Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 11: Dao động




Tiểu Ngọc khẽ rùng mình vì gió lạnh. Mắt nàng từ từ hé mở,một đôi mắt xoe tròn ngơ ngác. Nàng nhìn mọi thứ lạ lẫm.Vừa thấy Tiêu Dao,nàng vụt người dậy như quán tính và ban cho chàng cái tát nảy lửa.

“Khốn kiếp!Ngươi muốn gì hả?”

“Ta…”

Từ phía sau có tiếng chó sủa vang vì phát hiện người lạ,dường như còn cả một đám người theo phía sau. Tiêu Dao thình lình nắm tay Tiểu Ngọc dẫn nàng đi.

“Ngươi đem ta đi đâu?”

“Đi đường tắt rời khỏi đây.Không nên để họ thấy nàng ở nơi này.”

“Ta quan minh chính đại không làm việc lén lúc!”

“Nghe ta đi mà!”

Lời chàng nói như một mệnh lệnh buột nàng phải ngoan ngoãn nghe theo.Họ chạy đi về phía xa hơn,nơi ấy có một cánh cổng nhỏ thông ra bên ngoài mà ít ai biết tới. Khi tay Tiêu Dao nắm lấy tay nàng,nàng cảm nhận một thứ cảm giác bình yên,hết sức an toàn.Chẳng biết Tiêu Dao có nhận ra điều đó hay không khi Tiểu Ngọc siết nhẹ bàn tay ấy…

Khi cả hai đã an toàn bỏ xa bầy chó và đám gia nhân,Tiêu Dao dừng lại thở gấp gáp,hổn hển,trong khi Tiểu Ngọc vẫn tươi tỉnh.Chàng đưa tay ra hiệu nàng có thể an toàn về nhà bằng giọng thều thào.

“Nàng… đi thẳng hướng này… là về được nhà mình.”

Tiểu Ngọc vẫn bướng bỉnh đứng đó chẳng chịu đi

“Ta chưa về được đâu.Ngươi chưa giải thích vì sao ngươi đem ta tới dinh phủ thừa tướng?”

“Nàng tự tới đây,được chưa?”

“Bằng cách nào cơ chứ? Ta bay à?”

“Mộng du đấy.”

“Thật sao?”

Tiểu Ngọc hơi đỏ mặt. Nàng lúng túng một hồi rồi chuyển đề tài

“Mà sao ngươi lại dắt ta đi khỏi đó?”

“Để mọi người bắt gặp hôn thê tương lai của một tri phủ đêm khuya một mình ở cùng người đàn ông khác thì không hay ho gì cả.”

“Vậy sao ngươi phải giúp ta? Ngươi có ý đồ gì phải không?”

Tiêu Dao không hiểu sao cô bé con ấy luôn có lắm câu hỏi,và câu hỏi nào cũng như muốn truy ra mọi thứ chàng không muốn trực diện đối mặt.

“Tùy nàng thôi.”

Chàng quay vào trong. Một đoạn,chàng bị Tiểu Ngọc bước theo bắt đứng lại.

“Lại gì nữa thưa tiểu thư”

Nàng bước tới chỗ Tiêu Dao rồi ngửi ngửi…

“Mùi hương trên người ngươi ở đâu ra vậy?”

“Ta từ lúc sinh ra đã có rồi.”

“Thật chứ?”

“Sao ta phải lừa nàng?”

Tiểu Ngọc nhìn chàng thật kĩ để tìm một dấu hiệu lừa dối,nhưng càng nhìn vào đôi mắt ấy nàng càng như bị thôi miên.

Gió lạnh,nàng khẽ rùng mình.Tiêu Dao cởi áo bên ngoài khoát lên cho nàng.Giữa hai người không ai nói thêm điều gì,chỉ đứng thật lâu trong gió lạnh.Có vẻ như không ai muốn là người phải cất bước trước…

Bỗng Tiểu Ngọc nhớ ra mình là ai,và quan hệ cả hai thế nào. Nàng tự nhủ bản thân không được mềm yếu.

Không nói gì,nàng quay lưng đi.Tiêu Dao cũng quay gót. Hai người,mỗi kẻ một con đường…càng lúc càng xa hơn…

Về tới nhà,Tiểu Ngọc thấy lạ lùng thay cả phủ nha tưng bừng cả lên như có việc trọng đại.Tiểu Hồng vừa thấy nàng bước vào đã reo vang vào trong như báo tin.

“Đại nhân,tiểu thư về rồi!”

Hạo Nhân vội vã chạy ra.Thấy nàng,chàng ôm chầm lấy và siết mạnh trong vòng tay rắn chắc của mình. Nếu như mọi khi vòng tay ấy sẽ làm nàng ngây ngất thì hôm nay lại bình thường như cái ôm của một người huynh trưởng mà thôi.

Nhân thủ thỉ bên tai nàng:

“Huynh lo cho muội quá.Sao nửa đêm mà muội lại không có trong thư phòng làm huynh lo lắng không yên,định sai mọi người tìm kiếm khắp nơi.Muội biết huynh lo lắng cho muội bao nhiêu không hả?”

“Muội không ngủ được nên ra ngoài tản bộ thôi mà”

“Lần sau không được như vậy nữa,được không?”

“Muội hứa”

“Thôi khuya lắm rồi,vào trong đi,bên ngoài chắc lạnh lắm.”

“Vâng.” Đi vài bước,Tiểu Ngọc quay lại hỏi “Lúc muội bị rắn cắn trên núi,không phải huynh là người hút chất độc cho muội hay sao?”

“Không.Chắc là người tốt bụng nào đó.Muội muốn tìm người ấy trả ơn sao? Huynh tìm giúp muội nhé?”

“Không cần đâu.Chắc… muội biết kẻ ấy là ai rồi…”

Nàng nói rồi lặng lẽ về thư phòng mình,khép cửa lại…

Nàng lấy cây tiêu vừa cưỡm được từ người Tiêu Dao ra so với cây tiêu mà mình nhặt được.Nó đúng là một cặp từ màu sắc tới hoa văn.Điều đó cho thấy chủ nhân của chúng là một. Nàng sờ lên bờ vai mình,nơi vẫn còn một vết xẹo nhỏ từ ngày ấy…

“Là huynh sao,Tiêu Dao?Kẻ mà cứu mạng ta bấy lâu là huynh sao,Tiêu Dao? Kẻ khốn nạn,hèn hạ hại chết tỉ tỉ của ta cũng là huynh sao Tiêu Dao? Mỗi lần bên cạnh huynh,nhìn vào ánh mắt huynh ta vẫn không sao tin rằng tất cả là sự thật. Huynh khéo léo che đậy như vậy sao?”

Nước mắt nàng rơi trên tấm áo choàng,nóng hổi và thấm nhanh vào bên trong- tấm áo kia vẫn còn vươn hơi ấm của Tiêu Dao. Tiểu Ngọc không biết vì sao mình phải rơi lệ khi mà mình và chàng ta chưa hề có cuộc gặp gỡ nào sâu sắc ngoài đời thực,trừ những giấc mơ. Mà mơ…tức là không có thực…

***

Trong khi ấy,tại đạo tràng của Mỹ Xuyến, Đại Ngọc đã vỡ lẽ sự thật về mối nghi ngờ năm xưa với Tiêu Dao và muốn rút khỏi trò chơi của ả pháp sư độc ác…

“Tiêu Dao không phải kẻ thù của ta.Ta sẽ không giúp nàng hại chàng nữa.”

Đại Ngọc nói với Mỹ Xuyến.Chung quanh nàng ta lúc này đây cơ mang nào là bùa chú,côn trùng và những thứ lạ lùng chưa từng thấy.Chỉ nhiêu đó cũng gợi lên bao điều tà ác, ma quái từ chủ nhân của nó.

“Ngươi không muốn biết ai đã hại đời ngươi sao?”

“Ngươi biết sao?”

“Biết chứ.Nhưng ta có điều kiện…”

“Điều kiện? Không. Ta sẽ tự tìm kẻ ấy.Ta không muốn hại kẻ vô tội! Trước tiên ta sẽ bảo với Tiểu Ngọc rằng Tiêu Dao không phải là thủ phạm hại ta”

“Ngươi làm vậy thì có ích lợi gì?Ngươi chỉ khiến cho họ yêu nhau nhanh hơn thôi,càng đúng ý ta.Ta báo cho ngươi biết,tình cảm của bọn họ đang dần dần tiến triển theo ý ta mong muốn.Khôn hồn thì chớ làm kì đà cản mũi. Như vậy ta còn hứa bảo toàn sinh mạng cho tiểu muội yêu dấu của ngươi. Ngươi cứ chọn đi, Tiểu Ngọc hay Tiêu Dao. Thâm tình hay nhân tình? Điều kiện ta đưa ra rất đơn giản, Đại Ngọc à. Đó là hãy giúp ta khiến cho tiểu muội ngươi vừa khinh rẻ,vừa căm hận,nhưng cũng vừa yêu hắn,rõ chưa?”

“Không!”

“Đừng cãi lời ta!”

Mỹ Xuyến rung mạnh cái chuông trong tay khiến Đại Ngọc lăn lộn vì đau đớn,vật vã tựa ngàn mũi kim châm. Đó là nỗi đau sống không bằng chết…

“Đau quá… Hãy thôi đi! Ta hứa, ta hứa!”

“Biết khôn rồi đấy. Giờ thì cút khỏi đây đi.”

Đại Ngọc biết bản thân không thể đấu nổi yêu pháp của Mỹ Xuyến. Nàng cũng không thể ngoảnh mặt để cho ả hãm hại Tiêu Dao hay Tiểu Ngọc. Thế là nàng đành đánh liều báo mộng cho Trí Hiên đại sư-người duy nhất có thể đối đấu với ả pháp sư độc ác kia lúc này…

“Đại sư,hãy cứu họ.”

“Thí chủ cũng cần phải cứu.”

“Ngay sau khi thực hiện tâm nguyện của mình tiểu nữ sẽ tìm đại sư để chịu tội và xin được giải thoát.Còn bây giờ thì chưa thể. Xin cho tiểu nữ một ít thời gian nữa. Mỹ Xuyến….,hãy ngăn nàng ta lại.Ngăn mối tình duyên oan nghiệt của Tiêu Dao và tiểu muội của tiểu nữ lại.”

“Lão tăng hứa sẽ làm hết những gì có thể…”

“Đại sư bảo trọng.Tiểu nữ xin kiú lui trước khi nàng ta phát hiện.”