[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn

Chương 33: Biết lật mình




Chuyển ngữ: Vân Mộc

Người nọ trông bề ngoài như một lão già khô đét, nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, mọi người sững sờ đúng một giây, Trương Lão Quán lập tức nhảy dựng lên đuổi theo: “Phật gia! Kẻ trộm ở chỗ này!”

Cả đám người cũng đuổi theo, mới thấy dưới lòng sông có một hang mỏ thông xuống dưới đất, người gầy choắt cũng phải gượng lắm mới len vào được, dưới hang sâu không thấy đáy. Xem ra, cả ngọn núi này dường như đã bị khoét rỗng đến cả ngàn vạn cái lỗ ở bên trong rồi. Khi đến gần, từ dưới hang bốc lên một mùi tanh tưởi nồng nặc. Trương Lão Quán bịt mũi, không chút do dự nhảy phắt xuống, Tề Thiết Chủy có kéo cũng không kéo lão lại được.

“Sao lại lỗ mãng thế! Nhỡ dưới đó là hố phân thì làm sao?” Tề Thiết Chủy kêu lên, thấy xung quanh ai nấy đều gọi í ới, Trương Khải Sơn dẫn người xuống khỏi các nơi đã mai phục, đến trước cửa hang mỏ này.

“Thằng ranh này quả nhiên không đi trên mặt đất, chỉ là không ngờ hang mỏ lại đào ở chỗ này mà thôi. Trèo lên mặt đất liền giả vờ làm xác chết, chúng ta đúng là không thể phát hiện ra nổi, nếu không phải Bát gia ngài đi về phía ấy, thì chuyến này chúng ta vồ hụt rồi.” Một anh thân binh nói, Trương Khải Sơn liền vỗ đầu anh ta, mắng: “Nịnh nọt cái gì đấy, đi hỗ trợ!”

Mấy anh thân binh vội vã gật đầu túi bụi, rồi cũng nhảy xuống hang. Trương Khải Sơn cũng muốn xuống đó hỗ trợ, nhưng lại bị Tề Thiết Chủy kéo lại: “Ấy đừng, Phật gia, ông muốn nhảy xuống hố phân tôi không cản, nhưng mà ở đây vẫn còn một việc kỳ quái hơn, ông phải ở lại. Tra xong chuyện này rồi nhảy cũng không muộn.”

Nói rồi, hắn dứt khoát kéo Trương Khải Sơn vào trong một cái lán, lại lật cái xác nằm trên giường lên một lần nữa.

Khuôn mặt của cái xác này đã móp méo hết cả, rữa nát quá rồi, còn có cả mấy miệng thịt thối nửa chừng rớt xuống, kéo ra cả chuỗi chất nhầy dinh dính.

Sau khi lật lại, bọn họ nhìn suốt mấy phút liền, nhưng cái xác vẫn không có chút phản ứng nào.

Trương Khải Sơn khó hiểu nhìn Tề Thiết Chủy: “Ông làm cái gì đấy?”

“Phật gia, kiên nhẫn chờ một chút.” Tề Thiết Chủy tự tin nói.

Lại năm sáu phút nữa trôi qua, cái xác vẫn bất động, Trương Khải Sơn có hơi sốt ruột, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tề Thiết Chủy. Tề Thiết Chủy nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi, kéo Trương Khải Sơn ra ngoài dạo mấy bước, rồi lại nhìn cái xác. Vẫn không có chút động tĩnh gì cả. Bèn nói: “Đợi một lát, chắc là nó xấu hổ đó thôi. Tôi với Phật gia giả vờ đi xa một chút, không nhìn nó, để nó tự lật mình trở lại.”

Trương Khải Sơn liếc mắt ra hiệu với thân binh, để bọn họ tiếp tục chú ý đến hầm mỏ kia, ông ta cũng chẳng thèm để ý tới Tề Thiết Chủy nữa, định đi về phía hầm mỏ nọ. Mới đi một vài bước, một tiếng bịch vang lên từ phía sau bọn họ.

Cả mấy người đều quay đầu lại nhìn, mới thấy cái xác mà Tề Thiết Chủy nói kia quả thực đã tự lật mình trở lại rồi.

“Đấy ông xem, ông xem, Phật gia.” Tề Thiết Chủy nhảy dựng cả lên, vọt vào trong lán đến bên cạnh cái xác nọ, chỉ vào nó mà mắng: “Cái con quỷ ranh mãnh này, trêu ta đấy phải không.”

Trương Khải Sơn tiến lên, lại lật cái xác vừa mới trở mình lại, sau đó phất tay, chỉ khắp bốn phía. Các thân binh nhận lệnh bắt đầu đi lật những cái xác khác. Bọn họ đứng chờ, khoảng mười phút sau, những cái xác bắt đầu lục tục tự lật mình trở lại, quay về đúng trạng thái nằm úp sấp. Cả quãng lòng sông này cứ như là một xới bạc đang lật bài Cửu vậy.

Trương Khải Sơn lạnh lùng nói: “Phụ tá đâu?”

“Sĩ quan phụ tá đang ở dưới kiếm tra.”

“Đợi cậu ta lên, rồi bắt đầu giải phẫu thi thể.” Trương Khải Sơn nói: “Chọn cái xác nào sạch sẽ một chút, để lại một người đứng chờ Trương Lão Quán, còn lại những người khác dọn dẹp sạch hết nền đất dưới này cho tôi xem. Lão Bát.” Trương Khải Sơn một cước đạp đổ chiếc giường ở bên cạnh, để lộ ra một hang mỏ khác nữa. “Ông thấy chuyện này như thế nào? Vì sao dưới giường bọn họ đều có hang động?”

“Đây là của trộm mỏ.” Sau khi đã khai thác cạn kiệt những mạch khoáng khác, một số thợ mỏ liền lén lút đào xuống dưới mỏ khoáng của những người khác, trộm một ít khoáng vật đầu thừa đuôi thẹo trong đó. Tề Thiết Chủy cũng đá lật ván giường bên cạnh lên, bên dưới ván giường này có mấy cái xẻng xúc, hắn thử sờ bột phấn còn thừa lại trong xẻng: “Mỏ này là mỏ đá mắt rắn, đất Tương Tây này có đá mắt rắn cực tốt, nên có kẻ đào trộm.”

“Thế thì vì sao phải đào lòng sông lên? Đào ngay xuống dưới mạch khoáng là được rồi mà. Sao phải đào lớp bề mặt nhiều đến vậy.” Trương Khải Sơn hỏi.

Tề Thiết Chủy nói: “Phật gia, việc này ông không biết, đá mắt rắn cực kỳ quý hiếm, bọn họ đào những hang này là để ngầm ăn chia với thợ mỏ bên trên, trong lúc lọc khoáng, lựa những phần tốt nhất, ném xuống hang này, bên dưới hang có một túi lưới đỡ lấy. Có tiếp ứng vận chuyển những khoáng thạch đó ra ngoài cũng từ cái hang này. Hành vi này nếu bị bắt là sẽ bị xử lột da đấy. Các quan thổ ti giao dịch với nhau dùng đá mắt rắn là nhiều, hành vi này làm tổn hại đến lợi ích của các thổ ti.”

Trương Khải Sơn gật đầu, vốc một nắm bột từ trong xẻng lên. Fluorit có thể là đá dạ quang, đá mắt cá hoặc đá mắt rắn, ở vùng biển hoặc vùng núi mà có loại đá này thì sẽ thu hút rất nhiều cá nhỏ hoặc côn trùng tới, bởi chúng có đặc tính phát sáng trong bóng tối. Ở trên rừng, côn trùng tập trung nhiều một chỗ lại thu hút rắn tới. Đất Tương Tây sinh ra loại đá này, có nghĩa là, nhiều mộ táng thời cổ đại chú trọng đến sự đặc sắc, nếu như có cổ mộ nằm ngay bên dưới một núi mỏ quặng fluorit thì không biết sẽ như thế nào nhỉ.