Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 401: 401: Hẹn Hò Giấu Mặt






Hứa Minh Lâm bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Hoắc Minh Vân, bước tới nắm lấy tay cô.

Anh sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt cô ngấn lệ, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

Hoắc Minh Vân vẫn cảm thấy rất uất ức.

Cô không ngừng nghĩ về anh, vậy mà anh lại nghe theo lời sắp đặt để hẹn hò cùng một cô gái không quen biết.

Hoắc Minh Vân khóc một hồi, thấy anh không lên tiếng, lại càng tỏ ra bực bội.

“Anh đuổi theo tôi làm gì?” Hoắc Minh Vân tức giận nói.

Hứa Minh Lâm ôm chặt lấy cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, cười nói: “Anh không biết, anh chỉ cảm thấy nếu anh không đuổi theo em, anh có thể sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa.”
Nghe được lời anh nói, Hoắc Minh Vân cảm thấy trong lòng có chút xúc động.

Anh nhận ra cảm xúc của cô đã thay đổi, liền buông cô ra.

“Hết khóc rồi chứ?”
Hoắc Minh Vân quay đầu đi: “Anh đừng nói nhảm, ai đang khóc? Tôi vừa mới bị cát bay vào mắt.”
“Đúng, phải rồi.

Là cát bay vào mắt.” Hứa Minh Lâm không có ý định phản đối cô.

Hoắc Minh Vân khịt mũi, sau đó xoay người.

“Không phải anh còn đang bận hẹn hò giấu mặt sao? Anh tìm tôi làm gì?”
Hứa Minh Lâm cảm thấy mình có phần ngu ngốc, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ của cô ấy lúc này thực sự rất dễ thương.


“Tôi chỉ tới để nói rõ với cô ấy là tôi đã thích người khác rồi.”
“Là ai? Người anh thích là ai?” Khuôn mặt của Hoắc Minh Vân hơi đỏ lên.

Hứa Minh Lâm nhìn cô, mở miệng định nói gì đó, sau lại không nói nữa.

“Cô đoán xem!” Hứa Minh Lâm không trực tiếp trả lời.

Hoắc Minh Vân có chút tức giận.

Anh đã ôm cô rồi, nhưng lại không cho cô một câu trả lời chính xác.

“Không phải anh là cao thủ tình trường, muốn lừa tôi đấy chứ?”
Hứa Minh Lâm cảm thấy bất lực, buồn bã gãi đầu: “Làm sao có chuyện đó được, tôi không phải loại người như vậy.”
Hoắc Minh Vân cúi đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Ai biết có phải hay không.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi xem phim được không?” Hứa Minh Lâm vờ không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô.

Hoắc Minh Vân có chút cảm động, hơn nữa cũng không muốn quay lại, liền gật đầu đồng ý.

Đỗ Minh Nguyệt không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ cứ thế bỏ đi, để lại Đỗ Minh Nguyệt và cô gái kia ở lại nhìn nhau, cảm giác không được tốt cho lắm.

Cô gái ngượng ngùng cười cười: “Cô gái vừa rồi là người mà anh Minh Lâm thích sao?”
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng nghĩ thầm: “Ai chà, anh Minh Lâm sao, xem ra hai người cũng khá thân mật đấy.”
Sau đó cô lên tiếng hỏi:
“E hèm, đúng vậy.

Còn cô và thầy Lâm có quan hệ gì vậy?”
Cô gái xua tay: “Không có quan hệ gì cả.


Hôm nay tôi chỉ tình cờ đi ăn cơm với anh ấy thôi, mặc dù tôi cũng đã biết anh ấy từ lâu rồi.

Bởi vì mẹ anh ấy cũng đang ở bệnh viện của tôi nên tôi thường xuyên nhìn thấy anh ấy.”
Cô gái ở trước mặt, rõ ràng là đang đơn phương tương tư.

Có lẽ cô ấy rất thích Hứa Minh Lâm, chỉ là đành phải bỏ lỡ cơ hội này.

Cô liền cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện, ngay lập tức mỉm cười ngượng ngùng.

“Xin lỗi, xin lỗi, có phải tôi đã nói quá nhiều rồi không?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cảm thấy có chút đồng cảm với cô ấy: “Không sao, thích một người cũng không có gì đáng xấu hổ cả.”
Cô nở một nụ cười cảm kích: “Tôi nghĩ anh ấy có thể sẽ không quay lại đâu, nên tôi cũng không cần ở lại đây nữa.

Tôi về trước đây.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: “Ừm, đi đường cẩn thận nhé.”
Nhìn thấy cô gái quay lưng bỏ đi, Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút sầu muộn.

Tình yêu đúng là thứ khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Nhưng ngay sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nhận được tin nhắn từ Hoắc Minh Vân.

“Tôi cùng Hứa Minh Lâm đi xem phim, cậu về trước đi, cảm ơn Minh Nguyệt.”
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Cô ấy đột nhiên muốn trở thành một bóng đèn một trăm watt, chiếu sáng cuộc hẹn của họ cho đến khi họ phải tức mới thôi.


Người bạn tốt này thực sự đã vô tình dẫn cô tới đây rồi bỏ cô lại một mình, là muốn cô nổi điên hay sao.

Thôi bỏ đi, nghĩ kĩ lại cũng lâu rồi cô không tới đây, coi như giải trí một chút.

Nghĩ về điều này, Đỗ Minh Nguyệt đi bộ đến trung tâm mua sắm.

Vừa lúc nhìn thấy một cửa hàng Chanel vào thời điểm này, cô không thể không dừng lại và ngắm nhìn.

Đúng là đã lâu cô không mua túi xách, bây giờ chọn lấy cho mình một chiếc cũng không phải ý tồi.

Cô bước vào cửa hàng, đúng lúc nghe được tiếng ồn ào bên trong.

Đỗ Minh Nguyệt cảm giác có chút quen thuộc với âm thanh này, ngay lập tức một hình bóng hiện lên trong tâm trí cô.

Mai Như Lan làm sao có thể ở đây được? Từ khi rời khỏi gia đình Đỗ Chính Lâm, cô chưa từng gặp lại người nhà họ Đỗ.

Bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô cũng không có nhiều cảm xúc gì đặc biệt.

Mai Như Lan và người nhân viên bán hàng trong cửa hàng Chanel dường như đã có một cuộc cãi vã đặc biệt gay gắt, khiến rất nhiều nhiều người đi ngang qua đều không khỏi chú ý.

“Cô cho rằng tôi không có tiền sao? Con gái tôi tương lai sẽ là bà chủ của nhà họ Viên.

Cô có biết nhà họ Viên không?"
Nhân viên bán hàng vẫn giữ thái độ tốt, bình tĩnh nở một nụ cười:
“Thưa bà, số dư trong thẻ của bà không đủ, không có cách nào để mua hàng được.”
“Số dư không đủ, số dư không đủ là gì? Tôi rõ ràng vẫn còn hơn ba trăm năm mươi tỷ, mà cô nói với tôi là số dư không đủ.” Mai Như Lan la lối om sòm, thực sự có chút kỳ quái.

“Thưa bà, chiếc túi này của chúng tôi có giá bảy trăm tỷ, đương nhiên bà không thể mua nó với giá ba trăm năm mươi tỷ được.” Người nhân viên vẫn rất lịch sự giải thích.

Mai Như Lan không quan tâm đến điều này: “Vậy thì cô giảm giá cho tôi, không được sao? Tôi tới đây mua hàng cho các cô cũng đã là may mắn cho các cô lắm rồi.”
Nghe được lời của bà ta, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy nực cười.


Người phụ nữ này thật sự giống như trước kia, luôn thể hiện bản thân có địa vị cao, coi như mình vượt trội hơn người khác.

Nhưng bà ta có thể tự hào về điều gì chứ? Bà ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn bám đáng thương.

Nếu không có vật chủ để hút máu, e rằng bà ta không thể sống được.

Đỗ Minh Nguyệt sẽ không thông cảm cho bà ta.

Không chỉ vậy, những tổn thương mà bà ta đã gây ra cho cô, cô nhất định sẽ trả lại cho bà ta tất cả.

Cô bước tới, từ trong túi lấy ra thẻ của mình, đưa cho người nhân viên tư vấn: “Quẹt thẻ của tôi.”
Người nhân viên sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy thẻ: “Quý khách vui lòng chờ một chút.”
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt ở đây, Mai Như Lan lập tức tức giận: “Sao cô lại ở đây?”
“Đây là nhà của bà sao? Tại sao tôi không thể ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, cong môi nói.

“Tôi nói cho cô biết.

Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng tự đắc, con gái tôi sẽ sớm trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Viên.

Để tôi xem cô có thể kiêu ngạo được bao lâu.”
Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống, đôi chân thon dài tuyệt đẹp thu hút sự chú ý của người khác.

Cô dùng một tay đỡ đầu và chớp mắt nói.

“Chà, được rồi, trông tôi có giống như đang sợ không? Trời ơi, tôi thực sự sợ quá đi mất!”
Mai Như Lan bị dáng vẻ này của cô làm cho tức giận.

Đỗ Minh Nguyệt tiếp tục hỏi: “Vì con gái của bà rất lợi hại, tại sao bà không bảo cô ta nhanh chóng gửi thêm tiền tới đi? Tới cửa hàng Chanel lại yêu cầu giảm giá, chuyện quái đản như vậy đúng là chỉ có bà mới có thể làm được.”
“Im đi, Đỗ Minh Nguyệt,.

Cô chỉ là một con hồ ly tinh tôi, cô thực sự cho rằng cô rất cao quý ư?” Khuôn ngực của Mai Như Lan phập phồng vì giận dữ..