Lãnh Thanh

Quyển 2 - Chương 11




Dữ quân đồng bạt bồ

Cánh nhật bất thành bả

“Phanh” Lãnh Thanh rất rõ ràng nghe được trong đầu mình có một sợi dây đứt ra.

“Trên thực tế, chúng ta có chuyện quan trọng muốn mời ngài vào mã xa thương lượng.” Một thanh âm rất nhu, rất nhẹ, cũng rất…… Ma tính từ trong miệng U Minh trang chủ đứng cạnh Mạnh Anh Úy phát ra, Mạnh Anh Úy cũng phát giác mình nói quá thất lễ, tiếp lời U Minh trang chủ xin lỗi.

Lãnh Thanh căn bản không muốn đi mã xa gì đó nói chuyện, bởi vì rất rõ ràng, bọn họ vẫn là muốn mượn Tử Du, mà chuyện này cậu tuyệt đối không thể đáp ứng. Nhưng trước khi Lãnh Thanh muốn cự tuyệt, Triệu Phỉ Khanh đã lên tiếng,“Các vị nếu có việc tìm ta, vậy trực tiếp tới tìm ta. Nói chuyện với Thanh Nhi làm gì?”

“Bá phụ……” Mạnh Anh Úy mừng rỡ.

“Tuổi của ta cùng các ngươi không kém bao nhiêu, bảo ta Phỉ Khanh là được.” Ở mặt ngoài tao nhã hữu lễ, Triệu Phỉ Khanh trong lòng lại đang vô cùng mất hứng — nhìn ta muốn tự mình nói, ngươi liền cao hứng như vậy. Thì phải là cho ta dễ khi dễ đúng không?! Ngươi cũng nên cẩn thận……

Nhìn tình nhân kiêm nghĩa phụ của mình trên mặt lộ ra nụ cười tên ôn nhu, nhưng thật ra lại là giả dối, Lãnh Thanh ở trong lòng đồng tình Mạnh Anh Úy. Nhưng cũng không cao hưng nổi, vì sao chỉ một chốc mà cậu đã bị mọi người đá sang một bên a?

Đến cuối cùng ngay tại quan đạo thoạt nhìn rộng lớn, hiện tại dị thường chật hẹp, ba đội ngũ xác nhập thành một, những người bị chặn đường cuối cùng cũng đi được.

Xe ngựa trong lời U Minh trang chủ, làm Triệu Phỉ Khanh cùng Lãnh Thanh — vì lo lắng mà theo– lúc nhìn tới, chỉ thấy cho dù là ngự liễn của hoàng đế bất quá cũng như thế. Mã xa phi thường lớn, do sáu con ngựa kéo, bên ngoài phủ một lớp tơ lụa màu đen như da động vật dưới phản xạ của ánh mắt trời trở nên vô cùng lóa mắt.

Trước khi lên xe, Lãnh Thanh đã phát giác trên xe có người, trong lòng âm thầm đề phòng, lên xe mới phát hiện nguyên lai hai người trên xe mình cũng nhận thức — hai huynh đệ Ngưng Lộ sơn trang đại trang chủ Âu Dương Hàm Phương cùng nhị trang chủ Âu Dương Lạc Hinh.

Lúc vào xe, cả lượng xe tính ra có bảy người nhưng lại không thấy chật. Bất quá, đối với thế lực mà bảy người này đại biểu mà nói, lượng mã xa này vẫn còn qáu nhỏ hẹp.

“Hàm Phương, đầu tiên ta thực hiện lời hứa của ta.” Đầu tiên mở miệng là U Minh trang chủ, lúc hắn nói chuyện cũng đồng thời cởi mặt nạ của mình xuống. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ chẳng qua mới hơn hai mưới bốn, Lãnh Thanh chỉ thấy con người hắn không ngoài một chữ thanh, bởi vì nếu hình dung diện mạo của hắn cũng chỉ có dùng thanh tú, phiêu dật cùng…… Ma tính để hình dung.

“Tự giới thiệu một chút, tại hạ Tiêu Tư Trinh.”

“Ai nha! Ngươi nhìn so với Cô Hồng còn trẻ hơn! Đau…… Ca, ngươi đánh ta làm gì?” Âu Dương Lạc Hinh ở trên giang hồ là có tiếng tiểu hài tử, nghĩ cái gì nói cái đó, cũng may mắn cậu ta là Ngưng Lộ sơn trang nhị trang chủ mới có thể sống đến giờ,“Đúng rồi, Cô Hồng đâu? Sao y không cũng đến. Ca! Ngươi lại đánh ta!”

“Cô Hồng nói ít nhất phải có một người bên ngoài nhìn, cho nên không vào.” Kỳ thật, chỉ có chính hắn biết là vì người kia vẫn chưa giải được cái kết trong lòng mình,“Chuyện về y chúng ta tạm thời không đề cập, ta nghĩ chư vị ở đây đều biết nhau, bởi vì mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng đã gặp mặt. Ta đây liền đi thẳng vào vấn đề. Thiều Vận trúng băng cổ, hiện tại muốn giải độc trên người còn thiếu một loại dược — xích luyện quả. Loại quả này, Phỉ Khanh hơn hai mươi năm trước từng nếm qua.”

“Hơn hai mươi năm trước nếm qua, bây giờ có thể dùng được sao?” Lãnh Thanh đã đoán được những người này mượn Triệu Phỉ Khanh để làm gì, không đợi họ nói tiếp đã cướp lời.

“Lãnh trang chủ, ngươi không thấy nghĩa phụ ngươi mấy năm nay thân thể càng ngày càng kém sao?” Tiêu Tư Trinh âm âm nở nụ cười, làm Lãnh Thanh thoáng ngưng trọng,“Xích luyện quả là mãn tính độc dược, lúc ăn không có vấn đề, hơn mười thậm chí hai mươi mấy năm sau mới dần dần phát tác. Nói cách khác hiện tại là lúc dược tính xích luyện quả mạnh nhất. Hơn nữa, mẫu thân của ngươi cũng chết vì xích luyện quả.”

Lời U Minh trang chủ nói đều là sự thật – đây đây đã thành nguyên tắc thép trong giang hồ. Cho nên cái chuyện ngay từ đầu còn có thể cự tuyệt, hiện tại biến thành tuyệt đối không thể cự tuyệt, ít nhất đối Lãnh Thanh mà nói là như thế.

“Hai người các ngươi là quan hệ gì, có thể nói cho ta biết không?” Vẫn bảo trì trầm mặc Triệu Phỉ Khanh nói, y hỏi là hỏi Thu Thiều Vận vẫn bị Mạnh Anh Úy ôm trong lòng.

“……” Thu Thiều Vận nhìn Triệu Phỉ Khanh, không nói gì.

“Chúng ta là tình nhân.” Mạnh Anh Úy trả lời nghi vấn của Triệu Phỉ Khanh. Triệu Phỉ Khanh thấy rõ, cậu trả lời này làm trong mắt hai người đều hiện lên thống khổ.

“Ngươi vì cái gì trúng băng cổ?” Triệu Phỉ Khanh tiếp tục hỏi,“Là vì ngươi sao?” Ngẩng đầu, vấn đề thứ ba nhằm vào Mạnh Anh Úy.

“……” Một nụ cười khổ hiện lên gương mặt anh tuấn của Mạnh Anh Úy, Mạnh Anh Úy gật gật đầu.

“Ta giúp các ngươi.”– đây là trước khi tới Thiếu Lâm, thanh âm Lãnh Thanh cuối cùng nghe được từ miệng Triệu Phỉ Khanh.