Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 22




Kỳ thực lúc này cũng không phải không hề có đau nhức.

Bởi vì dù nói thế nào đi nữa loại chuyện này không phải nói thích ứng liền thích ứng ngay được. Nhưng về sau, có một cảm giác theo cột sống mạnh mẽ truyền lên não, khiến hắn tê dại đến cực điểm.

Mãi đến khi Đường Nhạc từ bên trong chậm rãi rút ra, hắn cảm giác được phần eo giống như bị tách rời khỏi cơ thể.

Tuy rằng cả người vô lực không thể nhúc nhích nằm trên giường, thế nhưng trong lòng Tô Trữ Xuyên vẫn có chút lo lắng không yên. Mặc dù lần này trong suốt quá trình luôn được hôn môi cùng vuốt ve xoa dịu, nhưng dù sao ấn tượng về lần đầu tiên bị xâm nhập tàn bạo sau đó còn nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi cửa quá mức sâu sắc, vì vậy mà hắn luôn có cảm giác bất an.

Một lúc sau, Đường Nhạc khoát một tấm áo ngủ dài trở về ngồi trên giường, trong tay cầm một ly thủy tinh đưa về phía hắn.

“Uống đi.” Biểu tình Đường Nhạc có chút hài lòng cùng lười biếng: “Lúc nãy ngươi kêu la như vậy chắc cũng mệt rồi.” 

Tô Trữ Xuyên cầm lấy ly nước, chưa kịp uống đã nghe thấy những lời nói vô cùng xấu hổ này, cái cổ thoáng chốc đỏ bừng, không biết trả lời như thế nào đành giả vờ không nghe thấy chú tâm uống nước.

Đường Nhạc nhìn thiếu niên siết chặt ly thủy tinh, con ngươi đen kịt lại trở nên ướt át như trước, trên mặt có chút bùn bực nhưng lại không dám nói ra làm y cảm thấy đặc biệt vui thích.

Quả thực có chút khác thường.

Kỳ thực từ trước tới nay, y luôn thích dạng người như Ngôn Nhạc, ở trên giường sẽ uốn éo thắt lưng, tiếng rên cũng dâm đãng hệt như một tiểu yêu tinh. Đối với Tô Trữ Xuyên, ban đầu chỉ là muốn đổi khẩu vị một chút, thậm chí lúc đó còn có một chút ác ý muốn làm tổn thương thiếu niên này.

Thế nhưng ở hiện tại, lại có những sự thay đổi cực lớn như mức nước sông so với nước biển.

Không hiểu sao bộ dạng khi bị đùa dỡn thì cứ như một động vật yếu ớt rầu rĩ không dám lên tiếng lại rất khả ái, thân thể trắng nõn mềm mại, có chút ngây ngô, trên giường lại không biết rên rỉ, chỉ có thể bật ra âm thanh khóc lóc nức nở vô cùng đáng iu.

Trong lúc Đường Nhạc đang chú tâm suy nghĩ, Tô Trữ Xuyên cúi đầu chậm chạp uống  nước, phần cổ thon dài khẽ động cực giống hình ảnh nai con cúi đầu uống nước bên bờ hồ.

Đường Nhạc vươn tay, tà ác bóp lấy chóp mủi xinh xắn của đối phương.

Tô Trữ Xuyên vốn đang uống nước, bất ngờ bị như thế làm hắn xém chút nữa bị sặc nước.

“Ngày mai ta phải đi xem xét tình hình ở tổng bộ. Ngày mốt, tám giờ tối.” Đường Nhạc ước lượng lịch trình, rất nhanh sau đó trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo Phó Vũ Tây tới đón ngươi.”

“Thái tử…” Tô Trữ Xuyên có chút lưỡng lự, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Ngày mốt…ta có cảnh quay, tám giờ, tám giờ có thể không về kịp…”

Đôi mắt Đường Nhạc nheo lại có phần nguy hiểm, con ngươi xanh biếc hiện lên một tia tức giận, thế nhưng giọng điệu vẫn bình ổn như trước, chỉ vỏn vẹn lặp lại hai chữ: “Tám giờ.”

Tô Trữ Xuyên cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.