Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 43: Mang thai




“Nói giữ lời, chỉ cần em thắng anh, anh liền trả tự do cho em.”

Chúc Nhan đem bài đặt ở trên giường, đều như nhau. An Ninh ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, ngay cả một người giúp việc cũng không thấy. “Anh gọi mẹ tới đây làm chứng cho chúng ta.”

Chúc Nhan hiểu được ý tứ của An Ninh, anh đứng dậy kêu người giúp việc ngoài cửa mời Từ Thư Nhã tới. Ba người ngồi ở trên giường, tiến hành đánh cuộc liên quan đến vận mệnh hai người.

Lúc Từ Thư Nhã xào bài, rất bình tĩnh, có thể bà biết, lòng của bà đang run rẩy.

Vì Chúc Nhan, vì An Ninh, vì tương lai của hai người. Lá bài thứ nhất của Chúc Nhan là bảy bích, An Ninh cũng là cơ một.

Nhìn bài hai người, tay bắt bài của An Ninh bắt đầu run rẩy, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Lá bài thứ hai của Chúc Nhan như cũ là bích, tám, An Ninh chính là một là ba đỏ. An Ninh nhắm mắt lại cầm lấy lá bài thứ ba, ngay cả mở mắt cũng không có dũng khí. “Hoà.”

Tiếng nói của Từ Thư Nhã bởi vì khẩn trương mà trở nên hơi khàn khàn. An Ninh khó tin mở mắt, thậm chí phát hiện trong tay cô lấy chính là một lá K cơ, mà Chúc Nhan chính là một lá hai rô. Hoà, là ai cũng không có lường trước được kết cục, một ván kết thúc, toàn thân An Ninh ướt đẫm mồ hôi, giống như là đánh một trận chiến.

Chúc Nhan cũng không khá hơn chút nào, trên trán mịn lỗ chỗ đầy mồ hôi.

Mà ngay cả người trọng tài Từ Thư Nhã cũng bất giác cắn chặc môi dưới, hai tay xào bài cũng có chút run rẩy. Ván thứ hai lá thứ nhất của Chúc Nhan là K, An Ninh là năm; lá thứ hai Chúc Nhan là mười, An Ninh là mười một; là thứ ba Chúc Nhan là năm, An Ninh vậy mà bắt được là K! Trong phòng sáng sủa rộng rãi mà im ắng , ba người duy trì động tác ngồi ở chỗ đó cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, loại yên tĩnh giống như chết không biết kéo dài thời gian bao lâu. “An Ninh thắng……”

Từ Thư Nhã đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, ở trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, được cứu rồi, hai đứa đều được cứu. “Em tự do……”

Chúc Nhan bình tĩnh nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, mặt không chút thay đổi nhìn An Ninh. Thân thể An Ninh mềm nhũn, thậm chí từ trên giường nhảy xuống sàn nhà, nước mắt mãnh liệt chảy ra, cái gì cũng không nói. Chúc Nhan và Từ Thư Nhã nhìn An Ninh như vậy, im lặng thật lâu. Lúc An Ninh thu thập hành lý thì Chúc Nhan tới đưa cho cô một tấm card cùng chút tiền mặt, An Ninh không dám cự tuyệt, trong giờ phút quan trọng, cô đều sợ Chúc Nhan đổi ý. An Ninh thậm chí không dám cáo biệt với Chúc Nhan, gần như là len lén dưới sự an bài Từ Thư Nhã để tài xế chở cô ra sân bay.

An Ninh tự nhiên không dám ở lại thành phố A, thậm chí ngay cả chào hỏi cô cũng không dám, cũng không gọi cho cha mẹ ở Mỹ, trực tiếp ở sân bay mua một vé máy bay nhanh nhất phải lên đường bay về phía nam.

Chúc Nhan cho cô chút tiền mặt, cũng đủ cho cô sinh hoạt.

Chờ đến phía nam tìm việc làm, sẽ liên lạc với người nhà. An Ninh tính toán rất tốt, trước khi có thể rời khỏi thành phố A này một khắc cô cũng không dám buông lỏng, thậm chí ngay cả hít thở đều rất cẩn thận. Từ lúc mua vé đến kiểm tra vé phải đợi mười phút đồng hồ, mười phút đồng hồ này đối với An Ninh mà nói giống như mười giờ khó khăn vậy.

An Ninh đứng ở hàng cuối cùng mười mấy người, tầm mắt của cô ở cửa sổ sân bay kiểm phiếu điện tử và lối vào sân bay bồi hồi, một mặt mong đợi kiểm phiếu nhanh một chút, một mặt cầu nguyện Chúc Nhan đừng xuất hiện. Thật vất vả trông đợi bắt đầu kiểm phiếu, lúc sắp đến phiên An Ninh, kìm lòng không đậu cô xoay người nhìn về phía sau một lúc, coi như là cáo biệt đối với cuộc sống trước kia. Nhưng mà, cô hoảng sợ thấy Chúc Nhan đang sải bước đi tới. An Ninh mạnh mẽ xoay người, cũng chẳng quan tâm nhân viên làm việc ngăn trở, dùng hết sức lực chạy vào cửa khẩu kiểm tra.

Nhưng mà, ngay khi cô bước vào một bước thì, cánh tay của cô bị một đôi tay nắm thật chặc mà kéo lại.

An Ninh bị một sức lực rất mạnh mẽ hung hăng túm về phía lồng ngực của Chúc Nhan.

Cô bị Chúc Nhan ôm thật chặc vào trong ngực, động cũng không động được.

Chuyện lo lắng nhất rốt cục cũng xuất hiện.

Toàn thân An Ninh run rẩy vùi vào trong ngực Chúc Nhan, run run nói với anh: “Anh đáp ứng tôi, anh rõ ràng đã đáp ứng tôi, tôi thắng, anh phải thả tôi tự do!”

Giọng nói của An Ninh không lớn, cô đã không có sức nói chuyện lớn tiếng.

Ngay khi trong nháy mắt đó thấy Chúc Nhan, thì cô hiểu, cô xong…… “Anh hối hận, em chết cũng phải chết ở bên cạnh anh.”

Chúc Nhan đem mặt chôn ở trên vai hơi lạnh lẽo của An Ninh, nhẹ mà nói quyết đoán. Từ Thư Nhã nhìn vẻ mặt u ám của An Ninh khi bị Chúc Nhan mang về tới, nhất thời im lặng.

Bà đã nghĩ tới Chúc Nhan sẽ đổi ý, nhưng chuyện chính xác xảy ra, lại có chút mờ mịt. Suốt cả một buổi tối hôm nay Từ Thư Nhã không có ngủ, trằn trọc trở mình mãi cho đến sáng sớm, vẻ mặt mệt mỏi đến lầu chính thỉnh an lão gia.

Hai người hàn huyên một chút sau, bà trở lại gian phòng của mình dặn dò bảo mẫu bên cạnh kêu Chúc Nhan đến. “Thật sự không có biện pháp buông tay? Cho dù nhìn con bé chết, cũng phải giữ con bé ở bên cạnh?”

Từ Thư Nhã thật nghiêm túc mà hỏi Chúc Nhan. “Đúng.”

Chúc Nhan trầm mặc một hồi rồi gật đầu. “Vậy con có nghĩ tới hay không, con bé chết, thì con làm sao?”

Từ Thư Nhã ưu nhã đốt một cây cây thuốc là của nữ sĩ, hít một hơi thật sâu.

Đã lâu rồi bà không có hút thuốc.

Vừa mới bắt đầu hút thuốc, là ngày cha của Chúc Nhan vừa mới qua đời.

Sau lại, bà giúp lão gia quản lý Chúc gia, áp lực quá lớn, thường xuyên hút thuốc để nâng cao tinh thần.

Chờ bỏ xuống trọng trách của Chúc gia sau, bà cũng bỏ thuốc.

Vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không cầm lấy vật này nữa, cũng không nghĩ tới phút cuối cùng, tên con trai nhỏ này lại bắt đầu ra vấn đề khó khăn cho bà. “……”

Chúc Nhan trầm mặc không nói.

An Ninh chết, anh sẽ làm sao? Anh không nghĩ qua, nhưng anh biết sau khi An Ninh rời khỏi, thật sự anh không biết nên làm cái gì bây giờ. “Con, mẹ thích An Ninh, nhưng con là con ruột của mẹ, mẹ đương nhiên đau lòng con hơn.

Nếu như An Ninh chết, con vẫn còn sống, mẹ cũng sẽ không ngăn trở con.

Nhưng mà, mẹ biết, An Ninh thật sự chết, con cũng chỉ có chết.

Cho dù là còn sống, cũng là cái xác không hồn.

Làm một người mẹ, mẹ không cho phép loại chuyện này phát sinh.”

Từ Thư Nhã lần nữa hung hăng hút một ngụm khói. “Con không buông.”

Chúc Nhan nói thật. “Tối ngày hôm qua mẹ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ngủ được.

Nếu con thật sự không buông, mẹ cũng không ép con. Mẹ và ông nội con đã thương lượng rồi, con cho nó một đứa nhỏ đi, có lẽ còn có hy vọng.

Mặt khác, đón người nhà nó đến đây!”

Từ Thư Nhã nói xong dập tắt thuốc, đứng dậy đi súc miệng. Từ Thư Nhã nói như vậy không phải không có căn cứ.

Bà biết An Ninh thích trẻ con, cô với đứa em kia quan hệ rất tốt.

Mặt khác, bà làm một người mẹ, vẫn biết tình thương của mẹ rất mạnh mẽ.

Với tình huống bây giờ của An Ninh, để cho con bé sanh con quả thật nguy hiểm rất lớn, nhưng mà đây là hy vọng duy nhất rồi. Buổi chiều, Vương Anh và Trần Tuấn còn có cục cưng nữa được đón đến nhà chính của Chúc gia. “Thật là đứa bé đáng yêu, con tên gì?”

Từ Thư Nhã ôm cục cưng trong tay Vương Anh qua, cười híp mắt nhìn cậu bé. “Con gọi là cục cưng……”

Cục cưng căn bản không biết tên mình là gì. “Cục cưng đi chơi với chị có được hay không?”

Từ Thư Nhã phát ra nụ cười trong lòng. “Vâng, được.”

“Dì giao cho cục cưng một nhiệm vụ, con dụ dỗ chị ăn một chút, giống như là ngày thường mẹ dụ dỗ con ăn cơm vậy, cục cưng có thể hoàn thành hay không?”

Kêu bảo mẫu ôm cục cưng đi đến chỗ An Ninh, Từ Thư Nhã và Vương Anh Trần Tuấn ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Từ Thư Nhã nói đại khái tình huống cho Vương Anh nghe, Vương Anh vừa nghe vừa rơi lệ. “Tôi không biết làm gì với Nhan nhi, An Ninh đi, Nhan nhi chịu không được; An Ninh lưu lại, An Ninh chịu không được.

Tôi thật là không còn cách nào, mới xin tới đây thương lượng.

Tôi cảm thấy để cho An Ninh có con, là con đường duy nhất.”

“Nếu như không được thì sao? Đây không phải là muốn mạng Ninh Ninh sao?”

Liên quan đến đến tánh mạng An Ninh, Vương Anh làm một người mẹ, cũng không quan tâm thế lực của Chúc gia. “Nếu tôi đã đưa ra cái phương pháp này, là con đường cuối cùng của tôi rồi.

Tôi cũng rất thích An Ninh đứa bé này, đương nhiên sẽ không đẩy nó vào trong hố lửa.

Nếu như không được, tôi và lão gia sẽ phải dùng biện pháp cưỡng chế để An Ninh rời đi.

Đến lúc đó, Nhan nhi phản đối nữa cũng vô ích.

Xin tin tưởng tôi, tôi cũng là một người mẹ, hơn nữa tôi biết, chỉ cần An Ninh có chuyện gì xảy ra, Nhan nhi nó cũng sẽ……”

Từ Thư Nhã nói đến đây, Vương Anh cũng không nói gì nữa.

Bây giờ, mọi người chỉ có thể chờ, chỉ có thể mong đợi, mong đợi phương án này có thể được. Cục cưng thành công hoàn thành nhiệm vụ, An Ninh vậy mà ăn một chén cháo còn ăn hai cái bánh bao nhân nữa. Cùng cục cưng chơi một lúc, tâm tình của cô không tệ, hơi có chút tinh thần.

Buổi tối một nhà Vương Anh ở trong nhà Chúc gia, cũng dựa theo yêu cầu của Từ Thư Nhã, trước khi An Ninh khôi phục thì bọn họ đều ở chỗ này.

Nếu quả thật không được, đến lúc đó bọn họ và An Ninh được Từ Thư Nhã an bài đường lui thật tốt. Nếu quyết định để An Ninh mang thai, đương nhiên nên sớm làm.

Thân thể An Ninh là càng ngày càng kém, không thể kéo dài được nữa.

Chúc Nhan nhớ lại một chút, hai ngày nay chính là kỳ nguy hiểm của An Ninh, có lẽ nên lựa chọn. Trước kia hai người ở chung một chỗ, cũng sẽ làm các biện pháp phòng hộ an toàn.

Dĩ nhiên, việc này đều là An Ninh tự mình chú ý, dần dần Chúc Nhan cũng bắt đầu chú ý phương diện này. Dựa theo cách nói của Từ Thư Nhã, chuyện mang thai này không thể để cho An Ninh biết là bọn họ cố ý, để cô ấy cho là ngoài ý muốn.

Cho nên, Chúc Nhan tránh giả vờ như không có chuyện gì cả. Chúc Nhan đã lâu không có đụng An Ninh rồi, bởi vì thân thể An Ninh không khỏe, anh không dám càn rỡ, làm một lần rồi ngừng lại.

Lúc mới bắt đầu An Ninh rất kháng cự, càng về sau cũng dần dần bị Chúc Nhan trêu chọc nổi lên cảm giác, cuối cùng hai người cùng nhau tới đỉnh.

An Ninh lại khóc, cứ như vậy yên lặng chảy nước mắt, không có phát ra một tiếng nào. Chúc Nhan không biết khuyên cô như thế nào, liền dịu dàng ôm cô giúp cô tắm rửa.

Rời khỏi thân thể gầy rời của An Ninh, Chúc Nhan nhịn không được lại cúi xuống hôn tới hôn lui trên người cô.

An Ninh liền nhắm mắt lại không để ý tới anh.

Tâm như chết, An Ninh đột nhiên nghĩ đến cái từ này.

Sau đó ức chế không nổi mà tự nhiên cảm thấy buồn nôn, cô cũng không kịp trên người không có mặc quần áo, mạnh mẽ đẩy cánh tay Chúc Nhan đang rửa sạch thân thể cho cô, úp sấp trước bồn rửa tay mà nôn đến tối tăm mờ mịt, ngay cả mật cũng nôn ra luôn. Chúc Nhan đứng ở bên cạnh muốn vỗ lưng cho An Ninh, An Ninh lại thét chói tai né tránh: “Anh đừng đụng tôi!”

Sau khi nói xong lại nôn mửa một trận, vốn là trong dạ dày cũng không có bao nhiêu, cô chỉ có thể nôn khan, khó chịu muốn chết, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi ở trên sàn nhà không nhúc nhích, giống như là ngủ mê đi.

Chúc Nhan lần nữa cẩn thận ôm lấy cô, một lần nữa rửa sạch thân thể một lần nữa cho cô.

Từ đầu đến cuối, chân mày anh cũng nhíu chặt . Vì để An Ninh thụ thai sớm một chút, gần như mỗi ngày Chúc Nhan đều phải làm một lần, đoạn thời gian này nhờ có cục cưng mà An Ninh ăn không ít đồ, thân thể cũng còn có thể chịu đựng.

Chỉ có điều, mỗi lần làm xong, cô lại khóc lại còn nôn mửa. Chúc Nhan quả thực cảm thấy hoan ái như vậy giống như là hành hạ hơn, liên tục hai tuần lễ, anh không nhẫn tâm đụng An Ninh nữa.

Ông bác sĩ Trung Y trong nhà mỗi ngày đều phải theo lệ kiểm tra cho An Ninh, quan sát mạch tượng, rốt cục hai mươi ngày sau đó mò được mạch tin vui.

Bất quá mới mang thai có ba tuần, thân thể An Ninh cũng không có một chút thay đổi.