Lê Ngọt

Chương 4: Nhắc nhở nhàm chán




Gia đình Thời Lê tuy không mấy giàu có nhưng cũng là tầng lớp trung lưu, nhà lại chỉ có mình cô, đủ ăn đủ mặc. Nhưng cô lo rằng ba mẹ đã chi cho cô đủ nhiều, mỗi tháng đều gửi cô 1.200 tệ* làm phí sinh hoạt.

(*) 1.200 tệ là khoảng 4 triệu mốt.

Hai trăm này là ⅙ phí sinh hoạt của cô.

Thời Lê muốn trả anh hai ngàn, mỗi lần hai trăm, mười lần là có thể trả hết rồi.

Quan Thịnh nằm dài trên sô pha, vốn dĩ anh đang chơi điện thoại, nhưng lại thấy hai người bên kia thú vị hơn, sớm đã chẳng còn chú ý điện thoại, trên mặt đầy ý cười.

“Có thể trả góp chứ, chia thành nhiều đợt mà trả, Lê Lê của chúng ta còn là sinh viên, trả góp không có mất mặt.” Anh nói rồi đi đến bên cạnh Cận Ngộ Bạch,

Cúi đầu xem điện thoại của anh, màn hình là một bao lì xì đỏ đã mở, hai trăm tệ.

Quan Thịnh nhanh chóng phản ứng lại, bịt kín miệng, nếu chậm một chút không chừng anh đã cười thành tiếng đến rồi.

Nhịn xuống rồi, anh đặt tay lên vai Cận Ngộ Bạch, “Được rồi, nhận nhanh đi rồi chúng ta đưa Lê Lê về.”

Cận Ngộ Bạch cứng đờ mà quay đầu đi, nhìn Quan Thịnh với ánh mắt lạnh, “Vì sao chúng ta phải đưa cô ấy về?”

Thời Lê nghe vậy lập tức lắc đầu xua tay, “Không cần không cần, tôi có thể tự về được.”

“Đưa người bệnh về nhà an toàn là đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.” Quan Thịnh nghiêm trang.

Cận Ngộ Bạch: “Đây là nguyên nhân bệnh viện các cậu sắp đóng cửa sao?”

“Không nhọc cậu lo lắng, bệnh viện chúng tôi còn hoạt động rất tốt.” Tay Quan Thịnh đang đặt lên vai anh âm thầm thêm chút lực.

“Hiện tại ở ngoài nơi nơi đều bị ngập, giao thông công cộng cũng chưa hoạt động lại, chúng ta không đưa cô ấy về vậy cô ấy về thế nào, bơi về à?” Quan Thịnh nhìn anh.

“Vậy sẵn đây tôi “tiễn” cậu luôn về.” Cận Ngộ Bạch dầu muối không ăn.

Quan Thịnh vuốt cằm, cười ác ý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Garage.

“Lê Lê, em có say xe không?” Quan Thịnh vừa thắt dây an toàn bên ghế lái, vừa hỏi Thời Lê bên ghế lái phụ.

Thời Lê lắc đầu, “Không say ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Quan Thịnh nhìn người nào đó đang ngồi ghế sau qua gương, “Anh đẹp trai này, anh thắt dây an toàn đi, cảm ơn.”

Cận Ngộ Bạch nghiêng mặt, không để ý anh ta.

Tâm tình Quan Thịnh rất tốt, “Không thắt cũng được.”

Anh thường xuyên ở bệnh viện bận rộn đến mức chân không chạm đất, không ngờ ngoài ca phẫu thuật siêu phàm ra thì tài mài dũa của anh không hề suy giảm chút nào.

Quan Thịnh trực tiếp đưa Thời Lê đến bệnh viện làm kiểm tra, anh thông thuộc đường xá, gọi người đi vào lại ra, cầm ra mấy hộp thuốc.

Trong khoảng thời gian này, hai người cũng đã thêm bạn bè.

Quan Thịnh thích Thời Lê từ tận đáy lòng, ai mà không thích cô gái nhỏ ngọt ngào lễ phép như vậy, nhưng cũng là loại thích từ anh trai đối với em gái, nếu là em dâu thì cũng không phải không được.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quan Thịnh lại đưa cô về nhà.

Thời Lê xuống xe, lại khom lưng cúi đầu, “Cảm ơn anh Quan, cảm ơn Cận tiên sinh.”

“Hẹn gặp lại, Tiểu Lê Lê, giữ liên lạc nhé.” Vẻ mặt Quan Thịnh từ ái.

Chờ Thời Lê đi rồi, anh chống tay lên ghế, quay đầu nhìn Cận Ngộ Bạch, “Thật ngoan quá, là sinh viên đại học A, đơn thuần lại đáng yêu, cậu không động tâm chút nào sao?”

“Lái xe đi.” Cận Ngộ Bạch một chữ cũng lười nói.

Quan Thịnh cười đầy ẩn ý, quay đầu lại lái xe, “Để chờ mà xem, tôi thấy duyên phận của hai người không mỏng như vậy.”

*

Trước khi vào nhà, Thời Lê lấy gương ra, tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc và quần áo, chắc rằng mình không còn thần sắc vừa khỏi bệnh thì mới yên tâm.

Đẩy cửa vào, còn chưa nhìn thấy ba mẹ Thời, cô lại gặp người mình không muốn gặp nhất, Thẩm Đông Thăng.

Thời Lê sửng sốt.

Thẩm Đông Thăng phản ứng nhanh, gương mặt tươi cười đi lại xách túi cho Thời Lê, “Trong trường không có việc gì, em muốn về thì nói với anh một tiếng, để anh đến đón em.”

Cả hai chắc chắn rằng sẽ phải đối mặt với nhau.

Thời Lê nhìn gương mặt này của anh ta, lòng bàn chân bỗng cảm thấy ớn lạnh, “Sao anh lại tới đây?”

“Hôm qua mưa to như vậy, anh lo cô chú sẽ có chuyện, hôm nay trực tiếp xin nghỉ chạy qua đây.” Cử chỉ Thẩm Đông Thăng tự nhiên, tựa như việc hôm qua chưa từng xảy ra.

Mẹ Thời cũng từ bếp đi ra, “Đúng vậy, đứa nhỏ Đông Thăng này nói không sai, trực tiếp lái xe qua đây đưa đồ ăn, vốn dĩ chúng ta còn lo lắng việc ngập còn chưa được giải quyết nên không ra ngoài được, thằng bé đều giải quyết hết.”

“Cô à, cô với chú đối xử với con tốt như vậy, mấy việc này đã là gì đâu ạ.” Thẩm Đông Thăng trực tiếp giành lấy túi của Thời Lê rồi treo lên như thường lệ.

Trước kia Thời Lê nghĩ anh ta chăm sóc mình thật cẩn thận, có thể làm nhiều điều cho ba mẹ mà cô không thể.

Mà hiện tại, cô mới bắt đầu nhìn rõ anh ta, những điều tốt đẹp trong quá khứ cũng chỉ là diễn kịch.

“Sao con sững sờ vậy, rửa tay rồi ra ăn cơm.” Mẹ Thời đặt đ ĩa thức ăn xuống, quay đầu nhìn Thời Lê còn ở cửa, thúc giục nói.

“Dạ.”

Thời Lê đờ đẫn đi đến nhà vệ sinh.

“Anh đã xóa liên lạc với cô ta rồi, thật đấy.” Thẩm Đông Thăng cũng đi theo, đóng cửa nhà vệ sinh lại, đưa điện thoại cho cô kiểm tra.

Nhưng Thời Lê đã nhìn rõ người này, vẫn cứ rửa tay, không có ý muốn nhận điện thoại.

“Hơn nữa, từ lúc bắt đầu là cô ta chủ động, anh với cô ta cũng chỉ là chơi qua đường, nhưng mà anh chưa làm ra chuyện có lỗi với em đâu, anh đảm bảo.” Thẩm Đông Thăng giơ tay lên thề son sắt.

“Lê Lê, anh và em bên nhau ba năm rồi, ba năm đó, không thể nói là không có tình cảm, bây giờ em tha thứ cho anh, anh sẽ không bao giờ tái phạm lỗi này nữa.”

“Không phải em cũng cần người chăm sóc sao, còn ai có thể chăm sóc em tốt hơn anh nữa? Bây giờ em có tức giận cũng phải nghĩ tới cô chú chứ, họ rất quan tâm em, sợ một ngày không thể chăm sóc em nữa thì vẫn còn anh chăm sóc cho em.”

“…”

Thời Lê vẫn không nói chuyện như cũ, rửa tay sạch sẽ rồi dùng khăn lông lau khô.

Tính cách nhẹ nhàng của cô đã làm Thẩm Đông Thăng phát điên.

Anh ta cúi đầu tới gần, đè thấp âm lượng, nhưng giọng điệu lại hèn mọn, không giống trước, “Thời Lê, anh vẫn luôn tò mò, hôm qua rốt cuộc em đã đi đâu hả?”

Thời Lê nghe xong, nhìn vào mắt Thẩm Đông Thăng.

“Trên trán em vẫn luôn đổ mồ hôi, nếu anh đoán không sai, em lại bệnh?” Thẩm Đông Thăng câu môi, “Em nói cô chú tối qua mình ở bên anh đơn giản là không muốn họ lo lắng.”

“Em nói xem, nếu lát nữa anh nói thật, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Thời Lê xoay người lại.

Bởi vì Thẩm Đông Thăng dựa quá gần, làm cô có thể ngửi được mùi trên người anh ta, là mùi của khói bụi và mồ hôi khiến cô nhíu mày, trước kia, cô đều nghĩ tất cả đàn ông đều có mùi này.

Mãi đến khi cô gặp Cận Ngộ Bạch, mới biết không phải ai cũng thối như vậy.

Thẩm Đông Thăng cho rằng cô muốn thỏa hiệp, giọng điệu dịu đi, “Anh đảm bảo sẽ xử lý tốt những mối quan hệ với người khác, nếu em còn không vui, anh liền từ chức rồi tìm một công việc khác, chúng ta vẫn như trước, được không?”

Thời Lê ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh ta.

“Không được.”

Khuôn mặt đang lấy lòng của Thẩm Đông Thăng lập tức xụ xuống.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thăng… Thẩm tiên sinh, làm người không nên ích kỷ như vậy, người sai là anh, làm sao anh lại coi mình là người đúng tình hợp lý như vậy? Tôi là người, không phải một chiếc máy tính, tôi không thể nào xóa được những chuyện hôm qua đã diễn ra.”

Vẻ mặt Thời Lê thực sự nghiêm túc, nhưng khi nói những lời này, giọng nói của cô lại không quá nghiêm trọng, giọng nói nhẹ nhàng trời sinh, cho người ta cái cảm giác mềm mại.

“Ăn cơm thôi, con còn chưa rửa tay xong sao?” Ngoài nhà vệ sinh truyền đến giọng nói của mẹ Thời.

Thẩm Đông Thăng giành lời trước, đáp lại: “Vâng, con và Lê Lê qua đó ngay.”

Nói xong, ánh mắt anh ta tựa như muốn ăn thịt cô, không để bụng cười một cái, “Lê Lê của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi, đạo lý này, anh nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Anh ta đẩy cửa, đi ra ngoài trước.

Thời Lê tức giận đến phồng ngực, nhưng cô không thể không hạ hỏa.

Cơm nước xong, Thời Lê phải quay về trường học.

Như thường lệ, mẹ Thời đã chuẩn bị đầy đủ thuốc, đồ bổ và trái cây, “Bây giờ trời lạnh, ở trường con nhớ phải chú ý giữ ấm, đừng có theo đuổi cái đẹp, để lộ cổ chân.”

Thời Lê đều vâng lời mẹ.

Thẩm Đông Thăng lại chủ động nhắc chuyện kia với mẹ Thời: “Cô à, tuần sau cô và chú có thời gian rảnh không ạ, con đón cô chú và Lê Lê đi kiểm tra sức khỏe.”

“Được, là Đông Thăng có tâm.” Mẹ Thời vỗ vỗ vai anh ta.

“Con đưa Lê Lê về trường trước.” Thẩm Đông Thăng đẩy túi đồ đi.

Bởi vì ở cạnh mẹ Thời, Thời Lê không thể phản kháng lại, cô ôm mẹ, “Mẹ, bye bye.”

Mỗi lần nhìn cô rời đi, mẹ Thời lại run sợ, lại không thể không buông tay, xoa xoa đầu cô rồi hôn lên trán, “Ngoan ngoãn, đi đi.”

Thẩm Đông Thăng trực tiếp bỏ hành lý vào sau cốp.

Thời Lê mới nhớ tới, xe anh ta cũng là ba mẹ mua cho, mặc dù cô không nghĩ anh ta xấu như vậy, nhưng anh ta ngoại tình mà còn muốn giữ lại đoạn tình cảm này, có phải một phần cũng vì nguyên nhân này?

Trên đường về trường, Thẩm Đông Thăng cũng nói chuyện phiếm với cô như mọi khi, mặc dù Thời Lê không có đáp lại.

“Hiện tại có phải trường muốn tụi em đi thực tập không? Nếu em tính thực tập trong kỳ nghỉ đông, anh có người bạn bên mảng khoa học kỹ thuật, để anh nhờ cậu ta giới thiệu em vào công ty ấy.”

“Mỗi năm công ty bọn họ đều có rất nhiều sinh viên đến ứng tuyển, cạnh tranh rất kịch liệt, nếu được giới thiệu thì trực tiếp được miễn bài thi viết, thế nào?”

Thẩm Đông Thăng nhìn cô.

Thời Lê mở cửa sổ ra, chống tay lên cửa, an tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Bởi vì mưa to và lũ lụt, thành phố trước kia bây giờ có chút “bừa bộn”, nhưng cô cũng có thể thấy những cô chú công nhân dọn vệ sinh với chiếc áo khoác màu đỏ cam đang quét đường, từng chút từng chút đưa thành phố về lại vẻ đẹp ban đầu.

Thẩm Đông Thăng không được hồi đáp còn không biết tự giễu mình, lại nâng cửa sổ xe lên trả thù, khiến Thời Lê không thể không buông tay ra.

Thời Lê vẫn ngồi nghiêng người như trước, không nói một câu nào.

Tới trường học, Thẩm Đông Thăng liền dừng ở cổng trường, không như những lần trước đưa cô đến tận dưới ký túc xá. Anh ta ngồi ở ghế lái, “Tới rồi, xuống xe đi.”

Thời Lê trầm mặc mà xuống xe, đi ra sau lấy hành lý, nhưng cô lại không có sức dù đã thử nhiều lần.

Thẩm Đông Thăng xuống xe, lạnh lùng chờ cô xin sự giúp đỡ.

Nhưng dù mặt cô đã đỏ lên, cũng không có nhờ anh ta giúp đỡ, thậm chí còn không nhìn một cái, tự mình lấy túi rồi đẩy vào trường.

“Được, xem như hôm nay cô kiên cường!” Thẩm Đông Thăng cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, lên xe đạp ga rời đi.

*

Thời Lê thở hồng hộc, vất vả lắm mới về đến ký túc xá.

Trong ký túc xá, chỉ có Hà Vân San và Lâm Thu đang ở đó, một người đang đắp mặt nạ, một người đang xem concert của idol mình. Hai cô ấy không phải người địa phương, không về nhà mỗi cuối tuần giống Thời Lê, họ chỉ có thể ở lại trường học.

“Lê Lê, cậu về rồi.” Lâm Thu duỗi người.

Hà Vân San chú ý thấy lần này cô về có một mình, nhìn ra ngoài cửa, “Ủa, sao đối tượng của cậu không đưa cậu về?”

“Anh ta có việc.” Thời Lê đẩy túi đến chỗ mình.

“Không phải chứ, mấy lần trước đều tự mình đưa tiểu công chúa về trường mà, lần này lại vắng, cãi nhau à?” Hà Vân San từ chỗ cô ấy đi lại, vỗ vỗ lên mặt nạ của mình.

“Không phải.” Thời Lê mở túi ra, lấy trái cây mẹ Thời chuẩn bị chia cho các cô bạn, “Từ Tình đâu?”

“Thư viện, ngôi nhà thứ hai của cô ấy.” Hà Vân San săm soi quả táo trong tay mình, liếc nhìn Lâm Thu rồi đổi với cô ấy.

Lâm Thu bĩu môi với cô, nhưng cô ấy đã quen rồi, cô không kén chọn như vậy, có ăn đã tốt rồi. 

Thời Lê đặt phần của Từ Tình lên bàn cô ấy.

“Lê Lê, cảm ơn cậu, lần nào cậu cũng mang đồ cho tụi tớ, tớ yêu cậu muốn chết, lần sau nhớ chuyển lời của tớ cảm ơn cô.” Lâm Thu nói.

Mới vừa nói xong, cô đã bị Hà Vân San đẩy sang một bên, “Thật sự không cãi nhau sao? Nếu có mâu thuẫn cứ nói với chúng tớ, chúng tớ mắng anh ta thay cậu!”

“Lê Lê như viên kẹo mềm vậy, sao mà cãi nhau được, là cậu đa nghi rồi?”

“Tính tình tốt thì sao? Có đôi nào mà không từng cãi nhau, phải không Thời Lê?”

Thời Lê gửi trái cây cho Từ Tình rồi xoay người cười một cái, tiếp tục ngồi xổm xuồng dọn đồ của mình.

“Chắc chắn là cãi nhau rồi.” Hà Vân San trở về chỗ của mình, tự mình lẩm bẩm một câu.

Thời Lê dọn đồ xong liền ngồi xuống, uống nước ấm nghỉ ngơi. 

Một hồi sau, cô nhận được tin nhắn từ Quan Thịnh.

Là một tấm ảnh, trong ảnh là Cận Ngộ Bạch đang ngủ trên xe, mặc dù là góc chụp dìm, nhưng gương mặt Cận Ngộ Bạch thế này vẫn còn đẹp.

Đặc biệt là khung cảnh đằng sau, bầu trời hiếm khi quang đãng và mặt trời ấm áp thế này.

Lúc ngủ say, anh không có… sự nghiêm túc lạnh lẽo khi tỉnh giấc, cảm giác xa cách dường như cũng say ngủ.

Quan Thịnh: “Quả nhiên, Tiểu Bạch nhà chúng ta đáng yêu nhất là khi đã ngủ.”

Thời Lê cười: “Nhắc nhở nhàm chán.”

Lần này Quan Thịnh gửi tới một voice chat, tất cả đều là “Hahaha …”, cười vô cùng ngông cuồng.

Trong tâm Thời Lê đều thật cảm kích.

Bởi vì tối hôm qua cô bị sốt, hai người hẳn là trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon giấc nên mới mệt mỏi như vậy.

Thời Lê quay về trang chủ, chọn khung chat với Cận Ngộ Bạch, cô nghĩ một chút, sửa lại tên từ Cận tiên sinh thành ân nhân lớn, chủ nợ nhỏ.