Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 316: 316: Sự Tức Giận Của Mai Như Lan






Yến Thanh Nhàn lắc đầu, có chút áy này nói: “Mẹ xin lỗi con, lần này mẹ lại không bảo vệ được con!”
Đỗ Minh Nguyệt khóe mắt ướt lệ, cô lại ôm bà vào lòng: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con bây giờ đã lớn rồi, không cần mẹ bảo vệ nữa, nếu như cần bảo vệ thì phải là con bảo vệ mẹ mới đúng.”
“Đứa trẻ ngốc này, trong lòng mẹ con luôn là một đứa trẻ.

Nhưng Đỗ Chính Lâm, người đàn ông đó, căn bản không xứng đáng làm bố của con!” Giọng nói của Yến Thanh Nhàn đột ngột trở nên tức giận.

Cô biết rằng, trong đời bà, người bà hận nhất chính là Đỗ Chính Lâm, ông ta đã trao tình yêu cho bà nhưng sau đó lại nhẫn tâm đẩy bà xuống vực.

Cô xiết chặt tay ôm lấy bà, cô luôn tin tưởng, thiện ác đều có báo ứng, nhưng thời cơ chưa tới.

“Mẹ, ông ta sẽ bị trừng phạt như những gì ông ta đánh phải nhận.

Mẹ cũng đừng vì ông ta mà tức giận, không đáng!”
“Đúng vậy, không đáng!” Yến Thanh Nhàn hít một hơi dài, tinh thần dần ổn định trở lại.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, cũng không nói gì, một lúc sau, Đỗ Minh Nguyệt mới vịn vào cô.

Vỗ vỗ vào tay cô, bộ y phục này càng nhìn tôi càng cảm thấy ưng ý.

“Mẹ, bộ váy này thật đẹp, con mua cho mẹ, là quà con tặng cho mẹ!”
Yến Thanh Nhàn có chút ngại ngùng: “Đẹp thật sao? Nó đắt quá.”

“Không đâu!” Đỗ Minh Nguyệt cầm tấm thẻ lên và liếc nhìn nó.

Đột nhiên có chút đau lòng, tiền bản thân không dễ dàng tiết kiệm được.

Sau khi mua quần áo xong, Đỗ Minh Nguyệt và Yến Thanh Nhàn không vì bọn Mai Như Lan mà ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.

Cứ như đó chỉ là một cảnh phim, nhưng đối với Mai Như Lan đó lại là một mối đe dọa lớn.

Sau khi Đỗ Chính Lâm ra khỏi cửa hàng thì không ở cùng bọn họ nữa, ông ta lái xe về công ty, tâm trạng không mấy vui vẻ.

Mai Như Lan nhìn Đỗ Chính Lâm rời đi mà không một chút quan tâm đến họ làm Mai Như Lan càng cảm thấy tức giận.

“Bây giờ ba con bỏ chúng ta ở đây sao? Ông ta có việc gì chứ?” Mai Như Lan tức giận hét lên.

Đỗ Thùy Linh bước đến với vẻ mặt lãnh đạm: “Được rồi, bây giờ đang ở ngoài đường, còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Mai Như Lan không ngờ rằng đến Đỗ Thùy Linh cũng mắng bà ta, càng tỏ ra tức giận: “Hai người sao thế? Bây giờ đều đang trách mẹ sao?”
Đỗ Thùy Linh đảo mắt, sau đó đeo kính râm bước đi: “Về nhà hãy nói!”
Mai Như Lan dù đang rất tức giận nhưng vẫn nghe theo cô, ngồi lên xe taxi.

Sau khi về đến nhà họ Đỗ, trong lòng Mai Như Lan vẫn cảm thấy không thoải mái, bà ta ngồi đó, không nói gì, rõ ràng là uất giận không ít.

Đỗ Thùy Linh nhìn dáng vẻ của bà ta, có chút không đành lòng.

“Được rồi mẹ, đừng vì mấy người không liên quan mà tức giận.

Mấy người đó chẳng qua chỉ dựa vào Lâm Hoàng Phong thôi, không có Lâm Hoàng Phong xem bọn họ còn dám lớn tiếng như vậy!”
Đây không phải là điều mà Mai Như Lan lo lắng, bà ta thở dài, nói: “Con nói xem, Đỗ Minh Nguyệt có phải đã biết chuyện gì đó rồi không, con xem thái độ của con rõ ràng là đang nghi ngờ mẹ.”
“Không đâu.

Ba sao lại có thể nghe lời của cô ta.

Mẹ cứ tỏ ra yếu đuối, đêm về bên gối thủ thì, bố nhất định sẽ không nghi ngờ mẹ đâu.”
Mai Như Lan cảm thấy những lời cô nói cũng có lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

“Đúng rồi, con và Viên Quân Minh gần đây phát triển thế nào rồi? Tại sao không có chút thông tin gì?”
Nhắc đến Viên Quân Minh, Đỗ Thùy Linh lại trở nên tức giận: “Anh ta nói không chừng bây giờ đang ở trong lòng người phụ nữ khác.”
Lần trước gặp nhau, cô ta thấy anh ta cùng một người phụ nữ khác nói nói cười cười, cô ta cũng chẳng muốn can thiệp vào cuộc sống của anh ta vì dẫu sao giữa hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác.

Nhưng Mai Như Lan không nghĩ như vậy, theo bà ta thấy đây là hạnh phúc một đời của con gái, bà ta không muốn để Đỗ Thùy Linh giống bà ta, cuối cùng bị người khác đâm cho đau đớn.


“Con gái, con sao lại có thể nghĩ như vậy? Bây giờ việc quan trọng nhất là nhanh chóng tới sống cùng Viên Quân Minh, chỉ có như vậy, đời này con mới không cần lo lắng.” Bà ta hết lòng khuyên nhủ cô ta.

Cùng Viên Quân Minh? Nghĩ đến cạnh tượng đó làm cô ta buồn nôn vô cùng.

“Con không muốn sống cùng anh ta.

Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Mai Như Lan cảm thấy rất tức giận về cô, đối với chuyện của Đỗ Minh Nguyệt cô ta tỏ ra rất khôn ngoan, vậy mà bây giờ lại quá ngốc nghếch.

“Mẹ có thể không nghĩ sao? Chuyện của Hồ Đức Huy đã khiến mẹ con ta thê thảm quá nhiều.

Con không nghĩ xem, nếu như Viên Quân Minh thực sự thích một người phụ nữ nào đó, thật khó đảm bảo rằng nó sẽ không như Đỗ Chính Lâm, đuổi con ra ngoài, tới lúc đó con phải làm sao?”
Lời nói của Mai Như Lan đã thức tỉnh cô ta, đúng vậy, nếu như xong xuôi mọi chuyện, Viên Quân Minh qua cầu rút ván vậy cô ta sẽ không nhận được bất cứ thứ gì.

“Mẹ, mẹ nói đúng, xem ra phải khiến cho một số người bỏ ý định không đáng có.”
Đỗ Minh Nguyệt tiêu tiền cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn chiếc ví xẹp xuống của mình, cô thở dài trên giường.

Lâm Hoàng Phong đi tắm, nhìn thấy cô cau mày liền đưa tay xoa đầu cô: “Haizz,có chuyện gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, hai má phồng lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức ngồi dậy.

Cô cười với Lâm Hoàng Phong và vỗ tay xuống giường: “Ông xã, anh có cần sấy tóc không, nào, để em giúp.”
Lâm Hoàng Phong hưng phấn không khỏi nheo mắt nhìn cô: “Hôm nay đột nhiên lại đối tốt với anh như vậy cơ à?”
“Sao? Sợ à? Em sẽ không làm gì anh đâu?”
Đương nhiên cô sẽ không làm gì, chẳng qua bây giờ cô ấy chỉ có một yêu cầu.

Lâm Hoàng Phong không hiểu gì, liền ngồi lên giường, Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy liền nhảy xuống lấy máy sấy tóc.


Sau đó cắm điện vào và bắt đầu sấy tóc cho anh ấy.

Mái tóc của anh mượt mà khiến người phụ nữ như cô cũng phải ghen tị.

Rõ ràng dầu gội cũng giống nhau, cô còn có thêm bước dưỡng tóc, trong khi người đàn ông này chẳng cần làm gì cả, thật là khó chịu.

Đỗ Minh Nguyệt phồng má, sau đó loạn xạ xoa đầu anh.

Xoa xoa như vậy, anh cảm thấy thật thú vị, Lâm Hoàng Phong thở dài, cô vợ nhỏ bé của anh có lúc thật quá đáng yêu.

Sau khi sấy xong, Đỗ Minh Nguyệt đặt máy sấy tóc xuống và ôm anh từ phía sau.

Lâm Hoàng Phong ngửi mùi hương trên người cô khẽ cười: “Sao thế? Có chuyện gì cần anh giúp?”
Đỗ Minh Nguyệt trong mắt tràn ngập ánh cười: “Chủ tịch, anh có được trả lương không?”
“Ừm, em đang thiếu tiền hả?” Lâm Hoàng Phong chọc tức.

Đỗ Minh Nguyệt mặt nóng lên, sau đó ho vài tiếng: “Cứ cho là như vậy, vậy thẻ lương không phải nên giao cho em sao? Thẻ lương của anh đâu?”
Lâm Hoàng Phong cười to hơn, sau đó kéo tay cô, ôm vào lòng.

“Anh sớm đã đưa cho em rồi.”.