Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 44: Quỷ Thắt Cổ




Sáng sớm hôm nay, Đỗ Quả Phụ đã thấy Lý Tu Viễn trở về đạo quán, tâm tình vừa bình tĩnh không bao lâu giờ lại gợn sóng, nnafg không có lòng dạ nào may vá, chỉ muốn dành một ít thời gian đi thăm đại thiếu gia, thuận tiện xem xem ngài ấy có ghét bỏ sơn thôn quả phụ như nàng không?

Đặc biệt khi nghĩ đến lời mà mấy ngày trước Vương thẩm nói, càng khiến nàng thêm ngượng ngùng.

Nhưng cuối cùng Đỗ quả phụ vẫn không thể chịu được,chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ tinh xảo theo lời Vương thẩm, lấy thêm một bầu rượu như quà cảm tạ rồi bỏ và hộp thức ăn, cầm đèn lồng hướng đi về phía đạo quán.

Rời khỏi sơn thôn, trên đường tới đạo quán xuân tâm Đỗ Quả Phụ vẫn nhộn nhịp, vì có chút xấu hổ, khi đi nàng vẫn luôn cuối đầu.

Hôm nay Đỗ quả phụ cố ý tắm rửa sạch sẽ, ngay cả mái tóc đen bóng cũng gội qua, sau đó tết một cái đuôi sam thật lớn đặt bên vai, mái tóc chưa khô vẫn còn hơi ẩm ướt.

Hơn nữa hôm nay Đỗ Quả Phụ không mặc những bộ quần áo thường ngày mà một bộ quần áo mới, một chiếc váy thêu hoa màu xanh lam nàng rất ít khi mặc, chiếc váy có vẻ hơi chật chội, cảm giác bé hơn trước kia rất nhiều, phần áo trước ngực căng tròn, hơi đè nén như muốn xé rách vạt áo trước ngực.

Điều này làm cho nàng luôn phải cẩn thận kiểm tra xem có sơ xuất gì không.
  • Sớm biết vậy ta sẽ không mặc chiếc váy này ra ngoài.


Trong lòng Đỗ quả phụ bất đắt dĩ thở dài.

Nói như vậy nhưng nàng lại có chút ngượng ngùng cùng chờ mong gặp được đại thiếu gia, không biết đại thiếu gia có nhìn nàng nhiều thêm một chút hay không?

Chẳng phải đại thiếu gia nói chỗ này của mình rất lớn à?

Miên man suy nghĩ một phen, da mặt Đỗ Quả Phụ hơi đỏ lên,chỉ cảm thấy bản thân rất giống một người vợ nói xấu sau lưng chồng, chỉ là nếu người chồng tưởng tượng kia là đại thiếu gia, nàng lại nguyện ý vạn lần, chỉ sợ đại thiếu gia không thích mình thôi.

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, đến lúc hồi thần mới phát hiện bản thân mình đã đi vào ngõ nhỏ.

Đỗ Quả Phụ phát hiện nàng đã rời khỏi đường lớn, men theo đường nhỏ bên sườn núi tới đây, nhìn xung quanh, Đỗ quả phụ phát hiện mình đã đi nhầm đường, tự mắng bản thân một tiếng rồi vội vàng trở về, chỉ sợ chậm trễ thời gian, rượu và thức ăn sẽ nguội mất.

Không được bao lâu, Đỗ Quả Phụ vô ý nhìn thấy cách đó không xa có một gốc cổ thụ khô héo, phía dưới gốc cây có một thiếu niên đang đứng, đối phương như đang vẫy tay gọi nàng.

- Là Đại thiếu gia.

Mắt Đỗ Quả Phụ sáng ngời vui mừng đi đến.

Thiếu niên đứng phía dưới cổ thụ không phải ai khác chính là Lý Tu Viễn nàng mong nhớ ngày đêm, giờ phút này Lý Tu Viễn mặc y phục màu đen, khóe miệng mỉm cười không ngừng phất tay ý bảo nàng đi đến bên này.

Trong lòng Đỗ Quả Phụ vui sướng, muốn tới gặp hắn nhưng đi được vài bước lại phát hiện phía trước không có đường, chung quanh cỏ dại mọc thành bụi tựa như thật lâu không ai đến nơi này.

- Sao đại thiếu gia lại ở đây?

Trong lòng nàng có chút nghi hoặc nhưng khi thấy Lý Tu Viễn không ngừng phất tay, trong lòng Đỗ Quả Phụ hơi lo lắng, vội vàng kéo váy dài, khó khăn đi qua khu đất hoang có cỏ dại rậm rạp để tới gốc khô thụ.

- Đại thiếu gi, sao ngươi lại ở nơi này?

Đỗ quả phụ vui sướng kêu lên, trên mặt có chút thẹn thùng.

Lý Tu Viễn mặc hắc y không nói gì, khóe miệng vẫn mỉm cười chỉ chỉ vào miệng Đỗ quả phụ, sau đó lại chỉ chỉ miệng mình, ý muốn thân thiết với nàng.

Nhất thời Đỗ Quả Phụ đỏ bừng mặt:

- Đại thiếu gia, sao được, ta chỉ là quả phụ. Hơn nữa ở nơi hoang sơn dã lĩnh này không tốt lắm.

Lý Tu Viễn mặc hắc y vẫn không nói gì, chỉ vào cái miệng nhỏ của Đỗ quả phụ, thần sắc lộ vẻ nôn nóng.

Đỗ Quả Phụ nhìn thấy đại thiếu gia, trong lòng mềm nhũn, e thẹn nói:

- Đại thiếu gia đừng nóng vội, ta đồng ý là được? Chỉ cầu đại thiếu gia đừng ghét bỏ ta.

Nói xong liền khiễng chân nhắm mắt lại, xuân tâm nhộn nhịp, cả người nóng bừng, mang theo một chút thẹn thùng và chờ mong chủ động dâng miệng nhỏ, đâu có nửa phần không muốn.

Chỉ là lúc này Lý Tu Viễn lắc đầu.

- Làm sao vậy đại thiếu gia?

Đỗ Quả Phụ đỏ mặt nói.

Lý Tu Viễn chỉ mấy khối đá bên cạnh, lại dưới chân Đỗ Quả Phụ, ý muốn nàng đứng quá thấp, hôn không tới phải lấy tảng đá kê cho cao một chút.

- Đại thiếu gia ngươi không thể cúi xuống một chút sao?

Đỗ Quả Phụ nói.

Lý Tu Viễn vẫn không nói, lại chỉ tảng đá, sau đó chỉ vào miệng mình, vẻ mặt có chút nóng nảy, tựa như đã chờ không được.

- Đại thiếu gia ngươi nói cái gì cũng đúng, ta nghe ngươi không được sao?

Đỗ Quả Phụ sợ đại thiếu gia không thích mình, vội vàng cố hết sức dời mấy tảng đá tới bên cạnh, chất chồng lên nhau rồi giẫm lên, lúc này mới đứng bằng với Lý Tu Viễn.

Sau đó Lý Tu Viễn cười cười, tiến lên ý muốn hôn Đỗ Quả Phụ.

Đỗ Quả Phụ mang theo tâm tư thẹn thùng, chủ động ngước khuôn mặt lên.

Hai người môi kề môi hôn nhau, chỉ là Đỗ Quả Phụ cảm giác có mùi tanh hôi trong miệng,dường như mùi này là từ trong miệng của đại thiếu gia thì phải.

Buổi sáng đại thiếu gia ăn cá sao?

Đỗ Quả Phụ nghĩ như vậy nhưng giờ phút này, nàng lại cảm giác được hai tay đại thiếu gia mở ra ôm cổ của mình, dường như càng muốn ra sức để hôn.

- Đại....đại thiếu gia.

Đỗ Quả Phụ như say như mộng, vẻ mặt ửng đỏ ngẩng đầu lên, nhiệt tình đáp lại.

Thời gian dần trôi, nàng chỉ cảm thấy đại thiếu gia ôm mình ngày càng chặt, khiến nàng có chút không thở nổi.

- Đại thiếu gia, để ta, để ta thở một chút.

Đỗ Quả Phụ lẩm bẩm.

Chỉ là Lý Tu Viễn không để ý đến nàng, vẫn ôm chặt nàng như cũ như chỉ muốn hôn nàng lâu hơn.

Dần dần, đỗ quả phụ chỉ cảm thấy ý thức của mình mơ hồ, bị đại thiếu gia hôn đến choáng váng, chỉ là nàng không ghét cảm giác này, chỉ cảm thấy ngã vào trong ngực đại thiếu gia như vậy cũng rất tốt.

Giờ phút này, gió lạnh thổi vào, cơ thể của Đỗ Quả Phụ đong đưa theo gió. Trong mơ màng nàng cảm thấy đại thiếu gia không ôm nàng vào trong ngực nữa.

Lúc này người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thấy Lý Tu Viên đâu, chỉ còn gốc khô thụ, phía trên nhánh của khô thụ có một sợi dây bằng rơm, sợi dây buột một nút thắt như dây dùng để thắt cổ. Mà cổ Đỗ Quả Phụ đang mắc trên vòng dây, bị nó gắt gao siết chặt, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn giờ nghẹn đến đỏ bừng nhưng Đỗ Quả Phụ vẫn hồn nhiên không cảm giác được, mắt nhắm lại trên mặt không có thần sắc thống khổ, ngược lại còn lộ ra vài phần sung sướng cùng hưởng thụ, dường như đang lạc vào bên trong ảo cảnh, không hề hay biết chuyện bên ngoài, miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cái lưỡi nhỏ xinh lộ ra ngoài, nước dãi chảy ra.

Mấy khối đá kê dưới chân không biết khi nào đã rớt xuống một khối.

Rất nhanh, theo thân hình Đỗ Quả Phụ lắc lư đá kê dưới chân lại rớt xuống thêm một khối.

Lúc này,Đỗ Quả Phụ vẫn bị treo trên sợi dây rơm, người hơi rung lên nhưng trong miệng còn thì thầm tự nói:

- Đại, đại thiếu gia, ngươi ôm ta chắc quá, ta có chút không thở nổi......

Lúc đầu Đỗ Quả Phụ còn có thể mở miệng thì thầm. Một lúc sau, ngay khí lực cũng chẳng còn, cả người sắp ngất đi vì không thở được.

Tuy nhiên thời điểm Đỗ Quả Phụ sắp không chịu được thì một bóng đen xuất hiện trên đầu nàng, như muốn chui vào cơ thể nữ nhân phía dưới.

“Hưu ~!”

Lúc này, một tiếng rít vang lên, một mũi tên đột nhiên từ xa bay đến cắt đứt sợi dây rơm và xuyên qua bóng đen khiến nó bị cố định trên gốc khô thụ.

Bởi vì lực đạo quá lớn nên đuôi mũi tên vẫn còn run bần bật.

- Quỷ Thắt Cổ lại dám ở trước mặt của ta mà tìm thế thân, có tin ta đánh nát hồn phách ngươi không?

Thanh âm trầm ổn hữu lực vang lên, một thiếu niên mặc cẩm bào cầm Tam Thạch Kình trong tay, lưng đeo một cây đại thương, sải bước đi tới.

“Phù phù ~!”

Sợi dây thừng bị bắn đứt, Đỗ Quả Phụ lập tức rơi xuống đất.

Lý Tu Viễn thấy vậy liền vội đỡ nàng dậy, dò xét hơi thở của Đỗ Quả Phụ một chút, liền thấy hơi thở nàng mỏng manh vô cùng yếu ớt.

- Không ổn.

Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng buông cung tên, xé vạt áo của Đỗ Quả Phụ giúp nàng dễ thở hơn một chút.

Nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì, Đỗ Quả Phụ bị Quỷ Thắt Cổ treo lên cây quá lâu, đã hôn mê.

Lúc này Lý Tu Viễn không quan tâm những thứ khác, bóp mũi nàng rồi hít vào một hơi, chuẩn bị giúp nàng hô hấp nhân tạo.

Không ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, Lý Tu Viễn vẫn còn nhớ rất rõ một ít phương pháp cấp cứutừ kiếp trước, chưa đến nỗi đến thế giới giới này liền quên.