Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 34






Từ Hải cùng Tần Kiến hai người là bạn học cấp ba, tốt nghiệp xong liền cùng nhau phấn đấu xây dựng sự nghiệp.

Tần Kiến có thể nói là con người xốc nổi, Từ Hải lại có tính cách chất phác thành thật.

Khi Từ Hải sinh ý còn chưa phát triển, Tần Kiến đã thành đại lão bản, Từ Hải cẩn cẩn trọng trọng khởi đầu từ việc trông coi một cửa hàng nhỏ, như quả cầu tuyết lớn dần lớn dần, từ từ mở rộng kinh doanh.

Tần Kiến do lừa đảo mà phải ngồi tù ba năm, khi ra tù đã không còn gì cả, Từ Hải thấy hắn đáng thương liền nhượng cho hắn một phần vật liệu đèn đóm để xây dựng lại sự nghiệp.

Từ Vị đối với Tần Kiến có ấn tượng đặc biệt sâu đậm, người chú này thường thường đến nhà cậu ăn cơm uống rượu, thời điểm về còn tiện tay lấy thuốc lá trong ngăn kéo đi.

"Ba con trước kia đầu tư gặp bất lợi, nợ rất nhiều tiền." Trần Linh nắm chặt ga giường, bọn họ đã rất tín nhiệm Tần Kiến, "Lão Tần nói hắn có thể tìm người giúp nhà chúng ta giải quyết khoản nợ này, bất quá ba con trên danh nghĩa không có thứ gì đáng giá, liền đem cửa hàng đổi người đứng tên sang Tần Kiến."
Từ Vị há miệng, trong lúc nhất thời không biết lấy từ gì để hình dung sự ngốc nghếch của ba mẹ.

"Hắn còn sợ bọn ta không tin, trước tiên đưa cho bọn ta 10 vạn đồng."
"Ba mẹ liền nhận mười vạn?"
"Không có, làm sao có thể nhận tiền của hắn?"
"Vậy làm sao ký thỏa thuận?"
"Thời điểm ký thỏa thuận cũng không phải như vậy, Tần Kiến đem hợp đồng sửa lại, ba con quá tín nhiệm hắn, liền không có nhìn kỹ hợp đồng."
"Chuyện này mẹ biết lúc nào? Mẹ biết còn theo ba đi đến đó? Còn đem xe cho hắn mượn?"
"Thời điểm hắn mượn xe mẹ không biết." Trần Linh là phụ nữ, nàng chỉ biết chăm sóc chồng con, nàng cũng không can dự vào công việc của chồng mình.

"Mẹ là buổi tối hôm đó lúc ăn cơm nghe ba con cùng Tần Kiến cãi nhau, mới biết chuyện này."
"Ba con có uống rượu?"
Trần Linh dừng lại bài giây, nói tiếp "Ba con quả thực có uống rượu."
"Uống nhiều hay ít? Có quá mức quy định về uống rượu lái xe không?"
Trần Linh sững sờ, nhìn Từ Vị, "Không phải đụng vào một chút thôi cũng coi như uống rượu lái xe?"
Từ Vị đối với chuyện này đã minh bạch, cậu đối với sự ngu ngơ đến nỗi bị lừa của ba mẹ thật không biết phải làm sao.

"Mẹ cũng uống rượu? Mẹ chẳng phải là không uống được rượu sao?"
"Mẹ chỉ chạm môi một chút, không biết làm sao ngày đó lại say lợi hại như vậy, lúc bọn họ cãi nhau ngay cả khí lực khuyên can mẹ cũng không có."
Nhân gia ơi! Mẹ là bị bỏ thuốc a!
"Mẹ chính là bị bỏ thuốc ngủ lúc ăn đi?"
"Không thể, rượu cùng thuốc ngủ không thể dùng cùng lúc."
Tần Kiến căn bản không sợ mẹ chết, hắn chỉ sợ mẹ không chết.

Xâu chuỗi việc này lại, nguyên nhân cũng chỉ vì 150 vạn, Từ Vị không rét mà run.


"Mẹ rốt cuộc khi đó còn hay mất đi ý thức?"
Trần Linh không nói lời nào, trí nhớ của nàng rất loạn, bị chấn thương ở đầu đối với nàng thương tổn rất lớn.

Từ Vị quả thực muốn đánh chính mình, cậu nhanh chóng giải quyết hậu sự cho ba, hiện tại không thể tìm chứng cứ.

Bỗng nhiên tay bị tóm lấy, Từ Vị ngẩng đầu nhìn mẹ.

"Phùng luật sư nói đi tìm chứng cứ, cậu ấy nhất định sẽ tìm được! Cậu ấy là luật sư giỏi, chắc chắn sẽ thắng kiện."
Từ Vị nhìn Trần Linh chốc lát, thở dài một hơi "Ba con trái pháp luật, nhà chúng ta dù có đập nhà bán sắt nhất định cũng gánh khoản nợ trên lưng.

Nếu như thật sự là bị mưu hại, con liều mạng cũng phải làm sạch thanh danh thuần khiết cho ba."
Trần Linh hoang mang lo sợ.

Từ Vị cắn răng "Chuyện này con nhất định sẽ tra ra được, dù phải trả bất cứ giá nào."
Từ Vị rời khỏi bệnh viện, gió đêm oi bức thổi tới cậu ra một thân mồ hôi.

Cậu tại trước cổng bệnh viện châm một điếu thuốc, hung hăng hút.

Cậu không muốn đi hỏi Tần Kiến cái gì, Tần Kiến hành sự cũng không cao minh, chăm ngàn chỗ hở, vẫn là lừa ba mẹ cậu.

Vì 150 vạn, tỉ mỉ bày kế ngụy tạo tai nạn xe cộ.

Khói thuốc hun đôi mắt Từ Vị cay xè, trầm mặc dài dằng dặc, Từ Vị đứng lên bắt một chiếc taxi.

Về nhà thôi, ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn.

Ngày mai ra toà, sẽ cho được một cái kết quả.

Buổi tối Từ Vị mất ngủ, lăn lăn lộn lộn đến bốn giờ sáng mới ngủ được.

Mơ mơ màng màng bị chuông điện thoại réo, Từ Vị bắt máy "Alo?"
"Nhà cậu ở tầng mấy?"
"Tầng chín." Từ Vị ném điện thoại sang một bên, lần thứ hai rơi vào giấc mộng.

Chuông cửa kêu inh ỏi như đòi mạng.

Từ Vị chưa tỉnh ngủ, giãy dụa bò dậy đi mở cửa.


Nhìn rõ người đứng trước cửa, Từ Vị thộn người ra.

"Không mời ta đi vào? Hửm?"
Từ Vị nuốt khan, cắn môi đứng gọn sang một bên "Ngài làm sao...!Tìm tới nơi này?"
Chu Tư Dịch buổi tối cũng mất ngủ, sáng sớm chạy bộ 5km vẫn không thể ngủ được.

Mặt Từ Vị vẫn còn hằn đỏ do nằm nghiêng, Chu Tư Dịch bước vào trở tay đóng cửa lại, nhìn gian nhà ngổn ngang.

Phòng ốc không coi là nhỏ, nhưng bây giờ đâu đâu cũng bám bụi, bẩn lợi hại.

"Phòng của cậu ở đâu?"
"Chỗ này." Từ Vị dẫn theo Chu Tư Dịch đi tới trước cửa phòng của mình, đột nhiên cảnh giác, dừng lại quay đầu nhìn Chu Tư Dịch "Ngài muốn làm gì?"
Ngay lập tức Chu Tư Dịch liền từ phía sau ôm lấy cậu, Từ Vị ngẩn ra, cậu cũng không kịp giãy dụa, Chu Tư Dịch đá mạnh cửa phòng đem Từ Vị ném lên giường.

Từ Vị chưa tỉnh ngủ, thân thể phản ứng hơi trì độn, Chu Tư Dịch thừa dịp cháy nhà hôi của trực tiếp đem cậu áp trên giường.

Chu Tư Dịch cắn lên phía sau gáy Từ Vị, da dẻ xúc cảm rất tốt.

"Chu Tư Dịch!" Xấu hổ xen lẫn giận dữ, Từ Vị quả thực muốn nổi nóng.

"Hửm?" Chu Tư Dịch đưa tay xuống, Từ Vị cả người đều điên rồi, liều mạng dãy dụa.

"Ngài buông tay ra!"
Chu Tư Dịch sợ đụng vào vết thương của Từ Vị, liền đem tay hạ xuống ghìm lấy eo Từ Vị, vươn mình nằm xuống "Cùng ta nằm một lát, không muốn bị làm thì đừng có lộn xộn."
Từ Vị lập tức liền cứng người lại, cằm Chu Tư Dịch đặt tại đỉnh đầu của cậu, hô hấp rõ ràng.

Giọng hắn trầm thấp, có chút khàn, "Ta không ngủ được, tìm cậu chữa trị."
Cả người Từ Vị cứng ngắc, thẳng tắp nằm trong lồng ngực Chu Tư Dịch.

"Tôi cũng không phải bác sĩ."
Tiếng cười trầm thấp từ phía sau truyền đến, khoang ngực hắn run run vì cười.

Như âm cuối của đàn cello, chìm sâu trong lòng Từ Vị.

"Cậu là bác sĩ của ta." Chu Tư Dịch đùa cậu.


Từ Vị mặt đỏ tới mang tai càng thêm tức giận.

Chu Tư Dịch di chuyển tay xuống, xốc áo Từ Vị lên, Từ Vị nhất thời tê cả da đầu, muốn nhảy dựng lên.

"Chu ______ "
"Đừng nhúc nhích." Chu Tư Dịch nhắm mắt lại, tay đặt lên bụng Từ Vị.

"Nóng như vậy, lại phát sốt?"
Bụng dưới Từ Vị bằng phẳng, nhiệt độ hơi cao.

Chu Tư Dịch chưa từng gặp qua người như vậy, như chó con, không khiến cho người ta phiền chán.

"Không có." Con mẹ nó ngài có thể đừng có sờ! Tiểu Từ Vị cũng bị Chu Tư Dịch làm cho sắp lên tinh thần rồi.

"Dịch ca?"
Chu Tư Dịch vẫn cười, nhưng đã dừng tay lại, "Từ Vị."
Từ Vị như gặp ma, lông tóc sau gáy dựng thẳng lên, cảnh giác Chu Tư Dịch.

Kết quả không thấy Chu Tư Dịch động đậy.

Cơn buồn ngủ của Từ Vị hoàn toàn biến mất, cậu hiện tại thanh tỉnh vô cùng.

Chu Tư Dịch sáng sớm chạy đến nhà cậu, còn ngủ trên giường của cậu.

Không phải Chu Tư Dịch đang ở địa phương rách nát đến chim không thèm ị kia? Thế nào lại chạy đến đây?
Chu Tư Dịch không phải để cho mình trở về dưỡng thương? Mới một ngày liền muốn tới đòi làm cái việc hai triệu kia?
Nội tâm Từ Vị rít gào, phía sau tiếng hít thở dần dần đều đều.

Tay trên eo cậu cũng thả lỏng, Chu Tư Dịch thật sự đang ngủ? Mẹ kiếp, hắn chính là đến ngủ?
Từ Vị quay đầu lại liền đối diện gương mặt Chu Tư Dịch, gần trong gang tấc, hai mắt nhắm hờ, lông mi dày đặc tựa lông vũ, da thịt trắng noãn.

Hơi thở từ mũi nhẹ nhàng đi ra, Từ Vị nhìn đôi môi hắn, Chu Tư Dịch đúng là yêu nghiệt, mê hoặc được cả nam lẫn nữ.

Từ Vị liếm liếm môi, buông xuống tầm mắt, muốn rời khỏi ôm ấp sến súa này.

Chu Tư Dịch liền động, trực tiếp đem Từ Vị ôm vào lồng ngực, tựa cằm lên trán Từ Vị.

Từ Vị: "..."
Cậu là gối ôm?
Từ Vị không thoát được ràng buộc của Chu Tư Dịch, cậu quỷ xui thần khiến từ bỏ giãy dụa, nâng tay sờ sờ mắt Chu Tư Dịch.

Như chợt nhận ra cái gì, cấp tốc thu tay về, nhắm mắt lại.

Từ Vị vốn là cảnh giác Chu Tư Dịch, sau đó không hiểu sao liền ngủ mất.


Chu Tư Dịch đang ngủ bị chuông điện thoại đánh thức, hắn sinh khí, vươn tay lấy điện thoại bắt máy, nổi giận đùng đùng, "Ngươi tốt nhất là có cái lý do chính đáng, không thì ta sẽ giết chết ngươi."
"Từ Vị?"
Từ đại gia ngươi!
Chu Tư Dịch muốn cúp điện thoại bỗng nhiên tỉnh táo, đem điện thoại giơ ra trước mắt.

Hắn đang cầm chính là điện thoại của Từ Vị, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, gian phòng đơn sơ đến rách nát.

Chu Tư Dịch thực sự là bị mất ngủ bức điên rồi, cư nhiên ngủ được trong môi trường này.

Nhấc chân đạp Từ Vị, Từ Vị không chịu tỉnh vươn mình lăn sang một bên, lấy chăn chùm lên đầu, cặp mông căng mẩy lộ ra bên ngoài.

Chu Tư Dịch híp mắt, liền cầm điện thoại lên, "Ai?"
"Chu tổng?"
Chu Tư Dịch nhìn màn hình, không đề tên, liền hỏi "Tên?"
"Phùng Trình." Tiếng Phùng Trình vọng sang, "Ngài với Từ Vị cùng nhau...?"
"Cậu ấy đang ngủ." Chu Tư Dịch ngồi thẳng lên giơ cổ tay xem giờ, chín rưỡi.

"Có chuyện gì cứ nói cho ta đi."
Mới ngủ hơn ba tiếng, Chu Tư Dịch nhức đầu dữ dội.

Tối qua không nhìn kỹ căn phòng này, giờ càng nhìn càng ghét bỏ.

Ráp trải giường cũng là giá rẻ, Chu Tư Dịch đi tới bên cửa sổ, hai ngón tay nắm một góc rèm kéo vào, che đi ánh mặt trời chói mắt.

"Vụ án ba cậu ấy có chuyển ngoặt." Phùng Trình nói.

Chu Tư Dịch đối với việc này không có hứng thua, ba Từ Vị như thế nào cùng hắn không liên quan, người hắn muốn cũng không phải ba Từ Vị.

"Sau đó thì sao?"
"Trình lên chứng cứ mới, vụ án phúc thẩm, đây là một án mưu sát phi thường thấp kém." Phùng Trình nói, "Việc này đối với Từ Vị rất có lợi, ba cậu ấy có thể thoát được tội danh, ông ấy là người bị hại, công ty bảo hiểm cũng sẽ chịu trách nhiệm."
Chu Tư Dịch híp mắt nhìn chằm chằm người trên giường, Từ Vị mặc quần đùi lộ ra cặp chân thon dài.

Từ Vị không hề có lông chân, cẳng chân trơn bóng đường nét rõ ràng.

Cái nhan sắc này, hắn chính là càng nhìn càng yêu thích.

"Ý của cậu là Từ gia được miễn tội?
"Đúng thế."
Nêu như Từ gia không có chuyện, bé ngoan Từ Vị sẽ để mình ôm mà không có phản kháng?
[Lời tác giả
Chu Tư Dịch: Không có Từ Vị bên cạnh một ngày...!phải đi tìm cậu ấy thôi.] ( ̄∇ ̄).