Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 482: 482: Chị Trần Kết Hôn






Kể từ khi sự việc vừa rồi xảy ra, Yến Thanh Nhàn không để ý đến Đỗ Minh Nguyệt nữa.

Điều này làm cho Đỗ Minh Nguyệt có chút khó chịu.

Mặc dù là do cô sai, nhưng cũng chỉ vì cô muốn mẹ mình sẽ không cô đơn khi về già mà thôi.

Ai ngờ được mọi chuyện sẽ thành như thế chứ.

“Mẹ, mẹ đừng giận con nữa.

Con không hề cố ý mà.” Đỗ Minh Nguyệt nịnh nọt.

Yến Thanh Nhàn phớt lờ cô và tiếp tục trêu đùa đứa trẻ trong tay cô.

"Bé con à, chúng ta sau này không bao giờ được học hỏi người nào đó nha.

Nhất định không được nói dối."
Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ, “Mẹ ơi, đừng dạy hư con của con chứ."
"Dạy hư con của con? Mẹ thấy con mới là người đang dạy hư con của mình ấy.

Để mẹ nói cho con biết, số liên lạc của người đàn ông kia mẹ đã xóa rồi, con cũng đừng lén lút liên hệ sau lưng mẹ đấy." Yến Thanh Nhàn hừ lạnh một tiếng.

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy liền cúi đầu chọc chọc bàn tay nhỏ bé của mình, thì thào nói: “Người ta còn nói là có thành ý với mẹ."
Yến Thanh Nhàn nghe cô lẩm bẩm, nhưng không biết cô đang lẩm bẩm cái gì, hỏi: “Con đang nói cái gì vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt sợ đến mức vội vàng lắc đầu, “Không, không, không có gì đâu mẹ."
Yến Thanh Nhàn nhìn cô với vẻ không tin, sau đó lại đi đến dỗ dành đứa trẻ.

Tên và giấy khai sinh của đứa trẻ cũng phải được xử lý càng sớm càng tốt.

Nhưng về chuyện tên thì vẫn có chút bất đồng.


“Anh nghĩ một cậu bé tên Hoàng Vũ thì cũng rất hay.” Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng nói.

"Hoàng Vũ? Em cảm thấy nghe như sắp gặp mưa vậy, không muốn đâu..." Đỗ Minh Nguyệt phủ quyết.

Cuối cùng, dưới sự nhất trí quyết định của hai người, đứa bé được gọi là Hoàng Vũ Thần.

"Vũ Thần, Vũ Thần, cái tên này nghe hay quá."
Lâm Hoàng Phong xoa đầu cô, “Em thích thì tốt rồi."
Sau đó, chuyện của ông Lộ, Đỗ Minh Nguyệt không bao giờ nhắc đến nữa.

Nhưng chuyện xem mắt thì cô vẫn lén lút tiếp tục.

Để không để xảy ra chuyện như vừa rồi, cô quyết định hỏi thăm đối tượng về tình trạng gia đình của họ.

Sau đó, điều bất ngờ nhất là chị Trần sắp kết hôn.

Đỗ Minh Nguyệt không phản ứng kịp với tin tức này.

“Chị Trần sắp kết hôn?” Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào thiệp mời, ngây người nhìn Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong dường như không ngạc nhiên chút nào, ngược lại rất bình tĩnh nói: “Nếu tên trên thư mời không sai, thì đúng là như vậy."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thiệp mời và xác nhận lại lần nữa, cuối cùng cô cũng thực sự thấy rõ, chị Trần sắp kết hôn rồi.

Nhưng đột ngột quá, họ còn chưa kịp thấy đối tượng kết hôn của chị Trần mà chị ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi.

Lúc này, nhóm Chat của họ đã bùng nổ.

Dư Hồng Thu: “Chị Trần, tình huống của chị thế nào? Không nói lời nào mà chị đã sắp kết hôn rồi.

Chúng em còn chưa thấy đối tượng kết hôn của chị đâu nhé."
Thúy Hân: “Tốc độ của chị cũng quá nhanh đúng không? Công tác bảo mật cũng rất tốt.

Chúng em hoàn toàn không biết tin tức gì."
Trình Tuấn Dương: “Có vẻ như chúng ta phải chuẩn bị một phong bì mừng cưới thật lớn rồi."
Đỗ Minh Nguyệt: “Chị Trần đâu? Chị Trần mau đi ra giải thích."
Chị Trần nhìn vào hồ sơ trò chuyện của họ, cong môi rồi gõ vài lần vào điện thoại di động.

"Có vẻ như mọi người đang thực sự ngạc nhiên nhỉ? Tôi không nói với mọi người vì lúc trước vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng giờ thì mọi chuyện đã được xác định rõ rồi."
Mối quan hệ giữa chị Trần và người đàn ông đó, chị không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ trở nên thân thiết như vậy.

Chị đã thích anh ta trong nhiều năm rồi.

Lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh liền vươn tay ra, anh ôm cô vào lòng.

"Em đang mang thai đứa nhỏ, đừng nghịch điện thoại di động quá nhiều."
Chị Trần để điện thoại sang một bên, sau đó đứng dậy hôn lên khóe môi anh, vẫn luôn dịu dàng bình tĩnh.

Nhưng chị cũng lộ ra vẻ ngại ngùng.

"Em biết rồi."
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu đều rất tò mò muốn biết người đàn ông thần thánh phương nào có thể lấy được chị Trần.

Các cô bắt đầu lải nhải yêu cầu chị Trần đưa ra ảnh chụp.


Chị Trần bị mọi người nói đến phiền phức nên đã đăng bức ảnh lên nhóm.

Người đàn ông trong bức ảnh đang mặc một bộ quân phục, làn da màu lúa mạch của anh ta rất gợi cảm.

Với lông mày kiếm và đôi mắt đầy sao, anh ta trông rất có khí phách.

Sau khi xem ảnh, nhóm người đã bùng nổ trong nhóm Chat.

Dư Hồng Thu: “Oa, đẹp trai thế này à?"
Thúy Hân: “Không tồi chút nào, không hổ là người có thể khuất phục được chị Trần."
Trình Tuấn Dương: “Có được phong cách của tôi những năm đó."
Thúy Hân: “Biến đi."
Chị Trần nhìn họ đánh nhau trong nhóm, nhưng chị biết rằng tất cả đều muốn chị hạnh phúc.

"Còn một điều tôi chưa nói, tôi có thai rồi."
Chị Trần gõ ra câu này, cả nhóm trầm mặc vài phút, sau đó lại bắt đầu nhốn nháo lên.

Thúy Hân: “Chị Trần, tốc độ của chị thần tốc thế.

Đời người có hai chuyện lớn, chị đã có toàn bộ rồi?"
Dư Hồng Thu: “Vậy khi nào thì Thúy Hân và Trình Tuấn Dương bắt đầu làm những chuyện lớn của đời người thế?"
Trình Tuấn Dương: “Cô hỏi Thúy Hân đi, tôi không có ý kiến."
Thúy Hân: “Tôi vẫn chưa có kế hoạch kết hôn, không cần vội vàng như vậy."
Nhìn cuộc trò chuyện của họ, Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, họ đã quen nhau gần bảy năm rồi.

Cô đã luôn trân trọng tình cảm này rất nhiều.

Nằm trên giường, Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Hoàng Phong đang làm việc, lật người hỏi: “Hoàng Phong, chị Trần kết hôn, anh nghĩ chúng ta nên mừng bao nhiêu tiền?"
“Mua xe rồi gửi tặng không tốt sao?” Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng nói, không ngẩng đầu lên.

Đỗ Minh Nguyệt: “..."
Tặng một chiếc xe? Có phải anh đang chứng tỏ mình là người giàu có không đấy?
“Làm thế có phải là quá phô trương không?” Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rằng làm thế cũng không hay lắm.

Nghe vậy, Lâm Hoàng Phong để tài liệu trong tay xuống, tháo kính ra, đôi chân dài bước nhanh đi về phía cô.

“Bà Lâm, em quên em nắm tài chính ở trong tay à?” Lâm Hoàng Phong nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Lâm Hoàng Phong đã đưa tất cả tiền lương cho cô.


Nhưng số tiền quá lớn, cô cảm thấy mình cần phải mua một quỹ bảo hiểm sớm thôi.

"Thật ra anh cũng không cần giao hết cho em.

Tiền của anh em cũng không dùng đến.

Những chuyện trong nhà thì đều có má Ngô lo hết rồi mà..." Giọng Đỗ Minh Nguyệt càng lúc càng nhỏ...!
Thực ra, cô cảm thấy đây là một chuyện phiền phức nên không muốn quan tâm đến nó.

"Chuyện này thì không được.

Đưa tiền cho em là chuyện của anh, tiêu hay không là chuyện của em.

Trừ khi em không muốn làm bà Lâm nữa, lúc đó thì anh sẽ không đưa cho em." Lâm Hoàng Phong nhíu mày.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe lời này, cô có chút xúc động, hỏi: “Nếu không muốn lo thì có thể mặc kệ chỗ tiền đó không?"
Lâm Hoàng Phong liếc mắt một cái, “Đương nhiên."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh như thế này, cô không tin những gì anh đang nói.

Khuôn mặt anh hiện rõ ra vẻ, em dám thử không lo xem nào.

Vì cuộc sống của chính mình, Đỗ Minh Nguyệt cười, lắc đầu, “Quên đi, em thấy mọi chuyện như bây giờ là tốt rồi."
Lâm Hoàng Phong có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Anh ôm cô vào lòng, rồi cả hai nằm trên giường.

"Ngủ đi, chuyện tiền mừng của Chị Trần thì em có thể cho bao nhiêu tùy ý, anh không để ý đâu.

Dù sao cô ấy cũng đã làm được rất nhiều cho công ty.".