Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 3: Bắt Rắn






Bây giờ cô mới biết rằng phía kế bên, trên đỉnh đầu của mình có một con rắn, người này vì cứu cô nên mới bị rắn cắn.

Vẻ áy náy lan đậm, cô mang ơn người ta nhưng lại làm những cử chỉ như vậy, nếu đổi lại là cô bị cắn chắc sẽ rất không tốt rồi.

Cô thầm trách cũng tại mình, do cô từ nhỏ nhát gan, thấy người lạ lại hoảng sợ nên mới nhảy dựng mà không xem xét kĩ vấn đề như vậy.


Vả lại nhìn người này vẫn còn nhỏ, sẽ không phải người xấu, lại nhỏ tuổi, tâm tình làm chị gái nổi lên vùn vụt.

Cậu nhóc này tuổi nhỏ hơn cô nhưng lại rất gan dạ, nếu là cô bị cắn, chắc chắn sẽ rất đau, cô cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy.

Cô cũng sợ rắn, lúc này đã nhảy dựng chạy sang hướng khác, bây giờ nghĩ lại lúc nãy đứng gần nó như thế, cả người liền thấy lạnh, hai mắt chực đỏ.


Lúc cô nhảy sang hướng khác cũng tranh thủ chạy đi gọi vú Đinh hướng bên kia hỏi khăn mùi xoan.

Hoắc Tiêu thấy chỉ vì thấy con rắn làm cô sợ, hắn nhíu mày, nhân lúc cô quay người đi đã dùng một tay vặn cổ nó quẳng đi xa, động tác gọn gàng lưu loát, dáng vẻ khôi phục lại như vẻ ban đầu.

Con rắn nằm thoi thóp, vặn vẹo thân mình, oán hận nhìn Hoắc Tiêu rồi tắt thở.

\(.