Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 43






Động tác Chu Tư Dịch dừng lại, Từ Vị một cước đá vào đùi hắn, Chu Tư Dịch lùi về phía sau nửa bước nhìn Từ Vị từ trên bàn nhảy xuống.

Mặt cậu đỏ lên, chỉ vào Chu Tư Dịch, nửa ngày mới nghẹn ra lời hung ác, “Lão cẩu!”
“Lão?” Chu Tư Dịch híp mắt, ánh mắt nguy hiểm.

Lẽ nào trọng điểm không phải chữ cẩu à?
Từ Vị chỉnh lý quần áo nhặt lên điện thoại quay người nhanh chân bước ra khỏi cửa, công ty Chu Tư Dịch chỉ nâng đỡ duy nhất nhóm nhạc Hoả Phong.

Trên người Chu Tư Dịch còn xăm một chữ cái L, Thẩm Lạc?
“Đứng lại.”
Từ Vị không quan tâm hắn, đi thẳng ra cửa, tay mới vừa mở cửa liền bị người phía sau ôm lấy.

Từ Vị đạp lên chân Chu Tư Dịch, hắn trực tiếp đem Từ Vị bế lên.

“Thị sủng mà kiêu? Còn dám động thủ với tôi?” Âm cuối Chu Tư Dịch giương lên, một bộ dáng muốn ăn đòn.

Trên mặt Từ Vị càng nóng, đẩy đầu Chu Tư Dịch ra, “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
“Ngọn nói như tôi không đủ lớn? Hửm?”
Sủng cha anh!
“Nhất định phải đi theo cái tên môi giới chó má kia gặp mặt?”
“Căn bản không thấy người môi giới có vấn đề, tôi không muốn giải thích với anh.” Từ Vị nhíu mày, Chu Tư Dịch thay đổi thái độ quá nhanh, Từ Vị không theo kịp diễn biến này.

“Vậy lý do là gì?”
Phút chốc Từ Vị dừng lại hết thảy động tác phản kháng, chỉ nhìn Chu Tư Dịch.

“Cậu có thể cùng tôi nói thẳng.” Chu Tư Dịch nói, “Cậu rút cuộc là đang sợ cái gì?”
Từ Vị nắm chặt cổ áo Chu Tư Dịch, cắn răng, “Anh cùng Thẩm Lạc có quan hệ gì?”
Từ Vị hỏi rất trực tiếp, lời ra khỏi miệng trong thoáng chốc, đầu óc cậu trống rỗng.

Từ Vị không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cậu chỉ nhìn vào mắt Chu Tư Dịch.

“Tôi thì tính là cái gì?” Từ Vị hạ tay xuống, đặt trên eo Chu Tư Dịch, “Anh thực sự có bao nhiêu tình nhân?”
Con người Từ Vị không giấu được chuyện gì, cậu không có tâm tư sâu xa như thế.

Từ Vị lại nghĩ, mình thật ngu ngốc.


Chu Tư Dịch không hề trả lời, Từ Vị đẩy tay hắn ra quay người rời đi.

“Tôi nói chỉ có một mình cậu, cậu tin không?”
Tay Từ Vị đặt trên tay nắm cửa, cảm nhận rõ rệt hoa văn trên đó nổi lên.

“Thẩm Lạc có tài năng, tôi công nhận tài năng ấy của cậu ta.”
Từ Vị mở cửa đi ra ngoài, Chu Tư Dịch cũng đi theo, “Cậu có thể hay không nghe tôi nói hết?”
Từ Vị quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, chiều cao chênh lệch năm cm, Từ Vị phải hơi ngẩng đầu.

“Nói.”
“Đây là loại thái độ gì? Cũng đâu phải thẩm vấn phạm nhân?” Chu Tư Dịch có chút không nhịn được, Từ Vị quá không nể mặt hắn.

Sống ba mươi năm, còn chưa có ai chất vấn hắn như thế.

Từ Vị quá thiếu đánh.

Từ Vị không hỏi nữa, quay đầu bỏ đi.

Đi đến cổng lại bị Chu Tư Dịch kéo về, ánh mắt hắn có chút ảo não, “Cậu thế này quá thiếu đánh có biết không?”
Từ Vị thủ thế, một bộ dáng chuẩn bị đánh nhau.

Chu Tư Dịch liền đem tức giận đè xuống, hắn tìm đâu ra nhóc con ngỗ nghịch như này, cố gắng kiên trì, “Tôi muốn lên giường cùng Thẩm Lạc, còn cố gắng theo đuổi cậu như vậy làm gì? Cậu có thể suy nghĩ một chút được không?”
Đầu Từ Vị vang ong ong.

“Lát nữa tôi dẫn cậu tới cái công ty kia, Đổng Hán là cái rắm gì, lão tử muốn chống lưng cho cậu ____” Chân Chu Tư Dịch đột nhiên tê rần, nhìn đến Từ Vị đang tức tối giẫm chân hắn, nhất thời hoả khí ập đến, hắn tận tình khuyên nhủ chẳng bằng đánh nhau một trận.

Chu Tư Dịch khoá tay Từ Vị lại cúi đầu hôn xuống, Từ Vị càng giãy giụa kịch liệt Chu Tư Dịch càng ôm chặt.

Từ Vị bị ép như muốn nổ tung, bỗng Chu Tư Dịch buông lỏng cậu ra
Từ Vị ngẩng đầu, Chu Tư Dịch lướt qua cậu nhìn ra phía ngoài, Từ Vị thở hổn hển cũng, quay đầu liền thấy phía ngoài vườn hoa là một nam nhân cao lớn mặc chính trang chỉnh tề.

Sơmi màu xám khói, quần tay đen, dày da đen không nhiễm hạt bụi.

“Thực tình thú nha.” Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp.


Chu Tư Dịch khoát tay lên bả vai Từ Vị, nhìn hướng người tới, “Anh đến đây làm gì?”
Đây là người nào?????
“Tới nhìn cậu.” Chu Sâm nói.

Chu Tư Dịch khom lưng nhặt đôi dép trên đất lên xỏ vào chân Từ Vị, vỗ lưng cậu, “Vào nhà đổi giày đi.”
Mới vừa nãy Từ Vị lao ra ngoài, không nhận ra mình còn đi dép trong nhà.

Từ Vị cắn răng nhịn xuống hết thảy tâm tình, quay người đi vào bên trong.

“Tôi có gì để nhìn?” Từ Vị nghe đến âm thanh Chu Tư Dịch trào phúng phía sau, quay đầu lại liền đối diện ánh mắt Chu Tư Dịch, hắn hất cằm, “Vào nhà đi.”
Đột nhiên có người đến chứng kiến cảnh tượng ám muội ban nãy, mặt Từ Vị phút chốc đỏ bừng.

“Kia là ai?” Nam nhân kia đặt câu hỏi.

“Người yêu tôi.”
Từ Vị vấp phải cục đá, kém điểm ngã sấp mặt.

Người yêu cái đầu anh!
Chu Sâm nhìn chăm chú vào Chu Tư Dịch, “Có từ bao giờ?”
“Liên quan gì tới anh.” Chu Tư Dịch tay đút túi, hất cằm lên, cặp mắt đào hoa trở nên đặc biệt cay nghiệt, lạnh lẽo thấu xương, “Công sự thì đến công ty bàn lại, chỗ này tôi không tiếp nhận việc làm ăn.”
Ánh mắt Chu Sâm càng âm trầm, còn muốn lên tiếng, Chu Tư Dịch đột nhiên quay người nhanh chân vào nhà.

Chu Sâm nhìn cửa lớn đóng chặt, mặt kéo xuống.

Chu Tư Dịch vào cửa thấy Từ Vị đã đứng đó, hắn giữ cổ áo Từ Vị, “Khoan hãy đi, chìa khoá xe này cậu cầm đi.”
“Tôi đi tàu điện ngầm.”
Chu Tư Dịch lấy chìa khoá xe đưa cho Từ Vị, còn không có buông tay, cúi đầu hôn lên trán Từ Vị, “Tôi không có quan hệ với bất kì người nào, tôi chỉ có một mình cậu.

Đổng Hán bên kia, nếu cậu muốn thì cứ đi thử xem, tốt nhất là đừng ký bất kỳ loại hợp đồng nào.”
Chu Tư Dịch cũng nói Đổng Hán là tên lừa đảo rồi, Từ Vị lại đi tìm Đổng Hán không phải quá ngu ngốc đi?
Từ Vị đem chìa khoá ném trở lại, “Dười lầu nhà tôi không có chỗ để xe.”
“Vậy liền đổi nhà khác nhé? Cầu thang nơi đó quá bất tiện cho a di, mua một căn nhà có sân được không?”
Cút!

Từ Vị không chịu được viên kẹo bọc đường Chu Tư Dịch này.

“Anh tránh ra.”
“Cầm lấy chìa khoá xe.” Chu Tư Dịch kín đáo đưa cho cậu, “Tàu điện ngầm không an toàn.”
Cậu một thanh niên cao lớn còn có thể không an toàn cái gì?
Chu Tư Dịch đẩy Từ Vị ra cổng.

Từ Vị cảm thấy đôi lúc Chu Tư Dịch thật giống một đứa nhỏ, thời điểm đi qua vườn hoa cũng không thấy nam nhân kia, Từ Vị bị Chu Tư Dịch nhét vào xe, giọng điệu cấp trên, “Buổi tối cậu trực tiếp tới đây.”
Từ Vị sẽ không tới đây, lại không nói ra, nói ra chắc chắn sẽ bị Chu Tư Dịch chỉnh, Từ Vị sớm muộn sẽ bị hắn chỉnh đến chết trên giường, quá hung tàn.

“Nói sau đi.”
“Cái gì mà nói sau? Nhất định phải về đây.

Có việc gọi điện cho tôi, buổi tối không muốn tới Bạch Nhật Mộng cũng không cần đi, Bạch Nhật Mộng cũng không phải chỗ tốt gì.

Muốn xây dựng sự nghiệp ca hát, cậu phải lên kế hoạch cẩn thận tất cả mọi thứ, không thể đi lối tắt.”
Anh cảm thấy tự tổn hại nơi kinh doanh của mình có thích hợp không?
Bản năng của Từ Vị là tin tưởng Chu Tư Dịch, ngoại trừ ba mẹ, hắn là người thân thiết với cậu, ít nhất là bây giờ.

“Ừm.”
“Lái xe trên đường chú ý an toàn.”
Chu Tư Dịch nhìn theo xe Từ Vị lái đi tận khi biến mất khỏi tầm nhìn, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số, rất nhanh bên kia tiếp máy, Chu Tư Dịch bước vào nhà, “Vương Á, cậu đến gặp Đổng Hán một chuyến.”
“Đổng Hán? Hắn làm ra chuyện gì?”
“Đổng Hán muốn ký hợp đồng với Từ Vị.”
Đầu bên kia im lặng vài giây, Vương Á nói, “Vậy chúng ta trực tiếp ký hợp đồng với Từ Vị luôn, Đổng Hán hẳn là sẽ không dám nói gì đi?”
“Nói nhảm nhiều như vậy?” Từ Vị mà dễ dàng ký hợp đồng, hắn còn phải phí sức lực làm gì, “Gửi lời tôi, kêu Đổng Hán từ bỏ.”
“… Được.”
Đừng nghĩ đến chuyện đoán suy nghĩ của lão bản, dù sao đoán ra cũng không hiểu.

“Mặt khác, chuẩn bị một bản hợp đồng.”
“Cho tiểu Từ sao?”
“Cái gì mà tiểu Từ?” Chu Tư Dịch chính mình còn không gọi thân thiết như thế, Vương Á hắn dám?
“Vậy gọi là Chu thiếu phu nhân?”
Chu Tư Dịch: “…”
“Dựa theo loại ký kết tiêu chuẩn A?”
“Ừm.” Chu Tư Dịch đóng cửa lại, nói, “Hợp đồng soạn xong thì đưa cho tôi, tôi muốn thay đổi vài chi tiết nhỏ.”
“Được.”
Điện thoại ngắt kết nối, Chu Tư Dịch quay người lên lầu.

Điện thoại vừa cất đi lại có người gọi tới, Chu Tư Dịch nhìn màn hình điện thoại không khỏi nhíu mày, là Chu Sâm, “Tư Dịch.”
Chu Tư Dịch buồn nôn đến nổi da gà, “Nói việc chính.”

“Cậu lại trốn anh?”
“Trốn cha anh!” Chu Tư Dịch mở cửa thư phòng, đem mình ném lên ghế.

_______
Trên đường đi Từ Vị nhận được cuộc gọi đến của Đổng Hán, Từ Vị nắm điện thoại, “Chào anh.”
“Lần trước hiểu lầm một chút.” Đổng Hán giọng điệu nịnh nọt, “Việc ký kết hợp đồng kia bỏ đi, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác, chúng ta vẫn là bằng hữu.”
Từ Vị mím mím môi, cậu đánh xe đến bên đường.

“Là do tôi không có năng lực?”
“Không đúng không đúng, người như cậu xứng đáng một công ty tốt hơn, chúng ta chỉ là một cái công ty nhỏ.”
“Tôi rất thích công ty bên các anh.” Từ Vị nói, “Tôi vừa viết ca khúc mới, muốn gửi cho anh.”
“Không được không được.” Đổng Hán cuống quýt, “Đây đều là hiểu nhầm, cũng hy vọng Chu tổng đừng chú ý.”
Mẹ nó!
Đúng thật là tên lừa đảo!
Từ Vị cắn răng, bật cười, “Tôi hiểu rồi.”
Từ Vị nghĩ đến chính mình bây giờ nhất định đang cười rất dữ tợn.

Đổng Hán là tên lừa đảo, Chu Tư Dịch chắc chắn đã đánh tiếng với hắn, nếu không Đổng Hán cũng không gọi đến, Từ Vị dùng điện thoại đỡ cằm, nhắm mắt tĩnh tâm nửa phút.

Điện thoại lại vang lên, là mẹ cậu gọi đến.

“Mẹ.”
“Con tối qua lại đi ra ngoài?”
“Lão Miêu có chút việc, con đi gặp hắn.” Từ Vị trôi chảy nói dối.

“Hôm nay con có về nhà không?”
“Nhất định sẽ về.” Từ Vị đáp, “Mười một giờ có thể về đến nhà.”
“Vậy mẹ bảo dì Hồng chuẩn bị bữa trưa cho con.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Từ Vị lập tức gọi cho lão Miêu.

Mẹ cậu như cây đao treo ở cổ, sáng nay gặp quá nhiều vấn đề, bây giờ thực quá rối bời.

“Từ Vị?”
Nếu mẹ tôi có gọi tới, cậu cứ nói tối qua tôi ở nhà cậu ngủ _____”
“Hơn sáu giờ sáng mẹ cậu đã gọi tới.” Lão Miêu đánh gãy lời Từ Vị, nói, “Tôi lúc đó còn đang mơ mơ màng màng, không kịp phản ứng lại, liền dựa theo tình hình thực tế nói.

Tôi ngủ đến bây giờ mới nhận ra, định gọi cho cậu, cậu đã gọi tới.

Tối qua cậu đi đâu? Sao lại không ở nhà.”.