Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 355: 355: Bị Đối Xử Như Một Thú Cưng






Lâm Hoàng Phong mặt đen lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được..."
Có vẻ như cuộc cách mạng không thành công, vẫn cần cố gắng nữa, tối hôm nay tiếp tục.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt biết rằng Hoắc Minh Vân bị ốm, cô ấy lập tức đến nhà của Hoắc Minh Vân.

Nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Hoắc Minh Vân, trên mặt đầy lo lắng hỏi "Cậu không sao chứ, sao tự nhiên lại bị cảm vậy?"
Hoắc Minh Vân lấy chăn bông quấn quanh mũi, sụt sịt nước mũi nói "Tớ cũng không biết sao lại bị cảm."
Đỗ Minh Nguyệt thở dài, sau đó ở bên chăm sóc cô, Hoắc Minh Vân vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng cô biết tính khí của cô ấy nên đành từ bỏ.

Có lẽ vì đã lớn tuổi nên bây giờ cô rất sợ ở một mình.

Đồng thời, cô cũng sợ mất mát, vốn cho rằng mình có thể coi nhẹ một chút, nhưng khi nghĩ đến người mình quan tâm nhất một ngày nào đó sẽ ra đi hoặc già đi, cô không kìm được nước mắt.

Đỗ Minh Nguyệt không nhận thấy sự kỳ lạ của cô, và lầm bầm: "Thầy Lâm đâu, sao tên đó không đến gặp cậu?"
Nói đến Hứa Minh Lâm, Hoắc Minh Vân đầu óc hiện ra hình ảnh anh thở hồng hộc ngày hôm qua, nhắc mới nhớ còn chưa trả lại áo cho anh ta.

Không biết rốt cuộc anh ấy có lạnh không, cái áo khoác đó khá dày.

Đỗ Minh Nguyệt nói chuyện với cô nhưng khi cô ấy đang nói chuyện, cô ấy phát hiện ra một người phụ nữ nào đó đang mất tập trung, và ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Hôm nay cậu sao vậy, sao lúc nào cũng lơ đễnh, có phải là do bị cảm không?"
Hoắc Minh Vân thực ra lúc nãy cũng đang nghĩ về chuyện của Hứa Minh Lâm, sau khi nhận ra, mặt cô lập tức nóng bừng.

"Chắc là vậy rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt ở lại cho đến buổi tối mới về, ông Hoắc hết sức cảm kích cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt xua tay nói ông không cần để ý như vậy.


Giữa bạn bè với nhau vốn không cần phải cảm ơn, trông khách khí lắm.

Trở lại biệt thự, tình cờ vừa đúng lúc Lâm Hoàng Phong trở về.

Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong đã biến thành một chú chó nhỏ trung thành.

Anh bước nhanh về phía trước, cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ quấn cho cô rồi nắm chạt tay cô.

"Tại sao lại lạnh như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt phớt lờ anh và định rút tay ra, nhưng dù sao thì cô cũng không thể rút ra được.

Liếc mắt nhìn anh một cái, Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Không, Nguyệt nhi, để anh sưởi ấm tay em!"
“Tôi đếm đến ba, nếu anh không bỏ tay ra thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa”
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt với vẻ mặt đau khổ, nhưng Đỗ Minh Nguyệt rất kiên quyết.

"Một."
"hai."
“ba."
Khi cô đếm đến ba, Lâm Hoàng Phong vẫn là buông ra, anh biết rõ tính khí của Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt được rảnh tay, cô hừ lạnh một tiếng rồi đi vào biệt thự.

Ba đứa nhóc nằm trên cửa sổ, nhìn những gì xảy ra bên ngoài, đồng thời thở dài.

Lâm Phong có lẽ cảm thấy hình ảnh của Lâm Hoàng Phong sắp sụp đổ trong tâm trí mình, và đây là lần đầu tiên cậu bé thấy anh trông xấu hổ như vậy.

Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt bước vào cửa, cô thấy ba đứa nhỏ đang nằm trên cửa sổ, nhòn thấy Đỗ Minh Nguyệt cả ba đứa đều nở nụ cười.

“Chào buổi tối, Mẹ!” Thanh Vy chào trước.

Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn cô không nói tiếng nào, sau đó bước lên lầu.

Sau đó Lâm Hoàng Phong bước vào, Thanh Vy nhảy xuống và đi đến bên anh.

Cô nhìn anh từ trên xuống dưới rồi thở dài, "Ôi thôi, ba ơi!"
Lâm Hoàng Phong vuốt trán, "Ba sẽ!"
Hứa Minh Lâm tan làm liền đi đến một cửa hàng hoa, đang lưỡng lự không biết mua hoa gì thì điện thoại của anh vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi đó, vẻ mặt của Hứa Minh Lâm trở nên nghiêm túc.

"Anh Lâm, ngày mốt là thời hạn cuối của anh.

Chúng tôi có một số người cần xương tủy.

Nếu anh không muốn, chúng tôi phải đưa cho người khác."
"Không, tôi nhất định sẽ quyên đủ tiền vào ngày mốt."
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói lo lắng qua điện thoại, "Bác sĩ, không hay rồi, bệnh nhân ở giường 501 đi rồi."

Giường 501?
Đồng tử anh mở to, đó không phải là phòng của mẹ anh sao?
Hứa Minh Lâm vội vàng cúp điện thoại, sau đó như đang suy nghĩ điều gì đó, anh dừng một chiếc xe, sau đó biến mất trong màn đêm đen kịt.

Anh đến một nơi hẻo lánh, nơi có một ngôi nhà, đã dột nát, có thể đổ nát bất cứ lúc nào.

Hứa Minh Lâm ra mở cửa, và đúng như dự đoán anh đã nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình.

Ngay lúc đó, anh đã bật khóc.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Bóng người phía trước dừng lại một lúc, sau đó quay lại.

Vì bị bệnh tật hành hạ trong một thời gian dài, khuôn mặt trở nên phờ phạc, không còn chút dinh dưỡng, các đường nét trên khuôn mặt gần như hóp lại.

Bóng dáng gầy gò dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ biến mất.

Nhìn thấy Hứa Minh lâm bà mới nở nụ cười.

“Minh Lâm à, mẹ biết con sẽ tìm được nơi này.” Giọng bà đặc biệt khàn khàn, như thể bị dao cứa vào.

Hứa Minh Lâm chậm rãi bước tới bên bà, rồi nắm lấy đôi tay khô héo của bà.

"Đúng vậy, con đến tìm rồi đây, giờ chúng ta trở về đi?"
“Trở về?” Mẹ Hứa Minh Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, “Là mẹ không tốt, mẹ đã làm liên lụy đến con, nói mẹ nghe đi, lần này phẫu thuật rất đắt có phải không?”
Hứa Minh Lâm lắc đầu an ủi: "Mẹ, chúng ta đã có tiền rồi, cuối cùng cũng tìm được xương tủy phù hợp, lần này mẹ đừng bỏ cuộc, được không?"
Mẹ của Hứa Minh lâm nhìn anh, đột nhiên bật khóc: “Tất cả là lỗi của mẹ.

Nếu không có mẹ, gia đình này sẽ không bị chia cắt và con sẽ không phải chịu nhiều áp lực như vậy.

Sao con không để mẹ chết đi? Như vậy con sẽ đỡ vất vả rất nhiều.

"

“Mẹ!” Hứa Minh Lâm đột nhiên nghiêm mặt, “Mẹ, không phải mẹ đã nói với con rằng, đừng từ bỏ hy vọng sống sót bất cứ lúc nào sao? Lần này, chúng ta sẽ thành công.

Mẹ có tin không?"
Thấy con trai cố chấp, bà xấu hổ không biết nói gì, kiên trì lâu như vậy, làm sao bà không muốn cố gắng nữa chứ.

Khi nghe tin mình tìm được tủy phù hợp, bà mừng hơn ai hết, nhưng hôm nay, bà mới biết ca mổ rất tốn kém.

Minh Lâm, ở đâu con có nhiều tiền như vậy, nói cho cùng đều là mẹ có lỗi.

Nhưng khi trở về ngôi nhà trước đây, bà nhớ đến dáng vẻ dễ thương của Minh Lâm khi còn nhỏ, trái tim bà lại dao động.

Bà muốn nhìn Minh Lâm kết hôn và sinh con, bây giờ, bà cũng chỉ có mong muốn này.

"Minh Lâm, chúng ta trở về đi, mẹ hơi mệt."
Hứa Minh Lâm ngay lập tức vui mừng khi nghe bà nói điều này.

"Được rồi mẹ, chúng ta trở về."
Hứa Minh Lâm cẩn thận từng li từng tí dìu bà về bệnh viện.

Anh nắm lấy tay mẹ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con ở ngay đây, con không đi đâu cả, mẹ yên tâm ngủ đi".

Mẹ của Hứa Minh Lâm cười và sau đó nhắm mắt lại.

Hứa Minh Lâm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, anh không biết mình phải làm cách nào để sống sót qua những năm tháng tới đây.

Nhưng lần này, anh không thể lùi bước, anh nhất định sẽ kiếm đủ tiền..