Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 34: Gặp mai phục




- Nhiên Nhi ! Sao nhất định phải ra ngoài thành?

- Ta có mời ngươi đi theo ư?

Thiên Lãnh thức thời khép miệng không hỏi han gì thêm, nàng leo lên xe ngựa hắn cũng nhảy lên theo. Linh Nhiên liếc xéo giơ chân lên muốn đạp hắn xuống bất quá tên mặt dày ấy nhanh hơn đã yên vị vững chắc trước khi nàng kịp manh động. Mọi hôm nàng thuê cả xe ngựa với xa phu, cỗ xe chỉ có nàng với Ngọc Nhi hai người nhưng thời điểm này tên cận vệ của hắn đánh xe còn phía trong lại thừa ra một tên đáng ghét.

Nàng bỏ mặc hắn ngồi phía đối diện nhắm mắt lại dưỡng thần, chú tâm tìm kiếm giải pháp cho tình thế nguy kịch của bản thân. Hắn dám hạ thứ dược quái dị đặc tính đáng khinh ghét kia trên người nàng, nên nói hắn ngây thơ hay đầu óc cặn bã chỉ nghĩ được những phương pháp tiểu nhân, hắn tưởng làm như vậy sẽ giữ chân được nàng sao? “Sợ rằng ngươi tự đào mồ chôn mình rồi họ Lương Hoàng khó ưa” Linh Nhiên đột ngột mở mắt ném cho hắn ánh nhìn giễu cợt mỉa mai.

- Nhiên Nhi! Xem ra..

Hắn chưa lên tiếng cảnh báo nàng đã biết là sẽ có chuyện gì bọn họ gặp mai phục, hơn nữa còn là một đám cực đông người.

- Coi bộ là đi chung với ngươi rất phiền! Kẻ thù của ngươi thật không ít!

Thiên Lãnh từ lúc bước lên xe vẫn chăm chú quan sát trân bảo, nàng sắc mặt nhợt nhạt không tốt lắm. Hắn muốn nàng nghỉ ngơi thoải mái nhưng nàng trút giận với hắn tạm xong liền đùng đùng trả phòng muốn ra khỏi thành. Nàng vừa tới Yên Diên thành chưa kịp thăm thú thưởng lãm đã muốn bỏ đi, hắn chẳng hiểu nếu mau chán như vậy nàng trốn khỏi phủ tới đây làm gì? Hắn không nghĩ hỏi bởi vì linh cảm nhắc cho hắn biết câu trả lời sẽ chẳng hay ho, biết trước như vậy câm lặng tốt hơn.

- Chủ nhân có địch nhân chặn đường!

Hắn nhìn nàng trong mắt hiện một tia hối ý, nàng hẳn là chán ghét bị cản đường ngăn lối chậm trễ hành trình đi. Có điều đám người ngoài kia mười phần chắc chín là địch nhân của hắn khi không liên lụy trân bảo mất hứng.

- Nhiên Nhi nàng đừng bước xuống, ngồi ở trong xe đợi ta.

Hắn là đại công tử của Phi Châu thần giáo một trong ngũ đại tà phái lớn nhất thiên hạ, gây thù chuốc oán với võ lâm đồng đạo hết trận lớn thì đến trận nhỏ thế nên ra cửa bị chặn đường trả thù là chuyện bình thường như ăn cơm phải nhai xong mới nuốt.

- Hừ, ngươi dính hai chưởng của ta mà vẫn còn sung sức gớm, đương nhiên bổn tiểu thư sẽ nhàn nhã ngồi đây nhìn ngươi bị chém chết rồi!

- Các ngươi bảo vệ vương phi cẩn thận!

Thiên Lãnh chọn biện pháp tai điếc bỏ lơ câu châm chích mắt mờ chả nhìn thấy biểu tình coi thường cật lực ra mặt của Linh Nhiên. Trước khi phi thân ra ngoài còn vô sỉ cười tươi hứa hẹn sẽ đánh nhanh thắng nhanh không để nàng chờ lâu khiến nàng thật muốn vươn tay ra bóp chết hắn.

- Tiểu thư, ngồi đây chờ sao?

- Chuyện đùa!

Chủ tớ hai người mặc xác lời can ngăn của mấy tên cận vệ được cắt cử đứng trông chừng vương phi, bọn họ khí thế nhảy xuống xe, kẻ hờ hững khoanh tay trước ngực người nhàn tản vuốt lọn tóc vô tư nhìn một màn đánh đấm giết chóc trước mắt chẳng thấy bộc lộ một tia chột dạ.

- Tiểu thư, vương gia võ công cao cường nhưng nhìn có điểm quen thuộc nha!

Linh Nhiên ném cho Ngọc Nhi ánh nhìn chứa đầy ẩn ý “ nha đầu ngươi ăn nói thừa thãi”. Hắn không hổ danh ác ma suốt ngày đâm chém kinh nghiệm chiến đấu đầy mình chiêu chiêu đoạt mạng. Một thân lam y bay nhảy giữa vòng vây địch thủ mà chả tên nào chém được hắn một kiếm khiến nàng thật mất hứng. Đám sát thủ này thiếu bản lĩnh, quá kém cỏi chẳng hiểu có phải gan mượn của sói, đầu thì mượn của heo lắp vào xài đỡ rồi nhào tới đây tìm chết không?

- Các ngươi ra giúp hắn đi!

- Không được vương phi, chúng thuộc hạ bảo vệ ngài!

- Ta nói ra giúp hắn.

Người nào đó bỗng nhiên trở mặt chỉ một câu đơn giản đã đem mấy người cận vệ trong phạm vi nghe được chân tay biến thành bủn rủn. Nàng không hét lớn tiếng âm điệu cũng bình thường nhưng sao áp lực tản mát ra xung quanh thật ghê gớm.

- Thuộc hạ…

Chẳng biết tên ấy muốn nói gì vì ngay tức khắc có người tấn công lại đây, Linh Nhiên lắc mình tiến ngay đến bên cạnh Ngọc Nhi. Sau lưng một tên sát thủ vung đao muốn đánh lén, nàng động tay cũng chưa từng chỉ thấy hắn bất ngờ bị một chưởng kình phong đánh văng ra chết không nhắm mắt.

Đám đông hỗn loạn chém chém giết giết, người chết ta sống máu bay đầy trời xác chết ngổn ngang, cảnh tượng thật khiến người ta buồn nôn chóng mặt. Ngọc Nhi ngồi chồm hỗm dưới đất hai tay chống cằm nhìn cảnh này chả có cảm tưởng gì phát biểu. Tiểu thư huấn luyện cho ít nhiều nhìn mãi cũng thích ứng, mấy người này bản thân không giết họ thì họ lấy mạng mình hơi đâu mà thương xót.

- Tuyệt lắm, ác ma đã bị chém trúng! Tên áo đen kia coi như có chút bản lĩnh.

Linh Nhiên buông một câu tán thưởng cho tên sát thủ không tên còn người bị chém nàng chả mảy may đau lòng tí nào.

- Cơ mà tên sát thủ kia chết ngay sau nhát kiếm hào hùng đó.

- Chém được tên ác ma một kiếm chết cũng đỡ uất ức không phải sao?

Ngọc Nhi gật gù cho là phải, tiểu thư nói điều gì cũng đúng.

- Uy, mấy tên cận vệ của chúng ta đâu?

- Bị nhử ra đằng kia rồi, một đám vô dụng vừa cứng đầu vừa phiền phức.

Thiên Lãnh lúc đầu ra chiêu còn mắt trái mắt phải coi chừng về phía Nhiên Nhi về sau địch thủ tấn công càng mạnh hắn lại đang bị nội thương nên bắt buộc tập trung đối đầu. Đám người này đông đảo số lượng nhưng võ công tinh nhuệ chẳng có mấy tên vì thế bọn họ lấy ít địch nhiều cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong thắng lợi hoàn toàn.

- Nhiên Nhi! Nàng đâu rồi?

Tàn cuộc vừa định hắn quay lại thì phát hiện trân bảo chẳng thấy đâu. Bỏ mặc thương tích trên người chả để tâm hắn chạy lại xe ngựa xốc màn xe lên chỉ thấy xe ngựa trống không. Sợ hãi cho an nguy của nàng bỗng chốc tràn ngập trong lòng khiến hắn quýnh cả lên. Hắn bảo vệ nàng không tốt nàng có phải bị địch nhân bắt đi rồi ? Bọn người này đều có thù với hắn nếu chúng hành hạ nàng… chỉ nghĩ thôi mặt hắn đã tái mét lảo đảo té ngã.

- Vương gia ngài đừng quá lo lắng, vương phi nàng có thể là tự động bỏ đi chứ không phải bị bắt.

- Có khả năng lắm … nàng đang giận ta, đúng rồi nàng giận ta nên bỏ đi.

Hắn bấu víu vào hy vọng này cố gắng tĩnh tâm, nàng bỏ đi tạm thời có thể không bị nguy hiểm nếu là bắt cóc thì hậu quả khó lường.

- Kiểm tra dấu vết xung quanh xem có phát hiện gì không?

Sử Tiết thấy chủ nhân bị thương không nhẹ, tâm trí thì ngẩn ngơ liền ra lệnh cho mấy tên cấp dưới lục lọi hiện trường. Thê thảm! Chủ nhân yêu vương phi phát cuồng rồi mọi sự cứ dính dáng đến nàng liền không cơ trí minh mẫn được nữa. Nàng ấy đối với chủ nhân là phúc hay là họa thật khó nói. Nếu khẳng định nàng ấy là khắc tinh thì quá khắt khe đi, vương gia khi ở cạnh nàng ấy vui vẻ như vậy có nữ tử nào có bản lĩnh này đâu. Nhưng mà vui vẻ chẳng thấy bao nhiêu ấm ức thì nhiều vô số kể.

Hồi sáng trong phòng xảy ra chuyện gì hắn không cần nhìn tận mắt cũng đoán được, chủ nhân của hắn thà để nàng ấy lấy mạng mình cũng không thèm phản kháng. Sự việc cứ diễn ra như thế này… thì đáng ngại quá!

- Tìm thấy gì không?

- Hồi bẩm vương gia tạm thời không có manh mối.

Sử Tiết nhìn qua chủ nhân thấy ngài ấy dung nhan tái nhợt vì câu nói này càng xanh xao hơn bất giác khấn thầm trong lòng “ vương phi ơi vương phi, van cầu nàng ngàn vạn lần bình an”.