Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 394: 394: Người Mà Trợ Lý Tiêu Thích






Thúy Hân bị hất tay ra đằng sau, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười rộ lên, “Rất tốt, biết phản kháng, cũng không biết cô có thể chống đỡ được bao lâu.”
Hoàng Uyên nắm chặt tay mình lại, cô ấy không muốn bị người khác xem thường, cô ấy phải làm thật tốt chuyện mà mình muốn làm.

Sau một buổi tập luyện, Thúy Hân hoàn toàn đem cô ấy dồn vào chỗ chết, khiến bây giờ dù có đứng im hai chân cô ấy vẫn run lên không ngừng.

Tiêu Hồng Quang tới đón Hoàng Uyên, nhưng cô ấy lại không để ý nhất thời đã ngã vào vòng tay anh.

Tiêu Hồng Quang thấy tình huống này, liền vội vàng tiến lên đỡ cô ấy, ôn nhu hỏi, “Cô không sao chứ?”
Thúy Hân khoanh tay nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Quang.

Nhìn trợ lý Tiêu khẩn trương như vậy, xem ra đối với cô gái này vô cùng có cảm tình.

“Trợ lý Tiêu khẩn trương quá rồi, tôi cũng không có làm gì cô ấy nha.” Thúy Hân giơ hai tay lên, vẻ mặt bày tỏ vẻ vô tội.

Hoàng Uyên còn tưởng Tiêu Hồng Quang muốn trách cứ Thúy Hân, vội vàng tiến lên nói, “Không, là do tôi quá ngu ngốc, không thể trách chị Thúy Hân.”
Thúy Hân cười khẽ, cô gái này, cũng không biết là thật sự đơn thuần, hay chẳng qua chỉ đang giả vờ mà thôi.

Tiêu Hồng Quang có thể không nói gì, chẳng qua là thấy cô ấy như vậy, trong lòng liền có chút khó chịu.

“Tôi không nói gì, Hoàng Uyên nếu có chỗ nào làm không tốt, cứ việc dạy cô ấy.” Anh ta máy móc nói.

Thúy Hân lúc này chính là nhìn không ra, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Tiêu Hồng Quang cũng không thích cô gái kia?
Hoàng Uyên trong mắt có chút mất mát, nhưng vẫn phụ họa nói, “Đúng vậy, nếu tôi có chỗ nào làm không đúng, mong chị chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô ấy rất tự ti, không biết tại sao, Tiêu Hồng Quang lại nghĩ như vậy.

Cô ấy luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác, tựa hồ quên đi cách đối xử tốt với bản thân mình.


Thúy Hân cảm thấy bộ dáng này của Hoàng Uyên khiến cô ấy cảm thấy có chút ghét, phất phất tay nói, “Được rồi, được rồi, thật giống như tôi đang hành hạ các người vậy, thôi, tôi đi.”
Nói xong, liền phất phất tay, tiêu sái rời đi.

Nhìn Thúy Hân rời đi, Hoàng Uyên liền cụp mắt xuống.

Không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy, Thúy Hân là người tốt.

Tiêu Hồng Quang nhìn cô đang ngẩn người, liền vội vàng hỏi, “Như thế nào? Chân có còn đau không?”
Hoàng Uyên lắc đầu một cái, “Tôi không sao, tôi có thể tự mình đi.”
Nhưng ngay sau đó, cô ấy thật sự mất mặt, mới đi được vài bước, liền té ngã ở trên đất.

Chung quanh liền truyền đến một trận chê cười, Hoàng Uyên bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Tiêu Hồng Quang bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cuối cùng đi lên phía trước, đem cô ấy bế lên.

Hoàng Uyên hét một tiếng, trợn mắt nhìn anh ta, “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Hồng Quang mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, tự dưng trong lòng lại cảm thấy có chút không ổn, “Cô bây giờ không đi được, tôi bế cô ra xe.”
Mà hai tai anh ta, đã dần dần đỏ ửng lên.

Ở tầng cao nhất, Lâm Hoàng Phong nhìn hai người bên dưới mà cong môi, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Đỗ Minh Nguyệt đẩy cửa vào, “Chủ tịch Phong, trợ lý Tiêu nhờ em đưa cho anh tập tài liệu này, nói rằng sẽ dùng cho cuộc họp ngày mai!"
Lâm Hoàng Phong không quay đầu lại, Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, người đàn ông này đang nhìn cái gì vậy mà vui vẻ như vậy?
“Anh đang nhìn cái gì vậy? Bên dưới có gì hay ho sao?” Đỗ Minh Nguyệt đạp giày cao gót, đi tới.

Lâm Hoàng Phong nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay ra, hơi dùng sức, Đỗ Minh Nguyệt liền bị anh kéo vào trong ngực.

Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó giãy giụa, “Anh muốn làm cái gì?”
Lâm Hoàng Phong đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô, nói, “Đừng nói chuyện, nhìn xuống dưới đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn xuống và thấy hai người bên dưới, cô lập tức che môi lại.

"Đó không phải là trợ lý Tiêu và Hoàng Uyên sao? Hai người bọn họ..."
Đỗ Minh Nguyệt không nói phần còn lại, nhưng hai người đều biết rõ.

Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng ừ một tiếng, coi như là thừa nhận suy nghĩ của cô.

Lúc này Đỗ Minh Nguyệt càng kinh ngạc, sau đó mặt đầy lo âu, “Nhưng Hoàng Uyên nhìn cũng chỉ mới có 22-23 tuổi, còn trợ lý Tiêu, cũng lớn hơn cô ấy quá nhiều đi.”
Lâm Hoàng Phong có chút bất mãn, “Làm sao? Em có ý kiến à?”
“Không có, không có ý kiến......” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng phủ nhận!
Tiêu Hồng Quang là trợ lý của Lâm Hoàng Phong, cho dù như thế nào, cũng không thể nói anh ta đã già.

Nhưng mà, Lâm Hoàng Phong căn bản không phải để ý đến thứ này.

Anh xít lại gần Đỗ Minh Nguyệt, hơi thở phả vào mặt cô, khiến cơ thể cô có chút khô nóng.


Mỗi lần Lâm Hoàng Phong bày ra bộ dáng này, Đỗ Minh Nguyệt cũng biết, mình khẳng định đã nói sai gì đó khiến anh không vui.

“Anh thế nào? Em sai rồi, em xin lỗi trợ lý Tiêu.” Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy ủy khuất nói.

Lâm Hoàng Phong cũng không tính bỏ qua cho cô, “Em vừa mới nói câu kia, ý nói anh cũng rất già sao?”
Dẫu sao anh so với Tiêu Hồng Quang còn lớn hơn vài tuổi, hơn nữa, khi đó Đỗ Minh Nguyệt với anh, cũng chênh lệch mấy tuổi.

Mặc dù có thể không đáng kể, nhưng trong lòng Lâm Hoàng Phong, chính là cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác là cô chê anh đã già rồi, anh nói cái gì, nhất định phải lấy lại vinh quang.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không dám nói anh già, anh già ở chỗ nào, trên giường có thể dày vò cô đến chết.

“Không có, em cũng không nói như vậy, anh chớ có đổ oan cho em.

Hơn nữa, em cảm thấy, chuyện đó anh rất giỏi.”
Năm chữ kia, nói ra khỏi miệng khiến Đỗ Minh Nguyệt mặt đỏ tới mang tai.

Nếu không nói vậy, phỏng đoán buổi tối sẽ có người chứng minh là mình có phải hay không đã già rồi.

Như vậy có thể thấy, khát vọng sinh tồn của cô thực sự rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, cô đánh giá quá thấp Lâm Hoàng Phong, người đàn ông này, cho dù cô có thừa nhận, anh cũng nhất định phải dùng thân để chứng minh.

Nói cho cô biết, anh rốt cuộc có già hay không.

“Bà xã đừng thừa nhận gấp như thế, cho ông xã một cơ hội để thể hiện, thế nào?”
“A..a.

không muốn!” Đỗ Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Từ chối vô ích.”

Lâm Hoàng Phong ôm ngang người cô, Đỗ Minh Nguyệt liền gấp gáp, “Ây, ây, ây, nơi này là phòng làm việc.

Anh định làm gì vậy?”
Lâm Hoàng Phong đem cô đặt ở ghế sofa, gõ một cái trên trán Đỗ Minh Nguyệt, khẽ cười nói, “Em nghĩ cái gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, hóa ra không phải như những gì mà cô nghĩ, cô mắc cỡ bưng kín mặt.

Sau đó nghe được tiếng cười cao hứng của Lâm Hoàng Phong, không kiềm được mặt càng đỏ lên.

“Xem ra, bà xã rất mong đợi nha.”
Đỗ Minh Nguyệt tức giận đưa tay ra, “Mong đợi cái đại ma đầu anh, a...”
Cuối cùng, tất cả những phản kháng đều bị Lâm Hoàng Phong nuốt vào trong.

Lúc rời đi, khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt đều là một màu hồng, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Lâm Hoàng Phong.

Nhìn cô như thế này, Lâm Hoàng Phong lại càng muốn trêu trọc cô hơn.

“Em định mang theo cái bộ dạng này, tới khi nào?”
“Đây là do lỗi của ai, anh nhìn môi em...”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, vốn là đôi môi đỏ thắm, bây giờ có chút hơi sưng đỏ, trông đặc biệt rõ ràng.

Không để người trong công ty phát hiện, nên lúc này cô mới cúi đầu.

Ai biết Lâm Hoàng Phong thấy bộ dáng này, đột nhiên cười lên.

Đỗ Minh Nguyệt có chút tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, “Anh còn cười, đều là chuyện tốt do anh làm, ngày mai nói không chừng còn nghiêm trọng hơn.”.