Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 308: 308: Những Gì Ông Ta Nợ Em Anh Sẽ Thay Em Lấy Lại






Tiêu Hồng Quang bật cười: “Tôi biết rồi, vẫn là sếp có chiến lược.”
Lâm Hoàng Phong nghe lời khen của anh ta, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, anh luôn tỏ ra bình thản như vậy, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến cho người ta càng cảm thấy đáng sợ.

Tiêu Hồng Quang biết tâm tình của anh đang không tốt, để tránh gặp rắc rối nên cuối cùng vẫn tìm cớ lẻn đi.

Đỗ Thanh Vy xuống nhà uống nước, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong ngồi trên ghế sô pha, liền liên tục dụi mắt.

“Ba, sao ba vẫn còn chưa ngủ? Mẹ vẫn đang ngủ ạ?”
Vì không muốn các con lo lắng, nên anh đã nói dối rằng Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang nằm nghỉ.

Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Đỗ Thanh Vy xuất hiện vội vàng cất đi vẻ mặt ngưng trọng kia đi.

“Thanh Vy vẫn chưa ngủ à?” Lâm Hoàng Phong bế cô bé lên, đặt cô bé ngồi lên đầu gối mình.

Thanh Vy chu miệng, điệu bộ vô cùng đáng yêu: “Con khát nước nên đi xuống uống nước.

Cuối cùng nhìn thấy bố đang ngồi ở đây.

Bố đang có chuyện gì buồn sao?”
Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô bé: “Không sao, bố chỉ ngồi đây một lát.”
Gương mặt Đỗ Thanh Vy như thể đã biết tất cả: “Có phải ba bị mẹ đuổi ra không?”
Lâm Hoàng Phong bị bộ dạng của cô bé làm cho dở khóc dở cười: “Thanh Vy sao con lại nghĩ vậy?”
Thanh Vy nghiêm nghị nói: “Trên tivi mọi việc đều diễn ra như vậy.

Ba đừng sợ.

Mẹ thực ra có trái tim rất nhân hậu.


Mẹ sẽ không mắng ba đâu.”
Lâm Hoàng Phong tỏ ra thích thú: “Vì sao lại không mắng ba?”
Thanh Vy cúi đầu, bẻ ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì mẹ yêu con, cho nên mỗi lần con làm gì sai, con chỉ cần xin lỗi mẹ thì mẹ sẽ không mắng con.

Vì thế, nếu như ba có làm gì sai, bố nhất định phải xin lỗi mẹ.

Chỉ cần ba xin lỗi mẹ thì mẹ nhất định sẽ tha thứ cho ba.”
Lâm Hoàng Phong hùa theo: “Thật sao? Vậy ba đi xin lỗi mẹ, được không?”
Thanh Vy gật đầu, sau đó tuột xuống khỏi đầu gối của Lâm Hoàng Phong: “Con phải đi uống nước, rồi đi ngủ.

Ba cũng đi ngủ sớm đi nhé.”
Lâm Hoàng Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, cục cưng của ba, chúc con ngủ ngon.”
“Chúc ba ngủ ngon.”
Quân Lệ Chi tưởng rằng ngày hôm sau trên các đường phố lớn sẽ tràn ngập tin tức Đỗ Minh Nguyệt từ khu ổ chuột đi ra, nhưng không ngờ, tin tức xuất hiện lại là tin Đỗ Chính Lâm đưa tiểu tam lên thành chính thất.

Sau khi Đỗ Chính Lâm biết được điều này đã rất tức giận: “Kiểm tra cho tôi xem rốt cục ai đã làm điều này!”
Tập đoàn Đỗ thị đang trong đà phát triển, xuất hiện tin tức như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của tập đoàn.

Bây giờ, ông ta tuyệt đối không thể để tập đoàn tiếp tục sa sút.

Lâu sau, họ đã điều tra ra kẻ đứng sau chủ mưu của bài báo này, nghe đến tên Tập đoàn Lâm Thị sắc mặt của Đỗ Chính Lâm trở nên vô cùng khó coi.

“Ồ chủ tịch Phong, tập đoàn này không phải là của con rể ông sao? Sao lại đi ngáng chân ông vậy?”
Đối mặt với những lời đùa cợt đó, Đỗ Chính Lâm chẳng có chút tâm trạng nào để vui vẻ, ông nói: “Xem ra tôi phải đi tìm nó nói chuyện.”
Sau khi ngủ dậy, Đỗ Minh Nguyệt đã thấy khá hơn nhiều.

Đối với chuyện xảy ra hôm qua, cô cảm thấy rất có lỗi.

Cô cũng biết rõ chuyện đó là do ai làm.

Ngoài Quân Lệ Chi ra, thì không còn ai biết cô sống ở khu ổ chuột cả.

Quân Lệ Chi, cô nhất định không thể tha cho cô ta.

Lâm Hoàng Phong không nhắc gì đến chuyện ngày hôm qua, anh sờ vào trán cô, thấy cô không còn sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy Lâm Hoàng Phong, thì thầm: “Hoàng Phong, em nhớ mẹ!”
Lâm Hoàng Phong mỉm cười, khẽ nhấn vào chóp mũi cô, vẻ mặt cưng chiều: “Vậy hãy đón mẹ về đi, Minh Tiêu điều trị cũng đã ổn nhiều rồi.”
“Thật không? Hoàng Phong, anh tốt quá.”
Nói xong, cô lại hôn lên môi anh.

Hôn xong cô định rời đi nhưng Lâm Hoàng Phong không thể để cô đi dễ dàng như vậy, nắm lấy cổ tay cô, thể hiện chủ quyền trên bờ môi cô.

Cảm thấy hơi thở của Lâm Hoàng Phong có vẻ ngày càng mạnh hơn, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đẩy ngực anh, mặt đỏ bừng bừng.

“Thôi đi.


Anh còn phải đi làm với đưa các con đi học nữa mà.”
Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Em không đi sao?”
“Em?” Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt có chút khác thường: “Em cảm thấy hôm nay trời vẫn rất lạnh…”
“Ừm, không sao, anh tiếp tục ôm em.”
Lâm Hoàng Phong cười sau đó tiếp tục ôm Đỗ Minh Nguyệt bước đi.

Đỗ Minh Nguyệt đưa tay ôm cổ anh, vùi đầu vào ngực anh: “Em còn chưa tắm rửa, anh đã đưa em đi như vậy à?”
Lâm Hoàng Phong nghe thấy điều này, bước chân dừng lại, sau đó lại đặt cô ấy lên giường.

“Vậy em tắm rửa sạch sẽ đi, rồi xuống nhé!” Nói xong, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại một chút, sát vào tai cô, nói: “Đừng để anh phải lên trừng phạt em.”
Anh hơi nghiêng đầu, hôn lên vành tai cô.

Đỗ Minh Nguyệt che vành tai, gương mặt đã ửng hồng, cô ngượng ngùng nhìn Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong ngây ra một lát, sau đó quay người rời đi.

Đóng cửa lại, anh dựa vào cửa, sau đó lấy tay che môi.

Bộ dạng vừa rồi của Minh Nguyệt, nếu không rời đi, anh sẽ không kìm lòng được.

Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới đi xuống cầu thang.

Thanh Vy nhìn thấy Lâm Hoàng Phong bước xuống, nghiêng đầu nhìn nhưng không thấy mẹ đâu.

“Ba ơi mẹ đâu?”
Lâm Hoàng Phong xoa đầu cô bé: “Một lát nữa mẹ sẽ xuống.”
Nghe thấy một lát nữa mẹ sẽ xuống, ánh mắt Thanh Vi lập tức sáng lên, ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Một lúc sau, Đỗ Minh Nguyệt bước xuống.

Nét e lệ trên gương mặt không hề phai nhạt, mà càng tôn thêm vẻ xinh đẹp.

Thanh Vy thấy Đỗ Minh Nguyệt đi xuống lại tỏ vẻ không mấy xúc động.


“Mẹ, mẹ gần đây lười quá đấy.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Thanh Vy nghiêm túc nói: “Thầy giáo của con nói, thời tiết càng như vậy thì càng không thể nằm trên giường.”
Đỗ Minh Nguyệt cười thích thú, vội vàng thừa nhận lỗi lầm: “Đúng.

Đúng.

Là lỗi của mẹ.

Lần sau mẹ sẽ không lười biếng như vậy nữa.

Được chưa?”
“Cũng tạm được!” Thanh Vy tỏ vẻ hài lòng, nói tiếp: “Còn nữa, mẹ đừng bắt nạt ba nữa đi.

Tối qua ba muộn như vậy còn chưa ngủ, con cảm thấy rất đau lòng.”
Đỗ Minh Nguyệt gương mặt bối rối: “Hả?”
Lâm Hoàng Phong nghe những lời này, không cẩn thận cười ra thành tiếng, quả nhiên là con gái của mình, thương mình như vậy có mà.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Hoàng Phong, như thể đang chờ đợi một lời giải thích.

Cô bắt nạt anh? Cô làm sao có thể bắt nạt anh, rõ ràng chính anh mới là đang bắt nạt người khác.

“Mẹ à? Chuyện gì thế? Ba là người đàn ông tốt như vậy, mẹ đựng dọa người ta chạy mất.”
Đỗ Minh Nguyệt bị Thanh Vy dạy dỗ, không biết trả lời thế nào, vậy là đưa tay véo đùi Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong bị đau nhưng ánh mắt anh vẫn tràn ngập nét cười, hình như không hề tức giận..