Lê Ngọt

Chương 15: Không thể ôm người khác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thầy Cận, tôi mời anh đi uống cà phê!” Thần kinh đại não của Thời Lê bị tê liệt vì vui sướng, không còn ý thức được hành vi vừa rồi của mình có gì không ổn.

Hầu kết Cận Ngộ Bạch lăn lăn, “Cô vừa nói gì?”

“Mời ngài đi uống cà phê?” Hơn nữa Thời Lê còn dùng tôn xưng, từ ngài đặc biệt trang trọng.

“Câu trước đó.”

Thời Lê ngước mắt suy nghĩ một chút, vừa rồi cô nói quá nhiều, “Tôi nói lần này tôi có thể qua vòng phỏng vấn nhóm đều là nhờ anh dạy tốt?”

Kỳ thật không phải, cô hoàn toàn đã không nhớ được rồi.

Những lời này nhất định cô đã nói, chỉ là không được chính xác lắm.

À, thế thôi hả?

Cận Ngộ Bạch sửa sang lại quần áo bị lôi kéo, tựa như cái ôm vừa rồi làm cho quần áo anh loạn lên, anh nâng hàm dưới, “Như vậy mà không qua được cũng thật mất mặt.”

“Đúng vậy, anh sẽ mất mặt.” Thời Lê bên cạnh gật đầu, vô cùng phối hợp.

Mắt hạnh chuyên chú nhìn anh, hơi sương mỏng mờ mịt, thuần túy đến quá mức.

Cận Ngộ Bạch liếc nhìn cô một cái, “Đi đâu?”

“Hả? Buổi chiều còn có phỏng vấn cá nhân, tôi ở đây ăn trưa rồi đợi một chút.” Phỏng vấn xong chắc tầm 6 giờ, cô tính sẽ ăn tối với Từ Tình và Hà Vân San.

“Cà phê.”

Thời Lê mới phản ứng lại, chỉ vào Starbucks bên cạnh, “Chỗ này được chứ?”

“Ừ.”

Cận Ngộ Bạch nhấc chân đi về phía trước.

Để giải quyết luôn bữa trưa, Thời Lê còn gọi thêm điểm tâm ngọt.

“Anh ăn không?” Thời Lê hỏi Cận Ngộ Bạch.

“Không ăn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cũng đúng, rất ít thấy nam sinh thích ăn loại đồ ngọt này, cô liền gọi một phần bánh muffin* và một phần Creme Brulee**.

(*) Raw là 蘑菇头 (mushroom head, đầu nấm), là một cách gọi khác của bánh muffin.



(**) Raw là 法式焦糖 (French caramel, caramel kiểu Pháp), hay còn gọi là Creme Brulee. Đây là một món tráng miệng đến từ Pháp bao gồm một lớp custard béo và một lớp caramel cứng phủ lên trên. 



Nhưng hiện tại Thời Lê còn chưa đói nên cô chỉ uống cà phê.

Cô tò mò hỏi: “Anh cũng đi làm gần đây sao?”

“Ừ.”

Thời Lê còn muốn hỏi anh làm ở công ty nào, nhưng đề cập đến vấn đề riêng tư lại không thích hợp, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà kể lại anh nghe chuyện phỏng vấn nhóm.

Trên cơ bản những tình huống cô gặp, Cận Ngộ Bạch đều đã đề cập qua.

Quả thực giống như vào phòng thi, phát hiện những câu hỏi này giáo viên đã dạy qua rồi.

Cận Ngộ Bạch uống cà phê như nước, khác với những người xung quanh, không chú ý đến cà phê này mới xay hay thuộc loại nào, anh uống, đơn giản chỉ để nâng cao tinh thần.

Khi Thời Lê uống cà phê, khóe miệng cô vẫn cong cong.

Cận Ngộ Bạch nhìn cô, “Vui như vậy sao?”

“Còn vui hơn anh thấy nữa.” Thời Lê ca hát trong lòng, bất quá cô hát không đúng nhịp, dù là ngâm nga thôi cũng vậy, điểm này Lâm Thu cũng đã ghi âm lại làm chứng, cô cũng hiểu rõ rồi.

Cận Ngộ Bạch nhìn qua chỗ khác, ngoài cửa sổ là bồn hoa, lùm cây xanh tươi không đồng nhất.

Hương cà phê, tiếng ríu rít bên tai, anh lại ảo giác mình có nửa ngày nhàn hạ.

“Tôi đi trước.” Cà phê đã uống xong, anh không có lý do để ở lại.

Thời Lê biết anh còn phải đi làm, gật đầu, “Hẹn gặp lại, thầy Cận.”

Cái tên này cô kêu đến thuận miệng rồi.

Cận Ngộ Bạch rũ mắt, dừng lại, sửa cho đúng, “Không được kêu thầy Cận.”

“Dạ.” Thời Lê làm bộ dáng như nghe giảng.

“Về sau có vui vẻ đến đâu, cô cũng không thể… Không thể tùy tiện…” Ba chữ cuối cùng anh chẳng nói nên lời, sắc mặt Cận Ngộ Bạch trở nên lạnh lùng, giống như đang tức giận.

Thời Lê không hiểu gì, “Không thể làm gì?”

Hầu kết Cận Ngộ Bạch lại lăn lộn, ba chữ kia không biết vì sao khó mở miệng như vậy, anh không nói nên lời, cô lại chăm chú nhìn anh, chờ nửa câu sau.

“Hả?” Lâu đến mức Thời Lê còn tưởng thời gian bị đóng băng lại.

“Vui vẻ cũng kiềm chế một chút.” Tùy tiện ôm người khác là tật xấu.

Cận Ngộ Bạch rốt cuộc cũng không nói được ba chữ kia, cau mày thay đổi cách nói, liền rời đi.

Chờ anh đi một hồi lâu, Thời Lê vẫn còn giữ tư thế vừa rồi, tự hỏi kiềm chế trong lời anh có ý gì.

Chắc là nhắc cô thận trọng một chút, rốt cuộc cô cũng chưa được tuyển dụng chính thức

Cô chính thức được nhận khi phỏng vấn cá nhân kết thúc, người phỏng vấn cô là một giám đốc hạng mục, là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất thân thiện.

“Cô biết vì sao mình được giữ lại không?” Anh ta hỏi.

Thời Lê ngồi thẳng lưng, cô cũng không biết vì sao sau khi tự nhận thể chất mình kém vẫn được tuyển dụng, cô ngập ngừng trả lời: “Vì thành thật ạ?”

Giám đốc hạng mục nói: “Bọn họ nói cô dễ mến, rất an tĩnh, không theo đám đông, có trật tự… Không ít lời khích lệ, là một đứa trẻ kiên định, mà hạng mục chúng ta làm rất cần những người kiên định.”

“Công việc đầu tiên của tôi là giám đốc sản phẩm, nói như thế, giám đốc sản phẩm là người thắp đèn cho toàn bộ vòng đời của sản phẩm.”

“Tôi đại diện Tân Vũ, hoan nghênh cô.”

Thời Lê đứng dậy, bắt tay với đối phương, “Cảm ơn.”

Vừa rồi cô vui vẻ như vậy, bây giờ đã bình thản hơn nhiều, nói chuyện với giám đốc hạng mục xong mới có cảm giác an tâm.

Khi xem điện thoại, thấy Từ Tình đã gửi định vị qua, cô ấy và Hà Vân San đã tới rồi, hỏi Thời Lê xem phỏng vấn đã kết thúc chưa.

Thời Lê vừa đi vừa trả lời, chuẩn bị bắt xe qua đó.

Nhưng đợi gần mười phút, phần mềm xếp hàng tới hai chữ số không nói, ngay cả taxi cũng không có một chiếc xe trống.

Một chiếc xe màu đen dừng lại, Thời Lê còn tưởng rằng có người muốn xuống xe, theo bản năng tránh qua một bên, không ngờ cửa sổ xe lại hạ xuống, cô thấy trên ghế lái là Cận Ngộ Bạch.

“Cô đi đâu?”

Thời Lê thành thật báo địa chỉ.

Cận Ngộ Bạch cũng không hỏi vô nghĩa, “Tôi tiện đường, để tôi đưa cô qua đó.”

“Không cần đâu, tôi có thể tự mình bắt xe.” Thời Lê từ chối theo bản năng, cô cho rằng Cận Ngộ Bạch đã giúp cô đủ nhiều.

“Bây giờ là giờ cao điểm, không dễ bắt được xe đâu.” Cận Ngộ Bạch nhíu mày, “Lên đi.”

Thời Lê nhìn phần mềm trên điện thoại mới đến số 52, khẽ cắn môi, lên xe anh.

“Cảm ơn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô mở bài tiêu chuẩn. Nói xong liền tự giác thắt dây an toàn.

Cận Ngộ Bạch mới vừa chuyển hướng, đi mấy chục mét sau mới có thể quay đầu.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, khoảng cách có chút gần quá mức, tuy rằng họ đã từng ở cùng nhau trong khách sạn, nhưng ở đó không gian lớn, khoảng cách của hai người có thể nhét thêm một Sở hà Hán giới*.

(*) Sở hà Hán giới: Con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.

Thời Lê ngồi trong xe liếc mắt vào kính trộm nhìn Cận Ngộ Bạch một cái.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh lái xe.

Thời Lê gặp qua rất nhiều đàn ông lái xe, có tài xế taxi, Thẩm Đông Thăng, ba Thời với Quan Thịnh, họ đều không ngồi thẳng lưng như Cận Ngộ Bạch mà là tùy ý dựa vào ghế, một tay chuyển động tay lái.

Nhưng Cận Ngộ Bạch không phải như vậy.

Lưng anh trước sau vẫn luôn thẳng tắp, ngón tay thon dài rõ ràng, một bàn tay chiếm hơn một nửa tay lái, mắt nhìn thẳng, thỉnh thoảng sẽ nhìn phía kính chiếu hậu.

Tựa như anh đang mày mò một dụng cụ tinh vi chứ không phải chỉ là lái xe.

Thời Lê tìm lời để nói, hỏi: “Anh tan làm rồi sao?”

Cô nhớ rõ khách sạn cách đó không xa, thậm chí không cần lái xe, đi vài bước đã đến.

Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây?

“Ra ngoài làm việc.” Cận Ngộ Bạch nói mấy chữ đã đập tan nghi vấn của cô.

Thời Lê gật gật đầu, lại băn khoăn, “Nếu anh đang vội vậy thả tôi ở lối vào tàu điện ngầm đi, tôi ngồi tàu điện qua đó.”

Cô lo lắng mình sẽ chậm trễ việc của Cận Ngộ Bạch.

Cận Ngộ Bạch không phản ứng gì, “Tôi nói rồi, chỉ là tiện đường, cô không cần suy nghĩ nhiều.”

Nghĩ nhiều? Nghĩ gì, nghĩ anh sẽ hỏng việc sao?

Thời Lê chậm chạp đồng ý, “Cảm ơn Cận tiên sinh.”

Không thể kêu thầy Cận, vậy cô kêu lại xưng hô ban đầu, có vẻ khá xa cách, nhưng tiếng nói mềm mại của cô gái nhỏ đã khiến khoảng cách rút ngắn lại.

Cận tiên sinh.

Ít nhất dễ nghe hơn tiếng anh Quan.

Cận Ngộ Bạch lại hỏi đến mấy câu phỏng vấn cá nhân, biết cô đã qua cũng không hỏi lại nhiều, nhấn chân ga, trực tiếp đưa cô đến chỗ Từ Tình đã hẹn trước.

Thời Lê không thể không cảm tạ anh một phen.

Xuống xe còn không trực tiếp đi, mà ở lại phất phất tay, nhìn xe đi xa mới vào nhà hàng.

Vừa hay đụng phải Hà Vân San vừa nói chuyện điện thoại xong.

Hà Vân San mới đầu vì thấy Bentley mà nhìn lại hai cái, khi thấy bạn cùng phòng Thời Lê của mình đi xuống từ ghế phụ, ánh mắt cô liền có chút ý tứ khác.

“Lê Lê, tớ vẫn luôn nghĩ nhà cậu khá giả, không ngờ lại có tiền như thế, ba cậu mới đổi Bentley sao?” Cô đã gặp qua ba mẹ Thời Lê.

Là người địa phương, làm ăn không lớn không nhỏ, là một gia đình trung lưu, có thể sánh bằng tiểu tư sản, nhưng cũng chưa được gọi là đại phú.

“Không phải xe ba tớ, là của một người bạn.” Thời Lê không rành về xe, đối với cô mà nói, Bentley còn không bằng Mercedes-Benz nghe nhiều nên thuộc.

“Bạn gì vậy?” Hà Vân San truy hỏi.

Thời Lê đi vào trong, chỉ nói là bạn bè, cụ thể là bạn gì thì chính cô cũng không rõ.

Là ân nhân, cũng là thầy giáo.

Từ Tình vẫn luôn ở trong kia, thấy hai người cùng vào liền buông điện thoại xuống, “Lê Lê, rốt cuộc cậu cũng đến, tớ đói sắp chết rồi.”

“Xin lỗi cậu nha.” Thời Lê buông túi xách, ngồi xuống.

Ba người chọn một quán lẩu, trời đang lạnh, ngồi bên nồi lẩu là thích hợp nhất.

Bỏ thịt bò được cắt sẵn vào nồi một lúc đã có thể ăn, chấm thêm nước tương mè, thơm ngon cả một góc trời.

Từ Tình hỏi: “Cậu qua phỏng vấn rồi sao?”

“Ừm ừm, tuy giám đốc hạng mục nói theo quy trình thì phải đợi thông báo nữa, nhưng mà ông ấy nói với tớ đã đậu trước, giờ chờ thêm thông báo nữa là được.” Thời Lê trả lời.

Hà Vân San nhướng mi, “Đậu khoa học kỹ thuật Tân Vũ sao?”

Thời Lê gật đầu.

“Vậy thì giỏi quá rồi, rốt cuộc Thời Lê cậu chỉ có nắm chắc, người bình thường như chúng tớ còn chẳng dám thử, cậu không chỉ đi thử mà còn được nhận, không tồi.” Hà Vân San nhìn lại miếng thịt bò trên đũa, chẳng còn thấy ngon lành gì nữa.

“Cảm ơn.”

“Có phải bạn trai cậu giới thiệu vào không, không phải anh ấy ở chi nhánh của Tân Vũ sao, nghe nói giới thiệu vào sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

Từ bạn trai này đã trở nên xa lạ, Thời Lê lắc đầu: “Không phải, không có liên quan đến anh ta.”

“Không phải chứ, vậy mà bạn trai cậu cũng không làm à, anh ta thất bại quá.” Hà Vân San khiển trách nói: “Cần tớ và Từ Tình đến mắng anh ta một trận thì cứ nói tớ một tiếng.”

Từ Tình không nghe nổi nữa, “Được rồi, đừng bàn đến người khác nữa.”

“Tớ và anh ta chia tay rồi, giờ anh ta không phải bạn trai tớ.” Thời Lê lại thẳng thắn.

Hà Vân San nhướng mày, nhìn dáng vẻ rất giật mình, “Sao lại đột nhiên chia tay, có phải anh ta có vấn đề, là anh ta ngoại tình hay cậu đá anh ta?”

“Hà Vân San, cậu không ăn cơm bằng miệng à?” Từ Tình nhắc nhở cô.

Thời Lê không muốn nói thêm, “Ăn thôi, thịt dai bây giờ.”

Hà Vân San thấy không thú vị, hừ hừ, cũng không hỏi nữa.

Ăn giữa chừng, Thời Lê nhớ tới Lâm Thu, vốn dĩ ký túc xá bốn người, hiện tại chỉ có cô ấy ở nhà nên đề nghị gọi video qua.

Lâm Thu vừa thấy nồi lẩu đã nước mắt lưng tròng, oán giận tình yêu của ba mẹ trong mấy ngày cô về nhà đã nhanh chóng biến mất, bây giờ bữa ăn của cô từ cơm thành bất kể thứ gì có thể ăn được.

“Tớ cũng muốn đi thực tập, hu hu hu, nếu không cần phải thi thì tốt rồi.” Lâm Thu đập đầu vào bàn học, trên bàn còn có rất nhiều tài liệu học tập.

Thời Lê nói: “Không sao, tớ lấy phần cậu, ăn nhiều một chút.”

“Vậy ăn nhiều thịt một chút, con bé thích ăn.” Lâm Thu giương mắt, vô cùng đáng thương nói.

Từ Tình cười, “Ăn cái gì mà ăn, muốn ăn thì cậu nhanh chạy đến đây đi.”

“Tớ đáng thương như vậy cậu còn bắt nạt tớ, không ai thương tớ hết…” Lâm Thu r3n rỉ, khi tắt còn không quên bảo Thời Lê ăn nhiều tôm một chút.

Cuộc gọi video kết thúc trong tiếng cười.

Lúc ăn xong lẩu đã là 8 giờ tối.

Từ Tình và Hà Vân San về khách sạn gần đó, Thời Lê bắt xe về nhà, lúc này không như vừa nãy, cô nhanh chóng bắt được một chiếc taxi.

“Tớ đi trước.” Thời Lê vẫy tay.

Từ Tình và Hà Vân San gật gật đầu, nhìn xe đi xa.

Hà Vân San giũ giũ quần áo, tựa như làm như vậy thì mùi lẩu sẽ bay đi, khi trở về, Hà Vân San thuận miệng hỏi: “Cậu có biết gần đây Thời Lê quen một người có tiền không?”

“Không biết.” Từ Tình không có hứng thú.

“Sao có thể được, quan hệ hai người các cậu tốt như vậy, sao cậu ấy lại không nói với cậu.” Hà Vân San bán tín bán nghi, đuổi theo Từ Tình, nói: “Người đó đi Bentley đấy, cậu không biết thật à?”

“Không biết, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Từ Tình ghét nhất điểm này của Hà Vân San.

“Ở cùng ký túc xá, quan tâm một chút thì có làm sao?” Hà Vân San không phục mà hỏi lại, “Gặp người có ý đồ xấu, tớ sợ cậu ấy đi sai đường thôi.”

Cô ấy hừ vài tiếng, quẹt thẻ vào phòng trước.

*

Khi trở về, việc trước tiên Thời Lê làm là đi mua điểm tâm mà ba mẹ Thời thích ăn.

Ba mẹ Thời đã ăn cơm chiều, cũng như mọi buổi tối khác, đang ngồi trên sô pha xem phim.

“Về rồi à, ngồi đây con.”

Mẹ Thời vỗ vai ba Thời, bảo ông dịch qua chỗ khác.

Ba Thời tập mãi thành thói quen, động tác nhường chỗ thành thục đến mức khiến người ta đau lòng, “Tôi thấy rồi, trong cái nhà này tôi chẳng có địa vị gì cả.”

“Không đến mức đó.” Mẹ Thời an ủi có lệ.

Thời Lê ngồi giữa hai người, chỗ ba Thời ngồi vừa rồi vẫn còn ấm áp.

“Con qua phỏng vấn rồi, hai ngày nữa có thể đi làm.” Thời Lê nghiêng đầu, thông báo tin tức tốt này.

“Khoa học kỹ thuật Tân Vũ hả, con gái mẹ giỏi quá!”

“Nhanh như vậy đã có kết quả, con gái ba lợi hại!”

Giọng điệu của ba mẹ Thời giống nhau.

Mẹ Thời dùng tay sưởi ấm cho Thời Lê, hung hăng nói, “Lần đầu mẹ muốn cô út con ở đây bây giờ, muốn thấy cô khi nghe tin này sẽ có cảm xúc như nào ấy. Con gái cô út vào được một công ty không tồi, nhưng con gái mẹ vào Tân Vũ đấy, có thể so sánh được sao?”

“Nhưng con mới là thực tập sinh thôi, hết kỳ thì rời đi, không giống với chị họ đâu mẹ.”

“Cái đó cũng đủ để mẹ con đi khoe rồi, chúng ta vào Tân Vũ, aiz, còn đến hai mươi ngày nữa mới đến Tết, này cũng khó chịu quá.”

Thời Lê và ba Thời liền thưởng thức một màn xoay người, như một người nông dân ăn mừng mùa vụ bội thu của mẹ Thời.

Ba Thời nhắc nhở, “Em còn có thể gọi điện thoại mà.”

“Như vậy em không nhìn được vẻ mặt của cô ấy, không đã ghiền gì hết.”

“Mẹ cũng không cần phải sốt ruột, trong mấy phim võ hiệp quan trọng nhất là thời gian, lúc bất ngờ nhất, lại ra một chiêu trí mạng!”

Thời Lê giơ tay, làm hành động cắt cổ.

Mẹ Thời liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa liền sốt ruột, mẹ đường đột thật.”

Ba Thời liền cười nhìn con gái và vợ thương lượng cách đối phó với em gái mình, thỉnh thoảng cũng lên tiếng hiến kế, thương lượng một chiêu phản kích lớn.

Chiêu phản kích lớn ấy để lại ăn Tết, vui vẻ lui đi, lo lắng liền giành chỗ.

“Công ty giống Tân Vũ có phải bận lắm không?” Mẹ Thời gần đây coi không ít phim thương trường, “Có phải đối xử với phụ nữ như đàn ông, xem đàn ông như gia súc không?”

“Đúng vậy, nếu mà vất vả quá, thân thể con không chịu được thì mất nhiều hơn được.” Ba Thời nói.

Thời Lê nắm lấy tay ba mẹ Thời, “Con có thể mà, huống hồ gì nếu chúng ta không chịu nổi không phải còn có thể từ chức sao, hiện tại con chưa làm mà đã trực tiếp bỏ chạy, không phải thật đáng tiếc sao?”

Ba mẹ Thời đã bị thuyết phục.

Buổi tối, Thời Lê lục tủ quần áo của mình, tìm những bộ quần áo có thể mặc đến công ty.

Lục đi lục lại đều thấy trang phục trẻ trung của sinh viên, không có nửa điểm liên quan đến trang phục đi làm.

Cuối cùng cô chọn một chiếc áo len màu trắng xen đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn cũng màu đen trắng, cổ áo khoác quay ra ngoài, tựa vào vai áo như hai cánh nhỏ, trên hai cánh thêu bông hoa màu đen, bên dưới là một chiếc quần jeans tối màu.

Thời Lê nhìn gương, búi tóc mình lên thành một viên nhỏ, sửa lại tóc mái hai bên tai.

Thoạt nhìn tuy không đủ thành thục, nhưng cũng xem là thích hợp đi làm.

Thời Lê vỗ vỗ lên mặt mình, làm mình trông khởi sắc một chút.

Nhất định không chịu thua kém nha, bạn học Thời Lê!

*

Ngày thực tập đầu tiên, Thời Lê đến trước nửa tiếng.

Lúc này đã có vài người đến công ty, cô đi làm thủ tục theo thông báo, đến báo cáo với bộ phận nhân sự, ký tên vào hợp đồng bảo mật và hợp đồng thực tập, ký tên xong thì làm các thủ tục khác theo yêu cầu.

Sau khi xong hết, Thời Lê mới ngồi vào vị trí mà mình được phân, ở bên cạnh cô cũng có một chỗ trống khác, chắc cũng để lại cho thực tập sinh.

Bàn làm việc còn to hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, cô không có gì ngoài chiếc máy tính, trông rất trống trải.

“Trùng hợp vậy, lại gặp cô rồi.” Lý Tư Tư cũng vừa xong thủ tục nhận việc, thấy người kia bên bàn làm việc có chút bất ngờ.

Lúc đó cô ấy cho rằng cô gái này sẽ bị loại, không nghĩ cô vẫn được giữ lại.

“Xin chào.”

Thời Lê quay lại chào hỏi cô ấy.

Lý Tư Tư đi tới ngồi xuống ghế, mở túi xách ra, lấy khăn giấy ướt lau bàn làm việc, “Xem ra chúng ta thật có duyên, phân vào cùng tổ, bàn làm việc cũng cạnh nhau.”

“Có một chút.”

“Trường tôi có mỗi tôi vào đây, cô thì sao, nếu cô cũng không có bạn ăn cơm thì chúng ta kết nhóm.” Lý Tư Tư lau bàn xong, lại hỏi Thời Lê: “Hay là?”

“Không cần.” Thời Lê lắc đầu.

Lý Tư Tư cười, nhíu nhíu mũi, “Là không cần cùng ăn cơm hay không cần khăn ướt?”

Thời Lê mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của mình có nghĩa khác, giải thích lại rồi cười xin lỗi, “Là không cần khăn ướt, không phải không cùng nhau ăn cơm.”

“Vậy định như vậy đi.” Lý Tư Tư nhướng mày mảnh khảnh, đặt túi xách xuống bắt đầu làm việc.

Ngày đầu thực tập không có việc gì làm, buổi sáng cài đặt hệ thống, làm quen với phần mềm.

Người hướng dẫn của Thời Lê hôm nay đi công tác, ngày mai mới về, chỉ thêm cô vào nhóm, chưa có gặp mặt, cấp quyền trực tuyến rồi phân việc xem hồ sơ cho cô.

Khi ăn cơm, Lý Tư Tư trêu ghẹo nói: “Mọi người đều nói ông chủ Tân Vũ rất kh ủng bố, thân thể cô như thế này, không biết có đủ để anh ta áp bức không nữa.”

“Kh ủng bố bao nhiêu?” Thời Lê đặt trọng điểm ở nửa câu đầu.

“Soi mói vượt xa người thường, đối với cấp dưới vô cùng nghiêm khắc, nếu hạng mục chậm tiến độ hay quá kém, từ giám đốc xuống quản lý tầng không ai may mắn thoát được.”

Lý Tư Tư đáng giữ gìn vóc dáng nên ăn rất ít, trong tay luôn cầm ly nước, cơm ăn xong thì ly nước cũng thấy đáy.

“Ác ma nhân gian.” Cô ấy tổng kết.

Thời Lê còn chưa gặp qua người như vậy, trong đầu nhảy ra hình ảnh anh da đen trong Conan*.

(*) Anh này nè mọi người =)))



“Nếu không phải vì kinh nghiệm thực tập tốt, ai lại vào đây chứ?” Lý Tư Tư uống hết một chút nước cuối cùng, cô ấy dựa lưng vào ghế.

Thời Lê không nói gì.

“Cô muốn vào?”

Lý Tư Tư vỗ trán, giọng điệu khoa trương, “Cô đến đây mà không tra tư liệu trước à, Tân Vũ phát triển quá nhanh, là điển hình của việc chưa biết đi đã học chạy, qua mấy năm nữa cũng xuống dốc thôi.”

Thời Lê lại cảm thấy ngược lại, Tân Vũ có thể đi đến bây giờ ắt có nguyên nhân, và nó có đủ khả năng để chạy tiếp.

Cô không trực tiếp phản bác suy nghĩ của Lý Tư Tư.

Tranh luận mà không hiểu rõ nó thì vô nghĩa lắm.

Nhưng miêu tả của Lý Tư Tư về ông chủ vai ác khắc sâu vào đáy lòng Thời Lê.

Buổi chiều ấy, Thời Lê đều đọc hồ sơ.

Trên đường cầm ly vào phòng trà rót nước, khi đến phòng trà, mọi người đều đang có việc của mình, một số người đang thảo luận kịch liệt, mặt đỏ tai hồng, mấy người khác quanh đó cũng không bị ảnh hưởng, tập mãi thành thói quen.

Sinh hoạt nơi văn phòng đối với Thời Lê rất xa lạ.

Tuy rằng bây giờ cô cũng đi làm giống họ, nhưng tâm lý lại khác nhau, cô vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận sinh viên của mình.

Có lẽ khi kỳ thực tập kết thúc, cô sẽ thích ứng được.

Thời Lê rót nước xong, lơ đãng thoáng nhìn lại thấy một hình bóng quen thuộc vụt qua.

Cô tò mò ra khỏi phòng trà, chỉ thấy bóng dáng đối phương nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, thân hình cao thẳng vừa rồi tựa như ảo giác.

Nhưng, không phải, sau hình bóng ấy còn có một cái đuôi nhỏ, khi anh tăng tốc, đuôi nhỏ ấy cũng đi nhanh hơn.

Thời Lê quẹo trái rồi đi thêm hai bước, phía trước là kệ sách ngăn cảnh với chỗ nghỉ ngơi, kệ sách gỗ màu vàng cam, xếp đan xen với nhau như mosaic.

(*) Mosaic: Còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm” là một hình thức nghệ thuật trang trí – tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ. Nói cách khác, Mosaic sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất.



Có mấy quyển sách và cây xanh nhưng cũng không xếp đầy, chỉ cản tầm nhìn ở một mức độ nhất định.

Thời Lê nhìn thấy đuôi nhỏ kia, nhưng lại không thấy chủ nhân của anh ta, anh ta ở sau kệ sách, giữa những chiếc lá xanh lộ ra một mảnh vải tây trang và một phần da nhỏ.

Chỉ dựa vào những thứ này, cô không thể nào nhìn rõ được.

Người đàn ông bị Thời Lê xem như đuôi nhỏ đang cầm tài liệu, nói chuyện với một người khác.

Người đó thực sự giống Cận Ngộ Bạch, nhưng hẳn chỉ là giống thôi.

Thời Lê tay cầm bình giữ nhiệt, cười mình suy nghĩ nhiều, quay về.

Cô vừa mới đi, người đàn ông sau kệ sách đã giơ tay, ra hiệu cho trợ lý không cần đọc nữa.

Anh mím môi dưới, liếc mắt qua, ánh mắt lạnh lùng, nơi Thời Lê vừa đứng đã không còn bóng dáng ấy.

Cô như con thỏ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, vươn đôi tai dài của mình, cảnh giác xem xung quanh có an toàn hay không.

Ngốc nghếch thế này, anh chưa từng thấy.

Anh kéo môi dưới, tạo ra một vòng cung gần như không đáng kể.

Trợ lý nhìn theo tầm mắt ông chủ nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Khi anh ta quay đầu lại, Cận Ngộ Bạch đã rời đi, chỉ để lại bóng dáng phẳng phiu.

Trợ lý chỉ có thể bước nhanh theo sau, chuyện xảy ra vừa rồi cũng đủ thành chuyện khó hiểu nhất nhất trong sự nghiệp của anh ấy, anh ta theo sát ông chủ nửa bước, chuyện rành rành ra trước mắt, mà anh ta lại không hiểu gì.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Logic của Cận tổng:

Không thể tùy tiện ôm người khác!

Ôm người khác!

Ôm anh thì được.

——————–

Editor: Ông chủ Tân Vũ ơi, anh cảm thấy sao khi mình bị một thực tập sinh so sánh với anh da đen trong Conan ạ =)))