Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 48: Trừng phạt




Trung thu, trong nhà công việc bề bộn, chưởng quầy và phòng thu chi ở các cửa hàng, tá điền quản lý địa tô dưới quê đồng loạt tới nhà báo cáo công việc. Phó Vân anh ban ngày thì lo vẽ bản đồ, đến tối lại giúp Phó tứ lão gia hạch toán, sao chép lại sổ sách, bận đến tối tăm mặt mũi. Cùng còn may, nàng không cần suy nghĩ tới việc hội đèn lồng đêm trung thu sẽ mặc bộ váy nào, dùng trang sức nào giống như Phó Nguyệt và Phó Quế, hơn nữa còn có trợ thủ là Phó Vân Khải chia sẻ bớt một phần công việc, vậy nên bận thì bận nhưng mọi việc vẫn có thể xử lý ổn thỏa, vẫn còn thời gian để ôn tập bài vở.

Tới trưa, nàng giúp Phó tứ lão gia kiểm tra lại sổ ghi nợ, hai chú cháu nói chuyện hội đèn lồng Trung thu. Khi đó, trong huyện sẽ mời gánh hát tới hát hí khúc, chiêng trống rộn ràng suốt đêm, lễ hội diễn ra cả đêm, tới tận bình minh mọi người mới ra về. Dân chúng khắp nơi trong huyện sẽ chèo thuyền tới xem. Đêm trung thu, các tiểu nương tử trong huyện sẽ ăn mặc đẹp đẽ, được người lớn trong nhà đưa ra ngoài chơi, gặp được tiểu quan nhân tuấn tú cũng không cần phải thẹn thùng, có thể thoải mái nhờ người trong nhà tiến lên hỏi người ta tên họ là gì, nhà ở đâu, sau Trung thu có thể nhờ họ hàng hỏi thăm về nhân phẩm, gia thế người nọ, nếu như môn đăng hộ đối thì có thể mời bà mối tới làm mai, thế là thành một mối duyên lành. Đương nhiên, nhà trai cũng có thể hỏi nhân dịp này gặp được tiểu nương tử mình thích, hỏi thăm cho rõ xem người ta là con gái nhà ai, ngày hôm sau có thể chủ động tới nhà cầu thân.

Phó Nguyệt là chị cả, Lư thị đang khẩn trương thu xếp chuyện hôn nhân cho nàng, Phó Quế cũng lớn rồi, cũng cần trang điểm cho thật xinh đẹp. Để con gái và cháu gái nhà mình có thể nổi bật giữa các chị em họ ở các chi khác trong đêm hội đèn lồng trung thu cả năm có một lần này, ngay trên bàn ăn, Lư thị nhắm mắt làm lơ ánh mắt khiển trách của Đại Ngô thị, bàn bạc với Phó tứ lão gia chuyện bỏ ra hơn một trăm lượng bạc để may quần áo, đánh trang sức cho hai chị em, hơn nữa còn tự liên hệ với các cửa hàng vải để mua cho được các loại vải vóc tốt nhất từ phủ Tô Châu, phủ Hàng Châu, phủ Tùng Giang, tơ lăng la, the hương vân, hàng sa, xuân la, ninh lụa, tế lụa, thục la, cái gì cũng có. Phó tứ lão gia không do dự chút nào, đồng ý ngay lập tức, còn dặn dò Lư thị đừng quên Phó Vân anh, Hàn thị vội vàng từ chối, Lư thị cười nói: "Quan nhân yên tâm, thiếp hiểu, Nguyệt tỷ nhi có cái gì, Quế tỷ nhi và anh tỷ nhi cũng sẽ có cái đó."

Phó Vân anh đang tuổi lớn, nàng ăn ngon, ngủ ngon. Khác với Phó Nguyệt, Phó Quế vẫn thường ở trong phòng, nàng ngày nào cũng chạy ra chạy vào, vận động nhiều hơn hẳn nên cao lên rất nhanh, mới trước đây còn cao ngang Phó Quế, nay đã cao gần bằng Phó Vân Khải. Vì chuyện này, Phó Vân Khải lo lắng một thời gian dài, anh trai mà còn lùn hơn em gái, đám anh em họ trong tộc có khi sẽ cười hắn thối mũi.

Phó Vân anh vừa nghe Phó tứ lão gia kể chuyện hội đèn lồng, vừa tựa vào bàn chép lại các khoản chi tiêu, nói với ông: "Tứ thúc, con không cần may đồ mới đâu, mặc được hai lần là lại chật, may nhiều lãng phí lắm."

Phó Nguyệt và Phó Quế thì dễ rồi, kích thước về cơ bản là ổn định, may váy áo đẹp sau này mỗi dịp lễ tết lại có thể lấy ra mặc. Váy áo của nàng thì mặc chẳng được mấy tháng đã phải đem ra sửa lại, sau đó không lâu lại phải may mới, hơn nữa càng là lụa tốt thì lại càng khó giữ, dính bẩn vào là đã không giặt được, nói gì đến chuyện sửa đi sửa lại như thế.

Phó tứ lão gia nghĩ ngợi, nhìn Phó Vân anh một lượt từ đầu đến chân, thấy nàng ngồi trên sập cúi đầu đưa bút, miệng hơi mím lại, hết sức nghiêm túc chẳng khác gì người lớn, khẽ thở dài, trẻ con mau lớn, dường như mỗi ngày một khác, mấy ngày không gặp cứ như đã lớn thêm một tuổi, cười nói: "không may đồ mới cũng được, nhưng mà vải vóc con cứ giữ lại, để mẹ con may dần cho con, thích cái gì may cái nấy."

Phó Vân anh khẽ thưa vâng.

Phó tứ lão gia bảo nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi ra ngoài, ngồi xuống vị trí đối diện Phó Vân anh, rót cho nàng một ly trà, khẽ nói: "anh tỷ nhi này, tứ thúc muốn nhờ con một chuyện."

Phó Vân anh đặt bút xuống, ngước mắt lên nhìn Phó tứ lão gia, mỉm cười nói: "Tứ thúc lo chuyện Nguyệt tỷ nhi đúng không ạ?"

Phó tứ lão gia ngại ngùng, Nguyệt tỷ nhi tính tình hiền lành, nhút nhát, có chuyện gì vẫn thích giấu ở trong lòng, ông là đàn ông, cũng có nhiều chuyện không tiện nói trực tiếp với con gái, chỉ có thể đi đường vòng nhờ cháu gái giúp đỡ: "Chị em các con tình cảm khăng khít, Nguyệt tỷ nhi có tâm sự gì cũng không giấu con. Ngày mai đi hội đèn lồng, con đi với Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi ra phố Tây Đại chơi, nếu Nguyệt tỷ nhi thích tiểu quan nhân nào mà không dám nói, nhờ con để ý một chút, cũng không nhất thiết phải chọn một người duy nhất, chỉ cần Nguyệt tỷ nhi hơi để ý ai, con cũng cứ nói hết cho tứ thúc. Chỉ chọn một người thì làm sao đủ? Nhỡ đâu nhân phẩm, tính cách người ta không tốt, hoặc là việc hôn nhân đã định rồi thì sao? Tốt nhất chọn một lần mười bảy, mười tám, mười chín người, rồi chúng ta từ từ chọn sau."

Đối với con gái, chuyện hôn nhân là chuyện lớn liên quan đến cả đời, Phó Vân anh cũng hy vọng Phó Nguyệt có thể chọn được một người chồng như ý nên đồng ý ngay, "Tứ thúc, con nhớ rồi."

Lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa thông bẩm rằng Liên Xác tới đây tìm ngũ tiểu thư, nhị thiếu gia mời nàng sang bên đó.

Phó tứ lão gia vội vàng ngồi ngay vào bàn, cầm lấy sổ sách, thúc giục Phó Vân anh đứng dậy về phòng thay quần áo, "Nhị thiếu gia sắp đi rồi, tới khi nhị thiếu gia trở về, nếu như đỗ tiến sĩ, cũng không biết còn nhớ chúng ta không. anh tỷ nhi, sang đó nhớ nói chuyện với nhị thiếu gia nhiều một chút, dặn dò nhị thiếu gia mang quần áo dày giữ ấm, phương bắc lạnh lắm, mùa đông tuyết còn đóng dày vài thước cơ!"

Phó Vân anh hiểu ngụ ý của ông. Ông ám chỉ nàng nhớ lấy lòng Phó Vân Chương cho cẩn thận vào, tốt nhất là nghĩ ra cách khiến Phó Vân Chương luôn nhớ tới cô em họ khác chi là nàng, đỗ tiến sĩ rồi vẫn thân thiết với nàng như cũ.

một tháng trở lại đây, trong huyện Hoàng Châu, phàm là những người có quen biết với Phó Vân Chương đều tìm mọi cơ hội tới tận nhà tiễn y, nói tới nói lui không biết bao nhiêu lời trên trời dưới biển, thật ra chỉ có một câu quan trọng: Nhị thiếu gia, ta sẽ luôn nhớ tới ngài, sau này ngài đỗ đạt thì đừng quên ta nhé!

Phó tứ lão gia cũng có ý này

Phó Vân anh không biết phải nói sao, cúi đầu nhìn xuống người mình, một chiếc áo lụa thêu mẫu đơn phối với váy viền hoa, không nghĩ nhiều nữa, nói: "không cần thay quần áo đâu, dù sao cũng không phải gặp khách."

Phó tứ lão gia mỉm cười, bảo nha hoàn bà tử hầu hạ nàng cẩn thận rồi tiễn nàng ra cổng, nhìn nàng đi được một đoạn mới quay về.

oOo​

Đường đi vẫn như trước đây.

Phó Vân anh đã tới đại trạch Phó gia rất nhiều lần nhưng chưa một lần chính thức bái kiến Trần lão thái thái, về lý mà nói thì thế là cực kỳ thất lễ. Nhưng tính tình lão thái thái kì quái, Phó Vân Chương chưa bao giờ nhắc tới, Phó tứ lão gia cũng dặn riêng nào nếu tránh được Trần lão thái thái thì nên tránh, vì vậy nàng chưa bao giờ hỏi Phó Vân Chương vì sao không đưa nàng tới chào hỏi bà.

Nha hoàn hầu hạ trong Lâm Lang Sơn Phòng đã lại thay đổi. Khi Phó Vân anh đi vào, hai bên núi đá bỗng có vài người chạy ra, nhận ra là nàng, đám nha hoàn vỗ ngực thở phào, nhoẻn miệng cười, "anh tỷ nhi tới rồi ạ."

Liên Xác hỏi họ: "Thiếu gia đâu rồi?"

Đám nha hoàn nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, một người bạo gan hắng giọng một chút rồi nói khẽ: "Vừa rồi thiếu gia bảo quản gia gọi Dung tỷ nhi tới, bắt Dung tỷ nhi quỳ xuống... Dung tỷ nhi làm sao chịu uất ức như thế, làm ầm lên đòi tìm lão thái thái phân xử, thiếu gia..." Nàng hít một hơi, dường như vẫn còn sợ hãi, nói tiếp, "Thiếu gia liền nổi giận!"

Phó Vân Chương từ trước tới nay vẫn luôn lịch sự văn nhã, lúc ở trong nhà cũng quạnh quẽ lạnh nhạt, không thích vui đùa với người khác nhưng chưa bao giờ tức giận quát mắng người hầu.

Phó Dung là hòn ngọc quý trên tay lão thái thái, tuy chỉ là con nuôi nhưng lại rất được lão thái thái yêu thương, còn tôn quý hơn các tiểu thư thực sự trong các chi khác của Phó gia. Nàng ỷ vào sự yêu thương của mẹ, từng chống đối Phó Vân Chương nhiều lần. Phó Vân Chương rất hiếu thảo với mẹ, lại là đàn ông, không mấy để ý những việc vặt vãnh trong nhà, cái gì nhường nhịn được đều cố gắng nhường nhịn, chỉ cần mẹ y thích, y cũng sẽ không can thiệp, Phó Dung muốn làm loạn thế nào cũng được.

Dần dần, kẻ hầu người hạ trong nhà cũng quen với việc Phó Dung muốn gì phải được nấy. Hôm nay Phó Vân Chương bỗng nhiên trừng phạt Phó Dung như thế này, đám nha hoàn đều sợ hết hồn, đến lúc bình tĩnh lại mới nhận ra người đang quỳ gối trước thư phòng kia đúng là Phó Dung thật.

Khác hẳn với bọn nha hoàn còn đang ngơ ngác, Liên Xác nghe nói Phó Vân Chương phạt Phó Dung quỳ thì vui như hội, "Đáng lẽ phải như thế từ lâu rồi mới phải! Thiếu gia tốt tính mới nhường nàng ta, nàng ta thì ngược lại, thật sự nghĩ là thiếu gia nhà chúng ta dễ bắt nạt, nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được chắc!"

Phó Vân anh hơi nhíu mày, chẳng lẽ Phó Vân Chương gọi nàng sang chỉ để cho nàng xem cảnh Phó Dung bị phạt... Như thế này có vẻ không hay cho lắm.

oOo​

Trước thư phòng, Phó Dung quỳ gối trên đệm hương bồ, nước mắt như mưa, khóc nói, "Nhị ca ca, huynh thật vô lý!"

Phó Vân Chương đứng trước kệ sách ở gian trong sửa soạn sách vở, nghe thấy vậy cũng không quay đầu lại, nhất quyết quay lưng về phía nàng ta.

"Muội không quỳ nữa! Muội đi tìm mẹ tới giúp muội lấy lại công bằng!" Phó Dung quệt nước mắt, nhấc váy vùng vằng đứng lên, hừ lạnh, "Huynh dựa vào cái gì mà bắt muội quỳ chứ?"

Nha hoàn phụ trách trông coi bên cạnh thấy vậy cũng chỉ biết nhìn quanh, khó xử, chỉ về phía lư hương trên bàn đang tỏa ra những sợi khói mờ mờ, khẽ nói: "Dung tỷ nhi, thiếu gia nói để tiểu thư quỳ nửa canh giờ, hương còn chưa tắt, tiểu thư vẫn phải tiếp tục quỳ."

Phó Dung cắn môi, với tính khí bình thường của nàng ta, đừng nói là phạt quỳ, Phó Vân Chương chỉ cần hơi nặng lời với nàng ta vài câu, nàng ta đã chạy như bay về phòng khóc lóc kể lể với mẹ, nhưng sự uy nghiêm lãnh đạm vừa rồi của Phó Vân Chương đã làm nàng ta sợ hãi.

oOo​

"Dung tỷ nhi, chuyện làm ăn ở các cửa hàng của Phó gia, tiền nong từ ruộng đồng thôn trang, và cả tòa nhà muội đang ở, tất cả là do ta giành về. Ta là con trai duy nhất của đại phòng Phó gia, là anh trai muội. Chuyện hôn nhân sau này của muội, đồ cưới sau này của muội cũng là do ta quyết định, ta muốn muội được gả đến nhà tử tế, muội sẽ được gả cho nhà tử tế, ta không thừa nhận muội, cả huyện Hoàng Châu này còn có gia đình khá giả nào dám cưới muội về? Chỉ cần ta muốn, ta có thể để muội lấy chồng xong không thể bước chân về nhà mẹ đẻ một bước."

Phó Vân Chương nói những lời này với ngữ khí lạnh nhạt giống hệt thường ngày, trên mặt cũng không biểu hiện gì, vẫn ôn hòa nhưng xa cách như thế, nhưng những lời y nói lại làm Phó Dung hãi hùng, toát mồ hôi lạnh.

"Nhị ca ca, huynh đang uy hiếp muội đấy à?" Nàng ta không tin vào tai mình, vô thức lôi Trần lão thái thái ra đe dọa, "Huynh không sợ muội mách với mẹ à? Mẹ sẽ không để huynh làm thế! Chuyện hôn nhân của muội không phải do huynh quyết định!"

Phó Vân Chương khẽ nhếch môi, cười mỉa mai, nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết tháng chạp, "Ta mười mấy tuổi, chưa trưởng thành, đã đỗ cử nhân, lấy lại toàn bộ sản nghiệp tổ tiên từ trong tộc về, muội cảm thấy ta thật sự không làm gì được muội hay sao?"

Y thong thả nói, "Muội hãy cứ nhớ lại cho cẩn thận xem, đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn trong cái nhà này, bao gồm chuyện làm ăn, chuyện mua bán ở cửa hàng, và cả việc hôn nhân của muội, rốt cuộc là do ai quyết định."

Cửa phòng mở rộng, gió từ bên ngoài thổi vào, Phó Dung tái mặt, lòng như lửa đốt mà thân thể lại lạnh đến mức run rẩy, từng cơn buốt lạnh thấm vào cơ thể, bàn tay lại dần ướt đẫm mồ hôi.

Mẹ lúc nào cũng chiều theo ý nàng, Nhị ca ca lại nghe lời mẹ, nàng đã quen đứng ở đỉnh cao nhất, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhưng nếu nghĩ kỹ lại, ngoại trừ những việc nhỏ như ăn mặc sinh hoạt trong nhà mà nhị ca ca không quan tâm ra, một khi nhị ca ca đã quyết tâm làm gì thì không ai ngăn cản được. Đến các tộc lão cũng phải nghe lời nhị ca ca, nói gì đến một người phụ nữ chỉ biết ở trong nhà như mẹ?

"Mẹ ở một mình lâu cũng buồn, ta là con mà lại không thể thường xuyên ở bên cạnh người, ta không an tâm. Sau đó Trần gia đưa muội tới, có thêm một đứa con gái ở bên mẹ, nói chuyện với người để giết thời gian, thay ta chăm sóc mẹ, ta cũng rất vui mừng."

Phó Vân Chương hơi mỉm cười, ôn hòa nói: "Mẹ ở trong nhà lâu ngày không ra ngoài. Chỗ mà muội có thể tự tung tự tác cũng chỉ có mấy sân viện trong đại trạch này. Ra khỏi Phó gia, ta muốn muội sống thì muội được sống, ta muốn muội sống không bằng chết, muội cũng phải chịu thôi."

Tới lúc này, Phó Dung mới nhận ra anh trai mình chính là nhi thiếu gia, người chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã chấn hưng toàn bộ đại phòng Phó gia, là người các tộc lão đều nể trọng, tin tưởng, là chỗ dựa và niềm tin duy nhất của mẹ.

Mặt nàng ta đột nhiên tái xanh rồi lại trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tay chân cũng nhũn ra, thở hắt ra, ngã ngồi trên mặt đất.

"Cho dù ta có rời khỏi huyện Hoàng Châu, nơi này vẫn có người ta lưu lại trông coi. Tốt nhất là muội nên an phận thủ thường, chăm sóc mẹ cho tử tế, ta là anh trai của muội, có thể quan tâm muội, chắc chắn không bỏ mặc muội. Nhưng nếu muội bướng bỉnh ngu muội, nhân dịp ta không ở nhà mà gây ra chuyện gì..." Phó Vân Chương nhìn xuống Phó Dung đã ngã rạp xuống đất kia, chầm chậm nói, "Ta không còn lời nào để nói nữa, muội tự tính toán đi."

oOo​

Từ đầu tới cuối, Phó Vân Chương luôn dùng giọng điệu ôn hòa, Phó Dung lại vô cùng sợ hãi, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh đó thôi cũng đang run rẩy cả người.

Nàng ta khịt mũi, tiếng nức nở cũng nghẹn lại, không dám phát ra tiếng, lại quỳ xuống đệm hương bồ.

Từ ngoài sân, tiếng bước chân vọng vào, đám nha hoàn đang nói nói cười cười với ai đó.

Nhị ca ca thích yên tĩnh, ai dám lớn tiếng cười đùa ở thư phòng như vậy?

Trong lòng Phó Dung vừa tủi thân sợ hãi, vừa bàng hoàng bất lực, một nỗi sợ chưa từng có trong đời siết chặt lấy nàng ta, nàng ta tha thiết mong đợi có gì đó để dời đi lực chú ý của chính mình. Quay đầu về nhìn phía cửa, đập vào mắt nàng ta là một đôi giày thêu tinh xảo bước vào ngưỡng cửa, nhìn lên trên, một chiếc váy xanh, thắt lưng lụa màu nguyệt bạch, áo lụa vàng, hai búi tóc nho nhỏ đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, sau này ắt sẽ là một mỹ nhân.

Nhìn thấy người vừa tới, nỗi sợ hãi vừa sinh ra bởi sự tàn nhẫn bất ngờ của Phó Vân Chương thoáng chốc đã tan thành mây khói, trong lòng, trong mắt nàng ta giờ chỉ còn phẫn hận, Phó Dung nhìn Phó Vân anh chằm chằm, hai mắt đỏ rực như thể có thể phun ra lửa.

Đều là tại nó!

Mấy nha hoàn cũng cảm thấy được thần sắc của Phó Dung không tốt, trong mắt thậm chí còn lộ ra sự âm ngoan. Họ thầm kinh hãi, không dám nhìn nàng ta, đầu cúi gập, vội vàng tránh xa.

Phó Vân anh bình tĩnh, không quan tâm tới ánh mắt sắc như dao đó, đi thẳng vào trong phòng.

"Nhị ca." Nàng tới trước kệ sách, khẽ lên tiếng.

Bấy giờ Phó Vân Chương mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên.

Y cười chua chát.

Sau khi cha y mất, hai mẹ con y sống nương tựa vào nhau. Y là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, khi ấy chỉ biết gào khóc đòi ăn, không thể chia sẻ với mẹ điều gì. một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa người chồng đã chết của bà còn để lại rất nhiều tài sản như thế, cuộc sống của bà sẽ gian nan thế nào cũng dễ đoán. Tới khi y được ba bốn tuổi, để giữ được tính mạng của hai mẹ con, mẹ y đã không còn xu dính túi, chỉ dựa vào hàng xóm láng giềng tiếp tế qua ngày. Bọn họ bữa no bữa đói, có những ngày mẹ y không thể cứ tiếp tục mặt dày mày dạn tới nhà khác xin ăn, họ chỉ có bát cháo loãng trong khi những người trong tộc đã cướp đoạt tài sản nhà bọn họ lại thịt cá ngập cả bàn ăn.

Y vĩnh viễn không quên được những đêm dài dằng dặc đó, luôn có người đi lại bên ngoài cửa nhà bọn họ, những tiếng cười lạnh lẽo đáng khinh khả ố. Mẹ y vừa khóc vừa nắm chặt chiếc kéo giấu dưới gối, ngồi dựa vào giường run rẩy như thế cả đêm, tới tận hừng đông mới dám ngủ thiếp đi.

Vì bảo vệ cho mẹ, giành lại tài sản, ngày lại ngày, đêm lại đêm, y cần cù đọc sách, dốc hết tâm huyết chong đèn thâu đêm, sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng rạng, giúp mẹ y nở mày nở mặt.

Cái ngày nhận được tin ấy, y từng tự thề với bản thân mình, dù sau này địa vị mình có cao đến đâu đi chăng nữa, tuyệt đối sẽ không bao giờ giống như những người trong tộc ngày đó chèn ép mẹ y. Y sẽ không sử dụng bất cứ biện pháp ép buộc nào để đối phó với những người phụ nữ trói gà không chặt. Bọn họ bị trói buộc trong căn nhà nhỏ hẹp đã là quá thiệt thòi rồi, họ mềm yếu, bất lực, chịu đủ loại áp bức, chỉ cần đi sai một bước là hoàn toàn không có cơ hội làm lại nữa.

Y là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đáng lẽ ra phải cây cột chống trời, tạo riêng cho người nhà một vùng trời để họ có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Nhưng chỉ vừa nãy thôi, y lại lấy thân phận chủ gia đình để uy hiếp Phó Dung, tuy Phó Dung là người sai trước nhưng y vẫn khinh bỉ chính bản thân mình.

một khi nguyên tắc bị phá vỡ, bên ngoài nhìn vào tưởng như sóng yên biển lặng nhưng bên trong đã là biển cuộn sóng trào.

Đúng như Diêu Văn Đạt vẫn luôn dặn dò y, cho dù khó khăn đến thế nào đi chăng nữa thì nhất định phải bảo vệ giới hạn của bản thân mình, bởi vì một khi ta đã lơi lỏng, buông thả bản thân một lần, về sau ta sẽ tự tìm được lý do để tự tha thứ cho chính mình hết lần này đến lần khác. Như vậy sớm muộn sẽ có một ngày ta từ bỏ toàn bộ lý tưởng ban đầu.

oOo​

Y lại ngẩn ra như vậy cho tới khi nghe thấy tiếng ống tay áo quét qua kệ sách sột soạt mới bừng tỉnh.

Phó Vân anh thấy y trầm mặc như thế, chờ một lúc liền yên lặng giúp y sửa soạn lại sách trên kệ. Việc này nàng đã làm rất nhiều lần nên nhanh chóng xếp những cuốn sách y muốn mang theo thành một chồng đặt sang một bên rồi nhân thể cũng xếp lại những cuốn sách y vừa bới ra khi nãy lên kệ cho gọi gàng.

"Muội xem, lúc ta tức giận cũng thật đáng sợ."

Y nhìn xung quanh một lượt, quyết định không đứng trước kệ sách nữa, đi về phía bàn, mỉm cười nói.

Y im lặng trong chốc lát, thấy nàng không định lên tiếng đành nói: "Phó Dung nhất định sẽ giận cá chém thớt với muội, muội có sợ không?"

Phó Vân anh bê một chồng sách thật dày đặt lên bàn, ngửa đầu nhìn y, mặt không đổi sắc: "không sợ." Phó Vân Chương không biết lúc nàng tức giận mới thực sự đáng sợ.

nói xong lại tiếp tục dọn dẹp kệ sách.

Phó Vân Chương hơi nhăn sống mũi, lắc đầu bật cười.