Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 16




Tình Địch Xuất Hiện

Sau khai giảng được một tháng, nhân ngày quốc khánh, tôi hẹn đám bạn học chung cấp hai ngày trước gặp mặt nhau một bữa. Đại Song thi vào một trong những trường trung học trọng điểm, Kiến Thanh; Tiểu Phàn và Lưu Lý Quân vẫn học ở trường cũ, khác lớp, nhưng thật trùng hợp, Tiểu Phàn lại cùng lớp với Khang Duật. Tiểu Song và Tông Lê Quân – kẻ nghỉ bệnh suốt từ đầu tháng ba đến giữa học kì, cùng thi vào trường trung học Kĩ thuật Thượng Hải, cả hai đều chọn chuyên ngành anh văn, cũng cùng lớp nốt. Còn Từ Doanh, chắc chắn nó thi vào trường trung học Nữ Trung, tình cờ lại chung lớp với tôi. Cuối cùng là Diễm Diễm, nó thi vào trường cấp hai cũ, thành ra bạn cùng lớp ở phổ thông cũng là tụi bạn hồi học trung học cơ sở, đúng là trái đất tròn.

Tuy cả bọn đã học khác trường khác lớp, có hơi xa cách, nhưng ai cũng nhớ tới những kỉ niệm ngày trước, liền tụ tập một trận, tăng tình cảm. Mọi người đều mừng cho tôi, bị bệnh một tháng trời, không chỉ tụt hạng mà còn thi đậu vào trường trọng điểm, cơ thể cũng bình phục, coi như là niềm vui nhân đôi, may mắn đến khó tin.

Tôi lại không nghĩ thế, vẫn mong mình có thể học chung trường với Khang Duật, thành ra chẳng có chút xíu niềm vui đậu trường điểm nào, nhưng chuyện đã thế rồi, có nghĩ có mong gì cũng vô nghĩa.

Mà có trách thì cũng là trách Khang Duật, cũng tại anh đoán đề chính xác như vậy, giúp môn Tiếng Anh tôi yếu nhất được kéo điểm lên không ít.

Ôi… giờ thì nói cái gì cũng vậy, quan trọng là phải điều tra xem thử có tình địch hay không cái đã.

Lại nói, kể từ sau khai giảng tôi và Khang Duật chưa gặp lại nhau buổi nào, đếm được vài ngày, chẳng chốc đã thành hơn một tháng.

“Tiểu Phàn, lớp mới nhiều nữ không?” – Đừng bảo tôi cứ hay than thân trách phận, chuyện này không thể không đề phòng, đây là xa mặt cách lòng, càng xa càng cách. Thế mới có câu – chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.(*)

(*) Nguyên văn ‘Trước chưa sợ, chẳng qua do chưa gặp mà thôi’. Mình chuyển trực tiếp thành một câu thành ngữ Việt.

Khi hai đứa còn học cấp hai, mỗi ngày tôi đều lượn tới lượn lui trước mặt anh thành thói, giờ không có tôi, đã thế giờ lại vừa mập vừa xấu, cũng chẳng dễ thương, không chừng có một con bé da trắng mặt xinh đáng yêu nào đó xuất hiện trước mặt anh thì tôi chỉ còn là một thời quá khứ mất.

Không thể không yên tâm được.

“Nhiều, nửa lớp đều là nữ, mày nói xem vậy có tính là nhiều không?” – Tiểu Phàn cười nhạo nhìn tôi.

Nói nhảm, trường Hồng Kiều là trường nam nữ học chung, đương nhiên có một nửa là nam, nửa nữ rồi.

“Ý của tao là có nhiều đứa con gái dễ thương, xinh xắn không ấy?”

“Tụi tao cũng lo cho Miểu Miểu lắm, Tiểu Phàn, nể tình chị em bao năm nay, mày phải giám sát Khang Duật cho kĩ. Lớp ba năm ba tụi mình hồi đó chỉ có một đôi Khang Duật và Miểu Miểu, số còn lại đều rụng nia rớt thúng cả rồi, nhất định phải giữ cho kĩ.

Tôi cảm kích nhìn Đại Song, đúng là chị em tốt, hiểu được nỗi khổ của tôi.

Tiểu Phàn bặm môi, trả lời – “Mới khai giảng có một tháng, có ngoại tình hay không thì cũng chưa biết được.”

Nói thế cũng đúng, bây giờ chưa quen hết bạn mới, có thể cũng chưa có gì, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm li uống ực một hơi, lộ vẻ mừng rỡ.

“Miểu Miểu, mày đừng lo, Khang Duật cũng không phải loại người như vậy!” – Tiểu Song nhìn tôi, lời nói có vẻ vui tươi – “Tuy cả hai bây giờ không học cùng trường, nhưng nhà mày và nhà cậu ấy rất gần, chưa kể hai ngày nghỉ còn có cơ hội gặp nhau nữa, đừng nghĩ ngợi nhiều, hơi đâu lo bò trắng răng.”

Nó vừa nói xong, chẳng khác nào đâm trúng nỗi đau thầm kín của tôi.

“Tụi tao đã không gặp nhau suốt một tháng nay rồi, ngày quốc khánh cũng không, ảnh nói ảnh bận!” – Tôi buồn bã nói.

“Sao lại thế!?” – Cả bọn mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi nắm chặt li, thấy bọt sủi trong nước – “Tao cũng không biết nữa, Khang Duật nói gần đây chỗ bác Thẩm có hàng mới nhập về, bán rất chạy, ảnh phải giúp nên không rảnh gặp. Hôm qua tao vừa gọi điện, muốn hẹn thứ bảy cuối tuần cùng đi sở thú trượt patin, ảnh cũng bảo không rảnh, chỉ dặn tao phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Có vấn đề thật rồi!” – Lưu Lí Quân nâng mắt kính, cặp kính như lóe sáng, tôi chợt cảm thấy run run.

“Mày đừng dọa tao! Tao vừa bệnh dậy, không chịu nổi cú shock nào nữa đâu.”

“Không phải là hù mày, nhưng phim ảnh thông thường đều thế, một cặp trai gái đang yêu nhau thắm thiết, đột nhiên một người báo bận đến nỗi không có thời gian gặp mặt, như bình thường thì chẳng bao lâu sau sẽ chia tay ngay.”

Lưu Lí Quân rất ghiền coi phim truyền hình, nhất là phim tình cảm, nghe nó nói thế, trong lòng tôi cũng cảm thấy nao nao.

“Đừng hù Miểu Miểu, mày không thấy mặt mũi nó trắng bệch rồi hả.” – Tiểu Song gắp một miếng gà luộc, nhét thẳng vào miệng Lưu Lí Quân.

“Không phải không có lí, tao cũng thấy chuyện này cũng không hợp lí, trước đây không thế! Lúc trước, hai đứa rất gần gũi, nếu không gặp được nhau, mặt Khang Duật còn đen hơn đáy nồi, cực kì khủng bố.”

Tiểu Phàn nhai miếng nhóp nhép miếng rau cải, dùng đũa chỉ vào người tôi – “Vậy thì đi tìm cậu ta, hỏi cho rõ!”

“Không được!” – Tôi rụt cổ.

“Hỏi rõ rồi, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cho dù muốn chia tay, cũng phải là mày bỏ cậu ta trước, nhất định không để mình bị đá!” – Tiểu Phàn trừng mắt dọa tôi – “Nhỡ mà mày là đứa bị đá, thì rất mất mặt tụi này.”

Tiều Phàn rất dữ, nhưng tôi không ngờ nó hung hãn tới mức này.

“Miểu Miểu, riêng chuyện này thì tao đồng ý với Tiểu Phàn, nên đến hỏi thẳng, đừng để trong lòng! Tao thấy Khang Duật không thế, nhưng nếu quả thật cậu ta thay lòng đổi dạ, thì phải bỏ ngay, lúc chia tay nhớ hai tay hai tát.”

Vì lúc Tông Lê Quân nghỉ bệnh, Khang Duật giành mất chức lớp phó học tập của nó nên bây giờ nó ghi thù đây mà, làm gì có chuyện nói hộ cho Khang Duật, xem ra chỉ muốn mài răng cho nhọn, tìm cơ hội cạp Khang Duật một cái thì có.

“Đứa nào đồng ý thì giơ tay!!” – Tiểu Phàn giơ tay lên nói.

“Tao đồng ý” – Tiểu Song và Đại Song cũng đưa tay.

Tông Lê Quân thì khỏi nói, đưa cả hai tay.

Từ Doanh cũng gật đầu, giơ tay lên.

Lưu Lí Quân xoa miệng, cũng nhấc tay bảo – “Tao cũng tán thành!”

Cái này… rõ ràng là muốn ép người.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, thấy còn một người không giơ tay lên, vội hướng về Diễm Diễm, đưa mắt cầu cứu.

Nó chả thèm để ý, ngồi gặm sườn xào chua ngọt bạt mạng.

Em như nó, có hay không cũng như nhau.

“Phải đi thật hả?” – Tôi run rẩy hỏi.

Mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, – “Phải đi!!”

Tôi nuốt nước bọt ừng ực, kẻ thù quá đông và hung hãn, còn tôi đơn phương chiến đấu, không thể thắng, đành run rẩy giơ tay lên, gục đầu xuống.

“Được rồi, tao đi… tao đi là được chứ gì!”

Thứ bảy, tôi hừng hực khí thế, hùng dũng bước ra khỏi nhà, đi thẳng tới nhà bác Thẩm, đột nhiên thấy Khang Duật từ cổng đi ra. Tôi lập tức trốn vào một góc theo phản xạ, mất sạch khí thế ban nãy, cả người run run, hôm qua liệt kê ra nháp những gì muốn hỏi thì bây giờ đã quên sạch sành sanh, chẳng nghĩ được gì.

Hai mắt như radar dò theo Khang Duật.

Anh đi rồi à? Không phải giúp bác Thẩm trông hàng sao? Sao lại không đi vào trong quán, đi hướng ngược lại là thế nào.

Có vấn đề!!

Có vấn đề thật rôi!!

Cặp mắt radar nhanh chóng chuyển hệ thành phát hỏa, không chút nghĩ ngợi gì mà đi theo.

Tôi theo anh băng qua chợ rau, thấy anh bước lên một buýt hướng về phía chợ Khinh Phường, tôi cũng nhanh chóng theo sau. Cũng may cuối tuần thiên hạ nhiều người đến chợ Khinh Phường, tôi trộn trong đám đông, không để anh phát hiện.

Tới chợ Khinh Phường, tôi thấy anh bước xuống xe, nên cũng đi theo. Nhìn thấy bốn chữ ‘Cổng Chợ Khinh Phường’ ở cổng chợ trong lòng cảm thấy thật khó chịu, thầm nghĩ, không biết anh đến đây làm gì! Giúp bác Thẩm lấy hàng à? Không phải, bác Thẩm mua đồ thì phải đến Phố Mười Sáu mới đúng.

Dù sao cũng tới đây rồi, phải tìm hiểu ra ngô ra khoai mới được.

Tôi đi cách anh khoảng 10m, vừa đi vừa trốn, theo anh qua gian này rồi đến cửa hàng khác. Thân hình bây giờ không còn mảnh mai nhẹ nhàng như trước, đi được vài bước thì thở hổn hển, theo chân anh như thế, hai chân cũng bủn rủn, may sao sáng nay trời không nắng gắt, nếu không chắc tôi thở chẳng khác lên suyễn là bao.

Cuối cùng, tôi thấy anh bước vào một cửa hàng nọ.

Đứng từ xa nhìn thấy tên cửa hàng – bong bóng Cao Thắng.

Bán bong bóng? Anh tới đây làm gì?

Vì thế, tôi lén lút tiến tới gần cửa sổ có kính của cửa hàng, ngồi chồm hổm cạnh một chậu hoa cao nửa người, nhìn lén vào trong.

Tôi thấy Khang Duật đang cùng một con bé cũng khoảng độ học cấp học, trông anh như đang đùa giỡn gì đó, cả hai vui vẻ cười mãi không dứt.

Hay lắm Khang Duật, đúng là anh ngoại tình, không chỉ thế, còn nhắm trúng ngay một em nữ sinh trung học cơ sở, thật là quá thể. Nghĩ thế nhưng tôi hoàn toàn không nhớ tới bản thân, lúc học cấp hai cũng đã quen anh rồi đấy thôi.

Đang tức giận, bỗng có hai mẹ con nhà nọ đi ngang qua.

“Mẹ coi cái chị kia kìa? Chắc đang đói bụng lắm hay sao mà đến bồn hoa cũng không tha nữa!”

Tôi quay đầu lại, hai mắt phun lửa nhìn trừng trừng thằng nhóc con.

Thằng nhóc thấy thế sợ đến mức trốn sau đùi mẹ, len lén nhìn tôi.

“Tiểu Bảo, ngoan, chúng ta đi!!” – Mẹ nó vội lôi thằng nhóc, trước khi đi còn nói nhỏ – “Tội nghiệp ghê chưa, nhỏ vậy mà đã bị điên, không biết con nhà ai.”

Có cô mới tâm thần ấy!

Tôi kêu gào trong lòng, rút một món đồ trang trí trong bồn hoa tức tối bỏ miệng cắn.

Khang Duật, anh là đồ tuyệt tình, không chỉ bắt cá hai tay, đã thế còn khiến người khác cho là em bị điên, anh là đồ khốn!!

“Em gái, muốn bong bóng hả? Chúng tôi vừa nhập về loại bong bóng hình chuột Mickey, muốn mua một cái không!”

Đang tức tối trong lòng thì cửa tiệm vừa mở, một bà dì, thấy tôi đứng mãi bên cửa sổ nhìn vào trong, tưởng nhầm là tôi muốn mua bong bóng.

“Không mua!! Ai muốn mua bong bóng cơ chứ!!”

“Không mua cũng không sao, nhưng đừng phá bồn hoa của dì!” – Hai mắt bà dì đau lòng nhìn bồn hoa bị tôi nhổ sạch mớ dây trường xuân.

Tôi vội vàng buông tay – “Người nào nhổ đó, chứ lúc đầu nó cũng chỉ dài có nhiêu đây thôi hà!”

Có chết tôi cũng không dám thú nhận, không chỉ nhổ mà còn gặm sạch lá của nó nữa.

Thảo nào ban sáng chưa ăn, đi đường lại xa như vậy tôi lại không cảm thấy đói bụng, chẳng biết về nhà có bị tiêu chảy không.

“Cái con bé này sao lại nói chuyện như vậy, đúng là đồ không có gia giáo!” – Bà dì kia nóng nảy, mắng tôi.

“Ai… Ai mới là người không có gia giáo chứ, có mà cô đấy, cả nhà cô không có gia giáo!!” – Tôi cũng nóng bốc đầu, nhìn thấy khuôn mặt của dì thấy rõ là giống con bé kia, như một khuôn in ra, cùng một giuộc hồ li tinh.

“Con bé này nói cái gì đó, sao lại chửi người ta như thế!”

“Ai mắng chứ, rõ ràng là cô chửi con trước!”

Sau đó, tôi cùng bà dì cãi nhau om sòm ngay trước cửa hàng, đã thế càng cãi càng hăng. Đương nhiên không cần nói thêm, chuyện lớn như vậy, trừ khi Khang Duật bị mù hoặc điếc, còn không thì không thể nào không nghe không thấy.

Chẳng bao lâu, anh bước ra.

“Miểu Miểu!?” – Anh ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi.

Tôi không thèm ngoái đầu, giả vờ không để ý đến anh, nhưng thật ra đã muốn khóc thầm trong lòng.

Người ta một lòng với anh như vậy, thế mà anh lại đùa giỡn, bắt cá hai tay như thế.

“Vương Gia, bố tao tính rồi, số bong bóng với mấy món đồ chơi trẻ em đó bán sỉ 315 đồng, trả mày 85, cầm đi…” – Từ bên trong cửa hàng có một người bước ra, hình như khá quen mặt, vừa thấy tôi liền sửng sốt, sau đó nói – “A, không phải Phúc Tấn đây sao!”

“Tào Mẫn!” – Tôi sợ hãi kêu lên, cậu bạn cùng lớp hồi cấp hai của tôi, hiện cũng học chung lớp với Khang Duật.

“Vương Gia, mày đưa Phúc Tấn đến mà cũng không nói với tao một tiếng, thiệt tình…” – Tào Mẫn thân thiện hướng về phía tôi – “Phúc Tấn, dạo này Vương Gia bán hàng lời lắm, có đưa cậu không, há há…”

“Cái gì?” – Tôi buồn bực hỏi lại.

“Ể, cậu không biết hả? Hôm lễ Quốc Khánh, nhà tôi thiếu nhân viên, vừa nhập hàng về, định nhân ngày Quốc khánh bán bong bóng và đồ chơi trẻ em ở Quảng Trường, bận lắm. Vừa hay sao đúng lúc ấy gặp Vương Gia đang muốn mua xe đạp Giant, nhưng thiếu tiền, tôi nhờ cậu ấy giúp cho. Cậu biết đấy, mấy dịp lễ tết này bán được kinh! Nào ngờ, Vương Gia đến lấy hàng chỗ tôi, tự bán, thế mà lại bán được nhiều hơn nhà tôi nữa.”

Đương nhiên tôi biết rõ, ngày lễ Quốc Khánh, đường Nam Kinh, quảng trường Nhân Dân đều rất đông, chật ních, đường phố nào cũng đầy người là người. Nào bong bóng, búa hơi, vòng hào quang thiên thần, khí cầu giấy bạc hình nhân vật hoạt hình, mấy món này chỗ nào cũng có người bán, đã thế giá cao gấp đôi bình thường, nhưng vì hợp với không khí ngày hôm đó, đa số mọi người đều mua.

“Cậu nói gần đây Khang Duật qua nhà cậu làm thêm, lấy hàng chỗ cậu, hôm quốc khánh cũng đi bán bong bóng ở quảng trường thật à!!”

“Đúng thế, hôm nay cậu ấy tới lấy tiền nè.”

Tôi há hốc, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn mọi người, có chết cũng không dám liếc sang Khang Duật.

Tôi đột nhiên nghĩ tới con bé kia, tôi… tôi vẫn còn nghi lắm, chẳng phải ban nãy hai người bọn họ cười nói vui vẻ lắm sao, không thể nào sai được, tôi còn thấy tận mắt.

“Thế cô bé trong nhà kia là ai?”

“Là em họ tôi, hôm nay cửa hàng vừa nhập loại bong bóng hình chuộc Mickey, nó thích nhất là chuột Michkey, nên bố tôi cho nó một cái mang về chơi, có chuyện gì à? Khang Duật cũng biết nó đấy, mấy hôm trước tới lấy hàng, còn dạy nó học tiếng Anh, giúp con bé làm kiểm tra được 90 điểm, khiến nó vui quá chừng.”

Tôi đổ mồ hôi như mưa, vậy ra, là tôi lầm rồi, đã thế còn rất quá đáng.

Gót chân vừa quay, tôi đang tính chuồn đi – “Vậy,… không quấy rầy cậu nữa, tôi về đây, tạm biệt!!”

Tào Mẫn không hiểu gì nhìn tôi – “Phúc Tấn?”

“Em tính chạy đi đâu?”

Tôi vừa mới xoay người, Khang Duật như bức tường sừng sững ngay trước mắt.

Tôi ngước nhìn lên, thấy mặt anh xanh mét, anh thông minh như thế, chắc đã đoán được tại sao tôi bám theo, lại còn hỏi chuyện về con bé kia, hẳn cũng hiểu rõ nguyên do.

Tôi càng đổ mồ hôi dữ dội, vân vê các ngón tay – “Em chỉ đi ngang qua thôi…”

Hừ hừ! Tôi nghe Khang Duật hừ mũi một tiếng.

“Hôm nay trời đẹp nhỉ!!” – Bất thình lình tôi chỉ tay lên trời.

Đẹp con khỉ mốc, giữa trưa đứng bóng vậy mà cũng không thấy tia nắng nào.

“Thành thật khoan hồng, quanh co nghiêm trị!!” – Hai mắt anh hung dữ nhìn tôi.

Tôi bị anh dọa, thật thà khai báo.

“Hơn tháng nay em không gặp anh, anh bảo anh bận. Nhưng hôm trước, em đi gặp Tiểu Phàn và tụi bạn, nói chuyện này ra, tụi nó đều cho rằng là do anh có bồ mới… À không, là em cho rằng anh có bồ mới… tụi nó bảo em phải hỏi anh cho rõ ràng. Sáng nay em định tìm anh hỏi cho rõ, nhưng lại thấy anh đi đến đây. Em… em bỗng cảm thấy rất bực… nên cũng bám theo. Sau đó, thấy anh thân thiết với con gái nhà người ta như vậy, em tức điên lên được, nhổ hết lá trường xuân của người ta, lại còn bỏ miệng ăn, chẳng biết có bị tiêu chảy không nữa. Còn nữa… em nghĩ đến chuyện anh bắt cá hai tay, trong lòng cực kì cực kì tức giận, cãi nhau ầm ĩ với dì kia. Chung quy, cũng là do em không tốt, không nên nghi ngờ anh, anh…” – Tôi nhìn lén anh một cái, sợ muốn chết, trông còn dễ sợ hơn cả chó Ngao.

“Đều là do em sai, lần sau không dám nữa, nếu không thì anh bỏ em đi cũng được.”

Tôi quẫn trí, không biết nghe được từ bộ phim nào, lôi ra dùng đại.

“Bỏ em? Hừ hừ!”

Tôi rụt cổ, không lẽ anh giận thật, muốn đánh đòn tôi nữa hả.

“Anh nuôi em mập mạp được thế này, bỏ em vậy thành ra anh lỗ sao!”

Tôi thầm nghĩ, mình mập như bây giờ là nhờ thuốc kích thích cơ mà.

À phải rồi, một nửa thôi, sau khi biết tôi mốn giảm cân, anh càng bắt tôi ăn thật nhiều, đó là lí do tại sao tôi càng ngày càng mập.

Tào Mẫn nghe tôi nói năng không rõ ràng, trợn tròn mắt, đột nhiên lại kêu lên – “Tao cứ tưởng Vương Gia sợ vợ, thì ra là sai rồi, may quá, Vương Gia thật biết để lại mặt mũi cho tụi này!”

Tôi hiểu ý của cậu ta. Hồi học cấp hai tôi toàn áp bức tụi nam sinh trong lớp, chẳng có phúc lợi lẫn quyền lợi gì, bây giờ thấy tôi khuất phục trước uy quyền của Khang Duật thế này, đương nhiên cảm thấy vui vẻ như cảm giác trả được thù.

Nhưng mà dì kia thì không giống thế, không biết có phải là mẹ Tào Mẫn không, sao lại khác thế? Nghe thấy tôi nói lung tung, cả khuôn mặt co giật một hồi.

“Đều là con nít con nôi, trong đầu toàn cái gì đâu không? Nào là ngoại tình bồ bịch, bỏ vợ bỏ chồng, mấy đứa bây chỉ mới mấy tuổi đầu chớ mấy!!”

Khỉ thật, chuyện tình cảm của tôi và Khang Duật bị phát hiện. Đúng là tôi quá thất bại.

Có lẽ Khang Duật cũng nghĩ đứng ở đây nữa thì chuyện càng tệ hơn, lập tức kéo tay tôi rời đi. Đương nhiên tôi không dám chống cự, trong lòng cảm giác chán nản.

Thảm rồi, thấy anh giận như thế, có khi nào định lôi tôi đến chỗ không người nào đó rồi giải quyết không?

Tôi cùng anh ra khỏi chợ Khinh Phường, lên xe buýt nhưng không phải là hướng về nhà bác Thẩm, ngược lại, đến Từ Gia Hối (tên một khu mua sắm ở Thượng Hải), bị anh kéo xuống xe, băng qua đường Triệu Gia Banh, tới Kiến Quốc Tây.

“Tới rồi!!” – Khuôn mặt anh vẫn tối sầm.

Tôi nghe thấy tới rồi, nên cũng không dám nhìn nữa, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy hai đứa đang đứng trước một đại lí độc quyền bán xe đạp Giant.

“Anh muốn mua xe đạp à?” – Tôi nghĩ tới lời Tào Mẫn nói anh muốn mua xe Giant nên mới đến nhà cậu ta làm thêm.

Hừ!

Tôi rụt cổ, vậy là vẫn còn giận à…

Đi vào trong tiệm, Khang Duật nói với nhân viên bán hàng – “Tôi muốn mua xe đạp cuộc loại đổi ba nấc tốc độ.”

Tôi ngạc nhiên, từ khi nào anh có nhiều tiền quá vậy, mua cả xe đạp cuộc loại đổi tốc độ, lại là xe Giant, như BMW giữa một rừng xe đạp, mắc cực kì. Tôi cũng có một chiếc xe mini giá 600 tệ, nhưng do bây giờ tôi nặng quá, bánh xe không chịu nổi, chạy được vài hôm thì lốp xe mòn mất, cũng không dùng nữa.

Xe đạp cuộc thì không thế, vỏ xe rất dày, rất to.

Khang Duật chọn một chiếc màu đen, để người ta nâng yên, sau đó đạp thử một vòng, có vẻ rất hài lòng, chờ ghi hóa đơn, chọn khóa xe, đèn đi đêm, gắn thêm một cái yên đằng sau, tổng cộng hết 1580 tệ.

Nhiều tiền quá, anh phát tài thật rồi.

Nếu mà biết bán bong bóng được nhiều tiền vậy thì tôi cũng đi.

Dạo gần đây tôi cũng đang thiếu tiền, đổ hết vào mua truyện tranh, bóp xẹp lép.

Trả tiền xong, bơm bánh xe, cài thêm khóa, nhân viên bán hàng niềm nở đưa chúng tôi ra tới tận cửa.

Tôi yên lặng đi theo sau Khang Duật, tự biết mình có lỗi, không dám cãi lại lời nào.

“Lên đi!!” – Đột nhiên anh nói.

Tôi thấy anh đang ngồi trên xe, đưa lưng ngược về phía tôi, nhìn tấm lưng kia, tôi biết anh vẫn còn đang giận lắm.

Tôi vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi phía sau.

“Xong chưa?”

“Rồi!”

Anh bắt đầu nhấn bàn đạp, chiếc xe vững vàng lăn bánh.

Quả đúng là xe Giant, nếu đã đổi tốc độ thì chở tôi anh không cần dùng nhiều lực. Tôi không biết Khang Duật muốn đưa tôi đi đâu, chẳng lẽ chở tôi đến chỗ nào đó không người rồi xử lí à.

Run run…

Vậy mà chớp mắt một cái, đã thấy đến trước Nữ Trung…

Vậy là sao, tôi thầm nghĩ trong lòng, cho dù hôm nay là ngày nghỉ không bóng người thì chỗ này cũng không phải là nơi phù hợp để giết người cướp của đâu anh ơi.

Khang Duật không đợi tôi hỏi, chở tôi sang nơi khác.

Trong lòng tôi càng buồn bực.

Trên đường đi, anh không nói chuyện, tôi càng không dám, sau đó anh chở cả hai hướng đến đường Duyên An Tây.

Hồi lâu sau, đến ngay trước trung học Hồng Kiều.

Tôi càng ngơ ngác.

“30 phút!!” – Đột nhiên anh lên tiếng.

“Gì cơ?”

“Từ Nữ Trung đến Hồng Kiều mất 30! Được rồi… cũng không tệ!!”

“Cái gì không tệ?” – Tôi lấy hết dũng khí hỏi lại anh.

“Miểu Miểu, bắt đầu từ tuần sau, em đợi anh nửa tiếng, anh tới đón em về!!” – Anh nói.

Tôi ngây người cả ra.

“Sao vậy? Không muốn, không muốn thì nói, anh…” – Anh quay đầu, mặt sa sầm.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, gần đây anh không gặp tôi, là vì muốn kiếm tiền mua xe đạp, sau đó có thể đón tôi tan trường.

Tôi còn nhớ, có lần từng than thở với anh rằng ngồi xe buýt kín mít, trên xe rất đông, chen chúc rất khó chịu.

Anh là vì muốn để tôi…

“Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng một trăm lần!!” – Tôi gật đầu liên tực, mắt ứa nước.

Trông anh có vẻ vui hơn một chút.

“Anh không giận nữa à?” – Tôi nhẹ nhàng thỏ thẻ.

Hừ!!

Được rồi, vậy là còn giận.

“Muốn anh hết giận chứ gì, có cách! Em xuống xe đi!”

Tôi ngoan ngoãn xuống xe, chờ anh nổi giận, cùng lắm là mắng tôi một trận chứ gì!

“Chở anh về! Chở anh rồi thì anh tha cho em!” – Khang Duật giao tay lái cho tôi.

“Vậy thôi hả!” – Tôi ngây ngốc nhìn anh.

“Sao, không muốn nữa à!?” – Mặt anh lại đổi màu lần nữa.

“Không! Không!” – Tôi vội vàng đỡ lấy tay lái, ngồi vào tên xe đạp – “Em lái, em lái, mời lão gia lên xe!”

Hừ!!

Lại hừ, chỉ tổ dọa người.

Nghĩ thế thôi chứ tôi không dám nói.

Chờ anh ngồi yên rồi, tôi đạp mạnh, miệng hét lớn – “Vương gia khởi giá!”

Hừ!!

Cái người này, hôm nay bị cái gì thế, cứ hừ mãi không thôi.

Mà thôi quên đi, quên đi, cũng là do tôi có lỗi, không dám cãi lại.

Tôi ngoan ngoãn chở anh về đến nhà. Xe Giant quả nhiên rất tốt, đạp cảm giác rất nhẹ.

Về tới nhà rồi, anh vẫn còn mang bộ mặt em không tin anh, tôi đành phải theo anh lên lầu, mặt anh vẫn bày ra vẻ tức giận.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, tôi đành chịu thiệt, hôn nhẹ lên má anh một cái.

Được rồi nhé! Thưa ngài, ngài hài lòng chưa!

Anh thỏa mãn, vỗ đầu tôi, – “Lần này thì tha cho, nhưng không được phép có lần sau, nghe không!”

“Nghe rồi, lần sau không dám nữa!”

Ôi, một hồi bồ mới với chả ngoại tình hư hư thực thực cuối cùng cũng qua.

Quả thật Khang Duật tới đón tôi tan trường mỗi ngày, như vậy, hai đứa có thể gặp nhau hằng ngày, trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt như đường.

Nhưng mà, vẫn còn một chuyện khiến tôi lo lắng.

Hôm gặp mặt nhau lần nữa, Tiểu Phàn chìa tay về phía tôi, nói – “Miểu Miểu, đưa ta 50 đồng, tao đảm bảo sẽ trông chừng đũng quần của Khang Duật cho mày!”

Tôi mở bóp tìm bạc, bên trong chỉ còn đúng 50 đồng – “Có bớt tí nào không!”

“Chắc giá!!”

Tôi cắn răng, đặt tiền vô tay nó, – “Xong nhé!!”

“Tao mà làm việc thì mày cứ yên tâm!!” – Nó vui vẻ đếm tiền.

Đúng là tôi đã chọn nhầm bạn mà chơi rồi!

Diễm Diễm đần mặt ra nói – “Lúc đầu em đã định thi vào Hồng Kiều rồi, không dè điểm lại cao vậy, thật quá đáng!”

Thì ra nó cũng có ý định muốn moi tiền tôi từ trước.

Cái lũ này, mệ nó, thật sự rất quá quắt.

Sau khi đưa tiền, Tiểu Phàn quả thật hoàn thành trách nhiệm, mỗi tối đều gọi báo tình hình Khang Duật ở trường cho tôi, thôi thì tiền này, dùng rất đúng chỗ.

Đột nhiên bỗng một ngày, Tiểu Phàn nói – “Miểu Miểu, có chuyện!!”

Tôi suýt quăng bể ổng nghe.

“Có điều nó là nam thôi…”

Làm tôi sợ hết hồn, Tiểu Phàn, mày đừng có hù người như vậy nữa được không.

“Con trai cũng nguy hiểm…” – Lại hôm gặp mặt khác, Lưu Lí Quân nói.

“Hử?” – Tôi nghe không hiểu.

Nó cầm một quyển tiểu thuyết đam mỹ, dạo này nó đang mê mẩn thể loại này. Con nhỏ này đúng là đồ ăn tạp, chúng tôi riết rồi chả thấy ngạc nhiên. Tác phẩm của Đài Loan, khi đó vẫn còn rất kín đáo, không dễ khiến người đọc chảy máu mũi nhưng vẫn xấu hổ thẹn thùng, tim đập chân run mãi.

Tôi xem quyển sách kia xong, tròng mắt như muốn lọt cả ra ngoài.

Sao lại có thể? Nam với nam nhau mà cũng được nữa hả?

Xem xong, tôi bật người, móc ra 50 đồng quăng cho Tiểu Phàn.

“Không chỉ nhìn đũng quần, của mông của ảnh mày cũng phải quan sát cho kĩ!!”

Tiểu Phàn – “…”

Sự thật đã chứng minh, tình địch không chỉ nhất định là nữ, cũng có thể là nam.

Tôi trân trọng cảnh báo các bạn nữ sinh… Tuy là đũng quần của bạn trai các vị rất quan trọng nhưng mông cũng không được bỏ qua!!