Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 22






Từ Vị rất lâu không có bị sờ qua đầu, khi còn bé cha mẹ có xoa đầu hắn.

Qua mười lăm tuổi cậu đã cao đến một mét tám, muốn sờ cũng không sờ tới.

Cậu bị Chu Tư Dịch xoa xoa có chút không bình tĩnh nổi, chần chờ một chút, đem điện thoại đưa cho Chu Tư Dịch "Trợ lý Vương nói muốn ngài cùng mấy người này gặp mặt."
Chu Tư Dịch không nhìn, miễn cưỡng dựa vào ghế "Đọc."
Từ Vị đàng hoàng đem tên mấy người cấp báo Chu Tư Dịch, có mấy lão đại Từ Vị chỉ thấy trên TV.

Kết quả là Chu Tư Dịch một bộ dáng không thèm nghe.

Chu Tư Dịch giơ tay ấn ấn vai, tìm vị trí thoải mái nhắm mắt ngủ.

Từ Vị "..."
Chu Tư Dịch rất nhanh hô hấp liền đều đặn, Từ Vị đến gần nhìn hắn.

Chu Tư Dịch ngủ rất say sưa, dưới ánh sáng đèn da thịt trắng nõn hiện ra.

Cổ họng Từ Vị phát khô, rất nhẹ đụng xuống Chu Tư Dịch "Dịch ca?"
Không có trả lời, Từ Vị còn muốn gọi tiếp, Chu Tư Dịch nghiêng đầu dựa lên bả vai cậu.

Từ Vị cả người đều cứng lại rồi, đầu Chu Tư Dịch gần trong gang tấc, lông mi dày đặc nhỏ dài.

Làn da của hắn trắng đến không thấy lỗ chân lông, trên mũi cao thẳng tắp có một cái kính mắt.

Từ Vị ngừng thở, cậu thẳng tắp ngồi.

Ngồi một phút, Từ Vị thở dài một hơi, nín đến mặt đỏ chót.

Chu Tư Dịch không có ý tứ tỉnh, hắn rất cao, cư nhiên lại mềm nhũn dựa vào vai cậu ngủ.

Từ Vị tam hồn tứ phách đều đã phi thăng khỏi thể, còn kém hoá thân thành cây.

Trên đường kẹt xe, vừa đi vừa nghỉ.

Trên bả vai càng ngày càng nặng, đến trung tâm hội nghị là bảy giờ năm mươi, đến muộn đích thực là quá phận.

Xe dừng lại, Từ Vị nhìn ra bên ngoài có rất nhiều minh tinh.

Thở ra một hơi thật nhẹ, khẽ chạm vai Chu Tư Dịch "Dịch ca?"
Chu Tư Dịch mở mắt, bốn mắt đối diện nhau.


Linh hồn Từ Vị bị chìm đắm trong đó, cậu đầy đầu nghĩ Chu Tư Dịch người này xưa nay đều mị hoặc như vậy?
Từ Vị lập tức di chuyển vai, nói "Đã đến."
Ánh mắt Chu Tư Dịch từ môi mỏng của Từ Vị dời đi, đôi môi Từ Vị phi thường đẹp đẽ.

Sẽ rất mềm, Chu Tư Dịch suy nghĩ phút chốc.

Trên mặt bất đồng thanh sắc, chỉnh lý ống tay áo sơmi.

"Mấy giờ?" Chu Tư Dịch vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói khàn khàn.

Bên trong xe ánh đèn không sáng lắm, khiến cả người Chu Tư Dịch cũng thiên về tối tăm, lạnh lùng nghiêm nghị đẹp một cách khác thường.

"Bảy giờ năm mươi."
Chu Tư Dịch cài nút áo sơmi, hoạt động cái cổ.

Từ Vị không biết hắn có ý gì, nhìn Chu Tư Dịch một phút, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã xuống xe đi vòng qua kéo mở cửa xe.

Chu Tư Dịch ngước mắt nhìn Từ Vị một chút, chân dài bước xuống xe, giày da màu đen đạp trên mặt đất.

Đệt!
Chu Tư Dịch ra khỏi xe liền lập tức thu lại cái kia lười biếng, nhân mô nhân dạng nhấc chân đi vào bên trong.

Từ Vị đóng cửa xe bước nhanh đuổi tới, lặng lẽ xoa xoa bờ vai tê rần, nói "Dịch ca, tôi cũng phải đi vào?"
"Cậu không muốn?"
Từ Vị "..."
Từ cửa liền nhìn thấy một nam nhân mặc sơmi đen, đẹp như tranh vẽ đi tới, tất cả đều thất thần.

Nam nhân anh tuấn này là minh tinh đi?
Phía sau cùng đi tới là một anh chàng đẹp trai, cao một mét tám, mảnh khảnh.

Mặc áo sơmi trắng quần dài màu đen, ngũ quan đoan chính.

"Này là ai vậy?"
"Không biết."
Còn chưa có đi vào phía chủ sự đã bước nhanh tới tiếp đón, nắm tay Chu Tư Dịch, hắn biểu tình nhàn nhạt, cùng người bắt tay liền đút túi đi vào bên trong.

Tiến vào hội trường mắt Từ Vị sáng lên, đâu đâu cũng có minh tinh.

"Dịch ca."
Chu Tư Dịch quay đầu lại liền thấy nhóm trưởng Hoả Phong, Từ Vị trước nay vẫn luôn rất sùng bái nhóm nhạc này, tại bệnh viện trực tiếp gặp một lần, tại Bạch Nhật Mộng đụng phải một lần.

Lần kia ở phòng vệ sinh không thấy rõ, không biết có phải hay không người này*, Từ Vị ở trong lòng phùn tào chính mình quả nhiên không phải fan cuồng nhiệt, khoảng cách gần người này đến vậy, cậu thậm chí ngay cả xin chữ ký cũng không muốn.


(Vụ gặp Chu Tư Dịch đang được người khác buscu cho:v)
Lại nghĩ tới Chu Tư Dịch cùng Thẩm Lạc khả năng có loại quan hệ kia, nghĩ đến điều này Từ Vị nhất thời hứng khởi đều tắt.

Mặt hoá đen.

Chu Tư Dịch dừng bước, nhìn kỹ Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc mặc âu phục mới nhất của thương hiệu S, hắn vóc người tinh tế tướng mạo tuấn mỹ, âu phục phác họa ra eo thon.

"Đã lâu không gặp." Thẩm Lạc tâm tình có chút kích động, hắn tận lực đè nén.

Chu Tư Dịch ánh mắt lạnh nhạt, nghiêng đầu nhìn nơi khác.

Lão tổng giới truyền thông Phương Đông nhanh chân đi lại đây, cùng Chu Tư Dịch bắt tay.

Chu Tư Dịch liền không tiếp tục để ý Thẩm Lạc, hắn đối với Thẩm Lạc không ý kiến, vừa bắt đầu còn thưởng thức qua người này, năng khiếu âm nhạc rất tài hoa.

Hiển nhiên, Thẩm Lạc chẳng hề nghĩ như vậy, lần trước tập kích trước phòng rửa tay, Chu Tư Dịch đối với hắn triệt để thất vọng.

Nhiều năm như vậy, người muốn bò lên giường Chu Tư Dịch không thiếu, nam nam nữ nữ.

Trong giới này, lợi dụng thân thể để trèo lên cao không coi là sự đáng thẹn.

Trong này việc dơ bẩn không biết xấu hổ rất nhiều, Chu Tư Dịch không muốn dính dáng tới nhưng rõ ràng rất lợi hại, cũng không quá biểu đạt tâm tình.

Có thể như Thẩm Lạc phát điên vì Chu Tư Dịch cũng là hiếm thấy.

Chu Tư Dịch cùng lão tổng giới truyền thông Đông Phương tán gẫu, Từ Vị khô cằn đứng, nhìn minh tinh đi tới đi lui.

Cảm thấy hết thảy đều rất mộng ảo, cậu rũ tay xuống.

"Cậu là Từ Vị?"
Từ Vị quay đầu hướng Thẩm Lạc gật đầu.

"Cậu là cái gì?" Thẩm Lạc là giọng chất vấn, ánh mắt sắc bén.

"Trợ lý của Dịch ca." Từ Vị chỉ chỉ Chu Tư Dịch cách đó không xa, cởi bỏ vầng sáng minh tinh, Thẩm Lạc cũng chỉ là người bình thường.

Bình thường không thể bình thường hơn, Từ Vị nhìn hắn, cùng hắn lúc trên sân khấu không tìm thấy được điểm liên quan.


"Từ Vị." Phía sau thanh âm vang lên, Từ Vị lập tức quay người đối diện ánh mắt của Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch nhíu mày, sắc mặt không vừa ý "Lại đây."
Từ Vị hướng Thẩm Lạc gật đầu một cái, chạy nhanh về phía Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch đi vào bên trong, lão tổng giới truyền thông Đông Phương gọi là Vương Thạch, nhìn Từ Vị liếc mắt một cái, nói "Người mới?"
"Trợ lý." Chu Tư Dịch ngữ khí lạnh nhạt.

Vương Thạch cười nói "Là đứa trẻ tốt."
Lời này ý tứ sâu xa, Chu Tư Dịch vui vẻ tiếp thu, cười gật đầu "Quả thực rất tốt."
Lại đi tiếp vào trong, Từ Vị mắt cũng muốn rớt ra.

Tất cả đều là minh tinh hạng nhất, chỉ từng nhìn thấy trên TV.

Bọn họ cùng Chu Tư Dịch hỏi thăm bắt tay.

Tám giờ rưỡi, chính thức đi thảm đỏ, Chu Tư Dịch cùng một nữ minh tinh hạng nhất đi trên thảm đỏ.

Chu Tư Dịch không cần trang điểm, nhị thiếu gia này vẫn luôn là tính cách tuỳ hứng như vậy.

"Đi vào hội trường chờ ta." Chu Tư Dịch đem điện thoại ném cho Từ Vị, quay người nhanh chân liền đi.

Nữ minh tinh mặc váy dài màu đỏ, mảnh mai ôn nhu, kéo cánh tay Chu Tư Dịch.

Từ Vị như bị kim đâm cho một cái, cậu mím mím môi, cầm điện thoại Chu Tư Dịch chạy vào hội trường.

Hai bên thảm đỏ là phóng viên chụp ảnh, Từ Vị không chen vào được, cũng không thể ở lại.

Từ Vị mới vừa vào hội trường liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp tao nhã của Chu Tư Dịch, cậu quay đầu nhìn thấy trên màn ảnh lớn Chu Tư Dịch kia gương mặt tuấn tú hoàn hảo.

"Chu thiếu ngày hôm nay thật quá soái rồi." Người MC mặt như hoa đào, cười nhìn Chu Tư Dịch.

"Tôi có ngày nào là không soái?" Chu Tư Dịch nghiêng đầu, tiếng nói trầm thấp ngậm lấy ý cười.

Mê hoặc khiến người ta không dời mắt nổi, Từ Vị hé môi, cổ họng khô khốc.

Đúng như dự đoán, khách nhân toàn hội trường rít gào.

"Chào ngài."
Từ Vị hoàn hồn, nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện nam nhân xa lạ, sửng sốt mội chút "A?"
"Ngài là trợ lý của Chu tổng?"
Từ Vị gật đầu, không rõ có ý gì.

"Có chuyện gì?"
"Tôi là thư ký của Huệ Kỳ, đây là danh thiếp." Nam nhân đưa cho Từ Vị một tấm danh thiếp.

Muốn thăm dò? Từ Vị cầm danh thiếp nhìn, cậu cũng có chút mơ hồ.


Cũng không phải nhìn cậu đẹp trai, muốn ký hợp đồng đi?
"Được." Từ Vị không biết nên trả lời cái gì, liền gật đầu.

"Cậu có biết Huệ Kỳ là ai?" Đối phương nhìn Từ Vị có chút ngốc, Chu Tư Dịch sao lại tìm trợ lý ngu ngơ như vậy? Còn mang theo bên người?
"Biết." Từ Vị liền vội vàng gật đầu, là nữ nhân đi thảm đỏ cùng Chu Tư Dịch "Tôi rất thích xem cô ấy diễn, rất đẹp."
"Biết là tốt rồi." Người thư ký vỗ vai Từ Vị, nói "Lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
Từ Vị "..."
Người kia quay người đi.

Từ Vị "..."
Để làm gì?
Lại quay đầu nhìn màn ảnh lớn, đã đến những người khác, Từ Vị vội vã chạy về phía hội trường.

Làm trễ việc của Chu Tư Dịch, hắn phỏng chừng sẽ nổi nóng.

Thời điểm Từ Vị đến hội trường Chu Tư Dịch còn chưa tới, Từ Vị tìm tới vị trí của Chu Tư Dịch ngồi ở bên cạnh, dĩ nhiên là hàng ghế thứ nhất chính giữa, khu khách quý.

Từ Vị lẻ loi ngồi, càng lúng túng.

Cậu quay lại sau nhìn, phía sau đã tới không ít minh tinh, đều nhìn về bên này.

Từ Vị bị nhìn tê cả da đầu, không biết mình có hay không ngồi sai chỗ, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Điện thoại Chu Tư Dịch rất nhỏ, Từ Vị chưa từng thấy qua loại này.

Cậu chạm nhẹ vào màn hình, vai bị nắm chặt, Từ Vị giật mình ngẩng đầu đối diện ánh mắt Chu Tư Dịch.

Tay Chu Tư Dịch đè lại bả vai Từ Vị, nhìn bốn phía chung quanh, xoay người ngồi xuống, lấy điện thoại từ trong tay cậu.

Ngón tay thon dài trượt qua mu bàn tay Từ Vị, cổ họng Từ Vị hơi khô, cầm lấy nước đặt cạnh chỗ ngồi uống một hớp "Dịch ca."
Địa phương mới vừa bị Chu Tư Dịch ấn rát thiêu.

"Chu tổng."
Chu Tư Dịch vốn là ngồi nghiêng, đầu hướng về phía Từ Vị.

Nghe vậy ngước mắt, con ngươi đen nhẹ nhàng đảo qua, ngồi thẳng một chút "Hả?"
Mùi nước hoa nồng nặc, Huệ Kỳ mặc lễ phục màu đỏ lướt qua Từ Vị đi về phía Chu Tư Dịch.

Váy tung bay đến trên người Từ Vị, cậu lập tức ngửa ra sau.

Huệ Kỳ nhìn Từ Vị một chút, trên mặt cười hì hì, trong đầu thầm mắng em gái ngươi.

Chưa từng thấy trợ lý nào như thế, chiếm một cái vị trí tốt, nàng tới còn chưa tránh ra.

Huệ Kỳ quả thực muốn đem Từ Vị đá văng ra, liền e ngại mặt mũi Chu Tư Dịch nên không trực tiếp động thủ, khom lưng chen trước mặt Từ Vị, cùng Chu Tư Dịch nói chuyện "Mới vừa cùng ngài tán gẫu _____ "
"Cô chắn tầm nhìn trợ lý của tôi." Chu Tư Dịch nhếch miệng lên, ánh mắt băng lãnh "Huệ Kỳ tiểu thư.".