Liệp Bộ

Chương 44: Áp giải (2)




Akai Shuichi cùng Conan theo sát cảnh sát Thuỵ Sĩ xuống máy bay. Akai ôm Conan, mặt tựa hồ đầy lo âu cho đứa bé trong lòng, cũng không ngừng giương mắt quan sát bố trí bốn phía trong sân bay.

“Thế nào?” Conan ghé sát vào bên tai Akai Shuichi hỏi.

“Đã thấy được một người, những người khác hẳn là ở bên ngoài, xem ra sự tình tiến triển coi như thuận lợi.”

Người bên ngoài nhìn vào bộ dáng hai người, chỉ là em trai bị bệnh kêu đau, mà anh trai thì mềm giọng an ủi.

Nữ cảnh sát Thuỵ Sĩ kia tựa hồ thật lòng quan tâm Conan, mấy lần quay đầu nhìn xem, dù phần quan tâm này đối với Conan cũng chỉ là gánh nặng.

Lúc tiến vào đại sảnh trung tâm sân bay, người dần dần đông hơn, vài cảnh sát mặc đồng phục lập tức tụ lại, quan sát tình huống bốn phía.

Conan cảm giác được có điện thoại đang rung, liền thấy Akai Shuichi lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua.

“Việc đã được làm thoả đáng.” Akai Shuichi nói.

Conan gật gật đầu, nhưng mà phải khiến FBI làm chuyện như vậy… Thật đúng là! Kế hoạch của bọn họ, thật sự mạo hiểm.

Trước đó FBI đã cải trang thành cảnh sát Thuỵ Sĩ và tội phạm để tiếp cận với cảnh sát Mỹ, rồi sau đó rời đi, tất nhiên tất cả việc này đều cần sự phối hợp từ trên xuống dưới. Mà FBI cũng cải trang thành cảnh sát Mỹ để giao tiếp với cảnh sát Thuỵ Sĩ thật sự, trực tiếp đem Vodka đến trụ sở FBI.

Kể từ đó, có thể dưới tai mắt của người khác mà mang Vodka đi, cũng phòng ngừa cùng Gin và người của tổ chức xung đột trực tiếp.

Là điệu hổ ly sơn, cũng là một hòn đá ném hai chim. Chẳng qua, đối với người sắm vai tội phạm, lại phải ăn chút đau khổ.

Đi bộ đến cửa trung tâm đại sảnh, hai người gặp thoáng qua cảnh sát Mỹ mang theo Vodka rời đi, trên mặt đều không có biểu tình gì, vội vã đi qua.

Đợi đến khi cảnh sát Thuỵ Sĩ rời khỏi, Akai Shuichi buông Conan xuống, hai người bước về hướng bãi đỗ xe.

Jodie đã chờ sẵn ở bãi đậu xe, cô ngồi phía sau một chiếc xe tải đen. Nhìn như một chiếc xe tải bình thường, nhưng nếu là người trong nghề sẽ phát hiện, một lớp kính thuỷ tinh chống đạn, lốp xe siêu gia cố chống trượt, khoá bên trong cửa xe cũng được gia cố, người ngồi ở bên trong, nếu không có chìa khoá, sẽ giống như ngồi trong một nhà giam di động.

Jodie thấy Akai Shuichi liền chào đón, “Đây là cậu bé mà anh nhắc tới trong điện thoại?” Cúi đầu nhìn Conan, Jodie hỏi.

Akai Shuichi gật đầu, tiếp theo hỏi: “Người đã ở trên xe?”

“Đúng vậy, Shuichi, anh thật sự chuẩn bị cùng cậu bé này đem người đến trụ sở?” Hiển nhiên đối với hành vi mang theo một đứa bé mạo hiểm của Akai, Jodie cũng không tán đồng.

Akai Shuichi cúi đầu nhìn Conan, tiếp theo cười nhẹ với Jodie: “Cô cũng đừng xem thường cậu ấy, kế hoạch lần này hơn một nửa là ý tưởng của cậu bé. Chú ý chặt chẽ hành vi người phía bên kia, nếu có chuyện gì, lập tức nói cho tôi biết.” Nói xong, Akai Shuichi đã nhanh chóng lên xe.

Conan nhìn thoáng qua Jodie, cũng cùng lên xe. Đối với thân hình trẻ con này của mình, bị xem nhẹ sớm đã thành thói quen.

“Cậu thử nói kế hoạch lần này có thể thành công hay không?” Conan vừa ngồi lên xe, Akai giống như vô tình hỏi.

“Sao vậy, còn chưa bắt đầu, anh đã sợ hãi?” Conan nhếch miệng, mày hơi giương lên, hỏi ngược lại.

“Tôi chỉ đang nghĩ, tên Gin kia không chừng sẽ nghĩ về chuyện này một chút.” Đó không phải là sợ hãi, chỉ là khó có được cơ hội như bây giờ, anh không muốn bị lãng phí.

“Nghĩ một chút liền có thể đoán được kế hoạch này, bọn chúng cũng sẽ không buông tha ngay chiếc xe trước, dù sao đây cũng là một tình huống khó khăn, có lẽ người đang ở trên xe chúng ta, cũng có thể chúng ta mới gọi là thủ thuật che mắt, đương nhiên đối với xe cảnh sát Mỹ, cũng là như vậy. Cho nên dù bọn chúng đến đây, lực công kích cũng đã bị phân tán.” Conan không phải không có tự tin mà nói, hai má cậu ửng đỏ không bình thường, thân thể cậu còn chưa khỏi hẳn, bôn ba như vậy hiển nhiên gây bất lợi cho việc hồi phục.

Akai Shuichi nhìn Conan, khoé miệng hơi cong lên, trên thực tế đối với thiếu niên này, tuy rằng kế hoạch rất ổn, cũng quả thật anh biết cậu ta nhất định có năng lực, nhưng mới đầu cũng có chút không tín nhiệm. Không đơn giản là đầu óc, đương nhiên còn có cái gọi là thực chiến, dù sao nhiều người thông minh đều chỉ biết lý luận suông mà thôi, năng lực chân chính lại không có. Nhưng mà hiện tại xem ra, là anh lo lắng nhiều, ý nghĩ của thiếu niên này cùng của anh lại nhất trí kinh người.

Nếu không phải thân thể đứa bé này, có lẽ chuyện hợp tác đối phó tổ chức, bọn họ có thể làm rất tốt.

Ô tô chậm rãi đi trước.

Vodka bị an trí phía sau thùng xe kỳ thật không có bất kỳ ai trông coi, chẳng qua vách xe được bố trí cơ quan cực kỳ phong phú. Như vậy, cho dù hắn được cứu, chỉ riêng việc đối phó với đủ loại cơ quan, cũng đã không đơn giản.

Mà bên kia, người của Gin trong lúc tù nhân được chuyển giao cũng đã bắt đầu hành động. Gin ngồi ở trong xe, xe vẫn như cũ đậu gần sân bay chưa động, vị trí của hắn vừa vặn đối diện bãi đỗ xe ở sân bay.

Hắn nhìn một cảnh sát Mĩ tựa hồ là thượng tướng áp giải một người đàn ông thân hình giống Vodka lên xe, cũng thông qua bộ đàm ra lệnh Chianti và Korn đi theo, nhưng chính hắn lại không động đậy.

Hắn đang chờ đợi, trên thực tế đối với việc Conan được Akai Shuichi mang đi, đã có người thông báo cho hắn. Cho nên hắn càng tin tưởng thiếu niên kia sẽ nghe được tin tức chuyển giao tội phạm đến Hoa Kỳ.

Bởi vì nếu như thiếu niên kia quả thật là một con mèo, như vậy, nhất định cũng sẽ là một con mèo thông minh.

Biết rằng nếu mình bị bắt vào trong tổ chức, cho dù có đầu óc thông minh, đối mặt với phần đông tổ chức cũng chỉ là châu chấu đá xe. Nhưng mà nếu cậu ta tìm ra năng lực đồng bọn, hắn cũng không dám gật bừa, Akai Shuichi sao?

Trong đôi mắt xanh lục của Gin, một mạt sát ý nồng đậm nổi lên, tên FBI kia biết nhiều chuyện lắm…

Ước chừng sau khi xe cảnh sát Mỹ rời đi không lâu, lại có một đội người tới bãi đỗ xe, bởi vì nhân viên quá nhiều, cũng không thấy rõ rốt cuộc chuyện gì phát sinh.

Nhưng mà sau khi Akai Shuichi xuất hiện, khoé miệng Gin nhếch lên thành ý cười lãnh khốc, dự kiến thân ảnh xuất hiện bên cạnh Akai Shuichi.

Không nghĩ đến thân ảnh nhỏ bé nhảy vào sông Rhein, sau vài ngày đã có khí lực đứng trước mặt hắn như vậy.

Xem ra không chỉ là một con mèo thông minh hiếu chiến, cũng là rất… cố chấp.

Nhìn xe tải màu đen chậm rãi rời đi, cần phán đoán người ở trong chiếc xe nào? Gin cười lạnh, căn bản không cần, bởi vì cho dù ở trong chiếc xe nào cũng giống nhau, hắn đều chắc chắn có thể mang người trở về, mà giờ phút này, hắn cảm thấy hứng thú hơn là việc làm thế nào để bắt lại con mèo con “bướng bỉnh” và xử lý cái tên phiền phức bên cạnh…

Gin đạp chân ga, bộ đàm truyền đến thanh âm của Chianti.

“Gin, tôi và Korn đã ở bên cạnh xe cảnh sát, tổng cộng có ba xe. Cảnh sát Mỹ quả là coi thường chúng ta…” Thanh âm Chianti bởi vì tiếng gió khi chạy mô tô, có vẻ phá lệ kiêu ngạo cùng thô bạo.

“Khi nào bắt đầu hành động, Gin?” Korn hỏi, thanh âm hắn trầm thấp, trong gió có chút không phân biệt được.

Gin một tay nắm tay lái, một tay cầm điếu thuốc, cũng cầm theo bộ đàm, nhân tiện nói: “Cứ hành động theo tình huống.”

Một lát sau khi Gin nói xong, liền nghe từ bộ đàm truyền đến tiếng xì xào nhỏ, lại một giọng nói khác vang lên.

“Đã lâu không gặp, Gin.” Thanh âm phụ nữ, hiền lành dễ nghe, thuần khiết như rượu nho, lộ ra vị ngọt ngào.

“Vermouth.” Ánh mắt Gin khẽ nhúc nhích, mở miệng nói, nghiêng đầu, liền thấy một chiếc mô tô màu đỏ chạy qua như bay, rồi sau đó chạy về phía trước hắn.

Vermouth trên thực tế đã cách một khoảng với Gin, không phải là cố ý, mà cô ta chỉ là biết được nhiệm vụ hôm nay mới chạy đến, vừa vặn đi qua sân bay, cùng lúc gặp được xe của Gin.

Vốn nghĩ hoàn thành nhiệm vụ hắn liền rời đi, lại phát hiện Gin tựa hồ đối với chiếc xe tải phía trước, ngược lại có vài phần hứng thú.

“Gin, đừng nói với tôi là anh ở trong kế hoạch của FBI, cho nên hiện tại không thể tự thân xuất mã, là chiếc xe phía trước kia sao? Xe cảnh sát Mỹ chỉ là nguỵ trang?” Vermouth lớn mật nói ra suy đoán, khoé miệng lộ ra ý cười trào phúng bị che khuất sau chiếc mũ bảo hiểm.

Đối với lời nói khiêu khích của cô ta, Gin tựa hồ cũng không để ý, trên mặt không sợ hãi cũng không có xuất hiện bất cứ biến hoá cảm xúc nào.

Conan nhìn kính chiếu hậu bên xe, rồi sau đó nói: “Xem ra chúng ta bị theo dõi!” Đối với chiếc mô tô màu đỏ tươi thì cậu không xác định, nhưng chiếc Porsche 365A kia, là Gin.

“Không nghĩ lại nhanh như vậy!” Hai mắt Akai Shuichi nhìn thẳng vào đường xe chạy, không chút hoang mang nói.

Hai người tựa hồ đã sớm đoán trước, trên mặt có vẻ không để ý chút nào, nhưng đối mặt với Gin… Mặc dù là có kế hoạch dự bị khác, cho dù bị bọn chúng vây quanh cũng không phải là không phòng bị, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn lo lắng.