Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 60: Đêm ma kinh hoàng




Zephys ngơ ngác đi về, không biết cậu ta bị gì nữa. Chân cậu ta loạng choạng như người bị say rượu. Tôi hét to:

- ZEPHYS!

- Ớ ớ... chu..chuyện gì vậy...

- Bị điên à? Sao tự nhiên đơ người vậy?

- Ta...

Tôi tặc lưỡi:

- Ụp mặt vô ngực người ta phê lắm hay sao?

- Ôi chồi ôi nhóc không biết đâu. Ngực của cô ấy vừa bự vừa mềm, ụp vô y như là bông gòn vậy đó. Phê lắm.

- Ờ ờ... - Tôi đơ mắt nhìn Zephys.

Cậu ta nói như bóng gió điều gì đó:

- Phải chi đống bông gòn đó là của mình nhỉ.

- Hử?

- Đúng rồi, hình như Nakroth ngủ lại với Krixi đúng không?

- Đúng. Nhưng sao?

Zephys bảo:

- Ta sẽ đến đấy giám sát cho.

- Không cần, anh về ngủ với đội của anh đi. Ba hôm nữa là đá vòng hai đấy, không định đá với "đống bông gòn" à?

- Ối dzời, vòng ba lận nhóc ơi. Với lại anh chỉ đi một đêm thôi.

- Thôi được, đi theo em. À mà anh tắm chưa?

Zephys đáp:

- Đương nhiên là chưa rồi.

- Chưa thì tắm ở suối này - tôi chỉ dòng suối - còn căn cứ cũng là chỗ ngủ của bọn họ thì trong kia. Anh cứ vào trong đó tìm phòng tụi này mà ngủ. Em đi trước.

- Ơ đợi...

Chưa kịp gọi xong, tôi đã chạy đi rất nhanh. Tôi vào trong căn phòng định nói với bọn họ là Zephys sẽ đến và ở lại đây một đêm, nhưng tôi không vội mở cửa ngay. Cửa không khép kín, qua khe cửa tôi nhìn thấy hai người họ đang ngồi trên giường tâm sự với nhau điều gì đó.

- Anh Nakroth này, mai mốt cưới em rồi anh định ở đâu?

- Chuyện đó anh cũng đang đau đầu đây. Chẳng biết anh nên cất nhà ở đâu nữa.

- Em nghĩ chúng ta nên ở trong rừng này đi anh.

Nakroth thở dài:

- Đâu có được. Nếu chúng ta có con rồi nó bệnh hay có chuyện gì là mình đâu có giải quyết được. Anh định sau này dọn đến lâu đài Khởi Nguyên, nơi mà cuộc sống có cải thiện hơn rất nhiều. Không biết em chịu không?

- Em cứ thấy kì kì thế nào ấy...

- Có gì đâu mà kì hả em?

- Tại vì em thấy chúng ta đều không phải là người của lâu đài Khởi Nguyên, dọn đến không ổn tí nào cả.

Nakroth bảo:

- Bởi vậy anh mới nói chuyện này làm anh đau đầu dữ lắm.

- Khó thế!

Tôi đẩy cửa bước vào góp ý:

- Hai người ở đâu thì ở, nếu muốn em sẽ cung cấp nhà miễn phí cho.

- Cảm ơn nhóc, nhưng anh muốn tự xây hơn. - Nakroth trả lời.

Krixi thắc mắc:

- Ủa mà sao tự nhiên nhóc vô đây? Phòng này của chị và anh Nakroth mà.

- Em chỉ vô đây xem hai người đang làm gì thôi. À mà hai người muốn nghe truyện ma không?

Tôi gợi ý như vậy vì đột nhiên tôi nổi hứng. Nakroth cười:

- Thôi nào nhóc, làm gì có ma thật chứ?

- Không biết đâu, trên đời này có nhiều hiện tượng bí ẩn mà cho đến nay vẫn chưa giải thích được đấy.

- Đến thế cơ à? - Krixi ngạc nhiên.

Rồi tôi bắt đầu nhập đề câu chuyện bằng một cái giọng vô cùng đáng sợ:

- Nơi tôi sống là một khu chung cư khá cũ. Do vậy nên cứ dăm ba bữa là chung cư lại xảy ra chuyện, khi thì hỏng ống nước, khi thì nứt tường, có lúc nghe đâu sàn nhà đột nhiên sập rơi xuống tầng dưới. Bản thân tôi cũng muốn dọn đi nơi khác nhưng còn lưỡng lự. Nơi này tôi sống đã gần hai năm, quen mùi rồi, giờ chuyển đi nơi khác thì không quen.

Hầu hết mọi người đều không an tâm nên đã chuyển đến những nơi mới hơn. Dù sợ tính mạng gặp nguy hiểm nhưng tôi chưa muốn chuyển đi.

Ấy thế mà một buổi sớm tinh mơ, lúc mà nhiều người còn đang say giấc, một số khác tỉnh dậy tập thể dục. Lúc đó là sáu giờ sáng thì phải. Tôi xách va li chạy hớt hải đến chủ chung cư:

- Chủ ơi! Tôi có việc phải dọn đi ngay bây giờ, vĩnh biệt.

- Này cậu à, có chuyện gì mà cậu dọn đi sớm thế?

- Ôi trời ơi chủ ơi, đêm qua con...

Chủ hỏi:

- Đêm qua con làm sao? Sao con lại chuyển đi nhanh thế? Mới hôm qua còn thấy con vui vẻ mà. Hay là lại gặp ma đấy?

- V...vâng...

- Ấy! Tao biết ngay mà. Tao cá khách ở đây chuyển đi là do toàn gặp ma thôi.

- Nếu biết có ma sao chú không bắt nó đi?

Ông ta phì cười:

- Mày nói đùa hay nhỉ? Ma này sao bắt được? Tao bắt còn không được nữa là?

Tôi giật nảy người:

- Cái gì cơ? Chú cũng không bắt được?

- Tao có phải thầy bùa gì đâu mà đòi bắt. Với lại con ma này đặc biệt lắm con ạ. Thường thì ma đêm nào cũng xuất hiện, còn con ma này nó xuất hiện chỉ vào ngày... là ngày hôm qua đấy cháu ạ. Có những khi ta cùng với mấy ông bạn rình bắt cả đêm nhưng không bắt được đấy mày ạ.

Tôi khá khó hiểu:

- Ủa chú không bắt được mà sao chú nói là chú đi bắt?

- Bạn của ta bắt mà. Cậu ta là thầy bùa nổi tiếng. Nhưng mà cậu ta sau chuyến bắt ma trở về đó bị sốt rất cao, hôm sau chết hộc máu đấy con ạ.

- Ớ ớ...

Nghe đến đây, Krixi run nẩy người, cô ấy chiếc mền trùm kín mình lại chừa mỗi cái đầu:

- Ghê dzữ zậy... hộc máu hả...

- Sao sợ dữ vậy em? - Nakroth hỏi.

Tôi tiếp tục kể.

Sau cái đêm bắt ma ấy, chính ông chủ cũng không dám đi bắt hồn ma ấy nữa. Nghe đâu, ngày xưa từng có một cô gái còn rất trẻ tên là K...

- Tên em kìa ư ư... - Krixi rên, hai hàm răng cô cắn chặt vào nhau.

K rất đẹp người đẹp nết, thành ra có nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng cô không chọn ai cả và từ chối phũ phàng tất cả. Lũ trai trong chung cư vì quá căm hận, họ đè nhau cưỡng hiếp cô gái ấy.

- Sao cơ ạ? - Tôi giật mình.

- Sau cái đêm bị cưỡng tiếp đó người ta không thấy cô gái ấy đâu nữa. Mọi việc chỉ vỡ lở vào một tuần sau, người ta phát hiện cô ta treo cổ tự tử đấy cháu.

Tôi cũng không còn giữ được sự bình tĩnh:

- Thôi cháu...

- Từ từ đi, cháu không cần phải vội. Đây là ban ngày mà.

Ông chủ ngừng một lúc cho tôi ổn định tinh thần rồi kể tiếp:

- Cảnh sát đến, mọi việc tưởng chừng như chấm dứt nhưng không cháu ạ. Vừa tròn một năm sau, trong đêm đó có người đang ngủ đột nhiên nghe tiếng gõ cửa từ những căn phòng khác nhau.

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa khiến Krixi giật mình:

- Ưi ưi... anh ưi em sợ quá...

- Sau đó thế nào hả nhóc?

Tôi kể:

- Nhiều người dù đang ở trong phòng nhưng đột nhiên cảm thấy một luồn gió chạy ngang lạnh ngắt...

Chưa dứt câu, chiếc đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt. Krixi hét lên:

- Á! Ma!

- Em nhát thế! Gió thổi thôi mà. Chậc chậc gió đêm trong rừng hơi lạnh đấy... - Nakroth thắp đèn lên.

- Đừng kể nữa mà... - Krixi lẩm bẩm.

Tôi tiếp tục câu chuyện.

Người ta nghe được tiếng "cộc cộc" ngày càng lớn. Đến một hồi, nó dừng hẳn lại, rồi nó hé mở nhẹ cánh cửa. Bất chợt nó kêu lên...

- Này!

- ÁAAAAA!!! Cứu với!!! MA! MA! MA! ANH NAKROTH CỨU EM CỨU EM...!!! - Krixi bất ngờ nhảy giật ngược lên. Nakroth hỏi:

- Có chuyện gì vậy em?

- MA...MA... ma...

Zephys ngạc nhiên:

- Sao thế? Tự nhiên nhìn ta rồi giật mình.

- Zephys đây mà, ma nào. Quần của em hình như ướt nhẹp rồi thì phải.

- Hic... em tè ra quần luôn rồi...

Tôi tặc lưỡi:

- Haizz... lúc nãy quên dặn hai người là Zephys cũng đến đây ngủ chung luôn. Phòng này rộng, giường cũng rộng. Bốn người một giường được không nhỉ?

- Ê ê bậy à! - Nakroth cản.

- Nếu không cho thì thôi, em tạo một chiếc giường khác mà ngủ.

Krixi mang quần áo ra ngoài và bảo:

- Em đi thay đồ một tí.

- Nhớ cẩn thận đấy.

Zephys ngồi xuống giường, Nakroth tiếp tục khơi chuyện:

- Sau đó thì sao hả nhóc?

- Sau đó nào?

- Chuyện ma nhóc kể đó.

Tôi quay trở lại quỹ đạo:

- Nhưng khi người đó bước ra thì chẳng có ai. Khi họ chuẩn bị đi vào thì một bàn tay ai đó như chạm vào vai họ và...

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Nakroth giật mình. Đó là tiếng hét của Krixi. Cả bọn chạy ra hoảng hốt:

- Có chuyện gì?

- Krixi! Em có sao không?

- Ma! MA! CỨU EM VỚI! MA!

Tel"Annas trừng mắt:

- Tôi đây, ma nào?

- Ơ là... Tel"Annas...

- Bộ giọng tôi mà cô không nhận ra hay sao?

Thật ra Krixi đang bị ám ảnh bởi câu chuyện ma, cô không nhận ra nổi giọng của Tel"Annas nữa.

- Rồi cô làm gì ở đây? Quần áo nữa, làm cái quái gì mà ướt nhẹp y như vừa...

- Thần chỉ lỡ tè ra quần thôi nữ vương ơi...

- Haizz... Lớn già đầu rồi mà còn...

Krixi bực bội:

- Đâu phải lỗi tại thần. Tại...

- Thôi! Tel"Annas, cô đến đây làm gì?

- Tôi đến đây để trông chừng Krixi thôi. Mà nếu hai người không phiền thì tôi ngủ ở trong phòng này, được chứ?

- Được. Nếu vậy thì quá tốt đó nữ vương. Thần đang sợ...