Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 20




Warning H thận nhập.

… 

Đường Nhạc chưa bao giờ nếm qua một nụ hôn nào dè dặt, sợ hãi như vậy.

Đôi môi ấm áp của Tô Trữ Xuyên nhẹ nhàng áp lên môi y, nhưng căn bản không dám làm chuyện gì quá đáng, chỉ có cảm giác mềm mại tinh tế càng rõ ràng hơn.

Đường Nhạc vòng tay siết chặt eo Tô Trữ Xuyên, cuối cùng từ bị động chuyển sang chủ động, đầu lưỡi chậm rãi chen vào môi đối phương, nhẹ nhàng trêu chọc rồi mới đi sâu vào.

Tô Trữ Xuyên dù sao cũng không giống Đường Nhạc, không chỉ trên giường, ngay cả hôn môi hắn cũng không có kinh nghiệm.

Bị đầu lưỡi chầm chậm điêu luyện liếm mút bên ngoài, sau đó nghiền nát từng tất da thịt trong khoang miệng khiến hắn căn bản không thể chống lại được.

Ban đầu tuy rằng rất căng thẳng, thế nhưng rất nhanh đánh mất sức lực của bản thân. Từng đầu ngón tay khẽ run rẩy, toàn thân mềm nhũn không còn chút cảnh giác nào.

Đường Nhạc vừa chậm rãi hôn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo chân Tô Trữ Xuyên đang đặt bên hông mình.

Bắp đùi thon dài đều đặn, càng vào bên trong lại càng mềm mại. Cuối cùng chạm vào phần cơ thể mềm yếu nhất, nơi này cực kỳ mẫn cảm run rẩy mỗi khi ngón tay Đường Nhạc chạm vào.

“Ô…thái tử…”

Thiếu niên trong lòng thở không nỗi bật ra tiếng rên rỉ.

Đường Nhạc nheo lại đôi mắt, buông tha rời khỏi môi Tô Trữ Xuyên, thế nhưng bàn tay lại tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn giữa hai chân hắn.

Chưa từng hôn môi, vì thế khi chìm trong cảm xúc của nụ hôn dài nóng bỏng kia hắn giống như bị điện giật. Phần thân thể giữa hai chân cũng vì thế mà chầm chậm dao động, hơn nữa còn bị đầu ngón tay cố ý khiêu khích nếp uốn bên ngoài huyệt động, càng khiến cho hắn khó kiềm chế được dục vọng.

“Không, không nên…”

Tô Trữ Xuyên nức nở khó khăn bật ra tiếng nói, hai tay muốn giãy dụa thế nhưng chân lại bị đặt trên lưng Đường Nhạc, phần eo lại bị y giữ chặt.

Tư thế thân mật như vậy, dường như đem toàn bộ nơi mềm yếu kia đặt trước mắt Đường Nhạc khiến hắn vô cùng xấu hổ, hơn nữa vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy gương mặt vô cùng anh tuấn của đối phương, cảm giác bất lực không có cách nào thoát khỏi này khiến cho Tô Trữ Xuyên muốn bật khóc.

“Đừng nhìn ta như vậy.”

Khóe môi Đường Nhạc khẽ nhếch lên, nhìn đôi mắt ướt sũng của thiếu niên trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ta còn chưa tiến vào.” 

Miệng y tuy rằng nói như thế, nhưng đồng thời cố ý đẩy đầu ngón tay đi vào tiểu huyệt đang siết chặt.

Thân thể Tô Trữ Xuyên muốn lui ra, thế nhưng lại bị Đường Nhạc kiềm chặt vào trong ngực, vì thế mà ngón tay tiến vào càng sâu hơn.

Đại khái cũng hiểu được là không thể trốn thoát, Tô Trữ xuyên cũng ngừng giãy dụa, hơi khép chặt đôi mắt, để mặc Đường Nhạc xâm phạm.

Đường Nhạc cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình, Da thịt trắng nõn trơn mịn như vừa được tẩm qua nước suối tinh khiết, vài giọt mồ hôi trên trán cũng trong suốt vô cùng quyến rũ.

Bộ dáng buông lỏng mặc kệ người khác xâm phạm cực giống nai con, thế nhưng khi y chuyển động đầu ngón tay, có chút thô bạo khuấy đảo nội bích nóng rực thì hắn phát sinh ra một âm thanh nức nở như khóc.

Tâm tình trong ánh mắt Đường Nhạc có chút phức tạp.

Một người ngang ngược bá đạo như y, thỉnh thoảng cũng có những thời điểm khiến y có cảm giác dao động.

── là thời điểm y tiến vào bên trong cơ thể mềm mại yếu ớt của thiếu niên này.

Nếu giống như lần trước không hề kiềm chế mạnh mẽ tiến vào, hắn sẽ lại đau đớn mà bật khóc.