[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn

Chương 14: Ba tiếng trống giục




Beo Đốm giựt roi lại, nhưng đầu roi kia bị quản gia nắm chặt trong tay, giựt mãi mà không nhúc nhích được nửa phân. Nếu là lúc bình thường, rất có thể gã sẽ tỏ ra kinh ngạc về công phu của lão quản gia kia, thì ra lão không phải đèn cạn dầu. Nhưng lúc này đã lỡ có vài chén rượu lót dạ, lại còn bị người sỉ nhục, lửa giận trong bụng lập tức bùng lên.

Sống giữa thời loạn, tuyệt đối không thể đắc tội người của quân đội, hiện giờ đang lúc chiến tranh, cho dù mình có quen biết ít nhiều quan lớn đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng một khẩu súng trên tay người ta. Nhưng lão quản gia này của Nhị Nguyệt Hồng, hóa ra cũng là dạng hiếp đáp người khác như thế, cục tức này gã nuốt không trôi. Beo Đốm một tay ghìm roi, một tay lần xuống chiếc ruột tượng dưới lớp mã quái mò lấy con dao găm, hung tợn nói: “Đắc tội rồi, nếu đã là quản gia Hồng phủ, chi bằng xin tiễn thêm đoạn đường nữa, chúng tôi cơm no rượu say, lú lẫn không tìm được đường đi.”

Đám thuộc hạ thấy hành động này của Beo Đốm, biết lão đại chúng đã động sát tâm rồi, tất cả đều sa sầm mặt, đưa tay lần xuống dưới ruột tượng. Quản gia vừa liếc nhìn, lập tức buông roi xuống, tươi cười nhận lỗi: “Không dám giấu các ông, tôi đây còn phải quay về hầu. Thế này đi, tôi xin để đứa ở này tiễn đường các ông, không dám thất lễ.”

Dứt lời, Trần Bì liền bước ra vái chào. Quản gia lại nói tiếp: “Tiễn mấy ông đây ra khỏi thành, đi đường không cần vội, cứ men bờ sông mà đi, để các ông tỉnh rượu. Nhớ cho rõ, đây là các ông lớn đã tặng nhà ta rạp hát đấy, phải tiếp đãi thật chu đáo nghe chưa.” Nói đoạn, quản gia xoay người đi vào trong. Beo Đốm đâu có chịu để yên, xông tới định tóm lấy lão quản gia, đứa đầy tớ gọi là Trần Bì kia lập tức tiến đến một tay chặn Beo Đốm lại: “Thưa ông, gió đêm lạnh lắm, chúng ta mau đi thôi.” Một câu này quản gia không nghe được, ông đã vào trong nội đường rồi.

Trương Khải Sơn vẫn đứng trước sân khấu, trong lòng đang nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy. Người trong phủ nhà Nhị Nguyệt toàn là người già, đã theo hầu đến mấy đời rồi, thân thiết như họ hàng, lại trung thành và tận tâm với Nhị Nguyệt Hồng, chỉ có điều không tránh khỏi dông dài. Vừa nghe tiếng quản gia đã quay lại, định bảo ông đi giục Nhị Nguyệt Hồng một chút, thì chợt nghe trên sâu khấu có tiếng vén màn châu lách tách. Nhị Nguyệt Hồng mặc trang phục thường ngày, hóa trang chưa tẩy, đã bước ra rồi.

“Ôi chao, khách quý đến, chẳng phải Phật gia không thích nghe tuồng đấy ư? Cớ sao lại nhớ đến vườn Lê(*) chốn này?” Nhị Nguyệt Hồng phất tay ra dấu với lão quản gia, quản gia bèn lui xuống. Đôi mắt anh quan sát Trương Khải Sơn, đôi mắt rất sáng, lại mơ hồ toát lên đầy vẻ uy nghi, người xuống đất mà lại có đôi mắt sạch sẽ đến nhường vậy, quả thực khiến Trương Khải Sơn âm thầm rung động.

“Có việc muốn nhờ.” Trương Khải Sơn ăn ngay nói thật. Đứng trước mặt người khôn ngoan, dù chỉ một chút lưỡng lự nho nhỏ cũng dễ khiến người ta đề phòng.

Nhị Nguyệt Hồng cười một tiếng, Trương Khải Sơn cũng thầm cười, ông ta mà có việc muốn nhờ, người khác cũng chẳng dám nhận bừa. Cửu Môn Trường Sa thế lực khổng lồ, quân Nhật đánh tới, bất kể là chạy hay trốn, cả đám bọn họ nhất định đều không khỏi dính líu với nhau. Vào thời điểm này mà ông ta muốn nhờ tới mình, chắc chắn mình không thoát khỏi liên quan đến vụ việc này rồi, chỉ cần nhúng tay vào, làm gì có cái gì là “chuyện nhỏ” chứ.

Vì vậy, không đợi Nhị Nguyệt Hồng hỏi gì thêm, Trương Khải Sơn đã nói thẳng một mạch toàn bộ câu chuyện ở trạm xe lửa hồi sáng. Sau đó nói tiếp: “Trong thành Trường Sa này, hàng thời Nam Bắc triều, Nhị gia là thạo nhất, cho nên đặc biệt đến đây xin chỉ giáo.”

Nghe xong, Nhị Nguyệt Hồng không chút biến sắc, lẳng lặng nhìn Trương Khải Sơn, nói: “Chỉ thế thôi? Phật gia, giao tình giữa chúng ta đâu có ít, lời nói ra không cần phải phân nặng nhẹ.”

Trương Khải Sơn vẫn nhớ Nhị Nguyệt Hồng từng nói với mình rằng, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy cái gã người miền Bắc này, anh liền biết đằng sau con người này có rất nhiều câu chuyện, kết giao bằng hữu cũng là vì dạng người như thế rất thú vị, dù sao cũng chẳng phải người xấu. Một câu nói này khiến ông ta hết sức cảm động. Bởi vậy, sở dĩ ông ta chỉ kể có một nửa câu chuyện, là vì chuyện đằng sau cái đê thêu thùa kia không phải thứ mà Nhị Nguyệt Hồng muốn nhắc đến. Nếu như Nhị Nguyệt Hồng đã nói đến nước này, vậy mình cũng không phải suy nghĩ nhiều gì nữa.

Nói rồi bèn ném cái đê về phía Nhị Nguyệt Hồng. Nhị Nguyệt Hồng vừa ngước mắt nhìn, lông mày liền khẽ nhíu lại, tay áo che mu bàn tay, ngón tay búng một cái, bắn cái đê trở lại đúng hướng Trương Khải Sơn, Trương Khải Sơn giơ tay bắt lấy. Nhị Nguyệt Hồng nói: “Phật gia, ông biết đã lâu nay tôi không hề đụng chạm thứ gì dưới đất mà, việc này tôi không giúp được.”

“Vật này được tìm thấy ở trong quan tài, thuộc về Hồng gia, vụ giao dịch đó với người Nhật, rất có thể có liên quan đến Hồng gia.” Trương Khải Sơn nói: “Nhị gia không có hứng thú ư? Theo tôi biết, Hồng gia rất hiếm khi thất thủ, thứ này lại bị bỏ lại trong quan tài, chứng tỏ đã từng tổn thất người nào đó thuộc thế hệ gần đây trong ngôi mộ này, Nhị gia làm chủ chi này những hai đời, không thể không biết. Chỉ cần có một chút manh mối, tôi cũng không đến nỗi hoàn toàn mù tịt, bây giờ quân Nhật đang đánh đến gần, chuyện này có thể sẽ gây trở ngại đến toàn đại cục, xin Nhị gia chỉ giáo.”

Nhị Nguyệt Hồng nhìn cái đê trong tay Trương Khải Sơn, trầm mặc: “Chuyện nhà ta, chỉ sợ không giúp được Phật gia cái gì. Nếu như có gì giúp được, nhất định sẽ nói thẳng ra với ông.”

Đúng lúc này, lão quản gia ở phía sau sân khấu gõ ba tiếng trống, giục Nhị Nguyệt Hồng xuống đài. Nhị Nguyệt Hồng bình thản nói: “Phật gia, vở kịch đã đóng màn, mời ngài trở về thôi.”

Nói xong, vẻ uy nghi trong mắt không hiểu sao lại trở nên nhu hòa đi không ít, dường như là đang khẩn cầu.

Trương Khải Sơn thầm thở dài, từ lâu đã nghe nói Nhị Nguyệt Hồng vì phu nhân mà không xuống đất nữa, nhưng thật không ngờ đến cả mình mà cũng bị cự tuyệt. Lúc này, ông ta cảm thấy có chút áy náy, người trong Cửu Môn mà quyết tâm nhường này, quả thực không hề dễ dàng gì, vậy mà mình đã không giúp thì thôi, lại còn có lỗi với người ta.

Ông ta đặt cái đê lên chiếc bàn bát tiên bên cạnh, nói: “Vật này thuộc về Hồng gia, bây giờ vật về chủ cũ, tôi sẽ tự nghĩ cách vậy. Nếu như Nhị gia có nghĩ lại, vậy có thể…”

“Chuyện xuống đất, chỉ e sẽ không nghĩ lại đâu.” Nhị Nguyệt Hồng nói.

Lời đã đến nước này, Trương Khải Sơn chỉ đành hành lễ rồi xoay người rời đi, đi được hai ba bước, Nhị Nguyệt Hồng đột nhiên lên tiếng: “Phật gia, tôi xin khuyên một câu, chuyện này hung hiểm, hành sự đừng bừa bãi.”

Trương Khải Sơn quay đầu, nhìn ánh mắt Nhị Nguyệt Hồng. Nhưng Nhị Nguyệt Hồng không nhìn ông ta, mà đang nhìn cái đê đặt trên bàn.

Viên sĩ quan phụ tá định hỏi lại, nhưng bị Trương Khải Sơn ngăn lại. Ông ta kéo vành mũ quân đội của mình xuống, bước ra khỏi Lê viên. Trần Bì đã quay về, liếc mắt nhìn Trương Khải Sơn, nó không thèm hành lễ mà cứ thế đi thẳng. Quản gia ở phía sau sân khấu bèn quát: “Sao nhanh thế đã về, tiễn người ta xong chưa?”

Trở lại con phố, Trương Khải Sơn mặc kệ xe phía sau, cúi người ném một đồng bạc cho gã ăn mày ở ngoài, muốn tự mình đi bộ một chút. Viên sĩ quan họ Trương bèn nói: “Nhị gia chắc chắn biết gì đó.”

“Nếu là chuyện nhỏ, anh ta đã nói cho ta biết từ lâu rồi. Nhị Nguyệt Hồng mà không nói, chậc, chiếc xe phía sau chúng ta kia, chỉ e đích thực là chuyện lớn rồi. Ta phải suy nghĩ kỹ lại một chút.”

(*) Vườn Lê (hoặc Lê viên), thời Đường là nơi dạy âm nhạc, múa hát, hí kịch của cung đình, hết sức quy mô và bài bản, cũng là nơi ăn chơi của Huyền Tông và Dương quý phi suốt mùa đông. Lê viên còn được tôn kính gọi là thủy tổ của nghệ thuật hí kịch Trung Hoa, về sau từ “Lê viên” thường dùng để chỉ các gánh hát.