Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 281: 281: Hẹn Hò Giấu Mặt






Viên Quân Minh đã tới được địa điểm thỏa thuận, nhưng vì lúc trước trên đường xe gặp trục trặc nên hiện tại tâm trạng của anh ta đang rất tồi tệ.

“Chiếc xe quái quỷ gì thế này? Lãng phí mấy trăm triệu của ta, thật khiến bản thân không vui nổi nữa.”
Anh ta tức giận đạp mạnh vào chiếc ô tô, sau đó chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi mới đi vào bên trong.

Vừa mới bước vào, nhìn thấy cách bài trí trong đó, anh lại càng cảm thấy chán ghét.

“Ở đâu không ở, sao lại kêu tôi tới một chỗ như thế này? Vừa rồi đã bực mình, hiện tại càng thêm bực mình.”
Lần này, Đỗ Thùy Linh cố tình ăn mặc rất đẹp, không những thế còn trang điểm cầu kỳ.

Dù thế nào cũng sẽ phải thành công, cô ấy không muốn bị một người phụ nữ như Đỗ Minh Nguyệt chà đạp cả đời.

“Cô là Đỗ Thùy Linh phải không?” Viên Quân Minh nói với người phụ nữ ngồi bên cửa sổ.

Khi Đỗ Thùy Linh nghe thấy giọng nói, cô biết rằng người đàn ông mà mình chờ đợi đang đến, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy.

Với một nụ cười rạng rỡ, cô cố gắng làm cho mình trông thật hấp dẫn.

“Là tôi đây.

Anh là Viên Quân Minh đúng không?”
Viên Quân Minh nhìn cô từ trên xuống dưới, sốt ruột nói: “Cái gì? Tôi còn tưởng là một mỹ nữ, nhưng không ngờ cô lại xấu như vậy.”
Đỗ Thùy Linh dù sao cũng là con gái của một gia đình có thế lực, hơn nữa cô ấy cũng không hề xấu.

Cô luôn rất tự hào nhất về khuôn mặt của mình, vậy mà bây giờ người đàn ông này thực sự gọi cô là xấu xí.


Từ lâu cô đã nghe nói cậu chủ nhà họ Viên tính tình xấu xa, bây giờ xem ra lời đồn đoán quả không hề sai chút nào.

Cô siết chặt tay, trong lòng tự nhủ phải kiềm chế, nhất định cô không được tức giận.

“Tôi thực sự xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian vàng ngọc của anh Viên Quân Minh” Đỗ Thùy Linh vẫn nở nụ cười khéo léo giả tạo.

“Cô biết thì tốt rồi.

Tôi không biết cô đã thuyết phục mẹ tôi thế nào, nhưng nói thật tôi không có chút hứng thú nào với cô cả.”
Người phụ nữ trước mặt anh đang giả bộ đoan trang hiền thục, vừa nhìn đã thấy thật sự rất kinh tởm.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Đỗ Thùy Linh cũng liền thôi tỏ ra là một người phụ nữ đoan chính có phẩm hạnh với anh.

“Tôi biết, có điều hình như anh cũng không có lựa chọn nào khác!”
Viên Quân Minh nhìn cô đã lộ ra bộ mặt thật, không khỏi có chút hứng thú.

Anh ta ngồi vắt chéo chân, không ngừng quay chiếc chìa khóa xe trên tay: “Ồ? Tại sao cô lại nói như vậy?”
“Mặc dù nhà họ Đỗ cũng không phải là một công ty lớn, nhưng cũng đủ để hỗ trợ anh đối phó với Lâm Hoàng Phong!” Đỗ Thùy Linh chế nhạo.

Viên Quân Minh nghe vậy lập tức nheo mắt lại: “Vậy là cô muốn dùng quan hệ của nhà họ Đỗ để kết hôn với tôi sao?”
“Là tôi đang giúp anh, không phải sao?” Đôi mắt Đỗ Thùy Linh không thể che giấu được vẻ chế giễu.

Viên Quân Minh trước nay chưa từng bị đối xử như vậy, anh ta lập tức tức giận đứng lên.

“Đỗ Thùy Linh, cô là cái thá gì mà có tư cách cười nhạo tôi!”
“Tôi không đủ tư cách cười nhạo anh, nhưng nếu anh muốn hạ Lâm Hoàng Phong thì tôi vẫn có cách giúp anh.”

Viên Quân Minh nhìn cô đang mỉm cười với dáng vẻ rất tự tin, trong lòng có chút do dự.

Anh ta đã bị Lâm Hoàng Phong gây áp lực trong năm năm và gần như đã không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác.

Anh ta muốn thu phục Lâm Hoàng Phong, cho dù có phải dùng tới phương pháp nào cũng muốn đánh nát bộ mặt kinh tởm của hắn.

Một lúc sau, dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta liền cười lạnh mà nói: “Tôi nghe nói vợ của Lâm Hoàng Phong là em gái của cô.”
Khi Đỗ Thùy Linh nghe thấy hai chữ em gái, đồng tử của cô không khỏi co rút lại: “Thì sao?”
“Hóa ra là vì lý do này, haha...!thật là thú vị! Được rồi, để tôi xem cô có khả năng như thế nào.”
Nói xong, Viên Quân Minh đặt danh thiếp xuống và rời đi với dáng vẻ thản nhiên ngang tàng.

Đỗ Thùy Linh nhìn tấm danh thiếp và không khỏi cảm thấy buồn nôn.

“Hừm, nếu không phải vì anh có chút hữu dụng, tôi sẽ không bao giờ thèm quan tâm đến anh đâu.”
Mặc dù trong lòng cô không hề thích anh ta nhưng cô vẫn cất tấm danh thiếp đi.

Cô ngồi tại chỗ, soi gương dặm lại lớp trang điểm, không thể không cảm thấy tức giận trước những việc đã xảy ra hôm nay.

Cô giận giữ bỏ mỹ phẩm vào túi, chế nhạo: “Chuyện quái gì cũng không như ý!”
Khi cô chuẩn bị rời đi, người phục vụ đã lập tức ngăn cô lại.

“Thưa cô, hóa đơn còn chưa được thanh toán.”
“Tôi...”
Đỗ Thùy Linh ấp úng nói, trong lòng lúc này đã tràn đầy những lời nguyền rủa.


Đây là lần đầu tiên cô tới một buổi hẹn giấu mặt, vậy mà lại thực sự gặp phải một tình huống nực cười thế này.

Mang theo cơn tức giận ngút trời về tới cổng nhà họ Đỗ, cô còn đang tìm chìa khóa thì bất ngờ bị bịt miệng rồi lôi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Vẻ mặt của Đỗ Thùy Linh vô cùng kinh hoàng, cô những muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trong cơn tuyệt vọng, cô không còn cách nào khác là cầm lấy chiếc túi trên tay và bắt đầu phản kháng dữ dội.

Người đàn ông phía sau bị đánh đau, liền nắm lấy tay cô nói: “Là anh!”
Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Thùy Linh không sợ hãi nữa mà thay vào đó là tức giận.

Cô giãy giụa rồi quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh còn mặt mũi nào mà đến tìm tôi, Hồ Đức Huy, anh đã khiến tôi thảm hại tới mức nào chứ?”
Hồ Đức Huy đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, lần này xuất hiện không đeo khẩu trang vì vậy có thể thấy rõ khuôn mặt hốc hác của anh ấy.

“Thụy Linh, đó đều là lỗi của anh.

Anh không nên làm như vậy, nhưng anh thực sự yêu em!” Hồ Đức Huy trông có vẻ ăn năn.

Tuy nhiên, Đỗ Thùy Linh lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ.

Theo quan điểm hiện tại của cô, người đàn ông này chỉ đơn giản là một nỗi xấu hổ trong cuộc đời cô.

“Anh câm miệng cho tôi, anh không có tư cách nói ra tên của tôi!” Đỗ Thùy Linh thấp giọng gầm lên.

Hồ Đức Huy cúi đầu, trong lòng ngàn lần tự trách mình, giọng nói cũng có vẻ ảm đạm:
“Thụy Linh, anh thực sự sai rồi.

Anh bây giờ rất nhớ em, em đừng đuổi anh đi, được không!”
Đỗ Thùy Linh dường như vừa nghe được một câu chuyện cười, lập tức lên tiếng chế nhạo: “Hồ Đức Huy, anh nghĩ bây giờ anh có tư cách gì để nói chuyện với tôi không? Chúng ta đã ly hôn rồi.


Coi như chúng ta cũng đã từng có tình cảm trong nhiều năm, bây giờ tôi cho anh một cơ hội để đi khỏi đây, anh tốt nhất là hãy cút đi cho nhanh.”
Thấy cô dứt khoát như vậy, Hồ Đức Huy cũng nóng nảy nói: “Nhưng chuyện này cũng có liên quan tới cả mẹ em mà, sao em có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được.”
“Bap!” Đỗ Thùy Linh bước tới và tát mạnh một cái vào mặt anh ta.

“Anh lợi dụng mẹ tôi, tôi còn chưa bắt anh đền tội.

Anh nên giữ chặt miệng, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đỗ Thùy Linh không muốn dính dáng đến Hồ Đức Huy chút nào.

Hiện tại chính cô cũng không thể tự bảo vệ mình.

Nếu thời điểm này cô còn dây dưa với Hồ Đức Huy lần nữa để Đỗ Chính Lâm biết chuyện, cô nhất định sẽ bị nghi ngờ.

Hồ Đức Huy nhìn theo bóng lưng của Đỗ Thùy Linh, bàn tay run rẩy đưa lên khuôn mặt vừa bị cô đánh.

“Người phụ nữ này thật là tuyệt tình, không để lại cho mình một chút cơ hội nào.”
Đỗ Thùy Linh thực sự đã đánh rất mạnh.

Khóe miệng Hồ Đức Huy xuất hiện nhiều tia máu, đau đến mức anh ta thở cũng khó khăn.

Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần bản thân giả bộ khổ sở một chút, cô sẽ cảm động mà đối xử tốt với anh, nhưng không ngờ là kết quả lại như vậy.

Xem ra anh không thể dựa dẫm nhờ vả gì vào người vợ cũ này nữa, chỉ có thể tìm cách tự bảo vệ chính mình mà thôi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô vừa chạy qua và dừng trước cửa nhà họ Đỗ.

Hồ Đức Huy ngay lập tức trở nên cảnh giác khi nhìn thấy chiếc xe, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là đang hoảng sợ.

Người bước xuống xe không ai khác mà chính là Đỗ Chính Lâm..