Lễ Tình Nhân Đáng Sợ

Chương 10




Cái này nguy rồi.

Khuyết Thánh Vĩ lặng lẽ liếc về Hướng quản lý, mặc dù trên mặt hắn vẫn tiêu chuẩn mặt bài tú-lơ-khơ,nhưng hắn tựa hồ thấy một núm thịt trên mặt Hướng Dực Thiên co rút lại.

Hình ảnh vừa rồi dường như có chút mập mờ —— được rồi,hắn sữa chửa,chỉ là một chuyện nhỏ cần gì làm lớn,Cao Dịch Khải vẫn còn dựa gần người đó,mặc dù đã khởi động thân thể nhưng dáng vẻ cũng đủ làm người ta kinh sợ.

Thật là,những người này lúc nào không vào tại sao hết lần này tới lần khác chọn đúng lúc này vào a!

Trong bụng mặc dù nói thầm, nhưng con ngươi Hướng Dực Thiên sau mắt kính không mang theo bất kỳ tâm tình,khiến Khuyết Thánh Vĩ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng..

Cao Dịch Khải cứng người,hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phạm Quân Thần giống như muốn nhìn xuyên thấu hắn.

Sao cũng không nghĩ đến, lần nữa gặp mặt lại dưới tình huống này.

Sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt, Cao Dịch Khải thường ngày tĩnh táo, duới tình huống bây giờ hắn ngay cả một câu giải thích cũng không nói ra miệng.

“Hắn mới vừa rồi chẳng qua không cẩn thận ngã trên người tôi mà thôi.” Biết không thể như vậy nữa,Khuyết Thánh Vĩ không thể làm gì khác hơn kiên trì giải thích.

Nhưng sắc mặt Hướng Dực Thiên một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp cũng không có —— mặc dù hắn bình thường luôn bày gương mặt thối,nhưng Khuyết Thánh Vĩ thường đi công tác với hắn,cho nên biết hắn đang phát điên.

Trước dời ánh mắt sang Phạm Quân Thần, hắn tựa như không xảy ra việc gì,nhìn Hướng Thiên Dực nói: “Cũng kém không nhiều lắm là đến bữa tối,hay chúng ta cùng ăn tối.”

“Phạm tổng——” Lưu Dồn Trung nghe vậy,trong nháy mắt hình ảnh kinh người vừa rồi bị quét sạch, nhanh chóng chỉ ra Phạm Quân Thần tối hôm nay có lịch hẹn.

Nhưng Phạm Quân Thần lấy tay bảo Lưu Dồn Trung ngừng lại,hắn dĩ nhiên biết tối nay đã có bữa tiệc,nhưng hiện tại hắn quản không được nhiều.

Phạm Quân Thần mời ăn khiến Hướng Dực Thiên có chút kinh ngạc,không nghĩ tới khi nhân viên của hắn sau khi có hành động thất lễ,mà Phạm Quân Thần còn có thể mời bọn họ cùng ăn tối.

“Nếu như không phiền——”

“Vậy đi theo tôi. Hai vị này ——” Phạm Quân Thần lấy ánh mắt hỏi Hướng Dực Thiên.

“Cao Dịch Khải Khuyết Thánh Vĩ.” Hướng Dực Thiên ngắn gọn giới thiệu tên của bọn họ.

“Cao tiên sinh và Khuyết tiên sinh cùng đi sao.” Phạm Quân Thần lộ ra nụ cười mỏng,tầm mắt như có như không quét qua Cao Dịch Khải thủy chung trầm mặc.

Cao Dịch Khải cả người chấn động,không tự chủ được tránh ánh mắt hắn.

Hắn...... Còn nhớ rõ mình sao?

Từ nhìn sau thấy hắn, Phạm Quân Thần vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi,trên mặt cũng không có chút dao động, mặc dù biết rõ cho dù hắn quên cũng không sao,nhưng Cao Dịch Khải sâu trong nội tâm hi vọng hắn vẫn nhớ được.

Cao Dịch Khải đờ đẫn đi theo Khuyết Thánh Vĩ cùng hắn ra cửa,nhìn thân ảnh cao lớn của Phạm Quân Thần sải bước tự tin,Cao Dịch Khải trong lòng cười khổ.

Có lẽ hắn thật đã quên.

Trí nhớ kia bất kỳ một đàn ông bình thường nào cũng sẽ hận mọi chuyện ước gì chưa xảy ra.

Sao mình...... Kỳ vọng hắn còn nhớ rõ đây ——

Cao Dịch Khải buồn bã rũ xuống tròng mắt.

☆☆☆☆☆☆

Chỉ một bữa tiệc bình thường nhưng Cao Dịch Khải thủy chung không cách nào làm cho mình như bình thường lãnh mạc chống đỡ.

Phạm Quân Thần cũng không có đặc biệt chú ý hắn,chỉ khi nói chuyện với nhau lễ phép tính nhìn về phía hắn,lịch sự chào hỏi giống như đối tượng hợp tác bình thường.

Nhưng thất thường chính là Cao Dịch Khải,bất kể tự nói với bản thân bao nhiêu lần,hắn chỉ là một khách hàng của công ty,là chủ quản công ty muốn giao dịch, hắn cũng không cách nào khắc chế mình trước từng cái ánh mắt Phạm Quân Thần,mà run rẩy tim đập nhanh.

Cao Dịch Khải giội ướt mặt mình cố gắng dùng nước lạnh để hắn tỉnh táo lại.

Nhìn trong kính gương mặt tái nhợt nhếch nhát thấm đầy nước,Cao Dịch Khải cúi đầu lấy khăn tay lau đi nước trên mặt.

Khi hắn lau chùi nước trên mặt,hắn nghe được thanh âm cửa mở ra,tiếng bước chân vang lên dừng phía sau hắn.

Buông xuống khăn tay, Cao Dịch Khải nhìn bóng người trong kính,kinh ngạc xoay người.

Phạm Quân Thần đang đứng phía sau,khoảng cách phản lại Cao Dịch Khải cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của hắn phất qua trán mình.

Cao Dịch Khải theo bản năng muốn lui về phía sau,nhưng phát giác thân thể của mình đã chống đỡ bồn rửa tay,căn bản không đường thối lui.

“Phạm tổng?”

Cao Dịch Khải lấy hữu lễ lãnh đạm gọi hắn, nhắc nhở Phạm Quân Thần giờ phút này hành động thất lễ,cũng che dấu tim đập rối loạn khi hắn đến gần.

Cao Dịch Khải không hiểu,Phạm Quân Thần đến cuối cùng đang suy nghĩ chuyện gì,hắn không phải quên rồi sao? Vậy hắn xuất hiện ở đây làm gì?

“Gọi lạnh nhạt thật,xem ra cậu đã quên đêm hôm đó?” Môi mỏng câu khởi nụ cười,nhưng ánh mắt Phạm Quân Thần như thanh đao lạnh băng, không mang theo một nụ cười.

Cao Dịch Khải không tự chủ vịn bồn rửa tay phía sau,chống đở mình.

Lời của hắn nói —— chẳng lẽ, hắn còn nhớ rõ sao?

“Quên rồi sao? Vậy để tôi nhắc nhở cậu.”

Nhìn Cao Dịch Khải giật mình song không phản ứng chút nào,Phạm Quân Thần nháy mắt con ngươi hiện lên một tia lửa, hắn đem hai tay chống trên bồn rửa tay, cúi người chiếm lấy đôi môi có chút lạnh của Cao Dịch Khải.

Môi của hắn vuốt ve cánh môi mềm mại mình,giống như muốn đem ấm áp của hắn làm ấm cánh môi kia,kịch liệt hôn,nhiệt độ trên người Phạm Quân Thần thấm vào trong thân thể Cao Dịch Khải.

Mở to mắt,Cao Dịch Khải rốt cục biết Phạm Quân Thần hôn hắn,hắn liền né tránh.