Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 413: 413: Bệnh Bạch Cầu Di Truyền






Bảo Phong bị ngất? Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại và cũng lập tức trở nên lo lắng: “Làm sao thằng bé lại bị ngất? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Sáng nay khi tới trường thằng bé vẫn còn rất ổn, sao đột ngột lại có chuyện như thế?
“Còn chưa biết nguyên nhân, chúng ta tới đó xem thế nào.” Lâm Hoàng Phong vừa nói vừa an ủi Đỗ Minh Nguyệt, đưa cô đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Trong bệnh viện, bà nội nhà họ Lâm đang ngồi ngoài hành lang với vẻ mặt buồn rầu.

Hôm nay Lâm Mộc Giai đưa con tới nhà họ Lâm chơi, vừa đúng lúc nghe tin, cô đã gửi con về nhà họ Hoàng rồi cùng bà nội Lâm tới bệnh viện.

“Bà ơi.

Bảo Phong thế nào rồi ạ?” Lâm Hoàng Phong có chút lo lắng, đương nhiên việc đầu tiên anh ấy quan tâm là tình hình của Lâm Bảo Phong.

Bà nội Lâm lúc này cũng rất sốt ruột: “Thằng bé vẫn đang ở bên trong để kiểm tra.”
Đỗ Minh Nguyệt sắc mặt cũng rất tệ: “Làm sao mà đột nhiên thằng bé lại ngất đi vậy bà? Sáng nay vẫn còn rất ổn.”
Vì không yên tâm với lũ trẻ, Đỗ Minh Nguyệt mỗi ngày đều tự mình đợi chúng ăn cơm xong rồi đưa chúng đến trường.

Bà nội Lâm nhìn sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt có chút cải thiện hơn trước, tuy nhiên bà vẫn lo lắng và dặn dò: “Kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, cháu đừng sợ hãi.

Cháu còn đang mang thai, nên cẩn thận giữ gìn sức khỏe bản thân nhiều hơn.”
Cảm nhận của Đỗ Minh Nguyệt với Lâm Bảo Phong như thế nào, bà cũng hiểu rất rõ.

Lúc này, Lâm Bảo Phong đột nhiên ngất xỉu không rõ lý do, bà không phải là người vô lý, sẽ không tùy tiện cho rằng Đỗ Minh Nguyệt có liên quan đến chuyện này.

“Bà ơi, đừng lo lắng, cháu không sao.” Đỗ Minh Nguyệt ấm lòng khi nghe bà nội Lâm quan tâm.


“À, vậy Thanh Vy và Từ Lâm đang ở đâu?” Lâm Hoàng Phong vừa rồi chỉ lo lắng cho Lâm Bảo Phong, gần như quên mất hai đứa trẻ còn lại.

Lâm Mộc Giai nhanh chóng trả lời: “Dì đã nhờ Hạo Trạch đưa hai đứa đến nhà họ Hoàng.

Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Bảo Phong đột nhiên ngất đi, chắc chắn họ không thể chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ trong thời điểm hiện tại.

Dù sao nhà họ Hoàng cũng không còn đứa trẻ nào khác tầm tàm tuổi đó, thực sự thừa khả năng để chăm sóc Thanh Vy và Từ Lâm.

Mọi người còn đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh liền mở ra.

“Bác sĩ, thế nào rồi?” Tất cả đồng thanh hỏi.

Sắc mặt bác sĩ có chút khó coi, ông nói nhỏ: “Ban đầu xác định là bệnh bạch cầu di truyền, nhưng tình hình cụ thể cần phải kiểm tra thêm.”
Bệnh ung thư máu di truyền? Khuôn mặt của cả bốn người đều có chút bàng hoàng.

Trong nhà họ Lâm không ai bị ung thư máu, sao Bảo Phong lại mắc bệnh ung thư máu di truyền?
Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau.

Thằng bé là con của Lâm Bảo Phong và Trần Như Ngọc, bây giờ chỉ có thể kiểm tra hai người xem sao.

“Làm sao có khả năng này được? Gia đình chúng ta chưa từng có ai bị ung thư máu.” Bà nội Lâm cao giọng, hiển nhiên là không thể tin được.

Từ khi Trần Như Ngọc gả vào nhà họ Lâm năm năm trước, bà cũng đã kiểm tra rất kỹ càng, xác định gia đình Trần Như Ngọc không có bệnh di truyền gia đình.

Nếu không, bà sẽ không bao giờ để Trần Như Ngọc sinh ra Linh Phong.


“Bà nội, bà đừng kích động, chúng ta đi thăm Bảo Phong trước đi.

Bác sĩ cũng nói mới chỉ là phán đoán sơ bộ, vẫn chưa xác định được.” Lâm Hoàng Phong sợ bà nội Lâm quá kích động, lập tức tới bên khuyên giải.

Đồng thời, anh cũng nháy mắt với Lâm Mộc Giai.

Lâm Mộc Giai ngay lập tức hiểu ra và giúp Lâm Hoàng Phong thuyết phục bà: “Đúng vậy, mẹ đừng lo lắng.

Hãy đợi cho đến khi các kết quả xét nghiệm được xác nhận chắc chắn.”
Bà nội Lâm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cảm thấy hai người nói có lý nên cùng họ vào phòng thăm Lâm Bảo Phong.

Bảo Phong được xếp vào khu VIP, lúc này cậu mới tỉnh lại, đang ngồi trên giường nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nhìn thấy Bảo Phong như vậy, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt thoáng chốc đỏ lên.

Mặc dù đứa bé này không phải con của cô nhưng cô đã thực sự coi Bảo Phong như con ruột của mình sau một thời gian dài ở bên thằng bé.

Nhìn thấy cậu khó chịu như vậy cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Bào Phong của bà …” Bà Lâm vẫn luôn cưng chiều cậu.

Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, bà lập tức bước tới ôm cậu, nước mắt không ngừng rơi.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bà nội Lâm như vậy, hoàn toàn không giống như vẻ uy nghiêm trước đây của bà.


Giờ đây bà cũng là một phụ huynh bình thường, cũng là một bậc cha mẹ lo lắng cho đứa con của mình.

“Bà cố...” Bảo Phong ôm lấy bà nội Lâm, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Cháu sắp chết ư?”
Đột nhiên ngất xỉu tại nhà trẻ và được đưa đến bệnh viện, sau đó lại phải trải qua các cuộc kiểm tra khác nhau.

Cho dù có là người lớn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, chưa kể Bảo Phong lại chỉ là một đứa trẻ.

“Cháu nói linh tinh gì vậy? Không phải đâu, Bảo Phong của bà sẽ không sao.” Bà nội Lâm nhìn vẻ mặt tái nhợt của Bảo Phong, không khỏi chạm vào khuôn mặt của cậu: “Sao lại nóng như vậy?
Lâm Hoàng Phong bước tới và chạm vào mặt cậu sau khi nghe bà nội Lâm nói, và nhận ra nó quả thực rất nóng.

Bảo Phong có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Bác sĩ nói chuyện này là bình thường và đã cho cháu uống thuốc rồi.”
Bốn người lớn có mặt thậm chí còn cảm thấy đau lòng hơn khi nghe những lời này của cậu, họ chỉ có thể an ủi Lâm Bảo Phong trước khi rời khỏi phòng.

“Mộc Giai, con về trước đi.

Đức Trí vẫn còn nhỏ, cần sự chăm sóc của con.” Bà nội Lâm nói.

Bà nhìn Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt một lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói, tiếp: “Các cháu cũng về đi.

Minh Nguyệt còn đang mang thai, hơn nữa Thanh Vy và Tư Lâm có lẽ cũng đang sợ hãi, cần có người trấn an bọn nhỏ.”
Đỗ Minh Nguyệt vốn dĩ muốn nói rằng cô ấy sẽ ở lại, nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, cũng như Thanh Vy và Từ Lâm, cô ấy đành nén lại những lời đã sắp ra khỏi miệng.

Lâm Bảo Phong đột nhiên ngất xỉu, không cần phải nói cũng biết Thanh Vy và Từ Lâm nhất định rất sợ hãi.

Mà dù sao cô cũng không thể ở đây để chăm sóc Lâm Bảo Phong qua đêm trong tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.

“Bà nội, cháu sẽ ở lại đây.

Bảo Phong …” Lâm Hoàng Phong chưa kịp nói xong, bà nội đã ngắt lời anh:

“Không được, cháu về đi.

Cháu cứ yên tâm, lát nữa bà sẽ tìm một y tá điều dưỡng tới.

Đêm nay bà cùng y tá thay phiên nhau trông Bảo Phong là được rồi.

Ngày mai các cháu quay lại, còn hôm nay hãy trở về an ủi hai đứa nhỏ trước.”
Lâm Mộc Giai cũng cảm thấy bà nội Lâm có lý, cô liền lên tiếng thuyết phục anh: “Mẹ nói đúng, cháu nên về đi.

Thanh Vy và những người khác chắc chắn sẽ cần các cháu trong lúc này.”
Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt đành gật đầu.

Hai người theo Lâm Mộc Giai đến nhà họ Hoàng để đón hai đứa trẻ, còn bà nội Lâm đi tìm bác sĩ.

Thanh Vy và Từ Lâm thực sự sợ hãi.

Bọn chúng tận mắt nhìn thấy Lâm Bảo Phong mặt mũi tái nhợt ngã trên mặt đất và được giáo viên đưa đến bệnh viện.

Cả hai đều khóc đến mức sưng cả mắt.

“Mẹ, ba, cậu ấy sẽ ổn chứ?” Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt một cách đáng thương trong khi lau nước mắt.

Mặc dù Thanh Vy từng rất ghét Lâm Bảo Phong, nhưng sau khi Lâm Bảo Phong chấp nhận Đỗ Minh Nguyệt, mối quan hệ giữa ba người họ đã trở nên tốt đẹp hơn và từ lâu họ đã coi Lâm Bảo Phong như ruột thịt của mình.

Lâm Hoàng Phong cảm thấy thương xót cho cảm xúc của cô bé, ôm cô vào lòng và nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao đâu.

Bác sĩ nói Bảo Phong chỉ bị bệnh nhẹ thôi, nằm viện một thời gian sẽ ổn cả.”
“Thật không?” Thanh Vy nức nở hỏi..