Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 13




Bàn tay Dương Đình Phong di chuyển xuống hạ khố Mạch Quai, vuốt ve lấy cự vật ẩn giấu bên trong quần lót đã sớm ngẩng đầu, rời khỏi môi Mạch Quai, Dương Đình Phong hạ mình xuống, kéo quần lót của hắn, tay dang rộng hai bắp chân hắn, tính khí nam nhân gồng gềnh nổi lên.

Dương Đình Phong cảm thấy môi hơi khô khốc, đầu chôn giữa hai chân Mạch Quai, há miệng ngậm lấy côn th*t cứng rắn, nóng như lửa đốt. Cơ thể Mạch Quai trở nên căng cứng, vật thể nam nhân bị hôn liếm khiến đùi hắn run rẩy, cảm giác tê dại nóng ran lây lan khắp người. Tay hắn nắm lấy tóc Dương Đình Phong, ngẩng cao cổ há miệng thở dốc.

côn th*t ở trong khoang miệng bị Dương Đình Phong điên cuồng mút, hút hết khí lực cuồng dã của vật thể, đầu lưỡi trơn nhạy quét qua quy đầu bóng mượt, lại trượt xuống liếm quanh "cây gậy" đỏ hồng nóng bỏng, lông mao cọ lên mũi vừa ngứa ngáy vừa kích thích dục vọng của cả hai. Mạch Quai cúi đầu, vươn tay ôm lấy đầu Dương Đình Phong kéo lên, đôi môi mạnh mẽ áp chế môi Dương Đình Phong, đầu lưỡi ươn ngạnh liếm môi, liếm quanh đầu lưỡi của y.

- Dương Đình Phong... hức... tôi nói cho cậu biết... đêm nay cậu phải để cho tôi thao cậu, rõ chưa.. hắc hắc... - Mạch Quai đem Dương Đình Phong đặt ở dưới thân, hơi thở nồng nặc mùi bia, hai mắt say lờ đờ, gò má ửng hồng, miệng cười khúc khích.

Dương Đình Phong còn chưa kịp lên tiếng, hai bắp chân đã bị Mạch Quai tách ra, lông mày hắn nheo lại, bĩu môi nói.

- Cái mẹ gì đây... vì cái gì... hức... xúc xích của cậu lại to hơn của tôi chứ? Để tôi đo thử, dám làm bẽ mặt ông à. - Mạch Quai nói xong, liền cầm lấy ngự khí cương cứng dữ tợn của Dương Đình Phong, đặt dưới dương v*t của mình.

- Kháo, dài hơn tôi đến tận 5 xentimet.... thôi dẹp, ông đây không làm nữa, tự thẩm du vậy. - Mạch Quai trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, vung tay đánh vào phân thân thô dài của y, hừ nhạt một cái, liền nằm xuống giường, bàn tay an ủi tính khí chứa đầy dục vọng.

Dương Đình Phong dở khóc dở cười, nâng người dậy kéo lấy cổ chân Mạch Quai, dùng cơ thể cao lớn bao phủ lấy người hắn, đặt hai chân hắn gác lên vai, khom lưng vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ nhàng đáp xuống một nụ hôn, ghé sát bên tai hắn, hơi thở phả vào nóng hổi.

- Thẩm du một mình chán lắm, không bằng... để tôi phối hợp cùng cậu đi.

Mạch Quai ở bên dưới nở nụ cười khoái trá, tay ôm lấy mặt Dương Đình Phong, mơ mơ màng màng nhìn chăm chăm vào y.

- Dương Đình Phong... vì cái gì tôi hiện tại mới cảm thấy... cậu đáng yêu đến như thế chứ... moa. - Liền hung hăng gián môi hôn một điểm lên mặt Dương Đình Phong, cười khúc khích.

- Hảo, cậu giúp tôi giải quyết chỗ này... tôi muốn xem khả năng của cậu như thế nào... he he. - Người nọ lại ăn nói lung tung, Dương Đình Phong lắc đầu hết nói nổi, kéo hai chân Mạch Quai thẳng về phía trước, đem cự vật to lớn chen vào giữa cửa động hắc ám, mạnh mẽ tiến vào mà không hề báo trước.

- AA...Oa... aa!! - Nơi kín đáo bị kéo căng đến cùng cực, cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại, Mạch Quai trợn ngược hai mắt, miệng thét lên một tiếng chói tai, làm kinh động đến Dương Đình Phong.- Rất đau? - Dương Đình Phong ngừng động tác, sốt ruột hỏi.

Mạch Quai liều mạng thở gấp, trừng hai mắt nhìn Dương Đình Phong, hung hãn quát lớn.

- Tôi bảo cậu thẩm du giúp tôi... không phải là cái việc này! Mau lấy nó ra!

- Có chết cũng không. - Dương Đình Phong gầm mạnh, ánh mắt như bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, hơi thở một lúc gấp gáp, chưa chờ Mạch Quai lấy lại khí lực, y liền đem hung khí dùng sức tiến vào thật sâu, chạm thật mạnh vào động huyệt không chút luyến tiếc.

- Không muốn a... hảo đau... hảo đau a. Tên khốn! Mau lấy nó ra! Tên bánh bèo hỗn đản! - Mạch Quai ở bên dưới ra sức giãy dụa, nơi kín đáo của nam nhân bị tra tấn đến cực độ, ngay cả tính khí cũng thô lớn như vậy, nóng bỏng như vậy, chính hắn cũng không kiềm chế được.

Dương Đình Phong khinh thường cười ra tiếng, cầm lấy cổ tay Mạch Quai, một phen đem người hắn lật lại nằm sấp trên giường, chế trụ hai cổ tay hắn ra sau, môi kề sát bên tai hắn, thều thào nói.

- Bên trong của cậu... hảo nóng, muốn giết chết tôi rồi.

- Cậu... cậu còn dám nói! - Mạch Quai cắn chặt môi dưới, tức tối lên đến tỉnh điểm.

Dương Đình Phong dời tầm mắt, dừng lại ở hai cánh mông cong vểnh trắng noãn của Mạch Quai, dục vọng phát tán càng lúc mạnh mẽ, khóe miệng hơi cong lên, vung tay đánh vào mông hắn. Ba ba ba, mông thịt trắng nõn bị đánh đến run run, Mạch Quai xấu hổ cắn chặt răng, vừa giận vừa thẹn quát.

- Con mẹ nó cậu dừng tay cho tôi!

Bàn tay Dương Đình Phong bấu chặt lớp thịt căng mọng, vừa dẻo vừa nảy nở, thực tình khiến cho người rất muốn cắn một cái.

- Mông cong như thế này, còn dám mở miệng nói thao tôi. - Ba ba, liền vung tay tiếp tục đánh xuống, hai cánh mông đàn hồi bị đánh đến ửng đỏ.

- Mặc kệ tôi! Cậu thử tìm cả thế giới này xem có ai mông cong như tôi không? - Vành tai Mạch Quai nóng lên, hung hăng nhìn Dương Đình Phong.

- Mồm mép cũng đanh đá lắm. - Dương Đình Phong nhếch miệng, nắm lấy cằm Mạch Quai, trụ lấy đôi môi sắt thép của hắn, hung hăng mút lấy môi hắn, đầu lưỡi đánh từ trên xuống dưới càn quấy bên trong khoang miệng.

- Ô... ưm... ha. - Mạch Quai phát ra tiếng rên rỉ, Dương Đình Phong hài lòng rời khỏi môi hắn, một tay ghì lấy sau ót hắn, di chuyển phần hông, dương v*t ở bên trong đẩy sâu vào vách tường.

- Ngô... nhẹ... nhẹ một chút. - Nơi trống rỗng hiện tại được Dương Đình Phong lấp đầy, Mạch Quai run rẩy toàn thân, nơi vốn dĩ nên đau nhức kia đột nhiên nổi lên một trận ngứa ngáy, tay hắn ôm chặt lấy cổ Dương Đình Phong, đem cơ thể hai người dán sát vào một chỗ.

- Hiện tại... có thoải mái không? - Hơi thở Dương Đình Phong gấp gáp, mỗi một lần động đều đánh thẳng đến điểm sâu nhất, nơi kia của hắn càng lúc càng kẹp chặt lấy cự vật thô lớn, lý trí Dương Đình Phong dường như bị đánh đi mất, muốn nhẹ cũng không thể được.

- Mau... di chuyển đi. Tôi không chịu được... ân. - Mạch Quai nặng nề thở dốc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, khoái cảm mạnh mẽ dâng trào, hắn cảm thấy chính mình lúc này sung sướng hơn bao giờ cả, hắn muốn vật thể kia tra tấn hắn, điên cuồng chọc hắn, chọc đến nơi sâu nhất.- Là chính cậu nói. Đừng cầu xin tôi.

Dương Đình Phong không thể khống chế chính mình được nữa, dựng thẳng người dậy, hai tay tách rộng hai bắp chân Mạch Quai ra, động tác nhanh chóng đưa đẩy, đỉnh đầu hung hăng ra vào bên trong vách thịt mềm mịn, dùng sức đâm mạnh, hận không thể đem cơ thể hắn xé làm hai nửa.

- Aa... ah.... hảo nhanh... hảo nhanh a. - Tiếng rên của Mạch Quai liên hồi không có điểm ngừng lại, tay hắn bấu chặt vào khăn trải giường, hai mắt nhắm nghiền, miệng hé mở phát ra tiếng rên ngân vang cả căn phòng rộng lớn.

- Cậu kẹp chặt chết tôi rồi. - Dương Đình Phong gầm mạnh, động tác một lúc càng mãnh liệt thô lỗ, tựa hồ muốn đem người dưới thân chèn ép thành một tấm lụa mỏng manh, đỉnh đầu hung bạo tra tấn vách thịt mềm mại. Hành động của Dương Đình Phong đặc biệt rất nhanh, xương hông chạm mạnh vào hai cánh mông hắn, độ đàn hồi cao, mỗi một lần chạm đều kêu lên thanh âm ba ba dữ dội, kích thích dục vọng của y.

- Ân... thích quá.... mạnh hơn nữa... tôi muốn nhiều hơn! - Bị những cú va chạm kịch liệt của Dương Đình Phong hành hạ, Mạch Quai rốt cuộc không thể chịu đựng cái dục vọng trong người đang ngày một khoét sâu tâm hồn hắn, mong muốn cùng khát vọng lên đến đỉnh cao, hắn khao khát cự vật thô lớn kia, khao khát xúc xích khủng bố của y mà tra tấn hắn.

Dương Đình Phong hừ lạnh, cầm lấy cổ tay Mạch Quai mạnh mẽ kéo lên, đem hắn ổn định ngồi trên đùi mình. Mạch Quai vươn hai tay nắm lấy tóc Dương Đình Phong, cúi xuống hôn lấy môi Dương Đình Phong một cách điên cuồng, đầu lưỡi phá đảo mọi ngõ ngách trong miệng y, nước bọt trào ra, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

- Hừ... có thích không? Ân? - Mồ hôi trên trán Dương Đình Phong rơi xuống dày đặc, hơi thở gấp gáp, nóng như lửa đốt, Mạch Quai cũng không thua kém, ở bên tai Dương Đình Phong tàn sát cắn xé, hắn giống như bị dục vọng cùng cơn say làm đánh mất thần trí.

- Thích... thích muốn chết. Không ngờ được thao cũng sướng đến như vậy... Phong, cậu cũng thử một lần đi.. hắc hắc. - Hai chân thon dài của Mạch Quai bám lấy thắt lưng Dương Đình Phong, thân thể hoàn toàn đáp nhận dương v*t thô to của Dương Đình Phong đang mạnh mẽ sáp nhập thao lộng bên trong thân thể mình.

- Mạch Quai, cậu hiện tại đang muốn giết chết tôi đấy. - Dương Đình Phong nghiến chặt răng, bàn tay di chuyển xuống bấu lấy hai cánh mông cao su của Mạch Quai, đem côn th*t hạ thấp lên cao, ra vào trừu sáp cái động huyệt dâm đãng của hắn.

Căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục, trên chiếc giường lớn thân thể hai người nam nhân trần như nhộng liều mạng dây dưa, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng va chạm thân thể, chỉ cần nghe qua thực sự khiến cho người ta muốn đỏ mặt. Hai người làm tình rất lâu rất lâu, rốt cuộc Mạch Quai kiềm chế không được niềm vui sướng, nhịn không được liền bắn ra trước, nước mắt khoái cảm theo khóe mắt chảy xuống, từng mẩu tinh dịch đầy đặn bắn lên ngực Dương Đình Phong.

Thời điểm khi hắn bắn tinh, cửa huyệt phía sau không ngừng co co rút rút, nuốt chặt cự vật của Dương Đình Phong, khoái cảm điên cuồng dâng trào khiến y phải tận dụng hết khí lực, đem dương v*t của mình đỉnh đến chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng ấm phun vào bên trong Mạch Quai.- Hộc... hộc.

Khí lực cạn kiệt, hai tay Mạch Quai cơ hồ đã mềm nhũn, rời khỏi cổ Dương Đình Phong, cơ thể bất lực liền ngã ra sau, Dương Đình Phong vừa kịp đưa tay giữ lấy thắt lưng Mạch Quai, kéo hắn vào lồng ngực, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường, dùng gối kê lấy đầu hắn.

- Mệt không? - Dương Đình Phong gỡ ra mái tóc ướt đẫm dính trên trán Mạch Quai, điều chỉnh lại hô hấp, trầm giọng hỏi.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có hơi thở đều đặn ở bên tai, Dương Đình Phong thở dài, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên ngũ quan Mạch Quai, vuốt ve từ mí mắt, sống mũi đến đôi môi của hắn. Hai mắt Mạch Quai nhắm chặt, miệng mấp máy như đang nói gì đó, Dương Đình Phong ghé tai qua, lời nói của hắn không được rõ ràng.

- Bà ngoại...

Dương Đình Phong khẽ cười, đôi môi hôn nhẹ lên trán Mạch Quai, nụ hôn sau đó di chuyển xuống sống mũi, cằm hắn. Ngứa ngáy lan khắp gương mặt, Mạch Quai theo bản năng nheo chặt mày, hé mắt mở ra, trước mắt mờ ảo gương mặt của Dương Đình Phong, tay hắn vươn lên chạm lên mặt y, ngẩng đầu hôn lên bờ môi y, đầu lưỡi tinh tế quét qua đầu lưỡi Dương Đình Phong.

Rời khỏi môi Mạch Quai, Dương Đình Phong nằm xuống, lấy chăn đắp cho cả hai, gác tay ra sau đầu hắn, ôm hắn vào ngực, bàn tay vỗ nhẹ đầu hắn, ôn nhu nói.

- Ngủ ngon.

Mạch Quai không trả lời, mệt mỏi chôn đầu vào hõm cổ Dương Đình Phong, chậm rãi đóng mắt lại. Thẳng cho đến sáng ngày hôm sau, Mạch Quai ở trên giường đã rời khỏi lồng ngực Dương Đình Phong, tấm chăn ngoài ý muốn nằm trên sàn nhà, hai chân hắn gác lên chân Dương Đình Phong, cơ thể không một mảnh vải che lấy nơi riêng tư, tư thế nhìn qua trông thật khó coi.

Bàn tay Mạch Quai sờ soạng tứ phía, dừng lại ở một chỗ không nên chạm, tay hắn cầm lấy vật thể kia, mềm mềm lại to lớn, cảm giác vô cùng quen thuộc, cái này... rõ ràng là bộ phận của nam nhân, nhưng không phải là của hắn, Mạch Quai trong đầu nghĩ thầm, cảm thấy có gì đó không đúng, lông mày lập tức nhíu chặt lại.

Hắn vươn tay di chuyển lên trên, bàn tay bóp chặt quai hàm Dương Đình Phong. Dương Đình Phong bị làm cho tỉnh giấc, nheo hai mắt nhìn sang Mạch Quai. Mạch Quai quay đầu, lúc này dường như đã phát giác ra điều gì, lập tức mở to hai mắt, tiếng rống lớn vang lên động địa.

- Con mẹ nó tên bánh bèo hỗn đản!

Dương Đình Phong phiền toái xoa xoa huyệt thái dương, với tay cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, hiện tại đã gần 9 giờ sáng, quả nhiên đêm hôm qua làm tình rất kịch liệt, thành ra sáng hôm nay ngủ đến không biết trời đất. Mạch Quai ở bên này tâm tình cực kỳ hỗn loạn, đỡ lấy thân thể đau nhức ngồi dậy, tầm mắt trong vô thức trùm lên hạ thể to lớn của Dương Đình Phong, hai gò má Mạch Quai lập tức nóng như lửa đốt, liền kích động xoay lưng lại, thở dốc.

- Cậu nói đi.... đêm qua rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì cái gì cả tôi và cậu đều không mặc đồ? Còn có... còn có tại sao tôi lại ngủ ở phòng cậu chứ!!?

Dương Đình Phong ngồi dậy, lưng tựa vào giường, cầm lấy mắt kính đặt trên tủ đeo vào, lạnh lùng nói.

- Tự cậu nhớ lại đi.

Mạch Quai chau mày, nhắm nghiền hai mắt, cố nén nhớ lại mọi sự việc đêm qua, bọn hắn đi siêu thị, sau đó uống rượu, rồi sau đó...

- Dương Đình Phong... tôi hận cậu.

- Tôi muốn uống thêm.

- Cái gì đây... vì cái gì xúc xích của cậu lại to hơn của tôi chứ?

- Thẩm du một mình chán lắm... không bằng để tôi phối hợp cùng cậu đi.

- Thích quá... thích muốn chết.

Bao nhiêu tình huống đêm qua đổ dồn vào đầu Mạch Quai, hắn cắn chặt môi dưới, vò đầu thành mảnh hỗn loạn, nếu hắn nhớ không lầm, không sai biệt tối hôm qua chính là uống quá chén, biết rõ tửu lượng không tốt, lại tự ý chui đầu vào lưới, quả nhiên vẫn là một tên đại ngu ngốc.

Mạch Quai chậm rãi xoay đầu, hai mắt trừng trừng nhìn Dương Đình Phong, Dương Đình Phong biết rõ đối phương đã hoàn toàn tỉnh táo, không có lên tiếng, trên mặt không biểu hiện gì.

- Con mẹ nó đều là tại cậu hết, đồ hỗn đản!

Mạch Quai hung hăng ném một câu, vừa bước xuống giường đã ngã bịch trên nền đất, chỗ đau ở phía sau bị tác động, hắn thét lên một tiếng chói tai, Dương Đình Phong vội vã đi tới đỡ lấy cánh tay hắn, Mạch Quai thở dốc, gạt bỏ tay Dương Đình Phong ra, kéo tấm thân chi chít vết đỏ trên người, thất tha thất thểu đi vào phòng tắm.

====== HẾT CHƯƠNG 13 ======