Liên Tình

Chương 37




CHƯƠNG 37

Phong Minh dìu Nghiêm Dục Phong bước chân liêu xiêu

đến trước tầm phòng, “Vương gia, ngài….. Không sao chứ?”



Nghiêm Dục Phong lắc lắc đầu thật mạnh, muốn an thần tĩnh tâm mà lại càng thêm đau đầu, vì mấy chục chén nữ nhi hồng lót bụng nên bây giờ men rượu bốc lên mạnh mẽ, làm hắn choáng váng. bắt đầu xoay chuyển khí tức trong cơ thể, giảm nhẹ tác dụng của rượu, nhưng cỗ dục hỏa thiêu đốt thân thể này dù thế nào vẫn càng ngày càng mãnh liệt.

” Bảo toàn bộ cút đi cho ta! Đều tại tên Nghiêm Niệm Hiên đáng chết!” Nghiêm Dục Phong lạnh giọng ra lệnh, Phong Minh cười cười liền tuân lệnh đi ra.

Nghiêm Dục Phong đứng ở ngoài cửa hít thở thật sâu, áp chế cỗ dục hỏa kia, mở cửa đi vào trong phòng, xoay người, bất ngờ nhìn thấy tiểu thê tử của mình đang ngồi ngay ngắn trên giường lớn đỏ thắm tượng trưng cho ngày đại hỉ.

Nghiêm Dục Phong nhếch khỏe miệng, chậm rãi tiến lên phía trước cầm lấy xứng tử bên cạnh, nín thở nâng khăn hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thoát tục liền lộ ra, Hi Trần thẹn đỏ mặt cúi đầu, đôi mắt to thuần khiết chớp chớp, dù thế nào cũng không dám nhìn Nghiêm Dục Phong.

Nghiêm Dục Phong nhìn Hi Trần đầy tình cảm, một tay khéo léo nâng cằm của bé lên, khom người hôn lên môi bé, nhè nhẹ, khe khẽ tựa như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm đã rời đi.

Bàn tay to đem mũ phượng Hi Trần đang đội tháo xuống, nghe thấy thanh âm Hi Trần hít thở đầy mệt mỏi, thấy bé xoay xoay cổ, dường như rất khó chịu, y liền nhíu mày, bàn tay to ôn nhu giúp bé xoa cổ, không vui nói: “Khó chịu như vậy sao không tự tháo xuống từ sớm?”

Hi Trần thỏa mãn hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của phu quân, nghiêm nghị nói: “Không thể làm thế được! Nhũ mẫu nói, mũ phượng phải để tự tay phu quân của mình gỡ xuống mới may mắn!”

Nghiêm Dục Phong cười thầm trong lòng, chỉ là lời nói mê tín vô căn cứ, nếu chiếc cổ nhò nhắn khá ái cùa bé bị thương thì làm sao?



“Có đói bụng không?” Bận bịu từ sáng sớm đến bây giờ, hầu như không thấy bé ăn chút đồ ăn nào, bây giờ hẳn là rất đói bụng.

Hi Trần gật gật đầu, “Đói a! Người ta buổi sáng chỉ ăn một chút mứt quả, nhũ mẫu lại dặn thức ăn trên bàn nhất định phải chờ huynh trở về mới có thể ăn, bằng không không cát tường!” Có trời mới biết bé hiện tại sớm đà đói đến mức đã bụng dính vào da lưng.

“Đừng tin những lời nói vô căn cứ đó! Muốn làm cái gì, cứ việc làm cái đó.” Nghiêm Dục Phong bất mãn lão thái bà kia, dám để bảo bối của y bị đói!

Nhanh chóng nhẹ nhàng ôm lấy Hi Trần, ngồi xuống trước một bàn đầy những đĩa thức ăn tinh xảo, mỗi món ăn đều có ý chúc mừng phu thê tân hôn tân hôn, mang hàm ý biểu tượng bách niên hảo hợp (trăm năm hạnh phúc), để Hi Trần an ổn ngồi trên đùi mình, nâng đũa gắp một ít rau, muốn uy Hi Trần, lại bị cự tuyệt, Nghiêm Dục Phong hờn giận cau mày.

“Nhũ mẫu nói, phải uống rượu giao bôi trước rồi mới có thể ăn thứ khác!” Hi Trần quay đầu rót mỗi người một chén rượu, nghiêm túc dạy quy củ cho Nghiêm Dục Phong.

Trái một câu nhũ mẫu, phải một câu nhũ mẫu! Nghiêm Dục Phong sốt ruột đào đào mắt, trong đầu tính toán ngày mai nhất định phải thay đổi tư tưởng cổ hủ của lão thái bà kia!

Hi Trần e lệ đưa chén rượu cho Nghiêm Dục Phong, không dám nhìn y. Bé cất tiếng nhỏ như muỗi: “Uống rượu hợp cần, vợ chồng phải cả đời đồng cam cộng khổ, không chia không rời….”

Nghiêm Dục Phong khẽ cười, nhận chén rượu Hi Trần đưa, cánh tay hai người quấn lấy nhau, y liền thề: “Ta sẽ không để cho Trần nhi chịu khổ nữa, lại càng không xa rời Trần nhi!”

Sau khi cả hai nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh uống xong rượu họp cẩn, Hi Trần nở một nụ cười tuyệt mỹ đầy hài lòng, khe khẽ đồng ý: ‘Trần Nhi cũng sẽ không xa rời Phong!”



Nghiêm Dục Phong tim có chút loạn nhịp, nhanh chóng ôm Hi Trần thật chặt, giọng như muốn bé hòa vào cơ thể mình, đôi môi tràn đầy mùi rượu phủ lên môi bé, bá đạo hút lấy hơi thở thơm mùi đàn hương từ miệng Hi Trần, nhấm nháp vị ngọt của bé, cùng chiếc lưỡi đinh hương ngượng ngùng né tránh của bé dây dưa, miệng tiểu gia hỏa cũng ngập tràn hương rượu, y sẽ không uống rượu nữa, chỉ sợ lát nữa sẽ say….

Hôm nay thật sự là uống nhiều! Cỗ nhiệt hỏa khô nóng trong cơ thế Nghiêm Dục Phong vẫn không xua đi được, nhưng vẫn không quên chuyện tiểu thê tử thực sự còn chưa dùng bữa, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, một miếng lại một miếng uy Hi Trần ăn. Nghiêm Dục Phong cưòi tà, đợi Hi Trần ăn no, sẽ liền đổi thành y ” ăn”! Ba năm nay chưa từng chạm vào bé, sớm đã khiến y phát điên rồi!

Hi Trần ngoan ngoãn để Nghiêm Dục Phong uy đồ ăn, bàn tay nhỏ bé cũng bận rộn gắp thức ăn uy lại cho trượng phu, hai người uy đi uy lại một hồi, nhưng phần lớn thức ăn đều là chui vào bụng Hi Trần.

“Ăn no chưa?” Đợi đến khi Hi Trần lắc đầu cự tuyệt thức ăn Nghiêm Dục Phong đang gắp, y mới nhẹ nhàng hỏi.

Mùi rượu từ trong hơi thở của Nghiêm Dục Phong phả ra, cùng với chén rượu hợp cẩn vừa uống khiến Hi Trần như có chút say, trước mắt có chút mơ hồ, trong cơ thể chếnh choáng men say, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể lên cao, bé chỉ nhẹ nhàng ân một tiếng, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Nghiêm Dục Phong cọ xát, hỉ phục bằng tơ lụa chạm vào liền có cám giác lành lạnh thoải mái.

“Phong…. Trần Nhi nóng quá …….. Lại thật chóng mặt… Hi Trần phát nhiệt, cánh tay nhỏ bé bất giác vuốt ve nơi ngực áo Nghiêm Dục Phong.

Vì muốn kiềm chế dục hỏa của bản thân nên Nghiêm Dục Phong đã mất rất nhiều công phu, giờ phút này sao còn chịu nổi khiêu khích như vậy của Hi Trần, hơi thở càng nặng nề, một tay ôm lấy bé đặt lên giường.

Lưỡi ôn nhu mà cường ngạnh vói vào trong cái miệng nhỏ nhắn thơm ngọt của Hi Trần trêu ghẹo chiếc lưỡi đinh hương rụt rè, bé say rượu dần dần bắt được cảm giác quen thuộc kia, bắt đầu đáp lại Nghiêm Dục Phong.

Cảm nhận được phản ứng của giai nhân trong ngực, Nghiêm Dục Phong lại càng không kiêng nể gì nữa, khẽ cởi y phục của Hi Trần, mải cho đến khi cả hai chấm dứt nụ hôn dài tình cảm mãnh liệt, Hi Trần mới phát hiện y phục đỏ thẫm trên người bé đã sớm bị lột sạch trơn, rơi tán loạn trên mặt đất.

‘ A …… !” Hi Trần kinh hoàng thất thố* nhìn nam nhân quần áo vẫn chỉnh tề, lại nhìn thấy trong hắc mâu kia cất giấu ngọn lửa *** mãnh liệt, bé xấu hổ trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn về phía nam nhân.

* kinh hoàng thất thố: kinh sợ mất hết bình tĩnh.

Phong…… Mặc y phục màu đỏ nhìn hết sức đẹp a! Thường ngày chỉ thấy y mặc xiêm y toàn một màu trắng hay đen, cả người thoạt nhìn thanh thanh lãnh lãnh**, rất đẹp, nhưng không nghĩ tới …….. Hôm nay mặc hồng y, nhìn vừa có vẻ đẹp của lửa lại vừa mang nét đẹp của băng, tuấn dật phiêu nhiên.

** thanh thanh lãnh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng

Nghiêm Dục Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nhân nhi dưới thân, trái tim băng lãnh nổi lên một loại tình cảm nào đó không thể gọi tên, tiểu gia hỏa bên dưới vì y mà cả người bẽn lẽn, chỉ vì y mới biểu hiện như vậy.

Không nén nổi cảm xúc, Nghiêm Dục Phong cúi người hôn nhẹ lên ngũ quan tinh tế của Hi Trần, lên lỗ tai cùng cái cổ mẫn cảm, rồi trở lại tiếp tục dây dưa cùng bé, Hi Trần bị khơi mào ***, khe khẽ rên rĩ, thanh âm động lòng người càng làm gia tăng ham muốn mãnh liệt trong cơ thể bừng bừng phấn chấn của nam nhân.

“Trần Nhi, ta muốn ngươi.” Nam nhân cũng tự cởi y phục của mình, thanh âm khàn khàn mê hoặc tuyệt mỹ giai nhân dưới thân.



“Nhưng…. Chính là…….Trần nhi không biết…. Phải…. Phải làm thể nào… Hi Trần đỏ bừng mặt, trà lời lắp ba lắp bắp, nhũ mẫu từng nói qua với bé, đem tân hôn vợ chồng phải động phòng, phải làm chu công chi lễ, nhưng khi hỏi bà, bà lại úp úp mở mở giải thích không rõ ràng.

Nghiêm Dục Phong cười cười, “Ngoan! Bảo bối sẽ biết ngay thôi!”, Y sẽ khiến tiểu gia hỏa nhớ lại cảm giác trước kia bằng chính thân thể mình.

Nghiêm Dục Phong không hề kiêng dè khẽ xoa lên cơ thể thon dài trắng mịn của Hi Trần, trải qua hai năm cẩn thận điều dưỡng, vốn chỉ cao đến ngực Nghiêm Dục Phong, thế mà giờ Hi Trần đã cao đến vai y, thân hình vừa có vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên lại vừa mang dáng dấp của người trưởng thành, càng thêm chín chắn động lòng người.

Nam nhân tuấn mỹ hạ từng cái, từng cái hôn lên khắp thân thể Hi Trần, lại càng không buông tha hai khỏa thù du xinh xắn trước ngực cùng phân thân đã ngẩng đầu giữa hai chân, ngón tay thon dài tà mị đem hế thảy kỷ xảo của bản thân khiêu khích ham muốn của thiếu niên bên dưới.

” Ưm …. A ha …. Phong …. Đừng …. Chạm …. Phong …. A ….! ” Thiếu niên non nớt sao chịu nổi kích thích như vậy, toàn bộ máu huyết tựa như dồn xuống hạ thân, nơi nào đó gần như muốn vỡ tung ra, Hi Trần đỏ mặt thở gấp, hai mắt mỹ lệ mờ nước, cắn môi dưới, sắp không chịu nổi nhũng vuốt ve chơi đùa của nam nhân.



“Phong ….. Đừng như vậy…. ưm …. Đừng …. A! ” Hi Trần thở gấp, những ngón tay thon dài của Nghiêm Dục Phong ôm quanh hình dạng phân thân đẹp đẽ mà lên xuống xoa bóp, cái lưỡi nghịch ngợm khẽ liếm vòng quanh vành tai mẫn cảm của Hi Trần, tay kia thì càng hung hăng càn quấy vê nắn điểm nhỏ xinh xắn trên ngực bé, Hi Trần mẫn cảm mà run rẩy, trước mắt hiện một mảng trắng, cuối cùng không chịu nổi ưỡn thắt lưng, bắn ra, yếu ớt ngồi phịch xuống giường thở gấp.

Nghiêm Dục Phong tà tà cười, khẽ chạm lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Hi Trần, lấy tuyết liên cao từ trong tủ ra, không chút tiếc rẻ mà lấy một lượng lớn dược cao, tách hai chân thon dài xinh đẹp của Hi Trần, tìm đến nơi tư mật đang khép kín phía sau, ngón tay dính dược cao khẽ chạm vào tiểu huyệt vẫn đang đóng kín cửa, cố kìm nén một chút, cẩn cẩn dực dực đưa một ngón tay vào trong, từ từ khuấy động.

“Đau không?” Nghiêm Dục Phong ôn nhu hỏi, y chú ý thấy khi vừa mới tiến vào thì nhân nhi bên dưới hơi nhíu mi.

Hi Trần lắc lắc đầu, không quá đau, nhưng khó thích ứng được cảm giác ngón tay co rút trong cơ thể, tiểu huyệt theo động tác của ngón tay khẽ khép mở, phân thân vừa mới phát tiết lại bắt đầu ngẩng đầu, Hi Trần chớp chớp mắt ngâm nga, cảm giác rất quen thuộc ….. Tựa như loại chuyện này…. thật lâu trước kia cũng từng làm qua…..

Thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn* của nhân nhi dưới thân, thiếu chút nữa làm Nghiêm Dục Phong không kìm nén được, dục hỏa trong cơ thể càng bùng phát mãnh liệt, y thống khổ cau mày, hơi thở nặng nhọc, trong đầu liền hiểu chén rượu của Nghiêm Niệm Hiên kia thực có vấn đề. * nhu nhu nhuyễn nhuyễn: ôn nhu mèm mại Nghiêm Dục Phong cắn cắn môi, dù khó nhịn đến đâu cũng tuyệt không để thê tử của mình bị thương, ngón tay từ từ tăng thêm đến ba ngón, nhưng động tác đã không còn ôn nhu từ tốn như lúc đầu, nhanh chóng mà mãnh liệt ở trong cơ thể Hi Trần tàn sát bừa bãi, Hi Trần thở hổn hển vươn tay ôm lấy cổ Nghiêm Dục Phong, cắn môi tiếp nhận từng ngón tay của nam nhân.

Xác định bí huyệt của tiểu thê tử đã mềm mại hơn, chuẩn bị cho bé tiếp nhận mình, Nghiêm Dục Phong rút ngón tay đang “dạo chơi” trong cơ thể bé ra, Hi Trần mở mắt nhìn về phía nam nhân, nam nhân đem dục vọng cực đại đã sẵn sàng tựa như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây chọc vào tiểu huyệt mềm mại phía sau của Hi Trần, cọ xát nhưng không tiến vào.

“Phong .”Hi Trần lộ ra đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Nghiêm Dục Phong cầu xin, tiểu huyệt trống rỗng khép mở, cấp bách đợi chờ vật gì đó nhồi vào, nhưng nam nhân lại ác ý không chịu giúp bé.

Nghiêm Dục Phong tà tà cười, cất lên thanh âm trầm thấp dễ nghe, dụ dỗ Hi Trần: ‘Trần Nhi, yêu ta không?”

Hi Trần đầy mong mỏi nhìn vào đôi mắt ôn nhu thâm sâu của nam nhân, không chút do dự gật gật đầu, vẻ mặt tươi cười hồn nhiên hạnh phúc.

“Mau nói Trần nhi muốn huynh ….” Nghiêm Dục Phong tham lam, được voi đòi tiên, đem phân thân trướng to đầy mạnh lên phía trước một chút, rồi chậm rãi cọ xát trêu chọc Hi Trần.

Xấu hổ đỏ mặt, dục vọng trong cơ thể không được thỏa mãn Hì Trần cúi đầu lí nhí nói: “Trần nhi…. Yêu huynh … A!”

Lời vừa thoát khỏi miệng, trong nháy mắt bí huyệt phía sau liền bị cái chày cứng rắn nóng như lửa nhồi vào, bé bật ra tiếng kêu đau đớn, hàm răng xinh xắn cắn môi dưới, đôi mắt to xinh đẹp đã ngập đầy nước mắt, đầy đến nỗi chỉ trong nháy mắt thủy châu óng ánh kia đã rơi xuống.

‘Thực xin lỗi. .. .” Vừa nghe ái ngữ của Hi Trần, Nghiêm Dục Phong cuối cùng không nhịn được mà ưỡn thắt lưng, nhanh chóng xông vào dũng đạo ấm áp y đã tương tư bao lâu kia, cố gắng kìm chế bản thân mà ngừng động.

Ban đầu, Hi Trần khẽ mở miệng ủy khuất, lát sau lại nhìn Nghiêm Dục Phong vì cố kìm chế mà trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đôi mắt thường ngày luôn hừng hờ giờ đây dục vọng thống khổ lại nóng cháy, hiện trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn là một màu hồng khác thường, Phong như vậy …. Thật đẹp …. Bé thẹn thùng cố gượng dậy, khẽ hôn một chút lên môi Nghiêm Dục Phong, ngầm đồng ý muốn y tiếp tục.

Nhận được tín hiệu ngầm của tiểu thê tử, Nghiêm Dục Phong cuối cùng không còn cố kị thân thể tiểu nhân nhi nữa, nâng đùi Hi Trần ôm vòng quanh thắt lưng mình, hai tay đỡ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của bé bắt đầu luật động mãnh liệt, đôi môi nóng bỏng quyến luyến dây dưa trên thân thể trắng mịn của Hi Trần, in lại từng dấu vết của chính mình.

“Ưm …. Phong …. Ưm …. Chậm …. Chậm một chút…. Phong …. A ha …. Đừng….” Hi Trần rên rỉ thở dốc, thân thể không theo kịp tiết tấu của Nghiêm Dục Phong, cặp đùi tuyết trắng mất dần khí lực, bủn rủn từ trên lưng Nghiêm Dục Phong rơi xuống.

Nghiêm Dục Phong đỡ lấy Hi Trần, để bé ngồi trên người mình, từ từ nâng lên hạ xuống, điên cuồng dồn sức không ngừng thúc sâu vào tiều huyệt khép kín kia.

Vì tư thế này mà phân thân thô to của nam nhân chạm vào nơi sâu chưa từng thấy, Hi Trần không nhịn nổi khe khẽ rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai cánh tay vòng quanh cổ Nghiêm Dục Phong, để mặc y hăng hái tàn sát bừa bãi thân thế mình.

“A…. Phong…. Đừng …. Quá, quá nhanh ….”

Nghiêm Dục Phong chôn trong cơ thể Hi Trần trừu tống lại dựa vào trí nhớ tìm kiếm điểm mẫn cảm của Hi Trần, khi nghe thấy tiếng rên bực tức của Hi Trần, phân thân non nớt của bé đang cọ sát trên bụng lần thứ hai lại mạnh mẽ ngẩng đầu, Nghiêm Dục Phong cười tà, lại hung ác dồn sức đâm vào điểm mẫn cảm kia.

“ A …. đừng …. Phong …. Đừng mà …. Chịu, chịu không nổi …. A ….! ” Nội thể mẫn cảm của Hi Trần bị Nghiêm Dục Phong tra tấn như vậy, toàn thân vì khoái cảm mà không ngừng run rẩy, đỉnh ngọc hành đã nhỏ lệ, bé kêu khóc xin tha, nhưng nam nhân tựa như không nghe thấy gì, ngón tay thon dài càng tà ác vuốt ve chơi đùa dục vọng đang khẩn cấp muốn phát tiết của bé.



Hi Trần thở dốc rên rỉ, bé ngửa đầu, nam nhân tà mị liền mút lên hầu kết xinh xắn của Hi Trần, vừa ngậm mút, liếm, cắn, vừa thường thức vẻ mặt tuyệt sắc của thê tử xinh đẹp khi mây mưa hoan ái.

Khi dục vọng trong cơ thể kia đang muốn phát tiết xuất ra, thì bỗng chốc phân thân non nớt bị nam nhân nhanh chóng siết lấy, “Đừng! …. Phong …. Đau quá….” Hi Trần khó chịu vặn vẹo, đưa tay đẩy đẩy bàn tay to của nam nhân, khẩn cầu van nài nam nhân đang tra tấn bé.

Nghiêm Dục Phong không ngừng luật động hạ thân, hơi thở nặng nề ở bên tai Hi Trần dụ dỗ nói: “Trần Nhi, nói lại lần nữa …. Yêu ta.”

Hi Trần rên rỉ khóc, trong lòng vô cùng tức giận, lúc này mà nam nhân vẫn phóng túng như thế, nhưng cũng không biết làm thế nào, đành phải ngoan ngoãn vâng lời : ” Trần nhi …. yêu Phong …. Mau ….. Để Trần nhi …. a! ” Nếu không cho bé phóng ra, bé sẽ khó chịu đến phát điên mất!

Nghiêm Dục Phong khẽ cười, luật động dưới thân càng thêm mãnh liệt, y buông bàn tay giam cầm Hi Trần ra, để Hi Trần lần thứ hai hưng phấn mà bắn ra dục dịch, theo cao trào của bé bí huyệt chật chội co rút càng nhanh, làm cho Nghiêm Dục Phong cũng phóng thích ra dục vọng đã kiềm nén nhiều năm vào sâu trong u huyệt mê người của tiểu thê tử.

Cao trào qua đi, Hi Trần toàn thân mệt mỏi yếu ớt gối đầu lên vai Nghiêm Dục Phong thở gấp, thân thể nhỏ bé non mềm trắng mịn vẫn run rẩy khe khẽ, Nghiêm Dục Phong chải vuốt mái tóc đen mềm mại của nhân nhi trong lòng, không để ý phân thân đã mềm đi vẫn đang chôn trong cơ thể Hi Trần chưa rút ra.

Hi Trần sau khi bình ổn hơi thở bản thân, bé thấp giọng hỏi: “Phong …. Đây …. Chính là động phòng ư?”

“Ừm, thích không?” Nghiêm Dục Phong hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của nhân nhi trong lòng.

Hi Trần xấu hổ không biết nên trả lời như thế nào, vội vàng khẽ gật đầu qua loa cho xong.

Nguyên lai chuyện trên giường của phu thê …. Là tốt đẹp như vậy …. Thảo nào Lãng ca ca dặn dò bé phải cẩn thận, đừng miệt mài quá độ, tránh thoải mái đến mức không xuống được giường …. Thắt lưng bé hiện tại đã cảm thấy thật đau, nhất là nơi xấu hổ khó nói kia, bây giờ vẫn đang ngậm chặt lấy nam nhân ….

Hi Trần đỏ mặt, không tự nhiên mà di chuyển, ấp úng nói:

“Phong …. Đi ra….”

Nghiêm Dục Phong bị bé khẽ động như vậy, lửa nóng đang chon trong cơ thể bé nhanh chóng lại khôi phục. Hi Trần cảm thấy trong cơ thể có thay đổi, không nén nổi sợ hãi mà nhìn Nghiêm Dục Phong …. không muốn …. lại làm một lần nữa …. bé sẽ chết đó …..

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Dục Phong vẫn bình tĩnh, xem ra xuân dược kia rất mạnh, không biết mất bao lâu dược tính mới có thể tiêu hết? Đêm nay, tiểu gia hỏa này nhất định phải trở thành vật hi sinh rồi, Nghiêm Niệm Hiên chết tiệt, nợ lần này ta sẽ nhớ thật kĩ!

Hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất của Hi Trần, thực xin lỗi …. Chúng ta …. Làm một lần nữa là được….” Cũng không để ý Hi Trần có nguyện ý hay không, Nghiêm Dục Phong đã nhanh chóng ở trong cơ thể Hi Trần thuần thục mà trừu tống, ngón tay thon dài khẽ vê nắn thù du trước ngực bé, lại cúi người khẽ mút ngậm chơi đùa, nỗ lực khơi dậy *** của bé.



“Ồ …. Không muốn …. Người xấu …. Ưm …. Trần Nhi…. Mệt mỏi quá ….. ưm …. Ưm …. ” Toàn thân Hi Trần sớm đã bủn rủn mà dần dần lại bị nam nhân khơi mào dục vọng, tuy miệng vẫn lẩm bẩm oán giận, nhưng thân mình bất giác lại phối hợp theo luật động của nam nhân.

Nghiêm Dục Phong thấy Hi Trần tuy là ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại thành thực đáp ứng đòi hỏi của mình, y khè cười, cơ thể tiểu gia hỏa vẫn còn nhớ rõ trước kia, động tác dưới thân không chút ngừng nghỉ, ngược lại càng ngày càng hung hăng tiến tới, càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa.

Trải qua biết bao gian khổ, thật vất vả mới đoạt được tiểu gia hỏa kia từ chỗ Diêm Vương về, rồi lại bị sư phụ hạ lệnh cấm, thực tế thân thể tiểu gia hỏa vẫn là ốm yếu, tuyệt không được phép động đến bé, nhịn nhiều ngày như vậy, đêm nay y không cần phải kiêng dè nữa, thầm tính toán buông tha ham muốn bản thân, muốn …. khẳng định tiểu gia hỏa kia thực sự thuộc về duy nhất mình y!

Không biết qua bao lâu, Hi Trần mệt mỏi không chịu nổi nằm sấp trên giường khẩn cầu, bí huyệt vì chứa quá nhiều nhiệt dịch của nam nhân theo động tác trừu tống mà tràn ra, dọc theo bắp đùi trắng nõn nhỏ giọt xuống giường, hình thành vết bẩn mờ mờ, nhưng dục vọng của nam nhân phía sau tựa như chưa từng thỏa mãn, từ đầu đến cuối không một lần đình chỉ luật động kịch liệt.



Hi Trần rốt cuộc chịu không nổi mà khóc kêu, nức nở nghẹn ngào rên rỉ, ngay cả khí lực để mắng chửi cũng không có, chỉ có thể để mặc nam nhân phía sau thao túng, bé tức tối nghĩ, đây không biết đã là lần thứ mấy của “Một lần cuối cùng”! Bé không bao giờ… Muốn cùng y động phòng nữa!

Cuối cùng Nghiêm Dục Phong cùng thỏa mãn mà bắn trong người Hi Trần, y điều đình hô hấp bản thân, mới cảm giác dược tính trong cơ thể đã tiêu tán, mở to mắt nhìn, trời đã sáng, y nhìn về phía tiểu thê tử bị mình tra tấn suốt một đêm, người sớm đã không chịu nổi mà ngủ mê mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phủ đầy nước mắt, môi dưới cũng vì cả đêm không ngừng cắn môi kìm nén âm thanh kích tình mà chảy máu.

Nghiêm Dục Phong rút dục vọng đã niệm ra, nhãn thần áy náy nhìn nơi tư mật bị y hung hăng tàn sát một đêm kia, nơi nóng chặt tiêu hồn đã sưng tấy vô cùng, thậm chí còn có tơ máu nhàn nhạt theo dục dịch của y từ từ chảy ra.

Nghiêm Dục Phong thở dài, lại khiến bé bị thương, y áy náy khẽ vuốt ve giữa đôi lông mày trong giấc ngủ vẫn nhíu lại của Hi Trần, không biết lần này là lần thứ mấy y nói câu xin lỗi.

Đứng dậy khoác y phục, liền nhanh chóng ôm bé đấn Vân Tiêu Các, tỉ mỉ đem Hi Trần từ trong ra ngoài tẩy rửa sạch sẽ, tử đầu đến cuối Hi Trần chưa từng tỉnh lại, chỉ sợ thật sự đã mệt muốn chết rồi!

Nghiêm Dục Phong ôn nhu ôm Hi Trần, trái tim lạnh lùng hờ hững chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này, “Đời đời kiếp kiếp, ngươi mãi mãi là người của ta!”