Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 7




Sáu năm trước, Đường Nhạc hai mươi lăm tuổi.

Đó cũng là khoảng thời gian khó khăn trong đời y.

Đằng Long của Đường gia kinh doanh ở đông khu, đặc biệt là anh cả trong thế giới ngầm. Y là con trai nhỏ nhất của Đường gia.

Tuy không phải là con trai độc nhất, nhưng vừa sinh ra đã được Đường gia nuông chiều, thậm chí còn được gọi là tiểu thái tử của Đường gia.

Đường Nhạc không chìm đắm vào sự nuông chiều đó.

Y từ nhỏ dường như đã là một người may mắn, từ nhỏ đã có trí thông minh hơn người, có lối suy nghĩ rất sắc bén, cơ thể cũng vô cùng cường tráng.

Đường gia không phải chỉ có y là con trai.

Đường gia là một gia tộc to lớn cực kỳ phức tạp, kỳ thực đôi khi quá mạnh lại không phải là chuyện tốt, nhất là đối với Đường Nhạc.

Trước hắn còn có hai người anh, Đường Lạc, Đường Mộc, bọn hô đều là con trai của vợ cả.

Chỉ có Đường Nhạc là không phải.

Năm Đường Nhạc hai mươi lăm tuổi thì cuộc chiến trong gia tộc cũng trở nên căng thẳng.

Cùng tranh đấu với hai anh trai giành quyền đứng đầu gia tộc cũng như ám huyết trong thế giới ngầm.

Mà vào năm y hai mươi lăm tuổi, sự việc Đường Nhạc thích nam nhân cũng được phóng đại đến mức trước nay chưa từng có.

Ở thời đại này thì đồng tính luyến ái cũng không đáng ngại, nhưng Đường gia là một gia tộc Hoa kiều truyền thống. Trước đây Đường Nhạc qua lại với nam nhân cũng không sao, nhưng mấu chốt là y lại được chọn làm gia chủ nên mới bị mọi người đàm tiếu.

Bất luận là cái gì thì cuộc đấu tranh này có chung một nguyên do.

Trận này là tranh giành quyền lợi trong Đường gia, thời gian đầu Đường Nhạc còn có thể dựa vào sự yêu thương của lão gia mà chiếm được một phần tài sản, thậm chí còn gây ra một ít sức ép cho hai anh.

Thế nhưng về sau, thân thể lão gia ngày càng yếu, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Dần dần bắt đầu hướng về hai đứa con trai chung huyết thống, không còn thích Đường Nhạc như trước.

Vợ cả ngày ngày chăm sóc lão gia, một bên chăm sóc một bên xúi giục làm cho cuộc chiến mất đi sự cân bằng.

Một thời gian sau, tất cả quyền lực trong tay Đường Nhạc đều bị ép giao ra, hắn mất đi cơ hội tham gia vào các hoạt động kinh doanh của Đường gia.

Mặc dù không thiếu thốn tiền bạc, nhưng thời điểm đó Đường Nhạc thực sự là một thái tử nhàn rỗi.

Đường Nhạc là một người rất kiêu ngạo.

Từ trên cao bổng dưng té xuống tận cùng vực thẳm, y không phải là loại người khi gặp thất bại sẽ không đứng dậy được, chỉ là trước giờ y không bao giờ nhìn lại những vết thương cũ.

Thế là trong khoảng thời gian đó, Đường Nhạc nhàn nhã dạo chơi với những tình nhân nhỏ của mình.

Ngôn Nhạc là một trong số những người đó.

Đường Nhạc rất thích phản ứng của Ngôn Nhạc khi gần gủi y ──sẽ tỏ ra vẻ nũng nịu, sẽ nằm dưới thân y lắc lư thắt lưng cùng mông lớn tiếng rên rỉ.

Dĩ nhiên vừa nhìn đã biết Tô Trữ Xuyên không phải dạng người này. Nhưng Đường Nhạc lại cảm thấy cậu bé này vô cùng thú vị.

Kỳ thực Đường Nhạc đã tới trước khi Ngôn Nhạc thấy. Nhưng chỉ đứng phía ở phía cửa nhìn cảnh quay của Ngôn Nhạc với Tô Trữ Xuyên, đương nhiên cũng thấy cảnh Ngôn Nhạc ném quyển kịch bản vào Tô Trữ Xuyên.

Đây là một cảnh trong phim, Ngôn Nhạc đóng vai chính đang hiểu lầm người bạn thân của mình, vì Tô Trữ Xuyên sắm vai người bạn thân kia đi cùng bạn gái hắn.

Vì thế Ngôn Nhạc phát giận lên Tô Trữ Xuyên, mà nhân vật Tô Trữ Xuyên đóng lại có chút nhút nhát, hắn không biết biểu đạt tính tình của nhân vật này như thế nào.

Đối mặt với sự trách mắng của bạn thân, hắn cảm thấy vô cùng khó xử.

Lời thoại có chút khó đọc, lại còn phải cố ý ấp úng, hơn nữa còn phải biểu hiện ra nét mặt, cảnh quay này đối với một người mới như hắn quả thật không phải dễ.

Thế nhưng Tô Trữ Xuyên lại diễn rất xuất thần, vẻ mặt lúng túng, động tác lại vụng về muốn trấn an đối phương, lại có chút sợ hãi không biết làm sao để giải thích rõ ràng, tuy vẫn còn non nớt nhưng có thể gọt giũa.

Chỉ có một khuyết điểm là không dung hộp được lời thoại với động tác.Đạo diễn quát to hắn sai lời thoại, tới lần thứ hai thì Ngôn Nhạc nổi giận ném kịch bản vào mặt Tô Trữ Xuyên.

Sự việc này xảy ra cực nhanh.

Đường Nhạc không thích tình nhân dựa vào mình mà hung hăn ương ngạnh bên ngoài, chính vì vậy trong nháy mắt, y vô tình đem ánh mắt dừng lại trên người Tô Trữ Xuyên.

Cậu bé có chút cứng ngắc chụp lấy quyển vở, trên mặt mơ hồ hiện lên một vệt ửng đỏ, đôi mắt đen kịt bối rối nhìn Ngôn Nhạc. Đôi môi mỏng khẽ run, dường như nói không ra lời.

Trông hắn giống như nhân vật được phân đóng.

Không thông minh, không giỏi ăn nói, cho dù bị người khác phát giận cũng chỉ có thể vụng về chống đỡ.

Ánh mắt Đường Nhạc chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của cậu bé, sau đó dừng lại ở đôi ngươi đen kịt đang hoảng hốt.

Hình như y có chút động tâm.