Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 27: Hôn lễ thiếu chú rể




Tử Du bước vào buổi tiệc,thay đổi từ nét mặt,dáng đi,lột xác thành thiên nga.Mỗi bước chân cô bé đi là bao ánh mắt dõi theo thèm muốn…Nét mặt hồn nhiên,trong sáng,tươi tắn.Cô bé như nàng công chúa vừa bước ra từ câu chuyện thần thoại…

- Tử Du.Tôi ko ngờ cô xinh đẹp như vậy…

- Cảm ơn.

Nhất Lang đưa tay cho Tử Du khoát.Họ sánh bước bên nhau xứng đôi như hoàng tử và công chúa.Ông Nhất Nguyên có vẻ hài lòng khi thấy họ.Bà Khôi Loan thì ko như vậy.

“Sao thằng ranh ấy ko nhớ rằng hôm nay là lễ kén vợ của em trai nó kia chứ?Nó muốn trêu tức mình đây mà!”

- Mẹ,con ghét nhỏ đó!Vì nó mà cha mắng con. Nguyệt Nhi nũng nịu với mẹ.

- Ai?

- Con ranh đang khoát tay anh Hai đó.Để con làm nó bẽ mặt…

- Nào,vội gì con!Để qua hôm nay đã.Hôm nay là ngày quan trọng của anh Ba con,hiểu chưa?

- Dạ…

Khi quan khách tới đông đủ.Nhạc dừng.Ông Kim trịnh trọng bước lên bục chính tuyên bố lí do của buổi tiệc.Ông giới thiệu Phong,nhưng ko thấy hắn đâu.Bên dưới bắt đầu xì xầm…

- Em trai của anh đâu rồi?

- Chắc nó ko muốn xuất hiện.

- Tại sao vậy?Hôm nay có rất nhiều người tới đây chỉ để đc chọn làm vợ anh ấy.

- Hay chỉ vì đc trở thành con dâu họ Kim?

- Có gì khác nhau sao?

- Có chứ…

Tử Du ko hiểu.Cô bé đc biết cậu Ba nhà này khá bí ẩn,thích làm việc đơn độc, yêu cuộc sống trong bóng tối,tuy nhiên đc anh em trong Kim Hắc Bang khá là kính trọng và nghe lời,dù tuổi đời còn khá trẻ…1 lí lịch khá là huy hoàng đó chứ,tại sao lại ko thích xuất đầu lộ diện?Hay là hắn cố tạo ra cái vỏ bọc như thế để gây tên tuổi?

Ko thấy Phong,ông Kim định cho người gọi hắn thì hắn đã xuất hiện.Từ ngoài cửa,hắn bước vào…Mọi người tản ra cho hắn bước lên…

- Con đã để mọi người đợi lâu rồi đấy,con trai.

Hắn bước lên,khẽ gật đầu chào mọi người 1 cái như xin lỗi cho sự chậm trễ của mình.Tử Du nhìn…

“Thì ra là hắn.Hèn chi khi mình hỏi hắn có phải là khách ko thì hắn lắc đầu.Nhg hắn câm mà…”

- Xin lỗi.

Giọng hắn trầm và ấm…1 giọng nói quen quen mà cô bé ko nhớ đã nghe ở đâu nữa…

- Tôi là Kim Nhất Phong.Chắc mọi người đều biết lí do của buổi tiệc hôm nay rồi.Thật tiếc khi người đang đứng đây là tôi chứ ko phải anh trai tôi.

Hắn nói và nhìn về phía Nhất Lang,và cũng dễ dàng nhận ra ngay bên cạnh anh là cô bé hoang dã khi nãy…Hắn nói tiếp,ánh mắt lướt qua các cô tiểu thư xinh đẹp,lấp lánh,diêm dúa…Họ đã đến đây đêm nay,tự nguyện hay bị ép buộc,hiếu kì hay tham vọng,…dù họ đến với lí do gì thì chắc chắn 1 trong ~ lí do đó ko phải là vì hắn…

- Trong các tiểu thư ở đây,ai muốn trở thành vợ tôi…

Các cô gái vẫn đứng đó.Dù trong lòng họ rất khó chịu vì bị ánh mắt hắn xuyên thấu,như nhìn rõ tâm can,dã tâm,tham vọng của họ.Vậy mà họ vẫn cười…Thật ngộ! Tử Du ko biết nên nghĩ gì.Vì cô bé giờ cũng như họ,đến đây,mang theo ~ dã tâm…còn nham hiểm hơn bọn họ.Khinh họ,thôi thì khinh mình.Bản thân cô còn chai mặt,lì lợm hơn nhiều!

- Các cô có muốn sống chung với tôi,sinh con cho tôi…ngay cả khi…

Hắn nói và từ từ cởi lớp mặt nạ bí ẩn ra.Cha hắn muốn ngăn lại cũng ko kịp.

- …tôi là quái vật gớm giếc…

- ÁÁááá!!!!.....

Bọn họ thét lên khi thấy khuôn mặt gớm giếc của Nhất Phong.Có người bỏ chạy.Có người muốn nôn ra.Đám đông náo loạn,xì xầm bàn tán…Có người ko chịu đc bỏ về.Có người bảo buổi tiệc hôm nay giống như 1 cuộc lừa đảo…Ông Kim lắc đầu,ông thấy mệt.Bà Loan giận con trai lắm nhg biết sao đc!Bà dìu ông về phòng.Nhất Lang phải thay ông cáo lỗi với khách tới dự tiệc về sự cố ko muốn.

Đại sảnh thưa dần…Phong vẫn đứng trơ đó,lặng lẽ nhìn từng người 1 ra đi.Cho đến khi chỉ còn ~ bàn tiệc trống trơn,xơ xác…1 cảnh tượng làm hắn thấy thích thú.Hắn cười,cười thất thanh,cười ngạo nghễ…Cười cho thói đời…

- Ê,điên à? Tử Du nói.Giọng như thách thức,trêu đùa.

Hắn nhìn xuống,và ngạc nhiên khi cô bé vẫn còn đó,lộ nguyên hình là “con bé hoang dã”.

- Cô ko sợ tôi sao?

- Đã từng.Khi anh cởi mặt nạ ra,anh làm tôi rùng mình.Ừ,nó rất đáng sợ!Nhg…tôi thấy anh lại đáng thương hơn nhiều.

- Thôi ngay cái giọng điệu thương hại rởm đời đó đi,nhóc con.

- Để 1 đứa nhóc con thương xót,anh tự hào lắm sao?

- Cô…

Phong bước tới chỗ cô bé như muốn nghiền cô ra dưới đôi bàn tay nhăn nhúm đầy vết phỏng của mình…

- Trong ngôi nhà này tôi có thể giết cô,biết ko ranh con?

- Anh sẽ ko muốn giết vợ của anh đâu?

- Cô nói cái gì?

- Phải.Tôi bảo rằng tôi muốn làm-vợ-của-anh…

- Cô muốn đùa giỡn bao lâu nữa hả?Cô nhìn kỹ tôi đây.Tôi có giống người ko hả?Nhìn đi!

Hắn dí gương mặt gớm giếc vào Tử Du.Cô bé lùi lại…quả thật cô bé chưa thể thích nghi ngay với vẻ ngoài đáng sợ ấy của Nhất Phong.Nhg cô bé vẫn nói,giọng đinh ninh:

- Tôi sẽ lấy anh.

- Cô muốn làm bà Kim lắm sao?Cô cần gì?Tiền?Hay thế lực? Nhất Lang có thể cho cô mà?Anh ấy thích cô,ko phải tôi.

- Cái nào tôi cũng thích hết.Nhg Nhất Lang thì ko.Tôi cũng ko thích anh lắm đâu.Nhg tôi nghĩ anh…rất cần tôi đấy.

- Đồ điên!

- Từ từ mà suy nghĩ nhé.Tôi đi bàn chuyện với Kim lão gia đây.Bye-bye nhé,Honey!

Tử Du nháy mắt với Nhất Phong và đi về phía phòng khách…

***

3 ngày sau,đám cưới diễn ra.Trái tim Nhất Lang như tan nát,nhg anh ko thể nói ra.Đại diện nhà gái là 1 đôi vợ chồng già mà cô bé “thuê” trọng viện dưỡng lão,họ diễn khá tròn vai...Trước hôn lễ,chú rể ko có mặt.Đám cưới diễn ra mà ko có chú rể.Cũng chính cô bé tự đeo nhẫn cho mình,tự cười tươi mà chụp hình trước công chúng trong lễ cưới…

Dark xem mấy tấm hình mà cười đau ruột.Shell lại ko thấy hài lòng.Đám cưới cứ như 1 trò đùa nực cười.Chưa bao giờ cô thấy cái gì ngược ngạo,hoang đường như vậy.

- Mei sẽ ra sao nếu 1 ngày nó biết Nhất Phong là Brian?

- Ai nói mà nó biết?

- Thầy à… Con thấy thầy chẳng khác gì quỉ dữ!

Dark cười.Shell nói có sai đâu.Lão vốn là sứ giả của Diêm Vương mà! Con người thật đáng thương.Kí ức và giấc mơ của họ có thể bị thần thánh điều khiển,họ sẽ sai lầm nếu tin vào “cảm giác”.Cứ thế này,Mei sẽ ko thể biết ai là Hạo Nhân,ai là Tiêu Dao của tiền kiếp.Mọi thứ rối tung lên!Tiêu Dao là Hạo Nhân,Hạo Nhân là Tiêu Dao.

Ván cờ này Diêm Vương thắng chắc rồi.Khà khà khà!

***********

Sau hôn lễ,Nhất Lang thay em trai đưa cô dâu về Kim gia….Trên đường,anh chạy thật chậm…

- Nếu anh ko biết lái xe thì tôi lái cho.Chạy gì mà chậm dữ vậy chứ?

Tử Du chồm lên và nói bên tai anh.Nhất Lang vẫn cứ như ko nghe.

- Có phải anh buồn vì tôi thành vợ Nhất Phong?

- …

Nhất Lang vẫn im lặng.Cô bé này thật sự đang toan tính điều gì chứ?

- Hay là chúng ta yêu nhau nhé?

- Tử Du,đừng đùa nữa!

Anh cho xe chạy nhanh,với 1 tốc độ chóng mặt,luồn lách qua đoàn xe cộ đông đúc lũ lượt kéo nhau đi…

- Làm vợ 1 người,và yêu 1 người thì liên quan gì nhau?

- Đó là em trai tôi.

- Cũng đâu có ruột thịt.

- Két!

Nhất Lang cho xe thắng thật gấp,làm Tử Du và vào thành xe.Nhất Lang lo lắng quay lại:

- Có sao ko?

- Anh muốn giết tôi à?

- Xin lỗi.Nhg tôi ko muốn em nhắc tới điều đó.Việc Nhất Phong là ai,cả Kim gia đều biết,kể cả nó cũng biết,nhg ko ai đc phép nhắc tới.Đó là tối kỵ!

- Tôi hiểu rồi.

- Quả thật,tôi đã từng rất thích em,và bây giờ,cảm giác đó vẫn còn.Nhg vô ích thôi…Nhất Phong là em tôi,em là em dâu của tôi.Chúng ta ko thể nào đến với nhau được.Em muốn tiền bạc,danh vọng thì giờ em đã có.Còn tôi…chỉ có thể lặng lẽ đứng bền lề cuộc đời em mà thôi.Chúc em hạnh phúc.

- Nhg nếu em nói…em cũng thích anh thì sao?

Tử Du nói,tay cô bé choàng lấy cổ anh và kề đầu mình vào đó…Trái tim Nhất Lang như mềm nhũn ra…Nhg ko,anh biết mình ko thể yếu đuối lúc này đc!Anh ko thể làm gì có lỗi với Nhất Phong…Anh đẩy nhẹ cô bé ra,gồ ga chạy tiếp…

Tử Du buồn bã,ngã người ra sau.Bề ngoài như vậy,nhg trong lòng cô bé cười thầm và nghĩ: “Anh chàng này cũng đáng yêu quá nhỉ?Mình bắt đầu thích đùa với anh ta rồi đấy! Cuộc vui bắt đầu rồi.Mei,chúng ta đi săn nhé!”