Lấy Thân Báo Đáp

Chương 31: Nhiễm Nhiễm, không sợ




Edit: Quanh

Beta: Quanh

Đào Mẫn đang rất vui vẻ. Sau khi con trai đi ra ngoài, cả đêm cũng không về, vừa rồi bà gọi điện hỏi thăm nó, có thể thấy mọi chuyện rất suôn sẻ. Đang là đầu năm mới, vừa hay người một nhà cùng nhau tề tựu, có thể làm sủi cảo, vì thế lúc gọi điện thoại, bà liền dặn con trai nhớ mua bột mì.

Hai năm trước Đào Mẫn bắt đầu nấu ăn, chưa từng biểu diễn trước mặt con trai, cho nên nhân cơ hội này, liền muốn nó được chiêm ngưỡng.

Cũng phải nói, chưa từng có vị phu nhân nào giống như Đào Mẫn, tự mình cán bột mì làm sủi cảo.

Đối với người nhà họ Khương, tiền tài và địa vị chỉ là vật ngoài thân, cho dù như thế nào đi chăng nữa, gia đình êm ấm mới là quan trọng nhất. Đào Mẫn luôn hy vọng bọn họ có thể giống như những gia đình bình thường ngoài kia, hưởng thụ một cuộc sống bình thản, hạnh phúc.

“Chú con đã nặn xong nhân bánh rồi.” Đào Mẫn vừa đi vừa nói, “Nhiễm Nhiễm, con mau gọt hoa quả đi, trong tủ lạnh có dâu tây và xoài đấy.” Toàn là món cô thích ăn.

Đào Mẫn định để Khương Nghiêu Xuyên nhào bột, anh khỏe như vậy, để anh nhào bột là tốt nhất. Nếu đã về nhà, không thể lãng phí cơ hội sai bảo này được.

Bà còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Nhiễm ở bên kia đã rửa hoa quả xong, đang định gọt, nào ngờ lại cứa vào tay.

“A…” Hoắc Nhiễm hô một tiếng, cô buông dao xuống, lập tức rụt tay trở về.

“Sao vậy?” Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy, lập tức đi tới chỗ cô. Anh cầm tay cô, đặt dưới vòi nước, sau đó tự mình xem xét, may mắn đây chỉ là vết thương nhỏ.

“Em mau ngồi xuống, để anh gọt.” Khương Nghiêu Xuyên ấn Hoắc Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhanh chóng lên tầng lấy hộp cứu thương. Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ, dán băng urgo là được, nhưng anh lại vô cùng khẩn trương, có thể là do nhận ra cảm xúc của Hoắc Nhiễm không tốt.

Khương Nghiêu Xuyên ngồi xổm xuống sô pha, lấy bông băng, nhẹ nhàng khử trùng, dò hỏi: “Đau không?”

Hoắc Nhiễm lắc lắc đầu.

“Lần sau cẩn thận một chút, may mắn đây chỉ là dao cứa.” Khương Nghiêu Xuyên dán băng cho cô, không nhịn được nhắc nhở cô một câu.

Hoắc Nhiễm gật gật đầu.

“Nhiễm Nhiễm, không sao chứ?” Đào Mẫn nhìn hai người họ.

“Con có hơi đau đầu, muốn về phòng ngủ trước.” Hoắc Nhiễm cười với bà, sau đó đứng dậy, đi lên trên tầng.

“Sao lại thế này?” Nhìn thấy Hoắc Nhiễm như vậy, Đào Mẫn nhỏ giọng hỏi Khương Nghiêu Xuyên, bà nhận ra Hoắc Nhiễm có phần kỳ lạ.

“Con không biết.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, chính anh cũng không rõ.

. . .

Đã hấp xong sủi cảo.

Khương Nghiêu Xuyên nhắn tin cho Hoắc Nhiễm, hỏi cô có muốn xuống ăn hay không, nhưng Hoắc Nhiễm không hề nhắn lại.

“Con mang lên cho em ấy.” Khương Nghiêu Xuyên bưng mâm sủi cảo, lấy thêm nước sốt cùng ớt tươi, mang lên trên tầng.

Hoắc Nhiễm ở phòng của mình, cửa bị hỏng vẫn chưa sửa, chỉ có thể khép lại, bên trong không bật đèn, căn phòng tối om om. Khương Nghiêu Xuyên gõ gõ, nhỏ giọng gọi “Hoắc Nhiễm”, nhưng không thấy cô đáp lại.

Anh đứng bên ngoài một lúc, lại gọi: “Hoắc Nhiễm, mau ăn sủi cảo.”

Vẫn không có ai đáp lại, Khương Nghiêu Xuyên bật đèn ngoài hành lang, chỉ thấy trên giường có người đang nằm, còn lại không thấy rõ lắm. Vì thế anh nhấc chân, đi vào trong phòng, đặt mâm sang bên cạnh, ngồi xuống giường. Chỉ thấy Hoắc Nhiễm lộ đầu ra ngoài chăn, nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi.

Còn chưa tới tám giờ, sao ngủ sớm vậy. Nhưng nếu cô ngủ rồi, Khương Nghiêu Xuyên cũng không quấy rầy, lẳng lặng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nào ngờ vừa mới đứng lên, chiếc chăn trên người Hoắc Nhiễm tuột xuống đất, Khương Nghiêu Xuyên nhếch môi cười, cúi người nhặt chăn, động tác nhẹ nhàng, định đắp lại cho cô.

Đầu ngón tay mới chạm vào hai má Hoắc Nhiễm, bỗng nhiên Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, bàn tay chạm vào trán Hoắc Nhiễm.

….Sao lại nóng vậy?

Khuôn mặt như bị nhiệt thiêu đốt, cả người chôn ở trong chăn, còn không ngừng run rẩy, đôi môi mấp máy, như đang nói gì đó.

Khương Nghiêu Xuyên sầm mặt, cúi người ôm Hoắc Nhiễm, định đưa cô tới bệnh viện, Hoắc Nhiễm lại bắt được tay anh.

“Đừng nhúc nhích, đừng để cô biết.” Hoắc Nhiễm vẫn còn ý thức, vừa rồi nghe giọng Khương Nghiêu Xuyên, biết chắc anh muốn đưa cô đi bệnh viện.

“Em không sao.” Hoắc Nhiễm yếu ớt nói, phải khó khăn lắm mới nghe được.

Trước kia chỉ cần phát bệnh, cơ thể cũng có phản ứng, hệ miễn dịch trong cơ thể giảm xuống. Ban ngày ở homestay chơi đùa, cả người đầy mồ hôi, lúc đấy đầu óc đã hơi choáng váng, cô cố gắng chịu đựng, nhưng đến bây giờ, đã không thể chịu được thêm.

Khương Nghiêu Xuyên ngừng lại, nhưng một lúc sau vẫn bế cô dậy. Anh ôm cô vào trong ngực, cảm giác cả người cô nóng bừng bừng, trái tim Khương Nghiêu Xuyên giật thót, hô hấp cũng mất kiềm chế.

Hoắc Nhiễm không muốn đi ra ngoài, sợ Đào Mẫn và Khương Hải Diệp nhìn thấy, cô muốn tránh Khương Nghiêu Xuyên, để anh buông cô ra, nhưng cô hoàn toàn không có sức, cả người mềm nhũn, muốn làm gì cũng rất khó khăn.

Không thể ra ngoài, nếu để cô chú biết, tất cả bí mật cô giấu suốt bao năm qua sẽ bại lộ trong gang tấc, Hoắc Nhiễm hoảng tới mức bật khóc.

“Ngoan nào.” Khương Nghiêu Xuyên ôm cô chặt hơn, khàn giọng nói, vừa kìm nén vừa đau lòng, sau đó anh đóng cửa lại.

“Anh không mang em ra ngoài.” Anh nói xong, đi vào phòng của mình.

Cửa phòng Hoắc Nhiễm bị hỏng, làm gì cũng không tiện, cho nên anh bế cô sang phòng mình, hơn nữa phòng anh có thuốc hạ sốt, có thể tiện chăm sóc cô hơn.

Anh đặt Hoắc Nhiễm lên giường, bên trong ngăn kéo có thuốc, đều là Khương Nghiêu Xuyên chuẩn bị theo thói quen, anh lấy thuốc, lại rót nước, sau đó đi tới bên giường.

Hoắc Nhiễm nhắm mắt lại, chôn mình trong chăn, giống như không còn chút sức lực.

“Uống thuốc trước, được không?” Anh nhẹ giọng dỗ dành, một tay kéo cô dậy, một tay vỗ vỗ lưng, để cô nằm trong lòng anh. Khương Nghiêu Xuyên cầm thuốc, đưa tới miệng cô, đút nước, Hoắc Nhiễm máy móc nuốt lấy.

Người cô quá nóng, đã như thế này còn không chịu tới bệnh viện, uống thuốc cũng chưa chắc sẽ khỏi, hơn nữa tác dụng của thuốc không nhanh… Anh đưa nước tới sát mặt Hoắc Nhiễm, tuy rằng cách này không hay, nhưng anh không còn biện pháp nào khác.

Khương Nghiêu Xuyên thấm ướt nước, sau đó cởi quần áo của Hoắc Nhiễm. Anh biết mình thô kệch, sợ không khống chế được sẽ làm Hoắc Nhiễm bị thương, vậy nên làm rất nhẹ.

Nhẹ nhàng lau người cho cô, người đàn ông vốn không sợ mưa bom bão đạn, nay trái tim lại run lên. Làn da của cô trắng như tuyết, giống như chỉ chạm một chút liền tan biến, lại hơi hơi phiếm hồng, giống như đang bốc cháy.

Khương Nghiêu Xuyên lau xong, định đi thay chậu nước mới, nào ngờ Hoắc Nhiễm bắt lấy tay anh, nắm rất chặt, cả người run rẩy.

“Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người cứu con.” Nước mắt lập tức trào ra.

“Mọi người cứu con được không?” Hoắc Nhiễm nắm tay anh, sức lực rất lớn, thậm chí ngón tay chạm vào Khương Nghiêu Xuyên trở nên trắng bệch. Cô cắn răng, cố gắng không khóc, nhưng cả người lại rất khó chịu, vì thế chỉ có thể cắn chặt, cố không phát ra tiếng.

Hoắc Nhiễm vô cùng đau đớn, cô nhớ về ngày đó. Năm năm trước, một mình ở trong căn phòng tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ, cô lại nhìn chằm chằm đồng hồ, giống như thấy cái chết cách mình càng lúc càng gần. Mỗi một giây một phút trôi qua, tinh thần của họ lại xuống dốc, giống như đang khiêu chiến chính bản thân cô.

Cuối cùng, trước mắt cô chỉ còn thi thể của bố mẹ.

Rõ ràng một giây trước vẫn nghe thấy tiếng hít thở mong manh, nhưng giây tiếp theo không còn cảm nhận gì nữa, cô nắm tay bọn họ, cảm nhận độ ấm dần dần trở nên lạnh lẽo. Trái tim cô như vỡ vụn, máu chảy đầm đìa, cô hoảng sợ, lại đau thương, suýt chút nữa… suýt chút nữa liền phát điên.

Nhất định do cô làm chuyện gì đó độc ác, ông trời mới trừng phạt cô như vậy.

Trán Hoắc Nhiễm càng lúc càng nóng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch. Mỗi lần nhớ lại là một lần thống khổ, khiến cho con người ta không thể chịu được.

Khương Nghiêu Xuyên như thấy Hoắc Nhiễm của ngày xưa, ngày đầu tiên anh gặp cô, giây phút đó, có một thứ tình cảm khẽ bừng nở, tên là động lòng.

Mới gặp đã biết sẽ bên nhau mãi mãi.

Anh chưa từng thương xót ai như vậy, nhìn thấy cô khó chịu, còn cố gắng không khóc, quả thực khiến trái tim anh như vỡ nát.

Nếu như lúc đó anh tới sớm hơn, có thể cứu được người, nếu như năm năm qua anh không rời đi, liệu có thể khiến cô… bớt thống khổ không.

Khương Nghiêu Xuyên ôm chặt cô, tựa như năm năm trước ôm cô, bảo vệ cô trong lồng ngực, thấp giọng dỗ dành, “Không sợ, không sợ, Nhiễm Nhiễm không sợ.”

Hoắc Nhiễm được ôm vào lòng, cảm giác hơi thở này rất quen thuộc. Cô nắm chặt ống tay áo của anh, nghẹn ngào hỏi: “Mọi người nói sẽ bảo vệ con, nhưng vì sao mọi người không đến?”

Hoắc Nhiễm nhớ lại cảnh trong mộng, tất cả mọi thống khổ ập đến, nhưng không ai tới cứu cô.

Đã bảo sẽ bảo vệ cô…. nhưng sao không tới.

Đúng rồi, bố mẹ đã chết, về sau sẽ không ai bảo vệ cô…

Khương Nghiêu Xuyên đau lòng ôm cô, cúi đầu, khẽ hôn lên trán Hoắc Nhiễm, để cô kề sát vào tim anh, khiến cô nghe được nhịp đập trái tim anh.

“Anh ở đây.”

Ba chữ trầm thấp mà lại kiên định, giống như vượt qua muôn trùng nghìn núi, lọt vào tai cô.