Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!

Chương 27: Vậy phải xem xem, tim Lệ Bắc Hàn đứng về phía ai!




Bảo cô xin lỗi, quá đáng không?

Kỷ Noãn Noãn cười nhạt. Đối lập hoàn toàn với bộ dạng thiếu kiên nhẫn của Tôn Mông.

Hạ Nhất Luân lập tức tiếp lời: "Đây cũng là điều nên làm. Tôn Mông, lập tức xin lỗi Kỷ tổng!"

Tôn Mông tức đến nỗi thở ra khói: "Tôi không xin lỗi cô ta!"

"Tôn Mông, cô xác định chuyện này cần kinh động tới Lệ tổng sao?" Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của Hạ Nhất Luân.

"Đúng!" Tôn Mông nói xong liền xoay người rời đi.

Kỷ Noãn Noãn nhìn bóng lưng của Tôn Mông, không giận mà cười.

"Kỷ tổng, xin lỗi, mong cô đừng giận, trước tiên tôi thay mặt Tôn Mông xin lỗi cô. Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý thỏa đáng, cho Kỷ tổng một lời giải thích." Hạ Nhất Luân lập tức nói.

"Anh muốn xử lý như thế nào? Phải báo cáo với Bắc Bắc sao?"

"Điều này.." Hạ Nhất Luân không dám trả lời qua loa vì anh vẫn chưa rõ ý tứ của Kỷ Noãn Noãn.

"Tôi nghĩ, chuyện này nhất định phải nói với Bắc Bắc một tiếng. Xem anh ấy giải quyết như thế nào." Kỷ Noãn Noãn đề nghị.

Tôn Mông lại dám ngông cuồng như vậy? Kỷ Noãn Noãn muốn bùng nổ rồi! Cô muốn xem xem Lệ Bắc Hàn rốt cuộc muốn ra mặt giúp Tôn Mông như thế nào!

Hạ Nhất Luân trong lòng ai oán, Kỷ tổng đây là cố ý đúng không?

Tuy rằng anh là một người đàn ông nhưng mấy năm nay lăn lộn trong showbiz cũng không phải là không biết gì, đấu đá giữa phụ nữ với nhau tuy không binh đao máu me nhưng lại vô cùng hung tàn.

Kỷ tổng đây là muốn xem Lệ tổng giải quyết ra làm sao, đứng về phía Tôn Mông hay là đứng về phía cô ấy.

Việc này đã vượt quá khả năng xử lý của anh rồi.

"Kỷ tổng yên tâm, tôi sẽ báo cáo với Lệ tổng."

"Ừ." Kỷ Noãn Noãn hài lòng gật đầu.

Hạ Nhất Luân bước ra từ phòng Kỷ Noãn Noãn, cảm thấy lưng áo bị mồ hôi toát ra ướt lạnh. Cầm điện thoại xem thời gian, trễ vậy rồi anh có nên gọi điện thoại cho Lệ tổng không?

Nhưng mà không gọi thì bên Kỷ tổng cũng khó ăn nói?

Chỉ cần điện thoại công việc của Lệ Bắc Hàn còn gọi được vậy chứng minh Lệ tổng còn đang làm việc. Nếu không gọi được, Hạ Nhất Luân quyết định tìm một quán bar uống ly rượu hòa hoãn tâm trạng của mình trước, sáng sớm mai báo cáo lại sau.

Ai ngờ điện thoại vừa reo một tiếng đã được nhận rồi.

Lệ Bắc Hàn vừa nhìn thấy là điện thoại của Hạ Nhất Luân liền bắt máy.

Hạ Nhất Luân gọi điện chính là báo cáo tình hình bên Kỷ Noãn Noãn.

"Lệ tổng, chào buổi tối, anh còn đang tăng ca sao."

Sự việc xảy ra ở hội trường hoạt động Lệ Bắc Hàn đã biết, điều annh muốn biết là Kỷ Noãn Noãn bây giờ ra sao.

Giây phút cầm điện thoại lên anh mới phát hiện, đây chính là nguyên nhân khiến anh suốt một buổi tối không thể nào tập trung xử lý công việc được.

"Có chuyện gì?" Lệ Bắc Hàn trầm giọng hỏi.

Tuy rằng anh biết, Hạ Nhất Luân nhất định sẽ báo cáo sự việc liên quan đến Kỷ Noãn Noãn, nhưng anh vẫn là không muốn bất cứ ai nhìn ra anh khẩn thiết muốn biết.

"Lệ tổng, sự việc Ninh Dật đột nhiên xuất hiện ở hội trường hoạt động hôm nay có liên quan đến nghệ sĩ Tôn Mông của công ty chúng ta, là cô ấy mang Ninh Dật vào hội trường hoạt động, hơn nữa còn giúp Ninh Dật lên kế hoạch tạo" bất ngờ "dành cho Kỷ tổng. Sau khi Kỷ tổng biết được, vô cùng tức giận, tôi đã đồng ý với kỷ tổng trích xuất 20% kinh phí của hoạt động để bồi thường lỗi lầm. Kỷ tổng yêu cầu, 20% này phả là Tôn Mông tự mình chịu trách nhiệm." Hạ Nhất Luân lập tức báo cáo tình hình.

"Ừ." Lệ Bắc Hàn khẽ trả lời.

"Kỷ tổng còn đề xuất một yêu cầu, muốn Tôn Mông xin lỗi cô ấy. Như vậy cô ấy sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng Tôn Mông không xin lỗi Kỷ tổng. Bây giờ sự việc giằng co như vậy, tôi cũng không biết giải quyết làm sao."

"Cậu với Tôn Mông ngày mai ngồi cùng một chuyến bay với Kỷ tổng về Yên Kinh, tôi đích thân xử lý."

"Dạ?" Hạ Nhất Luân ngây người một lát.

Còn phải ngồi cùng một chuyến bay!

Hạ Nhất Luân tự mặc niệm cho chính mình một giây!

Điện thoại đã ngắt.

Đặt vé hạng phổ thông cho Tôn Mông! Tuyệt đối không thể để chạm mặt với Kỷ tổng được! Cứ quyết định nhanh gọn vậy đi!

Lệ tổng nói, anh ấy muốn đích thân giải quyết?

Ôi! Máu tò mò của Hạ Nhất Luân nổi lên! Lệ tổng sẽ đứng về phía ai đây? Anh cũng thật mong chờ nha!

Lệ Bắc Hàn cúp máy xong, triệt để không còn tâm tư làm việc. Dường như càng sốt ruột hơn trước nữa.

Tất cả là vì Kỷ Noãn Noãn.

Trước lễ đính hôn với Ninh Dật cô ấy vẫn bình thường chính là từ đêm hôm đó phát sinh ra thay đổi.

Lệ Bắc Hàn có thể cảm nhận chính xác. Trước đây trong mắt của cô chỉ có một mình Ninh Dật không còn có thể nhìn thấy ai khác. Sau đêm đó, cô ấy lại thay đổi một trời một vực.

Vẫn là cô ấy nhưng linh hồn hình như biến thành một người khác vậy.

Điều khiến anh kinh ngạc nhấy là, cô ấy vậy mà lại biết được mối quan hệ giữa Ninh Dật và Tô Lâm, lúc cô phát biểu trước truyền thông, tất cả dường như có một lời giải thích hợp lý.

Có lẽ là bởi vì cô biết được bộ mặt thật của Ninh Dật. Sau đó, để báo thù Ninh Dật nên lên giường với anh. Vừa nghĩ đến đây, tim Lệ Bắc Hàn có chút đau.

Nhưng, cô ấy sẽ yêu anh sao?

Tâm tình của Lệ Bắc Hàn đột nhiên càng khó chịu!

Rút một điếu thuốc ra đốt lên.

Đêm nay, cô biểu hiện như muốn chia đôi đường đi với Ninh Dật. Điểm này là tính cách của cô, một khi quyết định chuyện gì tuyệt đối không có điểm quay đầu.

Ninh Dật mưu toan cái gì, anh biết, cô cũng biết.

Nếu không phải anh gọi điện cho Hạ Nhất Luân, chuyện phát sinh sau đó, anh có thể dự đoán được.

Cô cũng nhất định sẽ không cho Ninh Dật đạt được ý muốn!

Lệ Bắc Hàn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa.

Đêm khuya rồi. Bốn bề yên tĩnh. Anh ngẩng đầu, nhìn vầng trăng khuyết đang tỏa sáng dịu dàng. Khóe miệng vô thức cong lên thành ý cười. Vài giây sau, nụ cười ấy mang thêm một chút u sầu như ánh trăng kia.

Kỷ Noãn Noãn.. luôn luôn tồn tại trong giấc mơ của mình, tồn tại trong thế giới hão huyền của mình.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở hiện thực khiến anh không biết phải làm thế nào.

Lệ Bắc Hàn âm thầm nắm chặt nắm tay, cật lực đè nén tình cảm của mình.

* * *..

Kỷ Noãn Noãn cũng ngủ rất trễ, sáng sớm này hôm sau, đồng hồ báo thức kêu tỉnh.

Cầm điện thoại lướt tin tức một lúc mới lười nhát ngồi dậy. Kéo rèm cửa ra nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Trời thật đẹp, ánh mặt trời rực rỡ xua tan đi chút bực dọc trong người.

Bạch Cẩm nhìn thời gian, gõ cửa phòng Kỷ Noãn Noãn.

Hôm nay còn phải tới công ty, buổi sáng có vài cuộc họp cần thiết, Noãn Noãn nhất định đã tỉnh dậy rồi.

"Vào đi." Tiếng của Kỷ Noãn Noãn từ trong phòng vọng ra.

Bạch Cẩm đi vào, trong tay còn cầm hai phần ăn sáng: "Mình nghĩ bọn mình không kịp ăn sáng dưới khách sạn rồi nên gói về vài món."

"Đợi mình một tí, mình đi rửa mặt xong liền ra ăn sáng." Kỷ Noãn Noãn lập tức chạy vào phòng vệ sinh.

Bạch Cẩm bày bữa sáng ra bàn.

Kỷ Noãn Noãn buộc tóc xong ngồi xuống đối diện Bạch Cẩm, "Oa! Cậu vơ vét ở đâu ra nhiều đồ ngon vậy? Thật phong phú thể loại!"

Bạch Cẩm lắc lắc điện thoại, "Trước khi đi mình đã tìm rồi, mua hết những món mà mình muốn ăn."

"Vừa hay cũng là những món tớ muốn ăn!" Kỷ Noãn Noãn cầm một món nhét vào trong miệng, mắt tràn đầy vẻ mãn nguyện.

"Nhân lúc ăn sáng, mình nói sơ tình hình hoạt động lúc tối với cậu. Hoạt động giai đoạn 1 này của chúng ta vô cùng thành công, trực tiếp kéo ngạch tiêu thụ của giai đoạn 2, mình nghĩ không cần đợi hết giai đoạn 2, chúng ta liền có thể khởi động dự án giai đoạn 3 rồi."