Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 41




Ngày sinh nhật, Tô Trữ Xuyên ngơ ngẩn trong nhà.

Kỳ thực công ty có thông báo công việc cho hắn, nhưng Kim tiên sinh có phân phó trước, sinh nhật không cần đi làm việc, có thể hảo hảo ăn mừng. Được ưu đãi đặc biệt như vậy trước đây Tô Trữ Xuyên quả thực không dám mơ tưởng tới, đến tận bây giờ trong lòng  cũng vô cùng cảm kích.

Tô Trữ Xuyên sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập IMAX, bình thường cũng có vài người bạn tốt cùng trang lứa. Nhưng ở IMAX, Tô Trữ Xuyên lại không kết giao với đám nghệ sĩ trẻ nổi tiếng như Ngôn Nhạc, vì thế trong lần sinh nhật 18 tuổi, thực ra cũng chỉ cùng ở nhà ăn cơm với mẹ mà thôi.

Nhưng buổi sáng tỉnh dậy, Tô Trữ Xuyên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Buổi sáng cùng Tô mẫu đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn. Trù nghệ của Tô mẫu rất tốt, chỉ là bình thường ít khi nấu nướng long trọng như vậy. Nhưng hôm nay dù sao cũng không giống như bình thường.

Tô Trữ Xuyên từ nhỏ đã không thích bánh ngọt, cho nên phần lớn chỉ mua thịt bò và tôm. Nhưng thật ra đến cuối cùng cũng không ăn được nhiều như vậy. Dù như vậy, nhưng trong bữa tối, bàn ăn nho nhỏ cũng bày đầy đủ 8 món ăn.

Chỉ có hai mẹ con ngồi trong phòng, lại vô cùng ấm áp.

“Tiểu Xuyên, ăn nhiều một chút.” Tô mẫu ăn rất ít, nhưng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén Tô Trữ Xuyên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu: “Nháy mắt một cái, con đã 18 rồi. Thực mau, sau này…. đã là một người đàn ông chân chính rồi.”

Tô Trữ Xuyên có chút ngại ngùng mỉm cười.

“Con cũng lớn rồi. Trong giới nghệ sĩ chắc chắn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nói cho mẹ biết bây giờ có thích ai chưa?”

Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người căng cứng lại, vội vàng cúi đầu nuốt hết cơm trong miệng, mới nhỏ giọng nói: “Đâu có a. Hơn nữa con cũng không vội mà mẹ…”

Tô mẫu nhìn đứa con đang cúi thấp đầu, hai mắt dịu dàng bỗng toát ra tia bi thương, bà ngừng một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Con từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không để mẹ phải lo lắng nhiều. Việc này…. tuy muốn quan tâm, nhưng mà ngay cả mẹ cũng không làm tốt, sao có năng lực chỉ bảo cho con?”

Lời nói có chút mập mờ làm Tô Trữ Xuyên khó hiểu ngẩng đầu, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

Tô mẫu buông bát xuống, đôi mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn đứa con của mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Xuyên, điều mẹ hi vọng nhất trên đời này là con được hạnh phúc. Người trong lòng con, bất luận là nam hay nữ… mẹ cũng không để ý. Mẹ chỉ muốn con phải tự… suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng như mẹ, thật sự, đừng giống như mẹ…..”

Tô Trữ Xuyên nhất thời hoàn toàn ngây ngốc, thì thào nói: “Mẹ….”

“Hôm qua con hôn người kia dưới lầu….” Tô mẫu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói tiếp: “Đó là người có tiền. Tiểu Xuyên, hãy nghe mẹ nói, con phải khống chế được chính mình. Đời này, sai lầm nhất của mẹ có lẽ là đã gả cho một người nam nhân như cha con. Đến giờ, mẹ chỉ có thể nói, con muốn yêu người đó là một chuyện rất khó khăn. Nhưng mẹ sẽ không ngăn cản con──bởi vì trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, chính bản thân mình phải học hỏi, phải trải qua.”

“Mẹ, con….” Tô Trữ Xuyên vươn tay, siết chặt lấy bàn tay mẹ mình.

Trong nháy mắt, không thể nói ra lời, trong mắt lại không hiểu sao có chút cay cay. Hắn cùng với mẹ nương tựa nhau nhiều năm nay, đối với sự thống khổ này đã hiểu quá rõ. Mỗi khi nhắc tới, đều có cảm giác buốt đau trong lòng.

Nhưng cho dù là thế….trong lòng hắn, lại có một chút rung động vui sướng nhảy nhót. Cánh cửa của mẹ, lại dễ dàng thông qua như vậy. Hắn lúc đó còn có chút hoảng hốt, nhớ tới Đường Nhạc, một chút nữa sẽ được cùng đón sinh nhật với Đường Nhạc. Cho dù mẹ đã dặn dò nhiều thế nào, nhưng hắn không thể ngăn cản được  niềm sung sướng đang trào dâng trong lòng.