Lão Thấp Của Tôi

Chương 33: Lão thấp khốc lão thấp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua tiết thứ 3, trời cũng dần dần chuyển tạnh.

Đến khi đó vào lúc giữa trưa, trên trời một cọng mây đen cũng tìm không thấy, canh giờ vừa đến đều bị Long Vương làm phép bị xua tan.

Trải qua làn mưa tinh tế rửa sạch, bầu trời có vẻ xanh thẳm, ngay cả không khí cũng mát mẻ hơn nhiều.

Lý Long Vọng làm tổ ở một góc phòng học, mặc niệm Tâm Kinh, gảy nhẹ đầu ngón tay, tận lực không quấy rầy các học sinh chung quanh siêng năng mải miết làm đề, để tránh ảnh hưởng tới sự tập trung của mọi người.

Tuy rằng hôm nay bởi vì mưa xuống mà đến muộn một chút, nhưng lão thấp khoan hồng rộng lượng biết chuyện, không tính toán chuyện đó với cậu.

Xem ra tuần này cần lão thấp bảo kê.

Kỳ thật nghĩ một cách nghiêm túc thì điểm chuyên cần * đối với thân phận này mà nói không có ý nghĩa lớn lao gì, nhưng ở trường học đi học, lão thấp nói cần chú ý nội quy học sinh.

(Nguyên văn: mãn cần tiểu hồng hoa =.=" sao lại có cảm giác giống phiếu bé ngoan?)

Mà nếu như cậu lựa chọn ngồi ở trong phòng học cùng mọi người lên lớp, như vậy cần tuân thủ nội quy trường học, không đi muộn về sớm, lão thấp vui mừng, mình cũng cao hứng.

Tiết cuối cùng Khúc Thương Mang cho kiểm tra đề toán học, đề mục là do anh chọn lựa ra từ những dạng bài hay gặp nhất trong những năm trước, đề cơ bản cũng có, đề nâng cao cũng có, tổng hợp lại so sánh trình độ gần đây của phần lớn mọi người trong lớp, không đến mức làm cho người ta quá mức đau đầu.

Tiếp nhận lớp hai tuần lễ rồi, cũng coi như có hiểu biết nhất định về thành tích học tập của người trong lớp.

Thành tích của mọi người cao thấp không đều, luôn nằm trong top 5 toàn khối là Nhiên, Nguyên Âm, Kỳ Kỳ, mỗi một lần thi học kỳ đều có thể phát huy ổn định, cũng không tụt hạng.

Nhưng mà còn lại thì thành tích đếm ngược... Khụ...

Được rồi, còn có một đứa rõ ràng là người nước ngoài, Anh ngữ thế nhưng cũng không thể đạt yêu cầu.

Tóm lại, cao tới đâu điểm trung bình cũng sẽ bị kéo xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể vọng tưởng mạnh mẽ nâng lên, nhưng ít nhất phải rút ngắn khoảng cách thành tích.

Đầu tiên cần quan tâm mấy người thành tích bết nhất khối kia, kéo chúng nó từ vũng lầy đi ra.

Nắm giữ được căn bản, chậm rãi học sẽ tốt lên.

Đây là một quá trình từ từ tiến lên, anh là thầy chủ nhiệm, sốt ruột chuyện này hơn bất cứ ai, nhưng phải trầm ổn hơn bất kỳ kẻ nào, không thể gấp, không thể nóng vội.

Trước khi nghỉ trưa, Khúc Thương Mang để Nhiên lên bục giảng lấy đi một bình ngọc đựng đan dược không tên, còn dặn dò cẩn thận: "Nhánh cây của em rất tiện, mỗi người phát hai viên, ăn nhiều ngược lại tai hại vô ích."

"Lão thấp?" Nhánh cây xanh biếc sau lưng Nhiên tản ra hương cỏ xanh bò lên tay anh lấy đi bình ngọc, một nhánh khác ngay lập tức xoay mở nút lọ.

Một mùi thơm ngát theo miệng bình tỏa ra trong không khí, cùng hương vị tiềm ẩn trên người lão thấp hơi giống nhau.

"Đây là thuốc bổ đề cao trí nhớ." Khi tan học Khúc Thương Mang đặc biệt tìm một nơi vắng vẻ dùng ba thùng gà cay sốt tiêu cùng năm thùng thuốc lá mềm Yuxi *để đổi lấy.

Anh nói nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, trong lòng Nhiên lại biết, thứ này cũng không thể có được đơn giản như vậy.

Đột nhiên, trong lòng sản sinh một loại ý muốn giữ làm của riêng không cho một ai loại đan dược này.

Có điều cũng chỉ là suy nghĩ, bây giờ còn không phải lúc.

Hôm nay Nhiên mặc áo sơmi kẻ carô xanh vàng, nền nã chỉnh tề, vài cái nhánh cây màu xanh biếc từ cổ áo chui ra lung la lung lay, đặc biệt làm người thích.

Khúc Thương Mang trước kia không cảm thấy màu vàng và màu lục có đẹp như thế nào, hôm nay lại phát hiện chúng đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhất là màu xanh biếc thuần tuý, thật sự thực dễ dàng mê người.

Khúc Thương Mang nhịn không được đưa tay xoa nắn hai nhánh cây nộn nộn nho nhỏ, có lẽ hai nhánh này mới mọc, so với những nhánh khác càng mềm mại hơn.

Thậm chí còn mang theo một cảm giác ấm áp tự nhiên, làm người khác trong lúc nhất thời không buông tay được.

Nhiên yên lặng cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay người trên bục giảng, xúc cảm rõ rệt, từng nhánh cây phân tán ra, dựa theo trật tự phát cho mỗi người hai viên thuốc, đều không cần Nhiên động từng bước, quả nhiên cực kỳ tiện lợi.

Khúc Thương Mang vừa lòng bật cười, lớp trưởng quả nhiên có thể trở thành trợ thủ tốt nhất của lão sư.

Phía dưới mọi người được phát linh đan xôn xao, trong đó không ít đứa não bổ hình ảnh linh tinh, như là lão thấp tân tân khổ khổ canh giữ lò luyện đan, ba ngày ba đêm không ngừng quạt, phòng đan dược nổ tung thành bụi mấy lần...

Cho nên ngày hôm qua lão thấp mới có thể đến muộn, vì thế thậm chí có đứa rưng rưng đem đan dược nuốt vào bụng, vừa nhai còn vừa hung hăng suy ngẫm, đêm nay trở về học từ đơn, tuyệt đối không thể để cho lão thấp lại phải bận tâm vì mọi người!

Cả đám đều ngoài trăm tuổi thậm chí vạn tuổi... Làm sao không biết xấu hổ để một thanh niên hai mấy tuổi vắt óc tìm mưu kế như vậy đối với bọn họ a!

Chỉ có thái tử gia hiểu biết đan dược suy tư nhìn chằm chằm hai viên thuốc thật lâu, ai không biết chứ anh đây biết thừa nha...

Những viên thuốc này là do đồ cặn bã... Thái Thượng Lão Quân luyện chế?

Từ sau khi cải cách làm phép dây chuyền sản xuất đan dược tự động hóa, cũng không còn thấy lão luyện ra đan dược cao cấp bất hủ gì đó nữa!

Cả ngày không có việc gì làm, ngoại trừ đàn đúm uông rượu cùng Nguyệt lão Thái Bạch sống vất vưởng chính là hát Karaoke... Như vậy, những đan dược tồn kho này từ đâu tới?

Cái đồ vắt cổ chày ra nước kia hào phóng đem đan dược đi tặng người?

Rất giả tạo! Thế giới quá huyền huyễn!

Đầu ngón tay xoa nhẹ viên thuốc hai vòng, thái tử gia Du Khải Luân lắc lắc đầu, tinh tế nuốt vào chậm rãi thưởng thức: "Lão thấp a lão thấp, ngươi đối với chúng ta thật tốt."

Nếu không phải trong lòng đã có tiểu Sâm, nói không chừng mình cũng hơi xúc động như Hứa Chính.

Cả lớp xem đan dược như bảo bối, có người ngắm nghía hơn nửa ngày mới lưu luyến nuốt vào.

Hương thơm quấn quýt dần dần khuếch tán tới cả cổ họng, viên thuốc dịu dàng vào miệng liền tan, mỹ vị dị thường tươi mát, có đứa ham ăn, thậm chí còn không ngừng liếm môi, trực tiếp biểu đạt ước nguyện được thỏa mãn của mình.

Làm trong lòng Khúc Thương Mang cũng ngứa ngáy, vừa lúc còn thừa một viên, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy, liền đưa vào trong miệng nuốt xuống.

Nhưng... Không có hương vị.

Quả nhiên, vẫn không được.

Nhìn mọi người được thưởng thức hương vị ngọt ngào, chính mình ăn... lại khác.

Khúc Thương Mang có chút uể oải buông tay, lòng bàn tay ngửa ra trên bàn giáo viên nửa ngày không nhúc nhích.

Đã tới giờ ăn trưa, thế nhưng anh lại mất ăn uống, căn bản không muốn đến nhà ăn cùng Đường Suất.

Không đợi chuông tan học liên thanh vang lên đến hết, Khúc Thương Mang nghiêng mặt qua, lắc lắc đầu với Đường Suất đang hăng hái vẫy tay với anh từ cửa lớp học ban 2.

Đường Suất nhún vai ý hiểu, cùng Khúc Thương Mang đi nhà ăn, mỗi ngày nhìn thấy người nào đó chỉ ăn nửa cái bánh bao hoặc là nửa bát cháo đều cố nuốt, trứng đau dần dần chuyển sang trứng định rồi. *

Ở trong ấn tượng của hắn, cho tới bây giờ Khúc Thương Mang ăn uống sẽ không dễ chịu.

Lúc nghỉ trưa có nửa giờ, Khúc Thương Mang không đi nhà ăn, cũng không muốn quay về trong văn phòng bị các lão sư cùng tổ lôi đi chơi tam quốc đánh giết, vì thế dứt khoát lôi ghế nằm chuyên dụng ra để trên bục giảng, miễn cưỡng đưa cánh tay lên mặt, tư thế chuẩn bị ở trong phòng học ngủ trưa, có thể chấn phá học sinh trong lớp.

"Lão thấp, làm sao thầy không đi ăn cơm?"

"Lão thấp, có phải thân thể không thoải mái hay không?"

"Lão thấp, thật sự khó chịu đừng cố chống, em cõng thầy về ký túc xá đi."

"Lão thấp... Như vậy không được!"

Một đám ồn ào vây quanh lại đây, ngay cả đứa đã khôi phục dạng cá, đang chuẩn bị chui vào bồn cá nghỉ ngơi Tào Chí Vĩ nhảy dựng lên bay ra.

"Lão thấp, có phải thành tích chúng em không tốt, làm thầy ghét bỏ sao?"

"Không thể nào, mọi người thực cố gắng, vấn đề thành tích từ từ sẽ giải quyết." Huống hồ, đây không phải là người có đầu lưỡi bình thường có thể hiểu được.

Khúc Thương Mang không nhiều lời, nhợt nhạt mỉm cười, thử làm yên lòng cả lớp: "Hôm nay không đói bụng. Các em đi ăn cơm đi, không cần phải xen vào. Tôi, một lát thôi là tốt rồi."

Kỳ thật, anh cũng không rõ lắm mình có thể ngủ được hay không.

Híp mắt trong chốc lát dưỡng thần tổng so với cái gì cũng không làm mình mạnh hơn.

"Như vậy sao được!" Hứa Chính hiếm khi thu liễm vẻ mặt bỉ ổi, chính khí lẫm nhiên tỏ vẻ: "Nhất định là trong phòng ăn trường học dùng dầu cống ngầm, cho nên lão thấp mới không muốn đi ăn cơm!"

"Hứa Chính nói rất đúng, lão thấp a...Thầy nếu không chê... cùng nhau ăn?" Lý Long Vọng nhíu mày, yên lặng ám chỉ với người phía sau.

Toàn thể lập tức hưởng ứng uỷ viên học tập vĩ đại nhất này kêu gọi: "Lão thấp, ở lại cùng ăn với bọn em đi!"

"Đúng vậy lão thấp!"

"A? Cùng nhau ăn cơm?" Khúc Thương Mang nghe bọn hắn cùng nhau dỗ dành như vậy, thật đúng là hứng thú.

Trước kia không rõ ràng lắm, luôn luôn có một cảm giác xa cách khó chịu, hiện tại mặc dù biết đại đa số thân phận người trong lớp, nhưng đối với cuộc sống cùng học tập cũng biết rất ít.

Trước kia đã muốn làm lão sư, hiện tại lên làm lão sư thỏa mộng, kết quả tiếp nhận vẫn là một cái lớp học như vậy...

Có điều lại cảm thấy hứng thú rốt cuộc là mọi người giải quyết cơm trưa trong lớp như thế nào.

Kết quả, Tào Chí Vĩ đại biểu mọi người chỉ nói hai chữ, thành công chấn Khúc Thương Mang choáng váng.

"Tiện lợi."

Khúc Thương Mang: "......"

Tào Chí Vĩ gãi gãi cái đuôi, nghĩ đến lão thấp không hiểu từ ngữ của giới trẻ, vì thế nói dễ hiểu một chút: "Tiện lợi ý là cặp lồng cơm."

Lập tức, lại gần một bước bổ sung một câu: "Tất cả mọi người tự mình làm, tuyệt đối vô hại không ô nhiễm, không sử dụng dầu cống ngầm, thực phẩm sạch tinh khiết."

Khúc Thương Mang: "......"

Lão thấp cả kinh cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Hóa ra lớp chúng ta... ừm... Hiền lành như vậy?

Vì thế, Khúc Thương Mang được học sinh thịnh tình mời chào, đem mấy cái bàn trong phòng học ghép lại, một cái bàn ăn to liền hợp thành.

Khúc Thương Mang bị vây ở giữa, cái bát nhỏ trống trơn, chẳng biết lúc nào bị gắp đồ chen chúc đầy chật ních.

"Đây là cái gì..." Khúc Thương Mang kẹp lên một khối xanh xanh, ướt ướt, mặt trên còn dính mấy hạt vừng trắng gì đó hỏi.

Tào Chí Vĩ ngượng ngùng nói: "Tự em chế biến rong biển, lão thấp... Vị như thế nào?"

Ngón tay cầm đũa của Khúc Thương Mang run lên một chút, lập tức dường như không có việc gì gắp một miếng để vào trong miệng: "Không tồi, ăn thật ngon."

"Vậy lão thấp tiếp tục nếm thử cái này!" Tiểu Quang đầu không cam lòng yếu thế cũng hiến lên bảo bối: "Đây là oán khí thượng đẳng lựa chọn kỹ càng, trải qua bảy bảy bốn mươi chín thao tác chế biến bất đồng, so với vị thịt cơm trưa bên ngoài tốt hơn nhiều!"

Khúc Thương Mang "......"

Tay anh lại run lên, chung quy không địch nổi ánh mắt trong veo lại chờ mong của học trò, không tiếng động chịu số phận bất hạnh kẹp lên một khối đen đen nhỏ xíu gì đó.

Vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười cứng cổ nuốt xuống, lần đầu tiên Khúc Thương Mang may mắn mình là không có vị giác.

Hic ~~

Người không có vị giác cũng sẽ có cảm giác ghê tởm, Vương Diệu Quang, nhóc thật nghịch thiên!

Kế tiếp, Khúc Thương Mang lại nhấm nháp rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám không muốn người biết: "Món ăn cây nhà lá vườn", bề ngoài tiêu – hồn, bên trong tiêu – hồn, màu sắc tiêu – hồn, mùi vị tiêu – hồn...

Mệt cho thể chất Khúc Thương Mang bách độc bất xâm, nếu đổi là lão sư khác ăn cái đống này sẽ chết không thể chết hơn.

Tuy rằng dáng vẻ khác nhau, nhưng không thể không nói, trong đó có không ít thực vật đều ẩn chứa các chất vi lượng phong phú cùng protein...

Bị mọi người trái phải nhiệt tình gắp đồ ăn no, Khúc Thương Mang dám cam đoan đây là lần ăn nhiều nhất trong vòng mười năm nay...

"Cảm ơn các em, tôi đã ăn không nổi nữa rồi." Khúc Thương Mang lấy ra một chén Mạnh bà thang ở trong không gian trữ vật, uống một hơi hết sạch một giọt cũng không chừa.

Được rồi, nhìn đồ ăn kỳ ba cùng cử động kia của lão thấp khi xuất ra quả thực muốn nổ tung rồi!

Mọi người nhìn lão thấp thoả mãn liếm liếm môi đỏ mọng, sôi nổi cảm thấy lạnh cả người, gót chân phiếm đau.

Quả nhiên không hổ là lão thấp lớp chúng ta, sở thích cái quỷ gì *chứ không giống với người thường!

(Nguyên văn: thần mã đồng âm với cái quỷ gì cơ, đều đọc là shen ma aka "sần má" =.=)

Phi thường đáng nhắc tới chính là cơm sau món điểm tâm ngọt, khi đại bộ phận mọi người đi phòng vệ sinh xếp hàng rửa hộp cơm, Khúc Thương Mang trong lúc rảnh rỗi làm ổ trên ghế chơi trò chơi, lúc này một nhánh cây xanh nhạt nho nhỏ lắc lư tới trước mặt của anh.

Anh ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là một hộp hoa quả đặc biệt dầm sữa.

Khúc Thương Mang: "!!!"

Sữa chua phủ lên lớp trái cây đỏ tươi, trên đó có sẵn một cái thìa bạch ngọc trắng ngần tinh xảo.

Hai cây nhánh cây thành thành thật thật ôm hộp, vững vàng di động, thế nhưng không rơi ra tẹo nào, quá thần kỳ! Rất tiện!

Mặt Khúc Thương Mang tỏa ra tim hồng phất phới, phi nhanh tiếp nhận sữa chua hoa quả, từng muỗng từng muỗng ăn đặc biệt thỏa mãn.

Ánh mắt híp lại thành vành trăng non, Khúc Thương Mang đột nhiên cảm thấy được buổi trưa hôm nay bị đút nhiều đồ ăn như vậy, đều đáng giá! Ăn được món cuối cùng toàn bộ đáng giá!

"Cảm ơn!" Khúc Thương Mang ăn hết tất cả, thậm chí cả hộp đựng hoa quả đều liếm sạch sẽ.

Đột nhiên, không biết như thế nào trong lòng vừa động, nắm hai nhánh cây nhỏ, mỗi nhánh nhận được một cái KISS *, "Cảm ơn..."

Cảm ơn.

Trong phòng vệ sinh tầng 2, đến lượt Nhiên rửa hộp, đột nhiên tay buông lỏng, hộp cơm "lạch cạch" rơi vào trong nước.

"Làm sao vậy lớp trưởng?"

"Không có việc gì." Nhiên đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau một lúc lâu mới cầm lấy hộp cơm, tiếp tục chà lên.

Hứa Chính nhìn hai mắt cậu, có chút kỳ quái gãi đầu: "Lớp trưởng đỏ mặt? Không không không... Nhất định là mình hoa mắt!"

Editor bị đơ vì trai dễ đỏ mặt >.< yêu nghiệt dụ hoặc quyến rũ đọc nhiều rồi bây giờ edit truyện nắm tay hôn hôn như đi nhà trẻ thế này cũng vui:v a hi hi này thì ham ăn hôn liếm gì gì đó:v

Giải thích (quảng cáo) thuốc lá mềm Yuxi của TQ: cái cụm thuốc lá làm tôi khổ sở nguyên văn QT dịch là "ngũ điều nê-phrít suối":v lên google nó còn ra hình ngọc thạch gì đó =.="

Tương tự như thuốc lá Thăng long màu vàng của Việt, có 2 dạng hộp cứng và hộp mềm, thực sự thì công ty này cũng hợp tác với nhà máy thuốc lá Thăng Long của Việt Nam từ năm 2007, đến năm 2009 nghiên cứu xong thì thuê dây chuyền mà sản xuất hàng loạt.

Ai có hứng tìm hiểu thì vào những chỗ này xem nhé:3

Có cả thông báo tuyển dụng của Hồng Tháp tại Việt Nam nhé:v nhưng nó không đáng tin cậy lắm vì ngày tháng lâu rồi nên không dẫn link

Bonus hình: nhìn xấu xấu dại dại quê quê -_-

Nguồn: baike

2. *KIS2: Từ lóng của giới trẻ =.= viết như vầy giống KISS nha, không phải lỗi đánh máy. Ai không thích hóa học mặc kệ =))))))) Nguyên văn hack não: "nhị lưu điển hóa giáp" = Disulfide kali iođua theo cách nói mạng có nghĩa là "nụ hôn", thay thế cho từ "nụ hôn", nhưng cũng thay cho "Tôi yêu bạn", vì vậy "disulfide KI" được đa số người dùng yêu thích.

Nguồn: baike

Bonus hình cho dân yêu môn Hóa:v

Nguồn: baike

Nguồn baike