Lão Cha

Chương 9: Mộ Quân 1




Nói đến nhân tài mới nổi trong võ lâm, không thể không nhắc đến lão nhị và lão tam Triển gia, Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân, tuy mới mười tám tuổi, nhưng vì bọn họ kiệt xuất, chủ yếu là vì lão cha ‘nổi tiếng’, trên giang hồ mới càng thêm nổi danh...

Mẫu thân Triển Mộ Liễu là “Thánh thủ” năm đó Liễu Tố Tiên, vị nữ y này đi khắp thiên hạ hành y cứu thế như là nhiệm vụ của mình, nhưng Triển mộ Liễu năm mười bốn tuổi xuất đầu đã bái Ngũ Độc giáo chủ làm sư học một thân độc công, cá tính hắn gian tà giả dối, tùy hứng vô chừng, đối với người bất hạnh đắc tội hắn thường ra tay tàn độc, tàn nhẫn vô tình, hơn nữa hắn hỉ nộ vô thường, có danh hào là “Tiếu chỉ vong xuyên”.

Người giang hồ chỉ cần nhắc tới Triển Mộ Liễu liền hạ giọng: “Tiếu chỉ vong xuyên, nhất tẩu bất quy (một đi ko trở lại) a!” – Này là do Triển Mộ Liễu rất thích cười, cười yếu ớt, cười mỉm, cười xán lạn..., chính là hắn một bên cười một bên hạ độc, người như vậy chính là câu hồn sứ giả từ địa ngục, không đụng sẽ vô sự...

Triển Hoài Quân vừa vặn tương phản.

Triển lão tam nhà ta mẫu thân là nữ ma đầu “Nhất kiếm vô ưu” Quân Vô Ưu, vị ma nữ này lấy giết sạch võ lâm chính phái là mục tiêu đời mình, cố tình Triển Hoài Quân mười tuổi xuất đầu lại bái Kiếm thánh làm sư phụ, chẳng những học kiếm pháp còn đem cá tính sư phụ sao chép y nguyên, nghiêm túc chính trực, câu nệ hữu lễ, nếu gặp chuyện bất bình nhất định phải rút kiếm tương trợ, cùng ba sư đệ cùng thế hệ khác được xưng “Tứ quân tử”.

Người trên giang hồ chỉ cần nhắc tới Triển Hoài Quân liền lộ ra ái mộ, “Bạch mai quân tử, nhất thân thanh lãnh a!” – Đương nhiên Triển Hoài Quân sẽ là mộng lang hoàn mỹ trong lòng nữ nhân các phái nếu nhà hắn không quỷ dị như trong lời nói a....

Nói thật ra, Triển Quang Phong từng hoài nghi vô số lần, hai tiểu tử này xác định là đã nhầm mẫu thân, y như cá tính xem đến lão nhị chắc chắn là hài tử của Quân Vô Ưu, lão tam là hài tử Liễu Tố Tiên a! Nhưng cố tình lão nhị khi cười rộ lên lại giống Liễu Tố Tiên như đúc, lão tam lại y như Quân Vô Ưu diễm lệ, cửu nhi cửu chi (lâu dần) Triển Quang Phong liền thỏa hiệp.

Dù sao chỉ là một đại hiệp một ma đầu, dù có đổi mụ mụ thì cũng vẫn là hài tử Triển gia.

Căn cứ theo suy nghĩ của người trong giang hồ, cương trực công chính Triển Hoài Quân cùng tâm thuật bất chính Triển Mộ Liễu xác định là như nước với lửa, bất quá sự thật thường không như mong đợi, hai người họ tình cảm là -------- phi thường tốt.

Mấy ngày nữa sẽ đến Trung thu, Triển Hoài Quân trước đó không lâu mới từ sư môn trở về, giờ phút này đang ngồi ở hậu viện nhà mình, ngắm trăng, hưởng đêm thu thanh tĩnh.

Cha cùng phụ thân, đại ca đại tẩu đều không ở nhà, nhị ca đang trên đường trở về, song sinh thì bận đến không thấy mặt trời, cho nên chỉ có Triển Hoài Quân một người lẳng lặng uống rượu, nhưng đối với người lãnh nội như Hoài Quân mà nói, như vậy thanh u lại rất hợp với hắn.

Đột nhiên, có một tiểu điểu nhi (chim nhỏ) đuôi ngũ sắc bay tới, đảo quanh trên đầu Triển Hoài Quân, phát ra từng đợt tiếng hót thanh thúy dễ nghe.

Triển Hoài Quân hơi hơi đưa tay, bất đắc dĩ nghĩ, hội dùng tiểu điểu như này đưa thư, chỉ có tên bá đạo kia....

Tiểu điểu bay xuống, đứng trên tay hắn, Triển Hoài Quân vừa thấy quả nhiên trên chân tiểu điểu cột một quyển chỉ, nhẹ thở dài lấy xuống xem.

“Hoài quân chúc thu dạ, Tản bộ vịnh thiên lương, Không sơn tùng tử lạc, U nhân ứng vị miên*.” – Chỉ thượng chỉ viết một thủ thơ ngũ ngôn, ngay cả tên cũng không có.

Triển Hài Quân trầm ngâm nửa ngày, đi thư phòng lấy giấy bút, tiểu điểu nhi đứng trên bả vai hắn.

Triển Hoài Quân cầm bút, viết ba chữ thật to: “Xem không hiểu” lập tức cuộn hảo cột vào chân tiểu điểu, làm cho nó bay đi.

Dưới ánh trăng, Triển Hoài Quân lại tiếp tục thản nhiên uống rượu.

Không quá hai khắc, tiểu điểu kia lại trở lại, Triển Hoài Quân “A” một tiếng, chẳng lẽ nhị ca đang ở gần đây? Đem tiểu điểu bắt xuống, chỉ thượng vẫn là một thủ thơ.

Lữ quán vô lương bạn, ngưng tình tự tiễu nhiên. Hàn đăng tư cựu sự, đoạn nhạn cảnh sầu miên. Viễn mộng quy xâm hiểu, gia thư đáo cách niên. Thương giang hảo yên nguyệt, môn hệ điếu ngư thuyền. **

Triển Hoài Quân thầm nghĩ người này ở ngay gần đây, không chịu trở lại còn bày ra lắm trò cái gì? Cầm giấy bút, lại viết xuống ba chữ: Xem không hiểu, lại để tiểu điểu bay về.

Cũng không lâu lắm tiểu điểu lại trở lại, lần này viết: " Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh, Thiên giai dạ sắc lương như thủy, Tọa khán Khiên Ngưu Chức Nữ tinh ***.”

Lần này Triển Hoài Quân lười viết, trực tiếp thả điểu nhi.

Qua chốc lát tiểu điểu bay về, chỉ thượng viết: “Không nhớ ta sao?”

Triển Hoài Quân hừ lạnh, lấy bút viết “Không!” để tiểu điểu bay về.

Tiếp theo hồi âm rất nhanh chở lại:” Nhưng ta rất nhớ ngươi.”

Triển Hoài Quân thầm nghĩ ghê tởm, chúng ta là huynh đệ, ngươi có cần giống như đang viết cho tình nhân không. Nhưng tính hắn hay nhường nhịn Triển Mộ Liễu nên thở dài, chung quy viết: “Mau về đi.”

Tiểu điểu nhi bay đi chưa đến hai khắc liền có người trèo tường vào, áo đen tóc đen, môi dẫn nụ cười, đúng là Triển Mộ Liễu.

“Ở ngay gần đây cần gì gửi tín?” Triển Hoài Quân thản nhiên nói, một bên thay chính mình rót rượu.

Triển Mộ Liễu cười, ngồi xuống cạnh hắn, không nói gì cầm lấy chén rượu của Triển Hoài Quân uống cạn, sau đó cười nói: “Rượu ngon.”

“Không phải chuẩn bị cho ngươi.” Triểu Hoài Quân liếc hắn.

Triển Mộ Liễu càng thêm cười xán lạn: “Không biết viết thư phong nhã.”

Triển Hoài Quân hừ một tiếng: “Phiền phức.”

Triển Mộ Liễu nhẹ nhàng cười, cong môi hỏi: “Mấy tháng không gặp, nhớ ta không?”

Triển Hoài Quân mạc danh kỳ diệu liếc hắn: “Ta không nhớ cha, không nhớ phụ thân, không nhớ đại ca cũng không nhớ lão tứ lão ngũ, ta nhớ ngươi làm chi?”

Triển Mộ Liễu lập tức bày ra biểu tình ủy khuất: “Sao lại đem ta so với bọn họ!”

Triển lão nhị và Triển lão tam từ nhỏ tình tình đã là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, Triển Mộ Liễu yêu cười yêu nháo, Triển Hoài Quân lại ái tĩnh luôn là vẻ lãnh đạm; Triển Mộ Liễu kết giao bằng hữu lập tức xưng huynh gọi đệ, Triển Hoài Quân thủy chung như người xa lạ, thậm chí Triển Mộ liễu yêu màu đen, Triển Hoài Quân không phải đồ trắng không mặc, tóm lại căn bản là hai thái cực khác nhau.

Hai huynh đệ như vậy tình cảm lại dị thường tốt, có lẽ nguyên nhân chính là do cá tính tương phản, Triển Mộ Liễu đôi khi rất xấu mà Triển Hoài Quân lại bao dung, cho dù vô luận Triển Hoài Quân có bày ra thần sắc lạnh đến cỡ nào thì Triển Mộ Liễu cũng không lui bước, lấy quan hệ tốt đẹp này bảo trì đến lớn.

Đương nhiên với Triển Hoài Quân mà nói, tình huynh đệ như vậy thực đáng giá, bất quá với Trienr Mộ Liễu có phải cũng như vậy hay không lại là chuyện khác....

“Vào nhà đi.” Triển Hoài Quân ý bảo Triển Mộ Liễu đem gì đó tren bàn thu thập, lập tức xoay người trở về phòng.

“Mấy ngày nữa là Trung thu rồi.” Triển Mộ Liễu đuổi kịp cước bộ đệ đệ, mỉm cười nói.

“Ân, đại ca đại tẩu hẳn sẽ ngoan ngoãn trở về, vừa lúc cho lão tứ lão ngũ phun oán khí.” Triển Hoài Quân chậm rãi gật đầu.

Hai người với cá tính vô trách nhiệm này của đại ca có nên hay không quy tội cho lão cha, Triển Hoài Quân ơ cửa phòng mình dừng lại, chọn mi: “Ngủ ngon.” Mặc dù là câu khẳng định, song nói ra lại mang theo vài phần nghi vấn.

“Ta nghĩ muốn ngủ chung với ngươi...” Triển Mộ Liễu khom người ôm lấy thắt lưng đối phương, đầu tựa lên vai làm nũng cọ cọ.

Triển Hoài Quân thở dài: “Rốt cuộc ai mới là ca ca?”

“Ta.” – Triển Mộ Liễu cười xán lạn – “Bất quá chỉ là trình tự bị ôm đến thôi, nói không chừng mẫu thân ta là ở gần Triển gia hơn một chút, kỳ thật ngươi mới là ca ca.”

Triển Hoài Quân gật đầu: “Ta cũng hiểu được mình mới là ca ca.” Lập tức nghiêng người cho ai đó vào phòng.

Ngược lại với những gì người trong võ lâm phỏng đoán, Triển Mộ Liễu và Triển Hoài Quân tình cảm chẳng những rất tốt mà còn tốt đến mức đồng sàng cộng chẩm, không những không cứng ngắc đưa lưng về nhau mà ngủ mà còn trắng đêm trò chuyện đến gần sáng mới ôm lấy nhau ngủ.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ tạo thành gợn sóng trong chốn võ lâm nhàm chán, dù sao Ma cung hiện không tác quái, hắc đạo cũng yên phận, đại hiệp tùy tiện trên đường cũng gom được một bó to, võ lâm bát quái nhân sĩ đáng thương ‘thất nghiệp’, cho nên việc nhỏ gì mà đã rơi vào tay họ thì cũng từ làng quê lên kinh thành rồi lại chạy về quê, nội dung bát quái, trình độ lưu truyền làm cho người ta không đoán được ra nó bắt đầu từ một chuyện bé tẹo.

Ngươi không thấy, đa đa thiểu thiểu hảo thanh niên tiền đồ là bị mất  -------- hoặc là cong queo -------- ở trong tay bát quái a, chẳng những có thể chúng khẩu thước kim(miệng đời xói chảy vàng), mà còn có thể làm rất nhiều chuyện, đây chính là chỗ kỳ diệu trong giang hồ truyền thuyết.

_______

Chú thích:

* Là bài thơ “Thu dạ ký Khâu viên ngoại 秋夜寄邱員外 -- Vi Ứng Vật 韋應物

Phiên âm:

夜,

天。

落,



Dịch thơ:

Hoài quân chúc thu dạ,

Tản bộ vịnh lương thiên,

Không sơn tùng tử lạc,

U nhân ứng vị miên.

Dịch nghĩa (ta chém nha ~ có thể ko hay lắm đâu)

Đêm thu nhớ thương bạn,

Tản bộ ngâm ngày lạnh,

Hạt thông rơi trên đồi,

Người buồn đêm ko ngủ.

** Là bài “Lữ túc” của Đỗ Mục”

Phiên âm旅館無良伴

凝情自悄然

寒燈思舊事

斷雁警愁眠

遠夢歸侵曉

家書到隔年

滄江好煙月

門繫釣魚船

Dịch thơ:

Lữ quán vô lương bạn

Ngưng tình tự tiễu nhiên

Hàn đăng tư cựu sự

Đoạn nhạn cảnh sầu miên

Viễn mộng qui xâm hiểu

Gia thư đáo cách niên

Thương giang hảo yên nguyệt

Môn hệ điếu ngư thuyền 

Dịch Nghĩa :

Quán trọ không bầu bạn

Tình buồn tự chất sâu

Đèn tàn hoài chuyện cũ

Tiếng nhạn chen mơ sầu

Viễn mộng về vương sớm

Thư nhà nhận đã lâu

Sông xanh trăng khói tỏa

Ngoài cửa buộc thuyền câu

*** Là “Thu tịch 秋夕(Đỗ Mục, 杜牧)”

屏,

螢。

水,

星。

Dịch Thơ :

Ngân chúc thu quang lãnh họa bình,

Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh,

Thiên giai dạ sắc lương như thủy,

Tọa khán khiên ngưu chức nữ tinh.

Dịch Nghĩa:

Vách họa màu thu loang loáng bạc

Quạt xua đom đóm lập lòe bay

Màn đêm sương phủ trời man mác

Ngưu Chức sao khuya lấp lánh đầy