Lão Tướng

Chương 32: Đàm phán (trung)




Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Hội nghị Quốc hội tổng cộng có một ngàn lẻ sáu ghế nghị sĩ, chia đều cho một trăm sáu mươi tám đảng phái, từng đảng phái nhận được còn chưa tới sáu mươi. Đương nhiên, các đảng phái lớn thực lực khác nhau, ghế chia nhau cũng có nhiều ít, như lúc vào, đảng lớn như Dân Thanh đây, tối thiểu có vài trăm, ngược lại, cũng có đảng nhỏ chỉ có vài ghế hàng đơn vị. Cho dù Bảo Ích đảng giải tán, ghế được nhường lại, cũng không có khả năng để một Chính đảng mới thành lập được chia đến một trăm ghế.

Tào Khải Trí không cần lên tiếng, biểu tình đã nói rõ tất cả.

Tào Hi: "Không tin, cảm thấy rất điên cuồng? Mỗi một con dân đều thích dòng tiềm lực tăng mạnh điên cuồng, thấp mua cao bán. Nếu như ngay cả tự tin lấy được tiền lời cao cũng không có, người khác tại sao muốn đầu tư vào cậu? Làm từ thiện sao?"

Tào Khải Trí ngưng mi suy tư.

Tào Hi nghĩ, Tào gia thiên vị Tào Khải Cương mà không phải Tào Khải Trí, không phải là không có nguyên nhân. Tào Khải Cương có thể thành tích kém, có thể thái độ làm người vẫn đục, nhưng lúc nên sử dụng thủ đoạn tuyệt không nhân từ nương tay. Nói ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt, địch ý của hắn là cảnh giác với anh họ đột nhiên chạy tới cướp giật tài nguyên. Lần thứ hai gặp mặt, giọng điệu của hắn ngạo mạn cũng ngăn cản Tào Khải Trí trở về nhà. Mặc kệ cố tình vô ý, thời điểm Tào Khải Cương gạt bỏ đối lập, đặc biệt có sức chiến đấu. Tuy rằng người như thế đặt ở trong gia tộc chính là phân chuột. Nhưng Tào Khải Trí quá non nớt, để vào trong cháo cũng không nát, một ngày nào đó sẽ bị bài xích đi ra ngoài, còn không bằng một cục phân chuột đục nước bèo cò.

Hắn để Quách Thám bố trí xe, trực tiếp đổ vào trong nhà của Tăng Thành.

Tăng Thành nghe ý đồ tới của bọn họ, không nói tốt cũng không nói không tốt, chỉ là mời bọn họ ăn một bữa cơm. Cơm rất đơn giản, sáu người một bàn ba món. Trình Tụ ăn tới không buông đũa.

Tăng Thành: "Cậu xem, đây chính là sinh hoạt của tôi, có bao nhiêu tiền ăn bao nhiêu gạo, người tới nhiều quá, tôi chỉ có thể ăn ít thôi."

Tào Hi: "Sao không gặp được vợ ông và con gái cùng nhau dùng cơm? Ba món ăn một món canh mà một người ăn, vẫn là hơi xa xỉ."

Tăng Thành: "Bọn họ hôm qua đi chơi nên mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi."

Tào Hi: "Sinh hoạt không buồn không lo, kẻ khác ước ao bao nhiêu. Không biết con gái sau này có thể tìm được một vị chồng tốt như ngài đây vừa yêu gia đình lo việc nhà lại một bữa đều ăn ba món một canh hay không."

Tăng Thành giận tái mặt: "Cậu có ý gì?"

"Ngài Tăng không cảm thấy sao Audrey tinh nhỏ sao? Với thân phận phú hào trong mười mấy người như ông đây, rể hiền chọn chọn lựa lựa ra cũng chỉ có thể tạm chấp nhận. Kinh tế của sao Audrey đang nhanh chóng thục lùi, tinh hệ Pera sao Moore, tinh hệ Thái Cổ sao Thủy Tổ, tinh hệ Lục Bảo Thạch sao Sâm Lâm vân vân đang dần nổi lên, đang mãnh liệt mà đánh thẳng vào thị trường du lịch. Sao Audrey có thể kiên trì bao lâu? Phú hào ở trên tinh cầu này, có ai dám chắc chắn mình có thể tránh thoát nguy hiểm phá sản? Ông cam lòng đem con của mình giao phó ở trên nguy hiểm như thế sao?"

Tăng Thành: "Tôi sẽ vì cậu ta ra một khoản tiền, bảo đảm nó có thể tiếp tục không buồn không lo mà qua hết cả đời này."

Tào Hi nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Ông nghĩ vì con của mình đưa ra đủ một khoản tiền, suy bụng ta ra bụng người, cô ấy nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy. Cho dù cô ấy làm được rồi, vậy con của cô ấy thì sao? Con của con cô ấy ra sao? Thời đại đang tiến bộ, vật giá sẽ tăng lên. Không có gia tộc lớn mạnh che chở, không buồn không lo là chuyện nực cười."

"Là chuyện của nó rồi, tôi đã hết sức."

"Ông thực sự hết sức sao?" Tào Hi hỏi sâu kín.

Tăng Thành: "Cậu nhất định chưa từng thấy những người từ hả lòng hả dạ đến táng gia bại sản."

Tào Hi: "Ông nhất định chưa từng thấy người do dự đến hối hận. Cuộc giao dịch này cũng không cần sức bầu cử của gia đình ông, chỉ là một cái nhấc tay. Ông có thể cho rằng mình đầu tư một nơi bất động sản, mà giá trị nhận được tăng nhiều hơn so với bất động sản rất nhiều lần."

"Tinh quốc có rất nhiều đảng phái."

"Nhưng bọn họ đã phát triển thành thục, ông mất đi cơ hội đầu tư có điều kiện tốt nhất. Lúc này thêm vào, không chỉ giá thành cao, hơn nữa tiền lời nhỏ tới không thể bảo đảm. Có quá nhiều nhà tài trợ xếp hàng trước ông."

"Ít ra bọn họ nhìn thấy được hy vọng của thành công."

"Chúng tôi sẽ thành công hơn. Đầu tiên, ở trong vòng ba năm, chúng tôi sẽ giành lấy được một trăm ghế nghị sĩ trong Hội nghị Quốc hội. Trong vòng năm năm, chúng tôi sẽ giành lấy được mười ghế đầu nghị sĩ. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ có tư cách đàm phán với những đảng phái khác, chỉ cần lợi thế của ông cũng đủ, chúng tôi có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì của ông. Bao gồm từ sao Audrey nhảy lên một sân khấu cao hơn. Ông đầu tư tiền chúng tôi đem chia ra thành ba phần sử dụng, một là mượn hơi thậm chí thu mua truyền thông, hai là giúp đỡ từ thiện, ba là đầu tư ghế ở phạm vi cao hơn, mãi tới khi leo lên tới đỉnh."

Tăng Thành ấn trán: "Các người cũng không phải là một đảng phái."

Tào Hi mỉm cười đáp: "Bối cảnh của Tào gia, Hoa gia làm bảo đảm, Bàng gia hộ tống... Chỉ là không phải trên hình thức."

...

Đem người tiễn đi, Tăng Thành nhìn máy tính để lên bàn chưa kịp thu lại, có hơi không dám tin mà ôm đầu. Không nghĩ tới, bản thân ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, kết quả là lại như một chàng thiếu niên nhiệt huyết vậy, ở dưới sự cổ vũ của người khác dễ dàng đưa ra một trăm triệu.

Thế nhưng, lần đầu tiên thấy người kia, trong cơ thể hắn ta cũng cảm giác được hưng phấn lâu ngày không gặp, từng tế bào đều ở đang nói: Là cậu ta! Là cậu ta! Cho nên mới ngoại lệ không đem người đuổi ra ngoài, mà là để lại ăn một bữa cơm.

Vợ và con gái từ trên lầu đi xuống: "Anh làm sao vậy?"

Tăng Thành thở dài: "Chúng ta gần đây thực sự phải ăn ba món một canh rồi."

Vợ, con gái: "..."

Từ Tăng gia đi ra, Vương Chấn còn không thể tin được trong tài khoản lại thực sự nhiều hơn một trăm triệu. Hắn và Tào Khải Trí trước đây chạy tới gãy chân, cũng chỉ cầm được hơn mười mấy ngàn mà thôi.

Vương Chấn hỏi: "Làm sao cậu biết sao Audrey không có con trai thích hợp với con gái của ông ta?" Lẽ nào trước khi tới đã từng điều tra rồi?

Quách Thám cũng thật bất ngờ.

Tào Hi: "Con gái của ông ta năm nay mới mười hai tuổi, vẫn chưa tới tuổi gả. Lấy tư cách làm cha, ông ta đang bị vây ở trung nhị kỳ* toàn thế giới không ai xứng với con gái của tôi, sao Audrey vừa không có thanh niên tài giỏi đẹp trai đặc biệt kiệt xuất, ông ta cũng nghĩ như thế một chút cũng không khó hiểu." [một từ thông dụng trên mạng, bắt nguồn từ Nhật, đề cập đến những người quá tự ti, kiêu ngạo...]

Vương Chấn dại ra: "Cậu lừa gạt?"

Tào Hi: "Chờ cậu làm cha là có thể hiểu tâm tình của ông ta."

Vương Chấn không phục: "Lẽ nào cậu từng làm?"

Tào Hi cúi đầu nhìn Trình Tụ, sâu kín thở dài.

Trình Tụ: "..."

Tào Khải Trí chủ động lấy ra tờ giấy kia: "Nhà tiếp theo để cho tôi tới."

Quách Thám đi tới nhìn tên, vẻ mặt kỳ lạ.

Vương Chấn đọc lên ra: "Vương Lan Lan? Nữ?"

Quách Thám: "Cô ta đơn giản, chỉ cần dáng dấp cậu đẹp trai, đồng ý cho cô ta chiếm chút tiện nghi, cô ta nhất định sẽ ra tiền."

Tào Hi lôi kéo Trình Tụ lui về phía sau một bước, sắc mặt ngưng trọng nói với Tào Khải Trí: "Giao cho cậu."

Tào Khải Trí: "..."

Xuất phát từ tín nhiệm đối với Tào Khải Trí... Cùng với tự tin của gương mặt mình, Tào Hi ngay cả cửa cũng không đi vào, lôi kéo Trình Tụ chờ ở bên ngoài. Trình Tụ buồn chán, thấy một đám bé gái ở đối diện nhảy dây, cười hì hì chạy qua tham gia.

Dáng dấp y tốt, cười lên rất khiến người ta thích, hoà mình với các bé gái rất nhanh. Dây thun không đủ dài, một mình y ở giữa một đám bé gái, khó tránh khỏi có va quẹt.

Tào Hi thấy lòng chua xót.

Trình Tụ chơi tới quá vui, dây thun đi thẳng lên trên, lên tới bé gái nâng tay lên, y lộn mèo qua, vẫn nhảy qua được. Các bé gái phát ra tiếng kinh hô liên tiếp, Trình Tụ ngửa đầu nhìn lên dây thun trên đỉnh đầu rung động không ngừng, nghĩ thế nào mới có thể lại nhảy qua được.

Bé gái đề nghị y dùng kéo xuống.

Trình Tụ lấy tay đo thử, phát hiện có thể tới, một tay chống đất, đứng chổng ngược lên rồi dùng chân móc lấy dây thun... Bộp! Dây thun bị kéo rất chặt, tách ra, quất lên chân của y một cái.

Tào Hi đau lòng mà đi tới: "Có đau hay không?"

Trình Tụ không nói gì. Dây thun đánh một cái có thể đau bao nhiêu?

Các bé gái cũng không chơi dây thun nữa, đã chạy tới lôi kéo nói chuyện phiếm với Trình Tụ

Trình Tụ nói: "Chúng ta chơi trốn tìm đi?"

"Được! Cậu tới tìm, chúng mình đi trốn. Ha ha ha..."

Các bé gái mang theo tiếng cười sang sảng giải tán lập tức.

Tào Hi nói chua lét: "Tôi không muốn nhìn anh tìm gái."

Trình Tụ: "Mấy bé này tìm nơi núp quá ngốc rồi, tôi cũng không muốn tìm." Phía sau lùm cây, cạnh chân tường, sau lưng xe... Khi y mù sao?

Tào Hi mặt mày hớn hở: "Thả bồ câu* sao?" [Ngày nay, thuật ngữ này có nhiều ý nghĩa hơn, biểu thị sự lừa dối, mặc định, vi phạm hợp đồng, không giữ lời hứa, v.v.]

Trình Tụ bên này không có động tĩnh, bé gái không vui, thét lớn: "Mau tới tìm đi!"

Trình Tụ nhắm mắt lại, tựa ở trên người Tào Hi, làm bộ mình còn đang đếm số. Hai người cộng lại cũng là lão già hơn hai trăm tuổi cứ như thế không biết xấu hổ mà thổi gió*, lừa dối tấm lòng hồn nhiên của những cô bé. [吹着风: mình tìm từ này thì nó ra một bộ phim truyền hình Hạnh phúc trong gió của Hàn.]

Tào Khải Trí, Vương Chấn và Quách Thám cuối cùng từ bên trong đi ra.

Tào Khải Trí đi tuốt ở đằng trước, sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, như là ai thiếu cậu ta tám trăm triệu.

Vương Chấn theo ở phía sau ra sức lau mặt.

Quách Thám sau cùng, một bộ dáng vẻ muốn cười không cười.

Trong lòng Tào Hi thất vọng, ngoài mặt một giọt không lọt, mỉm cười nói: "Đi thôi, chờ lát nữa trời cũng tối rồi."

Tào Khải Trí xụ mặt đáp: "Cho dù không có một trăm triệu nhiều như nãy đi nữa, dầu gì cũng là chục triệu."

Tào Hi nhướng mày.

Vương Chấn lau đến khi sắc mặt đỏ bừng: "Người phụ nữ kia hơi quá đáng rồi, sờ đùi Tào Khải Trí coi như xong đi, lại còn hôn tôi."

Tào Khải Trí: "Cái gì gọi là sờ đùi của tôi coi như xong?"

Vương Chấn lẽ thẳng khí hùng nói: "Tay của cậu đầy mỡ, cô ta sờ còn ngại mỡ đó!"

Trình Tụ nói với Tào Khải Trí: "Cho nên mới gọi là cọ mỡ* đó."

[Ví dụ như chiếm tiện nghi hoặc chỗ tốt của người khác hoặc nhà nước. Cũng chỉ chiếm tiện nghi của cô gái. Thời xa xưa dùng chỉ hành vi ngả ngớn của người đàn ông đối với con gái nơi chốn trăng hoa. Ở đây bà Bính chơi chữ.]

Vương Chấn, Tào Khải Trí: "..."

Tào Hi nhìn các bé gái lại muốn vây sang đây, giục mọi người mau lên xe.

Thu hoạch của một ngày này là cộng lại hơn hai trăm lần của mấy tháng trước, Tào Khải Trí cảm khái rất nhiều.

Lúc rời khỏi sao Thủ Đô, cậu ta mặc dù lời thề son sắt mà muốn làm ra một phen sự nghiệp, nhưng áp dụng lên rồi, cứ cảm thấy trên người trói buộc gì đó, lực bất tòng tâm, cho tới hôm nay thấy dáng dấp tự tin thong dong lúc thuyết phục của Tào Hi, cậu ta mới thật sự hiểu được câu "không biết xấu hổ" kia là có ý gì. Tới khi thuyết phục Vương Lan Lan, loại thể ngộ này liền khắc sâu hơn nữa. Đổi thành trước đây, cậu ta nghĩ cũng không dám nghĩ bản thân lại sẽ mặc cho một bà lão khinh bạc mình...

Lúc ăn cơm, Tào Khải Trí nhìn dung mạo xuất sắc của Tào Hi, nhịn không được nói: "Sau này cậu không biết sẽ gặp phải bao nhiêu lần tình huống như vậy."

Tào Hi: "Cho nên lúc gặp phải lần đầu tiên, thì nhất định phải hung hăng đánh, đánh tới khi không dám có lần thứ hai."

Tào Khải Trí: "..." Chờ một chút, cái này và đáp án trong dự đoán không giống nhau á.

Tào Khải Trí: "Không phải cậu nói chuyện thứ nhất của theo Chính, chính là không biết xấu hổ sao?"

Tào Hi: "Đúng vậy. Tôi cũng không muốn mặt mình nữa, người khác còn dám mơ ước, không đánh hắn thì đánh ai?"

Tào Khải Trí: "..." Đau lòng tới mức không nói nên lời.

Cổ tiềm lực của sao Audrey đều đã đào qua một lần, trạm kế tiếp là sao Mary. Nếu so với sao Audrey, sao Mary càng nhỏ hơn, cư dân cũng ít, chủ yếu lấy sức khỏe giải trí là việc chính, khắp nơi là biệt thự nghỉ dưỡng.

Tào Hi chịu dựng ánh mắt khinh bị của Tào Khải Trí, thuê một tòa, cũng lấy việc công làm việc tư mà dẫn dắt Trình Tụ đi vào căn hộ tuần trăng mật.

Để tiết kiệm tiền thuê nhà, Tào Khải Trí rút ngắn thời hạn, một ngày đi một nhà biến thành một ngày đi ba nhà. Ngày đầu tiên, khi Tào Khải Trí đi ra Tào Hi còn có thể đi theo, đến ngày thứ hai, Tào Khải Trí vừa rời giường, thì tìm không thấy người, trở về mới biết được Tào Hi dẫn Trình Tụ chạy đi du thuyền.

"Tiền trong tay chúng ta là vàng hiến cho Chính trị, không thể tùy ý sử dụng!" Tào Khải Trí không thể nhịn được nữa.

Tào Hi: "Không phải cậu từ tiền thuê khách sạn của Bàng Hạc Viên móc được không ít sao?"

Tào Khải Trí: "..." Tôi móc cho tháng sau cũng không phải là vì cho các người hưởng tuần trăng mật! Không biết có phải Tào Hi quá thản nhiên, Trình Tụ quá mặc kệ hay không, cậu ta nhìn một lát lại quỷ dị tiếp nhận loại quan hệ này của bọn họ, tuy rằng, từ góc độ của Trình Tụ mà nhìn, Tào Hi vẫn bị vây trong trạng thái mặt nóng dáng mông lạnh.

Ở tinh hệ Mỹ Nhân chơi một vòng, gần tới thời gian khai giảng.

Tào Hi dẫn Trình Tụ trở về sao Thủ Đô, trước khi quay về trường học, Trình Tụ đi tới trước một căn nhà.

Thiếu niên mở cửa hoàn toàn không nghĩ tới Trình Tụ sẽ tới cửa, kinh ngạc hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

Trình Tụ lộ ra nụ cười nhu thuận đáng yêu: "Dương Uy, bài tập nghỉ đông cho tôi chép một chút."

"..." Dương Uy nói, "Ba mẹ tôi trực ca đêm, không ở nhà."

Ánh mắt Trình Tụ sáng lên: "Cơ hội tốt trời ban."

Dương Uy: "..."

Trình Tụ và Tào Hi cùng nhau nằm lên bàn chép bài tập, Dương Uy ngồi ở đối diện bọn họ, thẩn thờ mà gặm táo. Đây là người giám hộ gì chứ hả, không dạy dỗ con trẻ coi như xong đi, lại còn giúp chép bài. Giúp chép bài coi như xong đi, đáng ghét hơn chính là...

"Bài này tính sai rồi..."

"Bài này đáp án sai rồi..."

Một lớn một nhỏ không hẹn mà cùng nói, sau đó ở trên tập của hắn vẽ lên dấu gạch chéo, nhắc nhở hắn sửa lại.

Dương Uy: "..." Lòng thật tắc.

Chép đến nửa đêm, Trình Tụ và Dương Uy ngủ cùng nhau, Tào Hi ở bên cạnh đốt ngọn đèn nhỏ, tiếp tục chép chép chép.

Chép được phân nửa, nghe được trên giường có động tĩnh, nhìn cánh tay Trình Tụ duỗi một cái muốn ôm Dương Uy vào trong lòng, Tào Hi lập tức đưa tay ra, chặn cánh tay của y, nhẹ nhàng mà thả lại trong chăn.

Mắt Trình Tụ hơi mở ra như đường chỉ, thấy bóng lưng của hắn chông đèn dạ chiến, lặng lẽ nhìn một lát, mới một lần nữa đem mí mắt khép lại.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Tào Hi đã không có ở đây, chỉ còn lại Dương Uy tựa vào vách tường vừa ngủ vừa chảy nước miếng. Trình Tụ đẩy nhóc ta, Dương Uy đạp chân. Trình Tụ: "Thầy Chu buổi sáng tốt lành."

Dương Uy bỗng nhiên ngồi dậy, cặp mắt tròn vo mà nhìn chằm chằm về phía cửa, một lát mới hồi phục tinh thần lại: "Thầy Chu sao có thể ở nhà tôi?"

Trình Tụ mặc quần áo chỉnh tề: "Tôi muốn đi rửa mặt, cậu dẫn tôi đi."

Dương Uy ôm chăn còn muốn ngủ, Trình Tụ: "Tôi muốn báo cáo với thầy Chu, cậu ngủ ngái nghiến răng chảy nước miếng, còn thích ở trong chăn đánh rắm đái dầm."

"Cậu nói bậy!" Mặt Dương Uy phồng đến đỏ bừng, "Cậu cậu nói dối, cậu còn chép bài tập nữa."

Trình Tụ: "Cậu ngủ nướng."

Dương Uy tức giận từ trên giường nhảy xuống, tức giận muốn đạp y, Trình Tụ nhường qua, Dương Uy liền đạp một chân lên trên cửa.

"A!"

Tào Hi nửa đêm quay về ký túc xá miễn cưỡng làm bài tập nghỉ đông của mình đến bảy tám giờ mới chợp mắt, còn chưa ngủ mấy phút thì nhận được điện thoại của giáo viên học bổ túc của Trình Tụ, nói Trình Tụ gây họa, để hắn mau tới ban Sơ trung một chuyến.

Ban Cao trung khai giảng trễ một ngày, trên đường cùng đi còn chưa có ai, tới ban Sơ trung, thì tiếng người ồn ào, một đám thiếu niên chạy tới chạy lui mà chơi đùa đùa giỡn.

Tào Hi đi tới cửa phòng học, Trình Tụ khoanh chân ngồi ở trên bàn, cúi đầu xem sách. Đối diện y, một cặp vợ chồng đang trên dưới giáp công giáo viên học bổ túc. Mặt của giáo viên học bổ túc chợt trắng chợt xanh, màu sắc rất là phong phú.

Giáo viên học bổ túc thấy Tào Hi, giống như thấy được Chúa cứu thế, lập tức vẫy tay: "Em qua đây, em trai em đánh người rồi."

Vợ chồng từ phía sau đẩy ra một chiếc xe lăn đi ra: "Cậu xem đem con tôi đánh thành dáng vẻ như thế này rồi!"

Dương Uy nâng lên một chân được thiết bị chữa trị bao lại, làm bộ đáng thương.

Trình Tụ: "Chính cậu ta đạp lên cửa."

"Nếu không phải mày đánh nó, nó sẽ đạp lên cửa sao?" Người phụ nữ chỉ chỉ tay về phía y, lại rút về thật nhanh.

Tào Hi: "Các người muốn thường bao nhiêu?"

Người phụ nữ tức giận nói: "Không phải chuyện bồi thường bao nhiêu tiền, chúng tôi muốn là xin lỗi!"

Tào Hi và Trình Tụ trăm miệng một lời mà nói: "Xin lỗi."

Vợ chồng, giáo viên: "..."

Người phụ nữ: "Nói xin lỗi là xong ư? Con tôi biến thành như vậy, cậu phải phụ trách."

Tào Hi gật đầu, đưa tay đem xe đẩy của Dương Uy lôi qua đây.

"Cậu muốn làm gì? Cậu làm gì động vào con trai của tôi!"

Vợ chồng như bị điên mà la lên.

Tào Hi bất đắc dĩ buông tay ra: "Không phải bà nói phụ trách sao? Từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc cậu ta, tới lúc vết thương cậu ta khỏi hẳn."

"Không được!" Người phụ nữ xin lỗi phất tay, đem xe đẩy của Dương Uy lôi trở lại, "Ai biết cậu là ai chứ! Ai biết cậu có thể chăm sóc con tôi thật tốt hay không! Cậu cách xa cho tôi một chút!"

Sắc mặt Tào Hi lạnh xuống: "Tôi thường tiền, bà không đồng ý. Tôi xin lỗi, ba không hài lòng. Tôi chịu trách nhiệm, bà lại không muốn. Như vậy bà rốt cuộc là có ý gì?"

Người phụ nữ vỗ bàn: "Tôi mặc kệ, em trai cậu đem con tôi đánh thành như vậy, cậu tự nghĩ cách."

Giáo viên học bổ túc đem Tào Hi kém qua một bên: "Em đền nhiều tiền một chút, tôi giúp em khuyên nhủ bà ta."

Tào Hi nở nụ cười, kết nối với máy truyền tin, đem thư ký gọi tới, nói sơ lược một chút sự tình.

Thư ký gật đầu biểu thị đã hiểu.

Tào Hi vẫy tay với Trình Tụ: "Ngày hôm qua anh giúp em làm bài tập, ngày hôm nay đến phiên em."

Trình Tụ khép sách lại, không nói tiếng nào mà nhảy xuống, chủ động dắt tay của Tào Hi.

Tào Hi dẫn y đi ra cửa, giáo viên học bổ túc đuổi theo ra ngoài: "Còn phải đi học nữa, các em đi đâu?"

Tào Hi: "Đi học là vì học tập, không phải là vì chấp nhận làm bẩn."

Giáo viên học bổ túc cả giận nói: "Ý em là gì? Em của em đánh người rồi em còn bao che nó?"

Tào Hi dừng bước, quay đầu nói: "Em biết Trình Tụ không có đánh cậu ta, đồng ý thường tiền và nói xin lỗi là để cảm ơn cậu ta ngày hôm qua cung cấp bài tập của mình."

Giáo viên học bổ túc: "Làm sao em biết em trai của em nói nhất định là thật?"

Tào Hi: "Nếu như Trình Tụ muốn đánh cậu ta, em ấy nhất định không chỉ làm đứt một chân."

Giáo viên học bổ túc: "..."

Trên đường trở về, Tào Hi rõ ràng cảm giác được tâm tình Trình Tụ không tệ. Trên thực tế, sau khi đến trường, chịu ảnh hưởng hoàn cảnh, cử chỉ của Trình Tụ càng ngày càng giống trẻ con thật sự, thích chơi thích cười thích ồn ào, thận trọng mưu tính sâu xa đã từng đều không thấy nữa, coi như hoàn toàn tiếp nhận tuổi tác và thân phận của mình. Cứ giống như giờ, ngay cả bước đi cũng nghiêng ngã.

Đây mới là Lâm Doanh trọn vẹn đi?

Không chỉ là trên chiến trường không đâu địch nổi, gặp phải đối thủ thì đối chọi gay gắt, còn bình thường giấu thoải mái lạc quan ở trong nội tâm.

Nếu như có thể, thật hy vọng cứ nắm tay đi như thế, thật yên lặng mà đi kiếp này đời này.

Đến ký túc xá, Trình Tụ tự động chạy đi lật bài tập của Tào Hi, rút một cuốn toán học: "Tôi làm cái này."

Tào Hi: "Tôi nghĩ anh sẽ càng thích môn khoa học xã hội."

Trình Tụ: "Môn khoa học xã hội rất có thể tôi đúng hoàn toàn."

Tào Hi: "..."

Trình Tụ cắn viết giải đề, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt mà viết, viết tới phân nửa, đột nhiên nói: "Nếu không thì tôi nhảy lên lớp Cao nhất đi."

Tào Hi quay đầu lại nhìn y, y vẫn cúi đầu như trước, coi như câu vừa rồi kia chỉ là thuận miệng vui đùa, "Tôi sợ anh theo không kịp."

Trình Tụ không lên tiếng.

Tào Hi: "..." Phép khích tướng dùng hơi quá rồi?

Hai người làm tới hưng phấn, hầu như không dừng được, cũng may Tào Hi còn có lý trí, đến giờ cơm tự động chạy đi mua cơm, một đường viết tới bầu trời tối đen, cuối cùng cũng hoàn thành. Trình Tụ lắc lắc cánh tay của mình, cảm khái nói: "Bài tập còn là tự mình viết có thú vị."

"Vậy sao anh còn muốn chép?"

"Trước đây chưa từng chép." Trình Tụ có hơi u oán, "Trước đây đều là người khác chép tôi."

Tào Hi: "Nếu như anh nhảy lớp, sau này bài tập của tôi đều cho anh chép."

Trình Tụ bắt chéo hai chân, chân run rồi run, chính là không tỏ thái độ.

"Thời gian không còn sớm, ngủ đi."

Tào Hi xoay người trải chăn.

Trình Tụ dùng bàn chân chọt chọt mông của hắn: "Này! Không cố một chút nữa sao?"

Tào Hi bắt lại chân của y, Trình Tụ ái chà chà ai chà chà mà kêu: "Chân muốn gãy rồi! Muốn nằm giường bệnh như Dương Uy rồi!"

Tào Hi gãi gãi lòng bàn chân của y: "Tối hôm qua ngủ nghiện rồi?"

Trình Tụ lại đưa ra đánh giá kỳ lạ: "Từng ngủ nhiều người như thế, thể tích cậu ta nhỏ nhất, da rất mềm, cơ thể mềm nhất..."

Tào Hi: "..."

Tào Hi nhào qua chọt lét, Trình Tụ đưa tay đánh mặt của hắn, được Tào Hi tránh ra. Tào Hi: "Sao lần nào đánh nhau anh cũng thích đánh mặt của tôi."

Trình Tụ rất nghiêm túc mà nghiên cứu: "Bản năng?"

Tào Hi: "Anh đánh nhau thích đánh mặt?" Trước đây không thấy như vậy, không phải là trực tiếp nổ đầu đâm tim sao?

Trình Tụ: "Cậu là đặc biệt."

Tào Hi: "..." Khiến người ta không biết có nên vui vẻ hay không.

Nửa đêm, để chứng minh Tào Hi cũng là thể mềm da nộn không chiếm diện tích, hai người khó có được nằm song song ở trên giường nhỏ.

Tào Hi nghiêng thân, nhờ ánh trăng nhìn Trình Tụ.

Trình Tụ run run chân: "Ngày hôm nay, còn có lần trước, đều cám ơn cậu."

"Lần trước?"

"... Lần gọi phụ huynh ấy."

Tào Hi cười cười: "Không khách sáo."

Trình Tụ nhắm mắt lại, thỏa mãn mà cảm khái: "Có phụ huynh tri thư đạt lý* thật tốt á." [Có tri thức hiểu lễ nghĩa]

Tào Hi: "..." Phụ huynh thì phụ huynh đi, sớm muộn là một nhà thôi!