Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 5




Buổi tối ở thư viện, Dương Đình Phong ngồi ở một góc đọc sách, nghe thấy bên ngoài cửa thư viện mở, thân ảnh cao gầy của Mạch Quai tò tẽn bước vào, như thường lệ đến quầy thủ thư chào hỏi bác Tư, rồi lần theo dãy truyện tranh bước tới, tai cắm phone nghe nhạc, vừa nhâm nhi bài hát vừa ôm một chồng cuốn truyện tranh đến phòng đọc.

Lúc kéo ghế toan tính ngồi xuống, tầm mắt vô thức bắt gặp hình ảnh quen thuộc của người nọ, Mạch Quai nhíu lông mày, hạ xuống tai phone, trong đầu suy nghĩ một lúc, miệng liền nở nụ cười khoái trá. Hắn ôm chồng sách đi tới chỗ Dương Đình Phong, đặt chồng sách xuống, kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống, hai chân bắt chéo gác lên bàn.

Dương Đình Phong giương hai mắt nhìn qua, gấp cuốn sách lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Mạch Quai vừa vặn phát hiện kịp, lập tức buông hai chân xuống, chổm người qua níu lấy góc áo Dương Đình Phong, trên mặt đều là ủy khuất.

- Uy, như thế nào lại ngó lơ tôi?

Dương Đình Phong dừng cước bộ, ngoảnh đầu lại nhìn xuống góc áo mình, thở dài một tiếng, liền quay về chỗ ngồi.

- Tôi vì cái gì phải ngó lơ cậu?

- Không phải vừa rồi rõ ràng quá còn gì. - Nhìn thấy đối phương mãi đăm chiêu đọc cuốn sách trên tay, Mạch Quai ở một chỗ ngó đầu qua, miệng lẩm bẩm đọc theo dòng chữ trên trang giấy.

- Sau khi biết được nạn nhân chết vì ngạt nước, cảnh sát liền đổ bộ đến hồ bơi khu tập thể A...

Dương Đình Phong gấp cuốn sách lại, đưa mắt nhìn qua Mạch Quai. Đang đọc dang dở, bị người nọ cắt ngang "tư tưởng" của mình, Mạch Quai chau mày tỏ vẻ khó chịu, giương hai mắt nhìn lên, lại vô tình bắt gặp cặp mắt của Dương Đình Phong, không khỏi ngây ngốc một lúc.

Kỳ quái, vì cái gì tên bánh bèo này nhìn chằm chằm mình như vậy, lại nói, mình vì cái gì lại không thể cử động được, Mạch Quai trong đầu ảo não suy nghĩ, mím chặt môi dưới, chớp chớp hai mắt, nơi phía ngực trái không hiểu lý do tại sao lại đập bình bịch.

- Đọc đủ chưa? - Bị Dương Đình Phong nói một câu phũ phàng, Mạch Quai nhướn môi, một phen kéo ghế ngồi cách xa y khoảng 2 mét, cầm cuốn truyện lên đọc, không nhìn đến y nữa.

Ngồi trong thư viện được một tiếng đồng hồ, Mạch Quai hạ cuốn truyện xuống, duỗi tứ chi ổn định cơ xương, tay đưa lên miệng ngáp một hơi dài, dụi dụi mi mắt. Cửa phòng bị đẩy ra, bác Tư tay cầm chìa khóa bước tới, thuận tay thu dọn đống truyện tranh trên bàn, vừa nói.

- Tiểu Quai, hiện tại cũng đã trễ rồi, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, cha mẹ sẽ lo lắng đấy.

- Bác đừng nhắc bọn họ trước mặt cháu nữa có được không? Được rồi, chỗ này để cháu làm. - Đẩy cánh tay bác Tư, Mạch Quai đứng dậy phụ dọn đem truyện tranh trả về chỗ cũ, đeo ba lô lên vai, mới để ý người nọ vẫn còn ngồi đọc sách.

- Uy, thư viện sắp đóng cửa rồi, cậu còn ngồi lì ở đó làm cái gì?

Dương Đình Phong không có ý định đáp lại, từ tốn đem cuốn sách đặt trên giá sách, khoác áo khoác vào, tay cho vào túi áo bước ra ngoài. Mạch Quai khinh khỉnh chậc một tiếng, quay sang bác Tư cúi đầu.- Bác Tư con về.

- Bên ngoài có tuyết trơn trượt, đừng chạy nghe chưa? - Nhìn bóng lưng tiểu tử kia hấp tấp chạy đi, bác Tư ở phía sau cũng không quên dặn một câu, Mạch Quai đưa tay ra hiệu đã biết, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, bác Tư chỉ có thể lắc đầu chịu thua.

Trên vỉa hè, Dương Đình Phong đứng một góc ở ngã tư đường, phía sau đột nhiên có tiếng còi truyền đến, Dương Đình Phong ngoảnh đầu nhìn lại, bị ánh sáng chiếu vào mắt. Đợi đến khi đồng tử nhìn rõ trở lại, Mạch Quai đang lái xe máy chạy tới, dừng trước mặt Dương Đình Phong, đầu đội mũ bảo hiểm, miệng cười tươi rói.

- Uy, cậu vì cái gì lại đi bộ, không bắt taxi sao?

Dương Đình Phong không trả lời, cũng không quản đến hắn.

- Không lẽ cậu nghèo đến mức, không có tiền trả taxi? - Suy nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu, Mạch Quai miệng nở nụ cười nham nhở, Dương Đình Phong nhíu mày nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng. Phía trước cột đèn chuyển sang đèn màu xanh, Dương Đình Phong cho tay vào túi áo, dưới làn đường người đi bộ băng qua đường.

- Uy, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà, cậu e thẹn như thiếu nữ mới lớn ý. - Mạch Quai vẫn không ý định không bám theo Dương Đình Phong, đi bên cạnh y lái xe máy với tốc độ chậm, miệng không ngừng luyên thuyên.

Dương Đình Phong cố nén cơn giận trong lòng, lập tức dừng cước bộ, lạnh lùng nói.

- Cậu không có việc gì làm sao?

- Cậu nói thử xem. - Mạch Quai tắt xe máy, chống tay lên tay lái, nhe răng cười.

Dương Đình Phong nặng nề thở dài, tầm mắt trong vô thức trùm lên cái áo mỏng manh trên người Mạch Quai, trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng.

- Cậu không lạnh sao?

Mạch Quai căn bản không nghe đối phương vừa nói gì, tròn xoe mắt nhìn Dương Đình Phong.

- Cậu nói cái gì?

Vừa lúc này phía sau có một chiếc xe máy phóng lên, Dương Đình Phong kịp thời đưa mắt nhìn qua, một phen cầm lấy cổ tay Mạch Quai kéo vào lồng ngực, xe máy kia như điên nhào tới, đụng phải xe máy của Mạch Quai tạo một đường dài ngay trên mặt kính.

Tay Dương Đình Phong chạm vào cánh tay của Mạch Quai, cảm giác lạnh lẽo tê dại xông lên tri giác, y nheo lông mày, chậm rãi buông Mạch Quai đang nằm trong lồng ngực mình, toan tính mở miệng nói chuyện, người nọ đột nhiên chạy tới ôm lấy xe máy, tay chạm lên vết trầy xấu tầm nhìn trên tấm kính, ngoảnh đầu quát lớn.

- Mẹ kiếp, thằng khốn có biết lái xe không vậy hả?

Dương Đình Phong đứng một bên ném ánh mắt khinh thường, đem áo khoác trên người cởi ra, ném lên yên xe máy, lạnh lùng nói một câu.

- Khoác vào đi.

Mạch Quai ngây ngốc một lúc, có như không cầm lên áo khoác của Dương Đình Phong, tầm mắt nhìn sang ánh mắt lạnh như băng của đối phương. Mạch Quai hiện tại có một phát hiện, mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy, hắn dường như bị xoáy sâu vào đó, cái nhìn luôn trống rỗng, có phần lạnh lẽo, nhưng đôi lúc lại ấm áp không lý do. Mạch Quai cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy chính mình thực sự khác biệt, khác biệt ở chỗ, nó luôn khiến cậu trong vô thức mà tức giận, tức giận cái con người lạnh lùng ấy, vậy mà vì cái gì lại đột nhiên ôn nhu bất thường. Nhưng không phải một lần, lần đó cũng vậy, con người này, đến tột cùng chính là lạnh lùng, hay là ôn nhu?

- Cậu thật kỳ quái. - Suy nghĩ trong đầu cái gì, Mạch Quai liền một mạch nói thẳng ra.

- Tôi vì cái gì lại kỳ quái? - Dương Đình Phong lướt mắt một lượt từ đầu tới chân mình, nheo mắt hỏi.

- Uy, tôi mặc cái này, cậu lấy cái gì mà mặc. - Nhưng lời muốn nói lại không tài nào mở miệng được, Mạch Quai thu tầm mắt, hất cằm chỉ về phía Dương Đình Phong, hỏi.

- Việc đó không cần cậu quản. - Dương Đình Phong nói xong, liền xoay người về phía trước bước đi, không ngoảnh đầu lại.

Mạch Quai nương theo bóng lưng rộng lớn kia nhìn đăm chiêu, hai tay siết chặt áo khoác trong tay, miệng hít một hơi, nhanh chóng đem áo khoác của Dương Đình Phong khoác vào, ngồi lên xe máy lái đến chỗ Dương Đình Phong.

- Uy, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.

- Không cần. - Dương Đình Phong vừa đi vừa trả lời.

- Đi bộ vừa mệt vừa lạnh, không bằng để tôi chở cậu đi. - Mạch Quai nói xong liền dừng xe bên lề đường, mở cốp xe lấy thêm một cái nón bảo hiểm, tò tẽ bước tới đưa cho Dương Đình Phong, cười tươi rói.

- Cầm lấy.

- Tôi đã nói không cần. - Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, chau mày nhắc lại lần nữa, nhưng lời nói chỉ vừa kịp dứt, Mạch Quai đột nhiên kéo lấy cổ tay y, đem nón bảo hiểm đội lên đầu, không quên đưa mu bàn tay gõ nhẹ một cái.

- Chà, cũng vừa vặn đấy chứ, đến, ngồi phía sau tôi. - Liền ngồi lên xe máy, vừa nhìn Dương Đình Phong, tay vỗ vỗ yên xe ở sau lưng mình.

- Cậu thật phiền phức. - Dương Đình Phong không kiêng nể bước tới, theo lời Mạch Quai ngồi ở phía sau hắn.

Mạch Quai ở phía trước lén lút nở nụ cười, vịnh tay ga, hướng con đường ngay trước mắt xe chạy đi.

- Nhà cậu ở đâu? - Trên đường, Mạch Quai không quên hỏi địa chỉ nhà Dương Đình Phong.

- Khu căn hộ A ở đường lớn.

- Ok.

Dương Đình Phong ở phía sau thở nhàn nhạt vài tiếng, không biết là do vô tình hay cố ý, tầm mắt lại vô thức dừng lại ở trên cổ Mạch Quai, chiếc cổ mảnh mai, trắng trắng mềm mại, thật khiến cho người ta muốn cắn một cái. Dương Đình Phong thoáng chốc giật mình thanh tỉnh, lập tức dời tầm mắt, không nhìn đến nữa.

Địa điểm cần tới ngay phía trước, Mạch Quai hạ chậm tốc độ, dừng lại ngay trước cổng vào khu căn hộ A, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà khang trang to lớn, trề môi dưới, âm thầm tán dương một câu.

- Ở đây cách thư viện cũng không phải gần, vậy mà cậu cũng kiên trì đi bộ, hảo lợi hại a.

Dương Đình Phong bước xuống xe, đem mũ bảo hiểm trả lại cho Mạch Quai, nói một câu cảm ơn rồi trở vào trong, mặc cho Mạch Quai ở phía sau ôm mặt nặng mặt nhẹ, lẩm bẩm trong miệng.- Đã đưa cậu ta vào tận nơi mà chỉ nói một câu rồi bỏ đi, không biết tận dụng cơ hội, hừ! - Nói xong liền vịnh tay ga lái xe trở về. Trên đường đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, Mạch Quai dừng xe một lúc, đưa mắt nhìn lại trên người mình, quả nhiên còn bỏ sót áo khoác của Dương Đình Phong. Đành vậy hẳn đến sáng ngày mai lên trường trả cũng được, Mạch Quai gật đầu nghĩ, vẫn không có ý định cởi bỏ áo khoác, nổ ga lái xe chạy đi.

Đêm buông xuống, trên ngõ đường vắng ở tiểu khu biệt thự số 2, Mạch Quai trở về nhà, mở cổng dắt xe máy vào gara, cởi bỏ mũ bảo hiểm, tay cầm ba lô bước vào trong. Vào đến phòng khách, không khí ngột ngạt trong nhà như thường lệ tiếp diễn. Cha ngồi ở sô pha đọc báo, tay trái cầm điếu thuốc, mẹ ngồi đối diện xem xét sổ sách, căn bản không nghe thấy tiếng hắn trở về.

- Ba, mẹ, con mới về.

- Ừm. - Đến lúc này mới ừ một tiếng, cũng không có ý định ngẩng đầu nhìn Mạch Quai một cái.

Mạch Quai thở dài, toan tính xoay người bước lên lầu, phía sau đột nhiên có tiếng cha gọi lại.

- Tiểu Quai, ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.

- Vâng. - Mạch Quai buông ba lô xuống đất, khép nép đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lâu nay gia đình chưa có cơ hội cùng nhau ở một chỗ thế này, Mạch Quai đại khái có chút không quen, nhưng không nói ra ý kiến, chỉ im lặng nhìn hai người.

Cha đặt tờ báo trên bàn, châm điếu thuốc vào gạt tàn, mặt mày nghiêm trọng nhìn hắn nói.

- Sắp tới ba dự định sẽ đi công tác vài ngày, sau khi trở về, có thể ba sẽ tạm dọn qua nhà đồng nghiệp, con ở lại đây với mẹ đi.

Mạch Quai vừa nghe còn chưa kịp thích ứng chuyện gì đang xảy ra, chau mày nhìn sang mẹ của hắn, hoàn toàn không lấy phản ứng, cũng không lên tiếng phản pháo.

- Mẹ nói gì đi chứ?

- Mẹ có cái gì phải nói. - Tay cầm cây bút không ngừng viết lách, căn bản những chuyện vừa rồi đối với mẹ không có gì xảy ra, Mạch Quai cắn chặt môi dưới, đứng bật dậy, đưa mắt nhìn hai người trước mắt, thanh âm run rẩy quát.

- Ba mẹ muốn làm gì thì làm!

Mạch Quai vừa lúc xoay lưng định rời đi, phía sau truyến đến thanh âm của cha, liền dừng cước bộ, đè nén lệ đang ngưng đọng trên hốc mắt.

- Tiểu Quai, anh hai con ở nước ngoài tuần tới sẽ trở về, nghe bảo sẽ mang chị dâu tương lai tới ra mắt chúng ta, con đừng đi đâu đấy có nghe không?

- Anh hai về thì bố mẹ có hòa đồng như trước không? - Mạch Quai nghẹn ngào ném một câu, giậm chân đi tới cầu thang, xách ba lô bước lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Trên giường, Mạch Quai ôm gối chôn đầu vào bên trong, người cuộn tròn thành một vòng, trông hắn như một đứa trẻ lặng lẽ cô độc, không một ai che chở, cũng không ai vỗ về, bờ vai gầy không ngừng run rẩy, đem gối ôm bỏ sang một bên, mặt mày tiều tụy nhìn sang kệ tủ đặt ở đầu giường, với tay cầm lấy khung ảnh chụp, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt một cụ bà miệng nở nụ cười.

- Bà ơi, bà hiện tại đang làm cái gì?

- Bà có biết cháu nhớ bà lắm không?

- Ba mẹ lại cãi nhau nữa rồi, nguy cơ ly dị sẽ rất cao. Cháu sợ lắm.

- Nếu bà ở đây, có thể ôm cháu có được không?

Mạch Quai nói một tràng, ngăn không được nước mắt rơi xuống, ôm lấy khung ảnh vào ngực, liền đưa tay che khuất gương mặt mình, cất tiếng khóc nức nở. Bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen, đọng lại thân ảnh cao gầy của hắn lạnh lẽo cùng cô độc.

Buổi sáng, trên sân trường học sinh ồn ào náo động bước vào lớp, Dương Đình Phong tay xách ba lô trên vai thong thả trên vỉa hè, Mạch Quai ở phía sau lái xe máy chạy tới, tuýt còi một cái, Dương Đình Phong chầm chậm cước bộ, không quên ngoái đầu ra sau.

- Uy, tên bánh bèo, cậu thực sự không có tiền bắt taxi thật sao?

Dương Đình Phong không nói, đi vào cổng trường, Mạch Quai bước xuống xe, dắt bộ đi theo sau Dương Đình Phong, tay cầm áo khoác đưa tới trước mặt y, miệng cười tươi rói.

- Của cậu này, cảm ơn a.

Dương Đình Phong dừng một lúc, tròn xoe mắt nhìn Mạch Quai, nhận lấy áo khoác, đưa tay nhéo nhéo má Mạch Quai, thanh âm trầm thấp nói.

- Hôm nay cậu lạ thật, có phải là cậu không?

- Buông... buông tay, hảo đau a. - Mạch Quai trừng trừng hai mắt, một phen đẩy tay Dương Đình Phong ra, ủy khuất xoa xoa bên má bị nhéo đến sưng đỏ, nhìn Dương Đình Phong đang cất áo khoác vào trong ba lô, cao giọng nói.

- Sáng sớm muốn gây sự với tôi có phải không?

- Không có hứng thú. - Dương Đình Phong nói một câu, liền quay sang Mạch Quai xoa xoa đầu hắn, trên mặt không biểu hiện gì, tiếp tục bước về phía trước.

Mạch Quai ở phía sau kỳ kỳ quái quái nhìn tấm lưng của người nọ, nghiêng đầu chậc lưỡi một tiếng, một lát trên đầu cảm giác vừa ẩm ướt vừa lành lạnh kéo tới, Mạch Quai đưa tay kiểm tra một lượt, quả nhiên là tên bánh bèo kia cố ý hắt nước lên đầu hắn.

- Con mẹ nó.... tên bánh bèo hỗn đản!!

====== HẾT CHƯƠNG 5 ======