu! Cuối cùng sẽ có một ngày, huynh nhất định sẽ làm cho muội yêu mến huynh”. Nhìn thấy bước chân nàng hơi dừng lại, nụ cười khóe môi lại càng thêm sâu.

Hắn, Bạch Dật, cũng không phải là người dễ dàng buông tha cho người khác! Đã là yêu, vậy thì hắn sẽ dùng mọi cách để theo đuổi. Hắn cũng không tin, hắn có ưu thế ‘làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật’ lại thất bại! (ý là BD ở bên cạnh TT nhiều hơn nên có nhiều cơ hội)

Lăng Thanh có chút nhíu mày, liếc nhìn Bạch Dật, ống tay áo phất một cái, hai tay thả lỏng phía sau cũng quay người ly khai. Người trẻ tuổi hiện giờ, không biết trong đầu cả ngày suy nghĩ cái gì?

Thấy Lăng Thành ly khai, mấy người Tử Nghiên cũng rời đi. Lãnh Tuyệt Thần ở trên núi Lăng Phong bọn hắn, nên bọn hắn cũng phải trở về chuẩn bị chút, xem hắn có hay không cần cái gì.

Một bên Bạch Dục liếc nhìn Bạch Dật một cái thật sâu, trong mắt thậm chí là có tia bội phục, bội phục hắn dám trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời như thế, nếu đổi lại là hắn, cho dù thật sự có yêu nàng, hắn cũng không dám làm ra chuyện như vậy.

Hắc bào phất một cái, giống như người khác cũng xoay người ly khai. Bị cỗ uy áp kia chấn động đến, chỉ sợ thương thế bây giờ lại tăng thêm, nhưng mà cũng may mắn hôm nay tới đây, bằng không, lại bỏ lỡ thật nhiều trò hay rồi.

“Sư huynh, để ta dìu người trở về!” Nữ đệ tử xinh đẹp trước kia ở Nhất trọng môn cùng hắn nói chuyện bước nhanh đến cạnh Bạch Dục dịu dàng cười nói, không đợi hắn mở miệng liền quen thuộc dìu hắn hướng đến cửa nhất trọng môn.

Bạch Dục nhìn nàng một cái, chỉ hơi nhíu chút lông mày,nhưng cũng không nói gì, để mặc nàng dìu mình đi. Chống đỡ lâu như vậy rồi, thể lực của hắn chậm rãi mất dần theo thời gian, có người dìu còn đỡ hơn không.

Thấy bọn họ đã đi, mọi người cũng dần dần tản ra, vừa đi vừa nghị luận, rốt cuộc nghi thức triệu hoán hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Cỗ uy áp làm chấn động cả Thanh Sơn khiến mọi huyễn thú cúi đầu xưng thần là đến từ đâu? Hôm nay nghi thức triệu hoán cũng không xuất hiện huyễn thú cường đại gì nha? Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Mà tại thời điểm toàn bộ Thanh Sơn đang nghị luận, lúc này Thanh Sơn sơn chủ cùng các vị Môn chủ và phong chủ ngồi quanh một chỗ, nói về nghi thức triệu hồi làm cho mọi người rung động, không kịp trở tay ngày hôm nay.

“Các vị cảm thấy, cái lực lượng mang theo uy áp mạnh mẽ kia là gì vậy ? Còn có, cỗ quang mang như ánh sáng mãnh liệt kia sau cùng kia là cái gì? Có thể nhìn ra được chút gì không?” Thanh Sơn sơn chủ hỏi, ánh mắt cơ trí đảo qua mấy người Môn chủ cùng Phong chủ.

Nhất trọng môn Môn chủ trầm tư một chút, nói ra: “ Cỗ uy áp hôm nay thực không bình thường, những năm qua, nghi thức triệu hoán chưa bao giờ phát sinh ra chuyện kỳ quái như vậy, như là có cường đại huyễn thú xuất hiện, lúc đó tất cả huyễn thú đều cả kinh nằm rạp trên mặt đất run rẩy, thật sự là quá kì quái”

“Ta lúc ấy cũng nghĩ là có cường đại huyễn thú được triệu hoán ra, nhưng là sau đó xem xét, lại thấy những huyễn thú được các đệ tử triệu hồi ra cùng huyễn thú bình thường không có gì bất đồng. Suy nghĩ thật lâu cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Trong đó có một vị phong chủ nói xong, chỉ thấy hắn hơi nhăn lông mày lại, suy nghĩ sâu xa.

Tam trọng môn Môn Chủ cũng mở miệng, nói ra: “Hơn nữa, lúc ấy vẻ hào quang vừa lui đi, đám huyễn thú do khoảng trăm tên đệ tử triệu hoán ra đều nằm rạp trên mặt đất, xem ra cũng là bị cỗ uy áp cường đại kia làm cho bị thương không nhẹ, nếu thật có huyễn thú cường đại được triệu hoán ra, như thế nào không ai phát hiện ra?”

Một vị Phong chủ nhẹ gật đầu nói: “Nói cũng đúng, lcỗ uy áp phát ra cường đại kia nằm ở vị trí giữa một trăm tên đệ tử đứng trong Thiên động, ngay cả huyễn thú của chúng ta cũng phải quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được thì mấy con huyễn thú vừa triệu hồi ra làm sao có thể chịu được cỗ uy áp kia? Hơn nữa, nếu thật sự là do con huyễn thú nào đó được triệu hồi ra gây nên vậy con huyễn thú đó đâu? Chúng ta nhiều người như vậy làm sao lại không nhìn thấy cái gì?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đang ngồi không khỏi nhẹ gật đầu, đây cũng là điểm mà bọn họ không nghĩ ra, nếu thực sự có huyễn thú cường đại được triệu hoán ra, như vậy cái con huyễn thú khiến chấn động lớn như thế ở đâu? Vậy sao không có ai được nhìn thấy?

Nghe được mọi người nói, Thanh Sơn sơn chủ cười cười, ánh mắt cơ trí lướt qua mỗi vị môn chủ và phong chủ đang ngồi, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào người của Lăng Thành vẫn tĩnh tọa, yên lặng không có mở miệng nãy giờ, mang theo thanh âm vui vẻ hỏi: “Lăng phong chủ, ngươi nghĩ chuyện này như thế nào?”

Nhìn lại theo ánh mắt của sơn chủ , ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lăng Thành một thân áo bào xám. Ở Thanh Sơn này, có thể xem như một sự tồn tại đặc biệt trên Thanh Sơn này, đệ tử các Phong cùng với các Môn khác tuyệt đối không thể chỉ có vài tên đệ tử như thế được, vậy mà hắn có thể khiến cho Sơn chủ đồng ý cho phép hắn tự mình chọn đồ đệ. Cái này chính là một ưu đãi mà không phải là bất kì một vị Môn chủ hay Phong chủ nào ở Thanh Sơn có được.