Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Chương 6




Ông trời vẫn là có mắt a, một vòng sau, ta rốt cuộc đúng hạn giao hàng!

Vất vả ở giữa không nên nói nhiều, ví như qua lại sửa chữa điều khoản giao hàng không dưới mười lần lại ví như ta cả người tản ra tràng ác khí ma quỷ nhào vào công tác, cơ hồ đều đem nhóm đồng nghiệp mắng tới thối đầu hay ví như trong quá trình nghiệm hóa, cùng ba gian xưởng trừng mắt trợn râu tranh cãi về chất lượng hàng hóa, suýt nữa là nháo tới đánh nhau……… Còn có vô số tình huống khác khiến người ta phát điên…….

Trước khi giao hàng, ta mỗi ngày đều ngủ tại phòng nghỉ, đêm công ty trở thành nhà, mất ăn mất ngủ. Cũng may đánh cược cái mạng già này mà thu được hồi báo.

Giao hàng thuận lợi sau, ta cảm thấy hòn đá đè nặng trên vai cuối cùng cũng được gỡ xuống, cả người mệt tới mềm nhũn.

Vừa dịp cuối tuần, Hầu Tử Tề đưa ta đi ăn mừng, đồng sự nhóm cũng theo góp vui. Khuất Viễn Lăng không biết xông ra từ lúc nào, nói hắn mời khách.

Tuy rằng ta không muốn cùng hắn tiếp xúc, nhưng ăn chùa không phải trả tiền ai dại gì từ chối, vì thế mọi người đều oanh oanh liệt liệt hướng quán rượu chạy tới.

Chúng ta đặt một bàn lớn, khí thế che trời gọi một bàn tràn ngập đồ ăn, ta còn chuyên gọi món đắt nhất của quán, tính toán ăn cho tên Khuất Viễn Lăng kia sạt nghiệp luôn. (baka, childish….)

“Tiểu Cường a Tiểu Cường, không nghĩ tới ngươi bình thường cà lơ phất phơ, thời điểm mấu chốt cư nhiên lại có thể phát huy công dụng, lần này làm được không tồi, ta kính ngươi một ly.” Hầu Tử Tề trước hướng ta kính rượu.

“Hầu tử chết tiệt, ngươi có ý gì? Ta bình thường làm việc cũng rất chăm chỉ a, chỉ có ngươi con khỉ chết này mới cà lơ phất phơ mới đúng.” Ta cười mắng gã, cũng cụng ly cùng gã.

“Cường ca lần này thật sự lợi hại, đơn đặt hàng lớn như vậy, từ đầu tới cuối chỉ có một người xử lý, bôn ba đến giờ, đều gầy đi một vòng. Mấy người xem, mặt ảnh đều hóp vào, hảo đáng thương nga.” Tiểu Mỹ đau lòng nhìn ta, cô ấy thật là là một hài tử ngoan, “Cường ca, anh kiếm bạn gái đi, luôn độc thân cũng không phải là biện pháp. Có bạn gái chăm sóc, nấu cơm, về sau không cần phải vất vả nữa.”

“Nói cũng phải, Tiểu Mỹ, em có quen …. mỹ nữ nào giới thiệu cho anh một cô?” Ta cười mị mị, mới có vài chén rượu vào đã bắt đầu không đứng đắn.

“Cường ca ánh mắt rất cao, con gái bình thường sao lọt vào mắt xanh của anh.” Tiểu Mỹ dẩu môi, “Em trước kia không phải cho anh xem ảnh chụp vài cô bạn em sao, anh đều hững hờ. Cường ca, anh rốt cuộc thích dạng mỹ nữ khuynh thành nào?” (đề nghị ngước lên, quay mặt nhìn vào mỹ nam băng sơn gần đó!)

“Mấy người đều hiểu lầm, ta căn bản yêu cầu không cao. Ta mới không thèm để ý xem là xấu hay đẹp, chỉ cần hợp ý là được.”

“Thật hay giả vậy?” Tiểu Mỹ hiển nhiên không tin ta.

Ai, kỳ thật ta chỉ là tên ‘chuyên gia tư vấn tình yêu’ dựa trên lý luận suông mà thôi, căn bản không như trong tưởng tượng của mấy cổ là lãng tử kinh nghiệm phong phú.

Quên đi, ta cũng lười giải thích, mấy cổ muốn nghĩ sao thì nghĩ, để mấy cổ hiểu lầm ta tầm mắt cao cũng được, đỡ cho ta suốt ngày gặp phải bà mai bất đắc dĩ.

Nói thật ra ta đã đói suốt cả ngày, sau khi đồ ăn bưng lên, ta không nói một lời, tay gắp miệng nhai. Khuất Viễn Lăng ngồi đối diện ta, nhưng từ đầu tới cuối ta đều không liếc nhìn hắn lấy một cái, đem hắn trở thành không khí trong suốt.

Gắp một miếng, uống một ngụm, ta bỗng cảm thấy dạ dày khó chịu, đại khái là rượu chè ăn uống quá độ đây.

Nói thật ra, thói quen ăn uống gần đây của ta thật sự rất thất thường, ta không nhớ đã bao lâu không ăn sáng, hơn nữa lại do ta hút thuốc……

Rượu quá ba tuần, nhóm đồng sự bắt đầu chơi oẳn tù xì (thông cảm, bạn chém, QT của bạn die rùi), phi thường náo nhiệt, không ai chú ý tới ta khác thường.

“Ta đi WC.”

Ta nói bên tai Hầu Tử Tề một câu, gã thì lại đang vội vàng cùng người khác vung quyền gật gật đầu, ta rời đi hướng tới toilet…..

Vừa rồi uống rượu, chất cồn với dạ dày tạo thành một gánh nặng, trừ bỏ cảm giác khó chịu bên ngoài, còn truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm muốn nôn mà nôn không được.

“Ngươi có khỏe không?”

Bên tai truyền tới thanh âm thân thiết, ta quay đầu lại, hoảng sợ, cư nhiên là Khuất Viễn Lăng.

“Sắc mặt ngươi rất khó coi.” Hắn nhíu mày nhìn ta.

Ta hé miệng nghĩ muốn nói gì đó, nhưng liền cảm thấy một trận nôn nao tới chóng mặt, vội vàng đè lại dạ dày, nhịn không được nôn ra một trận.

“Có phải muốn nôn hay không?” Hắn ngồi xổm xuống vỗ vỗ lưng cho ta.

Ta gật đầu, lại lắc đầu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quấn lấy nhau đảo lộn. Ghê tởm lại thêm đau đớn, dạ dày ta giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, thực quản truyền tới cảm giác nóng bỏng rát.

“Ta tới giúp ngươi.”

Khuất Viễn Lăng nói xong kéo mặt ta qua, thô lỗ chọc hai ngón tay vào miệng ta, hướng sâu tới yết hầu áp một cái……

Ta cảm giác một trận ghê tởm, theo ngón tay rút ra, phản xạ nôn ra, bên nôn bên nghẹn nước mắt, chật vật tới không thể chật vật hơn.

Không biết đã nôn bao lâu, đem tất cả những gì vừa ăn được nôn ra bằng hết, nôn xong chỉ còn lại dịch chua……

“Máu…… Ngươi nôn ra máu!”

Ta lúc này mới nhìn đến, lẫn trong một đống sảm tạp hồng nâu gì đó, là cục máu? Đại não một trận choáng váng, cảnh vật trước mắt bắt đầu lay động…..

“Ngươi tỉnh táo một chút, ta lập tức đưa ngươi tới bệnh viện!”

Ta nghe được Khuất Viễn Lăng lớn tiếng gọi người hỗ trợ, nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, nghe được tiếng còi hụ tới chói tai của xe cứu thương ….

Sau đó, ta bị người nâng lên xe cứu thương, bên tai truyền tới tiếng gọi của Hầu Tử Tề, Tiểu Mỹ bọn họ, ta nghĩ muốn làm cho bọn họ an tâm, lại đau tới nói không nên lời…….

Sau, ý thức lại có điểm mơ hồ, chỉ biết dọc đường, tay của ta đều bị người gắt gao nắm…..

Người nọ bàn tay thật ấm áp có lực, truyền tới một cỗ lực lượng kiên định. Bị hắn nắm lấy cảm giác tốt lắm, thực thoải mái.

Tối trọng yếu là, lòng bàn tay hắn da thịt nhẵn nhụi dị thường, nếu hai bàn tay này mà nắm chặt lại, ‘tiểu đệ đệ’ của ta nhất định thích miễn chê. (=口=….)

Ta lộ ra một nụ cười *** dãng, đầu lệch qua, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Ánh sáng tới chói mắt khiến ta không mở mắt lên được.

“Tỉnh…..”

Ta nghe thấy có người nói như vậy, sau đó, bên người quay tròn một vòng bóng đen. Ta nháy nháy mắt, nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái……..

“Làm cái gì trưng cái mặt như người chết ra vậy…… ta còn chưa ‘thăng’ đâu, nén bi thương, nén bi thương a…….” Ta hữu khí vô lực nói.

Dạ dày vẫn là có điểm khó chịu, nhưng cảm giác quặn đau như muốn giết người kia đã biến mất.

Ta khoát tay, phát hiện trên mu bàn tay cắm kim, bên giường là ống truyền dịch, bốn phía là một màu trắng, hẳn là đang ở bệnh viện.

“Cường ca, anh đem chúng em dọa chết rồi.” Tiểu Mỹ tới bên giường ta nức nở nói: “Đang tốt đẹp sao lại bị chảy máu dạ dày?”

“Tiểu Cường, ta nhanh bị ngươi dọa đến mắc bệnh tim mất! Ngươi bình thường không phải khỏe như trâu sao, như thế nào nói hộc máu là hộc máu? Về sau ta nhất định quản ba bữa cơm của ngươi, không được tái rượu chè quá độ.” Hầu Tử Tề vẻ mặt đau kịch liệt nhìn ta.

Ta chưa từng gặp qua biểu tình ngưng trọng như vậy từ gã, muốn cười, bất quá nhịn xuống, nếu không cầm chắc bị gã đập chết.

“Mọi người không cần lo lắng, ngươi tốt đoản mệnh, tai họa lưu ngàn năm.” Ta cười ha ha trấn an bọn họ, “Chảy máu dạ dày cũng không phải bệnh nặng gì, ta trước kia từng bị loét dạ dày, chính là có một trận không chết, liền phớt lờ. Đêm nay đại khái ăn nhiều ăn nhanh nên mới dẫn tới xuất huyết. Ta hiện tại đã tốt rồi, lập tức có thể xuống giường, không tin mọi người coi……”

Nói rồi ta liền xốc chăn lên nghĩ muốn nhảy xuống, chứng minh mình vẫn còn ‘uy vũ sinh uy’, bị Hầu Tử Tề bọn họ gắt gao đè lại.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Thanh âm giống như tiếng sấm từ trên đỉnh đầu ông ông tác hưởng, ta ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt như muốn phun hỏa cùng vẻ mặt đằng đằng sát khí của Khuất Viễn Lăng. Bất quá, cho dù có giận thành cái dạng này, hắn vẫn là cực tuấn tú phong độ mị lực a.

“Đừng coi thường chảy máu dạ dày, tỷ lệ tử vong của nó là 10%!” Khuất Viễn Lăng đi tới bên giường bệnh, mặt lạnh lùng so với sông băng còn dày hơn, “Trác Cường, ngươi chán sống phải không?”

“Không có….” Ta ngoan ngoãn chiu vào trong chăn, không dám ho he.

Khuất Viễn Lăng thở dài, đối đồng sự nhóm nói: “Các ngươi đều trở về đi, ta ở lại nhìn hắn. Đừng lo lắng, ta cam đoan hắn hội vui vẻ xuất hiện trước mặt các ngươi.”

Nếu Đại lão gia đã lên tiếng, có ai dám không nghe, huống chi hiện tại đã là nửa đêm, đồng sự nhóm dặn dò ta vài câu liền rời đi.

Ta thấy đại thế không ổn, liều mạng đối Hầu Tử Tề nháy mắt, làm gã chủ động mở miệng lưu lại. Ai ngờ gã lại làm như không thấy, vỗ mông chạy so với thỏ còn nhanh, ta lạnh lùng trừng mắt liếc gã một cái, đối với thái độ ‘thấy chết không cứu’ của gã hung hăng khinh bỉ.

Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn ta cùng Khuất Viễn Lăng hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trầm mặc làm ta ứa mồ hôi lạnh sau lưng.

Ta không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nằm im nhìn trời.

Ống truyền dịch từng giọt từng giọt rơi xuống, không nhanh không chậm, còn non phân nửa, nhanh nhất cũng mất nửa giờ. Trong lòng xanh mét, làm cái gì cho qua nửa giờ này a!

Bên tai truyền tới động tĩnh, Khuất Viễn Lăng đem ghế dựa kéo qua, ngồi bên cạnh giường, hai tay giao trước ngực, giống như Hắc Diện thần nhìn ta.

Hắn mặt trầm như nước, con ngươi tối đen chớp cũng không chớp, nhìn tới khiến ta trong lòng sợ hãi. Vị đại ca này đang làm cái gì, luyện bí kíp Ninja ‘sát nhãn đao’ a?

Cứ như vậy dùng ánh mắt ‘đâm’ ta ước chừng năm phút đồng hồ, Đại lão gia hắn rốt cuộc lên tiếng, thanh âm so với sát nhãn còn khủng bố hơn.

“Trác Cường, ta cũng không biết nên làm gì với ngươi mới tốt đây.”

“………..”

Ta giống như mầm đậu, cúi đầu chôn trước ngực. Cũng không phải vì ta sợ hắn, mà là ta biết cái gì gọi là xem xét thời thế. Lúc này nếu đối nghịch với Khuất Viễn Lăng, kết cục không thể nghi ngờ sẽ là thành cá xắt lát.

“Ta thật không nghĩ tới, một cái đơn hàng, có thể đem ngươi làm thành như vậy.”

Đại lão gia, không phải chỉ đơn giản như vậy đâu, đây là một ngàn vạn, một ngàn vạn, mặt sau kéo theo sáu…. Ách, không, bảy số 0! Ta đời này chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ!

“Hiện tại ngươi đem chúng ta biến thành gà bay chó sủa, ngươi vui vẻ đi?”

“………….”

Ta…….Ta không phải cố ý, không phải là nhất thời đói bụng ăn nhều một chút rồi không cẩn thận ói ra mấy cục máu sao?

“Ngươi sao có thể vô dụng như vậy?”

Khuất Viễn Lăng mày kiếm nhíu chặt, tựa như đang nhìn một phế vật hết thuốc chữa.

Dựa vào, ta thiếu chút nữa là vì công ty ‘anh dũng hy sinh’, ngươi khen ngược, chỉ biết giáo huấn ta. Không nghĩ tới không phải do ngươi ta mới thành như vậy sao? Ta rõ ràng là một con lừa chỉ thích nằm ngửa phơi nắng đuổi ruồi, ngươi không nên lôi ta ra làm thiên lý mã để cưỡi, ta có thể không phị ngươi ‘thao’ tới hỏng sao?

Càng nghĩ càng giận, từ lỗ mũi ta phun ra hai luồng hờn dỗi…….

Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh? Ta mạnh ngẩng đầu, tính toán cùng hắn ‘đấu tranh’, lại ở dưới tầm mắt của hắn,quàng quạc thất thanh.

Bất đồng với khẩu khí nghiêm khắc, trong con ngươi đen thăm thẳm của hắn không có bất cứ tia khiển trách nào, ngược lại, lộ ra vẻ thản nhiên bất đắc dĩ. Trong đôi mắt làm tim ta đập nhanh kia tràn đầy những tình tự mà ta không thể hiểu nổi.

Thật sự, ta xem không hiểu rốt cuộc trong đó chứa cái gì, ta chỉ biết, trên mặt hắn là không thể che dấu mệt mỏi cùng lo lắng, là bởi vì ta?

“Ngươi a, về sau đừng như vậy nữa?” Thanh âm bỗng biến trầm, Khuất Viễn Lăng cúi người, hình như không chịu nổi sức nặng, hai tay gắt gao nắm chặt đặt trên đầu gối……..

“Ông nội ta chính là chảy máu dạ dày mà chết, bất quá ông là bị xơ gan dẫn đến chảy máu dạ dày, vỡ tĩnh mạch nơi thành thực quản. Tuy rằng thời gian trị bệnh rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là không trụ được. Khi ta chạy tới bệnh viện chỉ kịp nhìn mặt ông lần cuối…….. Ông là trưởng bối thân thiết với ta nhất, là người phi thường thương ta………”

Nói xong khóe miệng hắn khẽ run rẩy một chút, hai tay cũng nắm chặt hơn, “Ngươi không hiểu được …….. Khi ta nhìn thấy ông nằm yên không nhúc nhích trên xe cứu thương, cái loại cảm giác lạnh băng khi đó…..”

Tim, trong một chốc, đột nhiên rung động…….

Hắn, là lo lắng cho ta?

Không thể nào, không có khả năng, này căn bản không giống chuyện mà tên tư bản độc ác kia làm được, nhất định là ta nghe lầm, hoặc chính là hiểu sai ý!

“Trác Cường, ngươi nếu dám biến ta….. chúng ta thành như vậy lần nữa, ta tuyệt đối sẽ vặt đầu ngươi xuống nhét bồn cầu!” Quả nhiên, thất thố không tới vài giây, Khuất Viễn Lăng lập tức khôi phục vẻ mặt ác bá đại nhân.

“Giám đốc, ta biết đêm nay ta làm mọi người sợ hãi rồi. Bất quá xin ngài an tâm, ta chính là một con mọt không hơn không kém, đánh không chết mà đập không nát, cái mệnh nhỏ nhoi này nói muốn chết cũng không dễ vậy đâu. Ta còn chưa vì giám đốc ngài cúc cung tận tụy, vượt lửa qua sông, kính dâng ra tất cả tinh hoa cùng nhiệt tình, lại làm sao dám tự tiện ‘thăng’ được?”

囧, ta này … không … tự nhiên lại đi nói hươu nói vượn, cái miệng chết tiệt này, lại bắt đầu bắn bừa.

“Ngươi a ……….. Luôn lời ngon tiếng ngọt, nói so với hát còn mượt mà hơn, nhưng mà trong mười câu có được đến một câu là thật không?”

Thanh âm của hắn giống như đang thở dài, ta đột nhiên có một cỗ xúc động mãnh liệt, loại xúc động liều lĩnh này, đã muốn thật lâu không có cảm nhận được.

Hiện tại chính là lúc thời khắc giao nhau giữa tối cùng sáng, nghe nói cũng là lúc mà con người yếu đuối nhất. Sắc trời tranh tối tranh sáng, tình cảm thì thay đổi, tất cả cảm xúc ùa lên, này là nguyên nhân khiến ta dao động sao?

Hắn an vị bên người ta, vươn tay là có thể chạm tới.

Trong phòng bệnh yên tĩnh với cấu trúc hoàn mĩ, hình dạng anh tuấn của hắn giống như kiệt tác mà thượng đế tạo nên, tuấn mỹ tới không thể không ngưỡng mộ.

Mỗi khi nhìn hắn ta đều có loại ảo giác giống như cả thế giới này đều không tồn tại, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn, im lặng ngưng đọng trong thế giới của ta…..

Vĩnh viễn.

Kiếp phù du như một bức họa từ từ trải ra, hình ảnh trước mắt này, vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của ta. Chân thật đó mà lại hư ảo đó, vừa gần mà cũng thật xa…

Ta từng quyết định tạo ra khoảng cách, đem hắn đơn thuần trở thành thủ trưởng, nhưng vừa rồi trên xe cứu thương, khi ta bị hắn gắt gao nắm chặt lấy tay, lại cảm thấy ấm áp vui vẻ. Ta cơ hồ quên đi đau đớn của dạ dày, quên đi chính mình đang làm cái gì, đang ở nơi nào, chỉ cần có hắn bên cạnh, ta cái gì cũng không để ý, chẳng sợ phía trước là luyện ngục hắc ám.

Khi đó, ta xuất ra chút khí lực ít ỏi còn lại, nắm chặt lấy tay hắn, không biết có làm đau hắn hay không?

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm chặt tay nhau, bên em tới bạc đầu). Câu thơ xinh đẹp cỡ nào a, ta đã không muốn tự dối lòng nữa, không còn muốn khắc chế loại dục vọng này.

Đúng, ta đối hắn có cảm giác!

Ta thích hắn, muốn thượng hắn, ta nghĩ muốn tiến vào thật sâu bên trong thân thể xinh đẹp của hắn, nước sữa giao hòa, muốn tỉnh lại có hắn trong tay trong ánh bình minh tươi đẹp, muốn cùng nắm tay nhau đi qua bốn mùa……… Ta không cần hiểu hắn, mà hắn, cũng không cần biết ta. Cứ việc giống như hiện tại ta có thể cầm tay hắn, nói cho hắn biết, ta tuy rằng bình thường cà lơ phất phơ cười đùa cợt nhả, mười câu cả mười đều không đứng đắn, nhưng trong lòng ta, lại cất giấu vô hạn chân tâm đối hắn, chỉ cần hắn nguyện ý nghe……….

“Khuất Viễn Lăng, ta…….”

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.

“Làm sao, có phải dạ dày lại đau hay không? Muốn ta gọi bác sĩ không?” Đại khái là thấy vẻ mặt ta khác thường đi, Khuất Viễn Lăng lo lắng cúi người coi, chỉ cần duỗi tay là ta có thể chạm vào hắn.

Ta giật giật đầu ngón tay, cũng không tài nào nâng lên được.

“Bình truyền dịch của ta đã hết rồi……..”

Khuất Viễn Lăng vừa thấy, lập tức đứng lên chạy đi gọi bác sĩ.

Nhìn bóng dáng hắn dần biến mất, ta tựa vào gối đầu, nhanh nắm tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại……

Ở trên giường bệnh, vù vù ngủ một lúc, ta trợn mắt, đại sảo tiểu nháo đòi xuất viện…

Bác sĩ phụ trách lại kiểm tra, tuy rằng không phải thực đồng ý, nhưng không lay chuyển được ta ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’ gây sức ép, không thể không đồng ý.

Một đêm bị hun mùi thuốc sát trùng, rốt cuộc có thể giải thoát rồi.

Ta che dạ dày đang ẩn ẩn đau, khoác lên vẻ tươi cười ‘sống sót sau tai nạn’ nhẹ nhàng khoan khoái bước ra khỏi viện.

A, người đi trên đường thật đáng yêu, thế giới này thật tươi đẹp……

Buổi tối nhất định phải tới quán bar câu một anh dễ nhìn về, cùng hắn điên đảo ba trăm hiệp để chúc mừng!

Đang lúc ta càng nghĩ càng *** đãng hết sức, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng còi xe, nhìn lại, tươi cười nhất thời biến thành 囧.

Nguyên nhân ta đòi xuất viện sớm như vậy chính là không muốn đụng hắn, sao lại ‘oan gia ngõ hẹp’ như vầy a.

Ta không biết tối qua hắn rời đi lúc nào, chỉ biết là trước khi đi tìm chu công đàm đạo, hắn vẫn ngồi bên cạnh ta, dùng hai con mắt sáng như đèn pha kia nhìn ta chằm chặp, trừng tới cả người sợ hãi, dạ dày đau càng lợi hại hơn, buổi tối còn mấy lần mơ thấy hắn đuổi giết. =))))

Ta dám khẳng định hắn chính là người thăm bệnh thối nát nhất thế giới, hắn căn bản không phải tới thăm bệnh mà là tới giết người a.

BMW 730 chậm rãi chạy tới bên người, trưng ra khuôn mặt khiến ta vừa yêu vừa sợ kia.

Khuất Viễn Lăng nhíu mày, không nhanh không chậm hỏi: “Trác Cường tiên sinh, xin hỏi ngài đây là muốn đi đâu a?”

Run …….. Ta sợ nhất hắn dùng loại ngữ điệu này nói chuyện, chẳng những gọi đầy đủ họ tên ta, còn dùng tới kính ngữ, thật sự không ổn!

“Giám đốc, thật trùng hợp a, thật là nhân sinh không có chia ly, nhân duyên ngàn dặm quanh co một đường.” Ta vuốt mặt, nhanh chóng khoác lên cái vẻ ‘kinh hỉ’, “Ta đã muốn hoàn toàn bình phục, đang muốn ngồi xe về nhà đâu!”

“Bình phục?” Hắn nhíu mày nhìn ta, khẩu khí thực nghiêm khắc, “Ngươi sắc mặt trắng bệch thế kia mà coi là ‘bình phục’? Là ai phê chuẩn cho ngươi xuất viện, sao lại có thể xằng bậy như vậy? Bệnh viện là nơi cứu người chứ không phải là nơi cho một bệnh nhân tựa quỷ giống nhau chạy loạn!”

Quỷ? Đáng giận, quỷ có được bộ dáng người gặp người yêu hoa gặp hoa nở như ta sao?

“Giám đốc, ta thật sự đã tốt hơn nhiều, trở về nằm một chút là được.” Ta vẻ mặt đau khổ nói………. “Nói lại, tiền viện phí rất đắt, cứ như vậy kéo dài, đến tiền mua quan tài ta cũng không còn.”

“Còn trẻ tuổi đã bắt đầu lo chuẩn bị quan tài? Ngươi cũng thật có chí khí.” Khóe miệng Khuất Viễn Lăng run rẩy một chút.

Tuy rằng hắn hơn ta hai tuổi, cũng không cần tất yếu dùng loại khẩu khí này nói chuyện đi.

“Tiền viện phí cũng như thuốc men, toàn bộ đều do công ty chi trả, ngươi lo lắng cái gì?”

“Thật sự?” Nhãn tình của ta sáng lên.

Dựa vào, chuyện tốt như vậy, như thế nào không nói ta biết sớm?

Sớm biết vậy, ta có chết cũng phải bám bệnh viện thêm vài ngày, “Cám ơn giám đốc đã hào phóng chi tiền, ta đây tiếp tục ở lại vài ngày vậy……..”

“Đứng lại, ngươi cho là nằm viện giống như ở khách sạn sao?” Khuất Viễn lăng vẻ mặt hắc tuyến nhìn ta, hất đầu, “Lên xe.”

“Đi đâu?” Ta vuốt lỗ tai hỏi.

“Ngươi quản nhiều vậy làm gì, chẳng lẽ sợ ta đem ngươi đi bán?”

“Ác.”

Chịu áp bức dưới *** uy của Đại lão gia hắn, ta chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào xe