Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 2: Con gái




Một tiếng kêu non nớt vang lên rất dễ nghe, tựa như có một người dùng một chiếc gối lông cừu nhẹ nhàng đặt cơ thể vào, thật là ngọt ngào!

Liễu Bích đột nhiên có một loại xúc động, chỉ muốn bản thân chạy đến hôn cho một cái.

Trên hành lang có một tiểu nha đầu đang ngồi, nhìn bộ dáng khoảng hai tuổi, tóc màu đen, nó mặc một cái áo yếm màu hồng, hai tay nhỏ bé đang vẫy vẫy Liễu Bích. Khuôn mặt tròn chĩnh, ngũ quan xinh đẹp, chỉ liếc qua cũng rung động lòng người. Nhìn qua khuôn mặt nàng quả thực chính là một nghệ thuật phẩm hoàn mỹ.

Đặc biết nhất chính là hai tròng mắt cũng màu đen, trong sáng giống như bầu trời đêm. Nhưng thỉnh thoảng cặp mắt to màu đen kia lại toát ra một tia giảo hoạt (lóc chóc, tinh nghịch), tựa hồ đang kỳ quái nhìn mọi người, tiểu hài nhi này thực tế… rất có thể là một tiểu nha đầu quỷ quái!

Tiểu cô nương có con mắt đen, tóc đen, thật là cưng quá mà! Liễu Bích nhất thời cảm thấy thân thiết.

“Má má!” Tiểu nha đầu lại kêu lên một tiếng ngọt ngào, tiếp đó nàng cố gắng đứng lên, nhào vào lồng ngực Liễu Bích đang cúi người đứng ở cửa.

“Con đói!”

‘Ngoàm’ Cắn một cái, tiểu cô nương kia đã cắn vào đầu ngực Liễu Bích.

Liễu Bích choáng váng, không phải giỡn sao? Thật là choáng váng.

Trời ạ, cái này có tính là tiết thân không nhỉ? Lão nương bị ngươi chơi ác sẽ không bị phán là phế đi công phu chứ?

Bác Bì ở một bên cũng mơ mộng: “Cái này… Mercury, ôm nàng để ta xem coi!”

Liễu Bích hạ thân, cẩn thận chậm rãi ôm lấy nữ nhi kia, tiểu nữu kia cũng rất nghe lời nằm trong lòng Liễu Bích, trong cái miệng nhỏ nhắn có hai cái răng nhỏ không chịu buông.

Bác Bì nhịn không được cười ha hả: “Ha ha, quá thú vị rồi, Mercury, nó muốn ngươi trở thành mẫu thân.”

Tiếng cười của Bác Bì sang sảng, cũng dễ nghe lắm.

Liễu Bích lắc đầu cười khổ, tiểu nữu kia còn không chịu động một chút, mỗi lần bị cắn, thân thể Liễu Bích như bị luồng điện chạy qua. Nhưng, bộ dáng của tiểu hài quá đáng yêu khiến cho Liễu Bích không đành lòng kéo nàng ra, nếu nó bị gẫy răng thì sao?

Liễu Bích chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Bác Bì kiểm tra tiểu cô nương một phen, nói: “Nó hẳn là một người thường, thân thể không có gì dị thường cả. Nhưng nó có thể xuất hiện trong tầng thực nghiệm thứ mười chín của Dyland thì nhất định là có bí mật gì đó. Mercury, ngươi trước tiên coi nó, ta đi xem tiếp xem sao.”

Bác Bì tiến vào thực nghiệm thất thứ mười chín, Liễu Bích… lại chịu đựng sự ‘nhiễu loạn’ của tiểu nữu kia.

Trong chốc lát, Bác Bì hô: “Xuống nhanh nào!”

Thanh âm của hắn có vẻ rất mất mát.

Tầng thực nghiệm thất thứ mười chín nhìn như một cái hành lang dài, hai bên vách tường lộ ra các hoạt thể thực nghiệm phẩm của các chủng tộc khác nhau, phần lớn đã chết, nếu không chết… nhìn hình dáng bọn chúng người thì bị gắn vài bộ phận khác nhau của nhiều chủng tộc.

Bên trong cũng không có tin tức gì của Maya.

Liễu Bích đi tới cuối ‘hành lang dài’, Bác Bì đang đánh giá vách tường màu trắng. Trước vách tường có một tòa tế sàn, giống hệt như tòa tế sàn được Dyland xây dựng trên Địa Cung Sơn. Trên tế sàn có một chiếc nôi của em bé.

Tiểu nữu trong lòng Liễu Bích rốt cục cũng buông bộ ngực của ‘má má’, bàn tay bé nhỏ hướng sàng của trẻ con.

Liễu Bích cùng Bác Bì liếc nhau, đều nổi lên cảm giác quái dị. Bọn họ đều là người thông minh, từ vị trí sàng của trẻ con cùng cách bài thiết tầng thứ mười chín mà xem xét thì tiểu cô nương này nhất định là một thực nghiệm được Dyland coi trọng nhất.

Linh quang chợt lóe, Liễu Bích vội la lên: “Có thể hay không là người nhân tạo hoặc phẩu thuật thẩm thể sao?”

Tiếp đó nàng ý thức được mình đã dùng khái niệm kiếp trước, vì vậy liền giải thích: “Ta nói là, Dyland có thể hay không gϊếŧ chết mẫu thân ta, nhưng dùng thân thể của nàng phục chế một bản sao và nó chính là tiểu nữ hài này?”

“Hắn ta dám sao?”

Bác Bì thốt nhiên giận dữ, nhưng lúc này thi thể của Dyland đã biến mất tại Địa Cung Sơn nên không có biện pháp ngược thi báo thù. Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng sợ hãi thật sự phát sinh tình huống này. Nhưng, với tài luyện kim của Dyland đích xác rất có thể làm ra loại chuyện này.

“Ngươi nói nàng là mẫu thân của ngươi?”

Bác Bì rất không tình nguyện nói ra những lời này, sau đó do dư thật lâu mới nói: “Thử máu! Cho dù ngươi nói là cái gì phục chế, nhưng huyết mạch sẽ không đổi!”

Nói xong, hắn đặt tiểu hài kia lên sàng của trẻ con rồi ôm lấy nó, không để ý đến sự bất mãn ‘chiếc răng tinh quái’ của tiểu nữ nhi, mạnh mẽ dùng bác bì đao cứa ngón tay nàng.

“Xấu xa! Xấu xa quá đi nha! Con không chịu đâu!” Tiểu nữ tử đáng thương nhìn chằm chằm Bác Bì, mắt to rớm lệ chớp động, bộ dáng thống khổ thâm cừu đại hận.

Liễu Bích cũng tìm chén nước tích lấy một giọt máu vào trong.

Bác Bì khẩn trương nhìn hai giọt nước, mỗi giọt một nơi.

“Hoàn hảo! Không phải, thánh thần phù hộ, mẫu thân ngươi dù không ở chỗ này nhưng hoàn toàn còn sống, chỉ cần còn sống thì chúng ta có hy vọng rồi.”

Liễu Bích cũng gật gật đầu.

Đúng lúc này, tiểu nữ tử kia từ trong lòng Bác Bì bò lên tay nàng, hết sức linh xảo bám lên cổ, sau đó cười ngọt ngào: “Ngươi xấu lắm! Ngươi là người xấu!”

‘Phào phào’, khóe miệng Bác Bì không ngừng động, nha dầu nọ… đi tiểu tiện lên cổ hắn.

“A a, trước tiên đặt nó lên giường, chúng ta phải tìm tư liệu trong thực nghiệm thất của Dyland xem có thể tìm được tin tức gì về mẫu thân không!” Liễu Bích bắt tay vào lục tìm.

“Được rồi, ngươi có thấy một cái thực nghiệm phẩm không, gọi là Tony, hắn là cháu của Kỳ Hùng Vương?” Liễu Bích một mặt tìm kiếm, một mặt hình dung dung mạo của Tony.

“Không thấy một người như vậy, bây giờ phía trước không có ai sống sót.”

Tư liệu của Dyland nhiều lắm, Liễu Bích không thể tìm kiếm một phần chỗ này nên lấy ra tất cả Lam Nguyệt Quế toàn bộ biến thành hình thái lớn nhất, sau đó cho tư liệu lên, giấu vào, lưu lại ngày sau chậm rãi tra xét.

Nhìn thực nghiệm thất trống rỗng, Bác Bì nói: “Hoán Cốt bị trọng thương, không thể để như vậy được, trong khoảng thời gian này ngươi chậm rãi cùng hắn ‘chơi đùa’. Ta vừa rồi đã cố gắng áp chế nội thương, bây giờ….”

Thần sắc Liễu Bích biến đổi: “Ngươi sao lại không nói sớm? Ta còn tưởng rằng thương thế của ngươi không nặng lắm…”

“A a, không có việc gì, ta bế quan một thời gian ngắn là được. Bất quá gần nhất ta không có biện pháp bảo vệ ngươi, ngươi tự mình cẩn thận nhiều hơn, hoa tai nọ không nên rời khỏi người.”

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Trước khi ta đi ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi làm sao khắc chế được Dyland tự bạo?”

“Đáng chết, ta cũng đang muốn biết, trước tiên ngươi nên tự cảm nhận một chút!”

Liễu Bích phóng ra Thuỷ Tinh Hoa.

Bác bì cẩn thận nghiên cứu một phen, đột nhiên nói: “Đây là lực lượng nguyên tố Quang, cực đại ma pháp! Trên mặt của nó ta cảm giác được một cỗ lực luợng phi thường thuần túy, cực kỳ thần thánh, cho dù là mấy trăm vị đấu thần của thánh điện được giáo đình cung phụng cũng vô pháp so với khí tức của nó. Nó… tựa như là vật tinh túy nhất trong thiên địa, Quang hệ thánh khiết nhất…. Xin lỗi, ta không biết phải hình dung thế nào, cũng không biết Thánh Thuỷ Thần Quang theo lời Sophie là ý tứ gì!”

Liễu Bích dùng ngón cái sờ hai gò má, trong lòng thầm nghĩ. Là từ ‘Tệ Tệ’ dùng vô số việc thiện tích lũy thành tiên gia nguyên lực, tự nhiên là thần thánh nhất, điểm này không phải nghi ngờ, vì thế không thể không nói nó có khả năng khắc chế Dyland.

Bác Bì suy nghĩ thật lâu, chần chờ nói: “Với năng lực thôi trắc của ta, ẩn hình hộ thuẫn này có lực phòng ngự không phải rất cường đại, nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi phòng ngự ma pháp sáu cấp và võ thuật năm cấp. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên dùng nó khiêu chiến đấu thần đã ngoài sáu cấp, nó phòng hộ không nổi đấu hồn cùng với dị năng của thần thú cấp sáu đâu.”

Dừng lại, Bác Bì cười quái dị: “Nhưng nó có khí tức thần thánh nhất trong thiên địa, là khắc tinh của hết thảy của Ám hệ nguyện lực.”

“Phản Ám Hệ sao?”

“A, ngươi còn chưa có học được điều này. Thiên địa vạn vật đều có tương khắc hai mặt, tựa như ma pháp Ám hệ, đại biểu cho cõi âm, những vật sống dưới hình thức đã chết, thì sẽ có cái phản lại nó, đó chính là Quang Hệ.”

Nói như vậy Liễu Bích hiểu được. Thông tục một chút thì, ‘Kim Tệ’ là ai? Nhân gia ấy có qua lại với Bồng Lai Đảo. Bách hoa lại là cái gì? Tượng trưng của đạo giáo và phật giáo song tu. Nói cách khác ‘Bách Sắc Thần Công’ bao hàm một bộ phận pháp môn chí cao vô thượng của Phật giáo và Tiên Gia.

Chuyên môn của Phật giáo đương nhiên là cầu siêu cho Ma Linh, Tiên Gia dùng để tế thiên diệt quỷ.

Nghĩ vậy, đáy lòng Liễu Bích cười thầm. Nàng lại nghĩ, không đúng, không chỉ có như thế! Điển tịch trong kiếp trước ghi lại, ‘Thái Bạch Kim Tinh’ không chỉ là phật giáo gì đó, mà nhân gia đối với pháp thuật đạo giáo cũng rất tinh thông, phi thường tinh thông, hơn nữa Bách Hoa là sắp xếp theo ‘cửu cung thuật tướng’….

Vậy, Thần công có thể tróc quỷ vẽ phù như đạo gia hay không, hay chính là có năng lực có thể khống chế Ma Linh tại đấu thần thế giới.

Sau này có cơ hội sẽ thử một lần.

Liễu Bích lại lấy ra hòn đá đen nhỏ do Bob tặng cho, đáng tiếc Bác Bì cũng không biết đây là thứ gì, thậm chí còn là lần đầu tiên thấy nó, nàng còn tưởng nó là một viên đá tầm thường.

Cuối cùng Bác Bì đưa cho tiểu nữ hài đang nằm trong lòng Liễu Bích.

“Ngươi trước tiên chiếu cố tốt cho nó, dù sao nó cũng là thực nghiệm đặc biệt duy nhất trong tầng mười chín, nói không chừng ngày sau chúng ta còn cần nó để tìm kiếm mẫu thân ngươi.”

Liễu Bích còn do dự, bảo chính mình, một trinh nữ, chiếu cố một tiểu nữ hài? Đột nhiên Bác Bì mạnh mẽ đẩy Liễu Bích.

“Ngươi đi trước, ta phóng hỏa đốt nơi này! Sau khi bế quan chấm dứt ta sẽ đi tìm ngươi.” Liễu Bích bị một chưởng của hắn đưa ra khỏi tầng mười chín. Tiếp đó, nàng ngự hoa chuông, ôm tiểu tử đáng yêu kia bay ra khỏi thực nghiệm thất.

Không lâu sau, phụ cận giáo học lâu của Thuỷ Tinh Lầu hấp dẫn rất nhiều người.

“Mau cứu hỏa, luyện kim thực nghiệm của phó viện trưởng phát hỏa rồi. Đáng chết! Là Hoả Bạo của Thần Võ cao cấp!”

Trong lúc này, Liễu Bích đang ở trong túc xá của mình, nàng nhìn tiểu nữ tử trong lòng mà muốn phát sầu.

Ở đâu có thể mua được vú giả, mà lại còn là loại có sữa trong đó?

“Má má!” Tiểu nữ kia nở nụ cười ngọt ngào với Liễu Bích, lại chui vào lòng nàng.

“Gọi tỷ tỷ có được không?”

“Má má!”

“Phải gọi là mụ mụ!”

“Má má? Mụ mụ? Mụ mụ?”

“Trời ạ! Băng tuyết tộc. Mau cút ra đây! Mau tìm cho chủ nhân ngươi một vú em.” Liễu Bích thật sự không chịu nổi sự làm phiền của tiểu nữ tử kia, kéo nó ra từ trong ngực.

“Mụ mụ, không muốn! Ô ô ô!” Tiểu nữ tử kia bắt đầu khóc.

Trướng bồng trước cửa túc xá số mười sáu, Robin đang nhìn chằm chằm vào Hoen, lão đang nhíu mày.

“Lão thầy bói, không phải ngươi đang tính thiên cơ sao? Ngươi làm sao mà lại hộc máu?”

“Rượu, trước tiên mang cho ta chút rượu áp chế nội thương!”

Dùng rượu chữa thương? Yêu cầu của lão thầy bói phi thường cổ quái. Hắn uống mấy hớp rượu, lau miệng.

“Ngươi, chó chết biết ta tính ra cái gì không? Chúng ta…. Ngươi nghe đây!”

Một tiếng khóc của nữ hài vang tới, tiếng khóc lớn, trướng bồng cách túc xá của Liễu Bích không xa nên nghe thấy rõ ràng.

“Là nó.” Hoen ngưng trọng nói.

“Nó nào?” Robin kinh ngạc: “Ngươi nói thật? Trước kia ngươi tính không ra nó sao?”

“Ngươi dám hoài nghi ta? Hừ, ta trước kia đích xác không tính ra nó, nhưng xem xét khi Địa Cung Sơn xảy ra cái kia, mặc dù chiêm tinh thuật của ta bị khí tức cường đại của Địa Cung Sơn cản trở, nhưng ta đột nhiên phát hiện, tinh đồ của tiểu nha đầu trước kia vốn mơ hồ đã cùng hợp lại với tinh đồ của Mercury. Ta cũng không biết tại sao, bất quá vận mệnh của nó đã ở cùng một chỗ với Mercury.”

Lão Hoen thần bí lẩm bẩm, mở cái miệng đầy răng vàng khè, cười gian.

“Còn chờ gì nữa?” Robin cũng cười gian.

“Đúng vậy, còn chờ gì nữa? Vì nghệ thuật, đi tạo cảm tình với tiểu mỹ nhân của chúng ta thôi.”