Liệp Bộ

Chương 17: Trêu Đùa




Thịch!

Trái tim dị thường tăng tốc, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Sắc mặt Conan ngưng trọng.

Có người!

Trong đêm đen, đường phố khu dân cư có tiếng bước chân rõ ràng, Conan thậm chí có cảm giác âm thanh kia rất quen thuộc.

Không quay đầu mà tăng nhanh cước bộ, tay lại chậm rãi chạm đến nút bấm trên dây lưng.

Qua vài giây, trán Conan đã thấm mồ hôi, chỉ một vài giây, lại chậm chạp đến mức làm người ta không thở được.

Liền nghe “hừ” một tiếng, Conan đột nhiên xoay người, quả bóng cao su từ thắt lưng đã bắn ra, cậu hơi cúi người muốn bật nút tăng lực trên chiếc giày trắng, những tia lửa nóng văng khắp nơi.

Một mảnh yên tĩnh.

Ngọn đèn mờ nhạt, thật sự tĩnh mịch, mà ngọn đèn kia không chiếu tới được một góc hẻo lánh, đen kịt. Giống như có cái gì đang dõi theo, thình lình có thể nhảy bật ra, nhưng dường như cái gì cũng không có.

Hơi thở loạn nhịp có chút không ổn định, quả bóng rơi xuống đất, “bịch bịch” hai tiếng cuối cùng cũng dừng lại.

Nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ mồ hôi trên trán, Conan thấp người nhặt quả bóng lên, không khỏi tự giễu hành động chim sợ cành cong của mình. Người đàn ông kia, cho dù gặp ở Osaka, cũng không thể theo cậu đến nơi này.

Dù sao sau khi uống thuốc, teo nhỏ thành thân thể học sinh tiểu học, cũng không phải trình diễn dị năng. Nếu không phải phát sinh trên người mình, bản thân Shinichi Kudo cậu cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.

Rốt cuộc thả lỏng, hai tay cắm ở trong túi, nhặt quả bóng ở giữa hai chân lên.

Xoay người lại, Conan vẫn nhìn chằm chằm quả bóng trên đầu gối, cũng nhìn một cái bóng ma ở phía trước…

Chỉ là giương mắt, khuôn mặt kia, mang theo nét cười tà mị, một thân tối đen như muốn dung nhập hoàn toàn vào bóng đêm.

Conan trừng lớn hai mắt, trái tim trong một khắc kia ngừng đập, giống như bị va chạm mạnh mẽ, toàn bộ thân thể không tự chủ được run lên.

Quả bóng mới được nhặt lên, giờ phút này lại rơi xuống đất, tròn xoe lăn lốc.

Cơ hồ không tự chủ được, Conan lùi về sau một bước, lại dường như không hoạt động được, cả người đều dính chặt vào áo.

“Đã lâu không gặp, thám tử nhí.” Răng nanh trắng tinh lúc nói chuyện hơi hơi lộ ra, mang theo sự sắc bén của dã thú ăn thịt.

Conan giờ phút này giãy dụa, hai chân không ngừng động đậy.

Cậu không thể cất tiếng hỏi, người đàn ông này đến cùng muốn làm gì, hỏi câu này căn bản là ngu xuẩn.

Trong đầu rõ ràng duy nhất một ý niệm, là…

Người đàn ông này… Thật sự nhận ra cậu!

Khiếp sợ như vậy khiến Conan nhất thời không thể hồi thần.

Cho đến khi “ầm” một tiếng, toàn bộ thân thể đều bị ném lên.

“A… Khụ khụ!” Phía sau lưng va vào bức tường, xi măng rắn chắc va đập với cơ thể, lưu lại một âm thanh rõ ràng.

Không chỉ là phía sau lưng, cho dù phía trước ngực cũng đau đớn, đủ chứng minh cú va chạm lúc nãy kịch liệt như thế nào.

Họng súng cứng rắn đặt trước ngực, Conan chống đỡ hai tay, muốn lui về phía sau, thân thể cũng đã hoàn toàn bị ép giữa tường và người đàn ông kia.

Nếu giờ phút này ánh sáng đầy đủ, liền có thể thấy gương mặt Conan vì hoảng sợ và đau đớn mà tràn ngập mồ hôi, cùng với sắc mặt tái nhợt như giấy.

“Không nghĩ tôi sẽ đến tìm cậu sao? Thám tử nổi danh!” Họng súng của Gin để trước ngực Conan, giọng điệu nói chuyện trào phúng, mang theo một chút tiếu ý đạm mạc: “Tôi nghĩ Sherry cũng đã tìm đến cậu?”

Câu sau tựa hồ là vô tình, Conan lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu biết Sherry là biệt hiệu của Haibara Ai trong tổ chức. Nhưng cậu hôm nay mới gặp, chính xác hơn là vừa gặp Haibara Ai, người đàn ông này… Là đoán sao? Không, cậu có thể lý giải người đàn ông này, cho dù chỉ là cực kỳ nông cạn, cũng biết được hàm xúc trong câu nói. Có lẽ hắn biết, không phải là toàn bộ, nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm rồi.

“Ngươi muốn làm gì?” Giết cậu? Conan trong lòng suy đoán, không, nếu muốn giết cậu, hắn đã vô tri vô giác mà dùng súng giảm thanh, kết liễu cậu trên con đường không người này. Nhưng hắn không làm vậy, mà cứ thế xuất hiện…

Gin không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà là hưng trí nhìn thân thể nho nhỏ cơ hồ cuộn mình tại góc tường, “Thân thể kỳ diệu này, có lẽ đối với nhân viên nghiên cứu trong tổ chức sẽ vô cùng hứng thú. Giải phẫu, giải phẫu cơ thể sống, sau đó nhìn thấy các cơ quan trong thân thể cậu, tổ chức kết cấu tế bào, đến cùng là như thế nào. Phá huỷ rồi lại chữa trị… Có lẽ cuối cùng cậu có thể sống sót, thám tử nổi tiếng…”

Họng súng để trước ngực Conan, Gin cúi đầu thì thầm bên tai cậu, như là lời nỉ non của người yêu, nhưng trong giọng nói lại phát ra hàn ý khiến người ta không tự chủ được mà run rẩy.

Nếu vừa rồi cậu chưa tắt nút tăng lực trên giày, vậy hiện tại, Conan cúi đầu nhìn đôi chân lung lay, chỉ cần một cú, đá rơi khẩu súng trên tay hắn, sau đó nhanh chóng trốn thoát.

Conan tính toán trong lòng, cậu còn có kim gây mê, nhưng mà tay cậu, vừa rồi va chạm cơ hồ bị thương không nhẹ, động tác sẽ bị chậm, có lẽ còn chưa động thủ đã bị hắn chế trụ.

Thân thể cậu căn bản không thể chống lại được người đàn ông này, nếu lúc này trốn không thoát, như vậy sẽ phải theo như lời hắn, bị giải phẫu? Cái đó cùng chết căn bản không có khác biệt.

Di động trong ngực đột nhiên vang lên, suy nghĩ của Conan cũng bị đánh thức.

Kinh hãi nhìn bàn tay cầm súng kia nhẹ nhàng hạ xuống, rồi sau đó chậm rãi tạo ra khoảng cách nhất định…

“Là ở đây?”

Lúc Gin mở miệng, chỉ nghe “chiu chiu chiu” vài tiếng, thanh âm kia nhỏ đến mức có thể khiến người khác xem nhẹ, lại làm cả người Conan phát run.

Viên đạn tà tà bắn ra, nhắm chuẩn vào nút ở giữa thắt lưng và nút tăng lực trên giày của cậu.

Bàn tay kia vẫn đặt ở trong túi, chỉ vừa dùng lực liền giật đồng hồ trên tay trái của Conan xuống, ném xa qua một bên.

Thắt lưng cùng trang bị trên giày bởi vì bị phá hỏng, giờ phút này tia lửa xoẹt lên, mà tâm tình của Conan cũng dần bị những tia lửa kia kéo trầm xuống.

Như là một con mèo đang vờn chuột.

Gin hơi hơi nâng môi, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm sắc mặt Conan, mang theo tiếu ý.

Súng kia sau khi hoàn thành động tác, lại được nâng lên.

Thân thể Conan nhích về phía sau, đau đớn trên lưng càng rõ ràng, ảnh hưởng đến hệ thần kinh.

Cảm giác được khẩu súng tiếp xúc trên quần áo mùa hè mỏng manh, đầu súng băng lãnh không chút trở ngại chạm vào bụng Conan, rồi sau đó chậm rãi hướng lên, thẳng đến trên ngực, mới hoàn toàn dừng lại.

Ngực bị nhắm súng như vậy, nặng nề khiến người ta hít thở không thông, cảm thấy muốn ngất. Conan cắn răng, mồ hôi đã từ trên mặt cậu trượt xuống. Cậu đang chờ đợi động tác kế tiếp của hắn, nhưng người đàn ông kia thật sự chỉ đứng nguyên một chỗ, hoàn toàn không có tiếp tục…

Conan thực sự ngạc nhiên, tay còn lại của hắn, lạnh lẽo mà thon dài, có lẽ vì rèn luyện sát thủ, trên ngón tay có vết chai cùng thô ráp, lúc chạm vào làn da Conan, thân thể cậu không tự chủ mà run lên.

“Bây giờ thật muốn xé toang thân thể này, có thể nhìn xem nó phát sinh biến hoá.” Hoàn toàn là ngữ khí trêu chọc, nhưng trên tay tăng thêm lực đạo, tựa hồ như muốn thật sự xé rách.

Conan đau đớn cau mày, cả khuôn mặt đều nhíu lại.

Nhưng lúc này cậu bị chĩa súng vào, hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

Cậu hoàn toàn nghĩ không ra, mục đích của người đàn ông này là gì, muốn đem cậu về tổ chức sao? Hay là muốn giết cậu? Dù là cái nào, với hành động vừa rồi, đều không hợp lẽ thường….

Thật giống như thuần tuý trêu đùa… Nhìn cậu kinh hoảng, nhìn cậu sợ hãi, cũng với nét kiên cường trong mắt cậu, sẽ cảm thấy đắc chí.

Không có lý do…

“Đoàng!” Tiếng súng to rõ, trong khu dân cư yên tĩnh đen tối càng thêm rõ ràng. Thậm chí có người đã ló đầu ra…

Conan khiếp sợ nhìn trên người người kia nhè nhẹ chảy ra từng đợt máu tươi… Nhiễm đỏ quần áo lam sẫm của cậu, biến thành một màu đen u tối.