Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 21: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (15)




Editor: Nha Đam
Cố Sanh đang rất tập trung làm bài, sau khi nghe nhiệm vụ này, cô vô cùng vui sướng nhận luôn.
Đây hẳn là ý thức còn sót lại của nguyên nữ chủ quấy phá, cô nhất định không phải loại người nông cạn và mưu mô!
Nhất định chính là nó!
Cố Sanh đặt tờ giấy trên tay xuống, cô mới học lớp 11, nhưng chương trình học của Tứ Trung đều là dạy trước, bây giờ bạn có thể bắt đầu làm đề thi tuyển sinh đại học rồi. Thi vào trường đại học B cũng không dễ dàng, nhưng để gả cho mỹ nam, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Cô gái nhỏ quay đầu lại, ranh mãnh nhìn Ôn Thành đang dựa vào bên giường lập trình, "Muốn đi vệ sinh không ? Em đi cũng anh?"
Ôn Thành chỉ gãy một chân, không bị tàn tật, bệnh viện chuẩn bị nạng nên có thể tự đứng vững.
Cố Sanh nheo mắt, Ôn Thành đóng máy tính nhìn cô, anh thật sự muốn kéo cô lại đây, đặt cô lên đùi, sau đó vỗ mạnh vào mông cô ...
Ôn Thành thực sự muốn vào nhà vệ sinh. Đàn ông về phương diện này chắc chắn không thể nhịn quá lâu. Anh đứng dậy, chống nạng bằng một tay, đứng dậy khỏi giường với vẻ thư thái, rồi sải bước vào phòng tắm. .
Cố Sanh biết Ôn Thành không muốn để mình chăm sóc, anh rất cường thế, cho dù bị gãy chân, vẫn cứng rắn như vậy.
Cố Sanh không quan tâm lắm, chuyện quan trọng là phải kiếm điểm trước, cô đi theo, không ngờ Ôn Thành lại đoán được cô định làm gì, đóng cửa phòng vệ sinh rồi khóa lại.
Cố Sanh: "...?" Cô đáng sợ như vậy sao?
Hệ thống: "Ký chủ, nhiệm vụ thất bại! Số lượng nhiệm vụ trong thế giới này có hạn. Nếu ký chủ không cố gắng tích điểm, cô sẽ không thể ở lại thế giới này nếu không thu thập được 1000 điểm. Một lần nữa , các nhiệm vụ có giới hạn, lầm tới nhất định không để lãng phí. "
Cố Sanh: "Được rồi, lần sau tôi sẽ không để cho vai phản diện trốn thoát nữa!"
Hệ thống: "Đúng vậy, nhớ kỹ, cô là một cái tiểu tiên tử táo bạo, cái gì mà rụt rè, hoàn toàn không tồn tại."
Cố Sanh: "Ok, tôi biết rồi."
...
Một tháng sau, lớp thạch cao trên chân trái của Ôn Thành đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Lan gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu, Ôn Thành nói thật, "Ở cùng Cố Sanh."
Sau khi Ôn Lan xác nhận Ôn Thành đang ở nhà Tô gia, cuối cùng bà cũng yên tâm, nhưng Ôn Thành vẫn không gặp bà.
Cố Sanh đoán rằng Ôn Thành có thể không muốn mẹ anh biết rằng anh đã bị ô tô đâm.
Tuy rằng không có chỗ nào để điều tra chuyện này, nhưng trong lòng Ôn Thành hẳn là rất rõ ràng, chuyện này hẳn là liên quan đến nhà họ Chương.
Lý do tại sao anh hứa với Cố Sanh đến sống ở nhà của Tô một thời gian có lẽ là vì muốn bảo vệ Ôn Lan.
Lại đến kì thi tháng, kì thi tháng trước là kì thi sơ khảo đầu năm học nhưng kỳ thi lần này được nhà trường chú trọng hơn.
Để lấy lòng mỹ nam, Cố Sanh cũng rất coi trọng kỳ thi này, kỳ thi hàng tháng kết thúc, cô mệt mỏi và sút đi vài cân.
Nhà họ Tô nhìn thấy sự chăm chỉ của Cố Sanh, cô căn bản không phải là một tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, cô chỉ đơn giản là một thiên thần nhỏ chăm chỉ.
Vì vậy, thái độ của Tô lão gia đối với Ôn Thành càng ngày càng tốt.
Rốt cuộc thì Cố Sanh chưa từng bớt lo như vậy.
Khi Ôn Thành đi bộ cũng nhìn không ra anh bị thương. Vào ngày này, Tô lão gia đã chuẩn bị quần áo cho cả Cố Sanh và Ôn Thành. Lão gia tử trên thương trường rong đuổi vài năm, nhưng khuôn mặt của ông trông vẫn rất hiền lành .
Không khí trong phòng khách rất hài hòa, Tô lão gia nói: "Hai đứa bây giờ chuẩn bị đi, lát nữa đến nhà họ Chương với ông."
Hôm nay là đại thọ của Chương lão gia, các phương tiện truyền thông lớn ở Nam Thành đã đưa tin về điều này. Lúc trước bởi Chương lão gia bị bệnh nên chưa tổ chức đại thọ, hiện tại thân thể của ông hẳn đã tốt hơn rất nhiều.
Cố Sanh tự hỏi, tại sao ông ngoại lại yêu cầu Ôn Thành đến nhà họ Chương?
Chiếc váy của Cố Sanh là một chiếc váy ren màu hồng với một dải lụa màu bạc ở eo, vừa lúc có thể tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Ôn Thành mặc bộ vest đen, thắt cà vạt hồng, trông hai người giống như một cặp tình nhân.
Cố Sanh không biết rằng cô đã lấy lại được giá trị hào quang của nhân vật nữ chủ vốn thuộc về mình, cô không cần trang điểm gì cả, cả người vẫn toát ra hơi thở thanh xuân, sống động và xinh đẹp.
Ngay cả khi không trang điểm nhẹ hay trang điểm đậm thì vẻ đẹp ngang tàng kiêu căng vẫn vô hình lộ ra.
Cô lẻn vào phòng của Ôn Thành, xoay người trước mặt anh như một con bướm. "Thế nào? Anh đã nhìn thấy tiểu tiên nữ xinh đẹp như em trước đây chưa?"
Hệ thống: "(⊙o⊙) ... Ký chủ, tém tém lại."
Cố Sanh: "Không liên quan gì đến cậu, cút đi! Đừng ra ngoài khi không có sự cho phép của tôi!"
Hệ thống: "..." Tổn thương.
Ôn Thành nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trái tim của anh đã nở mười dặm của hoa anh đào. Trên thực tế, anh chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy.
"Ôn Thành, ý của anh sao? Tại sao anh không nói gì? Bị vẻ đẹp của em làm cho choáng váng đến mức không nói được nữa sao?"
Ôn Thành vẻ mặt lạnh lùng, "Kỳ thi lần này có thể thăng được nhiều hạng không?"
Kỳ thi hàng tháng chỉ mới kết thúc vào ngày hôm qua, hôm nay lại là thứ bảy, chắc chắn phải đến thứ hai mới có kết quả.
Cố Sanh cảm thấy rằng sự yêu thích của Ôn Thành dành cho cô không bằng dăm ba cái thành tích!
Cố Sanh: "Nhất định có thể vào được top 100 của trường. Anh chờ em muốn làm gì thì làm đi!"
Nói xong, Cố Sanh quay người rời đi, lộ đôi chân mảnh mai trắng trẻo. Cô có một mái tóc mượt, cổ thon và trắng như tuyết, khuôn mặt đáng yêu, da mịn như tuyết.
Ôn Thành nhìn cô tức giận rời đi, thực sự lo lắng cô sẽ vọt vào top 100 của trường...
...
Ngôi nhà của tổ tiên họ Chương nằm ở ngoại ô phía bắc Nam Thành, tương truyền rằng ngôi nhà này đã có lịch sử cả trăm năm, có từ thời Trung Hoa Dân Quốc.
Khi xe của nhà họ Tô từ từ tiến vào cổng nhà họ Chương, Cố Sanh nhìn sang thì thấy chữ "Chương gia" được khảm trên cổng, thật nguy nga.
Cô và Tô lão gia ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Thành ngồi ở ghế phụ.
Cô mơ hồ cảm giác được trong hồ lô của Tô lão gia đang bán thuốc gì đo, trước khi xuống xe, cô đơn giản gài bẫy Tô lão gia, hỏi: "Ông ơi, nói thật cho cháu biết, tại sao ông lại để Ôn Thành tham gia đại thọ của Chương đổng? "
Khóe môi Tô lão gia giật giật.
Mặc dù là thương nhân, nhưng ông không thể không có chút nhân tính, huống chi là bạn trai của cháu gái, ông nhất định sẽ không bán đứng Ôn Thành.
Tô lão gia nói: "Nha đầu nhà cháu! Ông gia này trong lòng cháu xấu xa như vậy à?! Ôn Thành đã có sự nghiệp riêng, tới tiệc mừng thọ hôm nay nhất định có những nhân vật có địa vị ở Nam Thành, ông dẫn nó đi giới thiệu! Cháu! Thật là có lương tâm, lão tử, lão tử làm ra chuyện này, đều không phải vì cháu sao! "
Cố Sanh liếc nhìn Tô lão gia, sau đó vỗ vai Ôn Thành, "Những gì ông nội nói là thật sao? 2 người thật sự không có chuyện gì muốn giấu em đấy chứ?"
Được tiểu tiên nữ của mình yêu quý như vậy, Ôn Thành không biết nên khóc hay nên cười?
Có một số việc, hắn muốn đối mặt.
Như anh đã từng nói với Ôn Lan, Chương gia không là cái gì, một ngày nào đó, anh sẽ để Chương gia ngẩng đầu nhìn anh!
"Đừng lộn xộn, ông nội không phải loại người như vậy, ông thật sự đang giúp anh." Ôn Thành trịnh trọng nói.
Nghe có vẻ như một lời quở trách, nhưng không thể làm cho người ta bỏ qua cưng chiều mờ nhạt trong đó.
Nghe vậy, Cố Sanh rất nghe lời, "Được rồi."
Tô lão gia: "..." Ôn Thành kia nói gì nó cũng nghe! Lời nói của ông ngoại nó lạ không có tác dụng gì cả.
Tô lão gia chợt cảm thấy mình bị giáng một đòn kép cả về tinh thần lẫn thể xác, tối đi về nhờ bác sĩ kiểm tra tim xem có bị thương tổn gì không.
...
Mặc dù Chương gia và Tô gia là đối thủ trong kinh doanh, nhưng bề ngoài họ rất thân thiện và có thể nó là xưng huynh gọi đệ.
Lần này, Tô lão gia thay đổi trạng thái bình thường, không mang theo Tô Thiếu Sơn tới tham dự, mà là mang theo hai thiếu niên thiếu nữ đẹp mắt đến tham dự, quả nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc này ông Chương đang mặc áo trường sinh, bên cạnh là vị bác sĩ riêng luôn đồng hành cùng ông, bên cạnh ông còn có "con cá sấu" khác ở Nam Thành.
Lãnh đạo ngành công nghệ thông tin Nam Thành, Trần Lương nhìn thoáng qua đã nhận ra Ôn Thành, lần trước ông vốn muốn cho Ôn Thành biết trên đời này có rất nhiều người có năng lực như anh ta, nhưng sự thật lại vả mặt Trần Lương. Nếu lần trước Ôn Thành không ra tay, bí mật của Trần gia sẽ bị đánh cắp. Vốn dĩ ông nghĩ Ôn Thành sẽ nhân cơ hội này đề nghị hợp tác, nhưng ai ngờ anh ta cũng không có tâm tư này.
Cực kỳ cao lãnh!
Trần Lương đã kinh doanh khi ông còn rất trẻ, hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu sự nghiệp của mình. Ông rõ ràng là người nổi bật trong số những "con cá sấu thương nghiệp" ở đây, cho nên khó trách có vài phần trẻ hơn và tràn đầy năng lượng hơn.
Nhưng ông phải hâm mộ Ôn Thành, luôn cảm thấy Ôn Thành không phải là vật trong ao, sắp tới sẽ có vận may lớn.
Trần Lương không chút do dự khen ngợi: "Người đó chính là Ôn Thành mà tôi đã nhắc đến với ông. Anh ta thực sự còn trẻ và có triển vọng, này ... anh ta sao có thể đi cùng Tô đổng?"
Trần Lượng có thể không biết chi tiết về Ôn Thành, nhưng nhà họ Giang và con trai ông ta biết rõ mọi chuyện.
Giang Nam hôm nay cũng có mặt, cha Giang nghe thấy tên Ôn Thành lại tức sôi máu, lúc trước nếu không phải bận tâm sắc mặt của Cố Trường Phong, ông đã khiến thằng nhóc đó phải trả giá.
Khi Giang Nam được đưa đến bệnh viện ngày hôm đó, ba chiếc xương sườn đã bị gãy. Chỗ nào giống học sinh đánh nhau, quả thực chính là cuộc ẩu đả của xã hội đen!
Giang tổng hừ lạnh, "Chuyện này có gì kỳ quái, đừng xem cô gái đứng bên cạnh Tô đổng là ai! Cô ấy là con gái của Cố Trường Phong. Ôn Thành từ nhỏ đã lớn lên trong Cố gia. Hai người từ nhỏ đã cặp với nhau. Tô đổng vì cháu thật đúng là tận âm tận lực, đã bắt đầu không tiếc công sức nuôi dưỡng cháu rể của mình! "
Giang Nam mặt mày tái xanh.
Mặc dù anh thốt ra những lời ngông cuồng, muốn thay Chương Văn Hào muốn theo đuổi Cố Sanh và sau đó đá cô ấy, nhưng thật ra ... Anh cũng rất thích Cố Sanh. Nếu không phải vì Cố Sanh quá kiêu ngạo mà không coi trọng anh, anh sẽ không làm bẽ mặt cô trước mặt mọi người.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng Ôn Thành chỉ là người thay thế bổ sung, nhưng không ngờ hôm nay Tô lão gia lại mang theo Ôn Thành đến tham dự bữa tiệc tư nhân như vậy!
Không phải là muốn chính thức nhận Ôn Thành đấy chứ?!
"Thân phận của Ôn Thành là gì? Làm sao nhà họ Tô có thể bừa bãi tìm chồng cho Cố Sanh ?!" Giang Nam lộ vẻ hoài nghi.
Chương Văn Hào cũng xen vào, "Anh ta có thân phận gì vậy? Không phải là do Cố Sanh vui vẻ mới khiến Tô Gia coi trọng anh ta sao! Mẹ nó! Lão Tử cũng không hiếm alj." Sau đó, anh lại lén lút liếc về phía Cố Sanh. Cô rất phù hợp với màu hồng, hôm nay cô ấy mặc bộ đồ này rất đẹp.
Thật xinh đẹp!
Chương Văn Hào tức giận.
Nếu có thể bóp chết Ôn Thành, anh có thể đứng bên cạnh Cố Sanh thì tốt rồi.
Lúc này, lão nhân gia im lặng ho khan vài tiếng, nhìn Chương Văn Hoành lại nhìn thiếu niên lạnh lùng kiên định cách đó không xa, càng hạ quyết tâm nhận ra Ôn Thành trở lại.
Cháu trai của ông ta nhất định không thể bị nhà họ Tô sử dụng!
"Đỡ tôi qua." Chương lão gia nói.
Người giám hộ lập tức làm theo.
Trong bữa tiệc này, Tô lão gia đang dẫn một đôi bích nhân đi giới thiệu, từ trong khóe mắt thoáng hiện lên bóng lão Chương, liền giả bộ không biết thân phận của Ôn Thành, cười nói: "Lão Chương, nghe nói ông mới xuất viện, tôi cũng chưa có thời gian đi thăm ông. Hôm nay là đại thọ lần thứ 70 của ông, cho nên tôi cố ý mang theo hai đứa nhỏ này đến đây chúc thọ ông."
Nói xong, Tô lão gia quay lại và nhìn Ôn Thành cùng Cố Sanh một cách từ ái.
Phải nói cặp bích nhân này đúng là cực phẩm!
"A Sanh, A Thành, hai cháu mau đến chúc thọ ông Chương đi." Tô lão gia nói.
Cố Sanh có rất nhiều ý kiến ​​về nhà họ Chương, cô xinh đẹp đứng ở đó, thản nhiên chúc thọ.
Ôn Thành ngàn năm mặt vẫn bất biến, chắp tay chúc thọ, hơi hơi cúi đầu, coi như xong rồi.
Tô lão gia thực sự rất vừa lòng.
Nhưng ngoài mặt lại thấp giọng khiển trách, "Làm sao vậy? A Sanh, A Thành, hai đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao hôm nay gặp ông Chương lại lỗ mãng như vậy?"
Lão Chương khóe miệng giật giật, sinh mệnh sắp hết, cũng không còn quá nhiều khí lực để quan tâm đến kẻ thù cũ, nhưng nhìn vẻ thờ ơ của Ôn Thành khiến ông cảm thấy khá khó chịu.
Tuy nhiên, Chương gia chưa bao giờ nuôi anh một ngày, Chương lão gia cũng không mong vào việc anh sẽ hiếu thuận.
Nhưng gia sản của nhà họ Chương không thể không có ai thừa kế!
Ông biết rất rõ đức tính của con trai và cháu trai mình, một khi ông qua đời, trong một thời gian ngắn Chương thị sẽ bị phân tách, công sức của mấy đời nhà họ Chương sẽ bị tiêu tan vô ích bởi những đứa con vô lương tâm.
Và ông đã cử người đến điều tra Ôn Thành, và ông có thể nói không chút dè dặt rằng Ôn Thành là rất thích hợp làm người thừa kế.
Đủ tàn nhẫn, đủ trầm ổn, đủ thông minh và đủ bình tĩnh.
Chương lão gia liếc mắt nhìn thiếu niên tuấn tú tuấn tú, ánh mắt cũng rất kiên định, sau đó lại nhìn về phía Tô lão gia, "Lão Tô, ông có thể cho tôi cùng Ôn Thành nói vài câu được không?"
Nhìn thấy kẻ thù cũ đã trấn áp mình cả đời lại ăn nói khép nép như vậy, Tô lão gia cảm thấy kinh mạch tứ chi đều được đả thông, vui sướng không nói lên lời.
Ông mỉm cười, cố ý hỏi: "Lão Chương, Ôn Thành là bạn của cháu gái tôi, tại sao ông ... lại muốn nhìn thấy một mình gặp nó vậy?"
Chương lão gia bực bội tức giận, "..."
Ông đã biết chính xác chuyện gì đã xảy ra hồi đó, mẹ của Ôn Thành bị cưỡng bức, nếu để sự việc lan ra ngoài, không chỉ xảy ra việc thằng con kia có thể phải ngồi tù mà thể diện nhà họ Chương cũng mất sạch.
Chương lão gia không còn cách nào khác đành phải nhẫn nhịn, liền đối với Ôn Thành nói: "Thiếu niên, ông nhìn cháu rất đẹp trai. Nếu như cháu có yêu cầu gì, có thể liên hệ trực tiếp với ông." Nói xong, Chương lão gia đưa một tấm danh thiếp cho Ôn Thành, trên đó có số điện thoại, có thể liên hệ trực tiếp với ông mà không cần thông qua thư ký.
Ôn Thành không có biểu cảm gì, cầm lấy danh thiếp bỏ vào trong túi áo khoác, tuy là người đanng ở nhà họ Chương nhưng hình như anh không bị ảnh hưởng gì, coi như không liên quan gì đến nhà họ Chương. .
Tô lão gia bí mật thở ra.
Trong tương lai, nếu A Sanh không thể chiếm được Ôn Thành ...
Vậy thì cậu ta chính là một tai họa lớn!
...
Ôn Thành hôm nay tuy rằng rất thấp thỏm, nhưng ý thức tồn tại của anh rất lớn, giống như ngọc phủ đầy bụi, chỉ cần bị bụi bao phủ quét sạch, nguyên bản liền có thể phát ra quang mang.
Không chỉ cao lớn đẹp trai, mà anh cũng đã bước vào giới kinh doanh ở Nam Thành?!
Điều này khiến Giang Nam và Chương Văn Hào, những người là phú nhị đại ở Nam Thành, không có chỗ dung thân, hận nghiến răng nghiến lợi.
Đặc biệt là có một cô gái nhỏ bên cạnh Ôn Thành mà cả hai đều mong muốn.
Giang Nam và Chương Văn Hào không muốn bị ánh sáng của Ôn Thành làm chói mắt nên cả hai cùng rời khỏi hội trường.
Sắc mặt của Chương Văn Hào cực kỳ khó coi, "Ôn Thành đã hơn một tháng không đến trường, tưởng bị đình chỉ học. Không ngờ anh ta lại dùng chiêu lớn câu kết với nhà họ Tô. Chẳng lẽ Tô lão gia lão gia không biết rằng vị thành niên thì không nên yêu đương sao?! "
Giang Nam: "..." (⊙o⊙) ... Nói Ôn Thành giống thì Ôn Thành, mắc mới gì nói trẻ vị thành niên không nên yêu đương!
Hai người lên lầu ba, muốn hít thở chút không khí trong lành.
Loại người vừa đẹp trai, có thành tích tốt lại có năng lực là loại khiến người ta chán ghét nhất.
Trên đời làm sao có người như vậy?
Không để người khác sống à?!
Hai người rất ăn ý, nhắm mắt làm ngơ Ôn Thành.
Đúng lúc này, trên gác mái xảy ra tiếng cãi vã, đó là tiếng của vợ chồng Chương phu nhân và Chương Mộ.
Chương Văn Hào giật mình.
Cha mẹ anh có mối quan hệ không tốt, vì là liên hôn nên từ trước đến nay họ đều bằng mặt không bằng lòng.
Mặc dù Chương Mộ là cha của Chương Văn Hào, nhưng mấy năm nay ông đều đánh bạc và ăn chơi trác táng khắp nơi, Chương Văn Hào rất nhanh liền không nhớ ông già nhà mình trông như thế nào.
"Ông vẫn còn hút thuốc à? Ông có biết hôm nay ai đã đến nhà họ Chương không?! Đó là đứa con ngoài giá thú của ông đấy!" Chương phu nhân là một người quyền lực, nhưng tâm trí của bà luôn hướng về mẹ đẻ, đối với Chương gia không tận tâm, chẳng qua sản nghiệp của Chương gia, bà một chút cũng không muốn chia cho một đứa con ngoài giá thú!
Giọng nói của Chương Mộ có vẻ không kiên nhẫn, "Bà mắng cái gì! Bất luận cậu ta có là con hoang hay không, chỉ cần lão gia tử thích là được. Chương Tuệ, mấy năm nay bà ở nhà họ Chương lấy được không ít chỗ tốt, sao bây giờ lại lòng dạ hẹp hòi như vậy!.Lão gia tử có kế hoạch của ông ta, bà bớt lo chuyện của người khác đi!"
Nghe vậy, Chương Văn Hào sững sờ.
Cha anh có một đứa con ngoài giá thú!
Và người đó cũng đến dự đại thọ của ông nội hôm nay?!
Mình có ... Anh em?!
Lúc này, trên gác xép vẫn xảy ra tranh cãi.
Chương Tuệ tức giận nói: "Tôi nói cho ông biết, thằng con hoang kia không được đặt chân vào nhà họ Chương nửa bước! Nếu không, tôi sẽ đem chuyện xấu xí năm xưa mà ông đã làm truyền ra ngoài!"
Chương Mộ vốn đã rất nóng nảy, "Bà điên rồi sao? Lúc trước tôi đã nói lý do Ôn Thành còn sống không phải là chủ ý của tôi, nhưng nếu người còn sống, bà không thể giết cậu ta! Đúng vậy là tôi sai nhưng tôi chưa bao giờ nói phải chịu trách nhiệm! "
Chương Văn Hào lại bị sốc.
Ôn Thành!
Hóa ra là Ôn Thành!
Ôn Thành lớn hơn anh vài tháng tuổi, nếu xét về tuổi tác, Ôn Thành hẳn là anh trai của anh ...
Cuộc sống chết tiệt này!