Liêu Vương Phi

Quyển 5 - Chương 1: Tỏa Diệp Hiên




Hai hàng nước mắt

Một hồi tàn mộng

Thu khánh trúc vận khóc phù dung.

Tơ liễu hữu tằm, hoa mai vô tung.

( Thông cảm nhé, mình không hiểu nổi được 2 câu cuối của bài thơ nên đành để nguyên convert )

************************************************

“Ngươi nói thật sao?”

Một giọng nói mềm mại mà thanh thoát vang lên, từ sự vui vẻ trong giọng nói có thể nghe ra được mức độ vui mừng của người nói.

Mà chủ nhân của giọng nói đó chính là Tần Lạc Y.

Đôi mắt như đầm nước sâu thẩm của Da Luật Ngạn Thác bớt đi ý cười, đôi môi gợi cảm khẽ mím lại.

“Nếu nàng nghi ngờ thì ta sẽ rút lại lời vừa nói.”

Trong giọng nói hàm chứa ý cười nhạo đầy thích thú.

Ánh mắt của Tần Lạc Y khẽ biến đổi, nàng vội tiến về phía trước nói :

“Không, ta không có nghi ngờ lời nói của ngươi, ta chỉ là…. chỉ là…”

Hàm răng tinh tế của nàng khẽ cắn đôi môi mềm tuyệt đẹp như một cánh hoa.

Trước đây nàng chưa từng khẩn trương đến vậy.

“Chỉ là cái gì?”

Da Luật Ngạn Thác dùng tay kéo Tần Lạc Y vào trong ngực mình, hít một hơi thật sâu hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người nàng.

Hơi thở ấm áp của Da Luật Ngạc Thác rơi vào cổ Tần Lạc             Y, làm nàng khẽ run lên.

Lúc nào hắn cũng thể hiện mặt mập mờ của bản thân, ngay từ lúc bắt đầu, nàng thật sự không thích ứng được.

Thế nhưng thời gian dần dần trôi qua, nàng phát hiện bản thân cũng không có kháng cự quá lớn đối với việc hắn ôm hoặc thân mật với nàng.

Có đôi khi.

Nàng lại mê luyến những nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.

Mỗi lần nhớ đến loại cảm giác này thì nàng đều có chút sợ hãi.

Nàng sợ bản thân sẽ quên mất hắn chính là kẻ thù của mình.

Sợ bản thân sẽ quên mắt cha nuôi bị hắn bắt làm tù binh.

Sợ bản thân đã quên hắn lợi dụng điểm yếu của nàng để bắt nàng làm thê tử của mình.

Mà điều nàng sợ nhất chính là sự tồn tại của hắn sẽ khiến nàng dần dần không còn muốn gặp lại Tang đại ca nữa!

“Ta… ta chỉ là không ngờ ngươi sẽ làm như thế.”

Nàng hơi nghiêng đầu sang chỗ khác như muốn chạy trốn cảm giác run rẩy của bản thân do hắn gây ra.

Khóe miệng của Da Luật Ngạn Thác mở rộng, kéo bàn tay đang ở bên hông của nàng lại, một lần nữa ôm nàng vào ngực.

“Có điều kiện đó!”

Tiếng cười xấu xa vang lên.

Quả nhiên!

Trong lòng Tần Lạc Y trầm xuống, nàng biết ngay, nam nhân này sẽ không tự nhiên mà tốt bụng như vậy, hóa ra đúng là có ý đồ gì đó.

Nhưng vì cha nuôi, nàng nhất định không lùi bước.

“Ngươi nói đi.”

Nàng đứng thẳng lưng lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên sự kiên quyết, nàng muốn làm cho bản thân trở nên kiên cường một chút.

“Trả lời dứt khoát vậy sao? Chẳng lẽ nàng không sợ ta ra điều kiện là… muốn nàng lên giường với ta?”

Đôi mắt màu đen hiện lên vẻ chán ghét, biểu lộ không chịu nổi sự mập mờ.

Trong đầu Tần Lạc Y “Ầm” một tiếng, dường như đã nổ tan tành tất cả suy nghĩ.

Theo phản xạ có điều kiện, nàng nhìn vào đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác, đôi mắt sâu thẩm làm quyết tâm liều chết của nàng phải lùi bước.

Điều hắn nói là thật sao?

Xem ra không phải là đang nói đùa.

Không!

Nàng tuyệt đối không đồng ý.

Bản thân làm sao có thể ủy thân cùng hắn được?

Mình và Tang đại ca đã sớm đính ước rồi, nàng không thể bội bạc lẳng lơ như thế được.

Da Luật Ngạn Thác nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Tần Lạc Y mà buồn cười, quả thực là thương yêu đến tận đáy lòng.

Hai mươi tám năm rồi, cuối cùng hắn cũng tìm được bảo bối của mình.

Chân mày lá liễu, môi không tô mà đỏ, đôi mắt trong suốt khảm trên khuôn mặt hình bầu dục, giống như hai cái giếng cổ, không gợn không sóng.

Ánh mắt của nàng cực kỳ không giống người thường, thần thái trong mắt linh hoạt kỳ ảo gần như là hư ảo, làm cho người ta không thể nắm bắt được.

Mà hắn biết rõ bản thân luôn luôn yêu thích thử thách, khí chất nhẹ nhàng đến hư áo của nàng dẫn ra dục vọng cướp đoạt chưa từng có của hắn.

Chỉ cần nhìn nàng, trong lòng hắn đã bắt đầu tràn ngập sự hưng phấn, máu tranh đoạt trời sinh từ từ bốc lên, dường như muốn phá lồng mà ra.

Loại cảm giác này giống như mỗi lần ra trận, tim đập liên hồi chờ mong sự cổ vũ, cảm giác nhanh hơn bình thường làm lòng người phấn chấn.

Nàng càng mờ ảo thì hắn càng phải khóa chặt linh hồn của nàng để nàng không bay mất.

Hắn thuận theo bản năng của chính mình, quyết định muốn có nàng!

“Thế nào? Ta làm nàng sợ sao?”

Tần Lạc Y không nói gì, Da Luật Ngạn Thác hơi nheo mắt, trên mặt lộ ra biểu tình hứng thú hiếm thấy.

Tần Lạc Y thoáng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chứa đầy nước nhìn chằm chằm Dạ Luật Ngạn Thác.

“Ngươi… ngươi đúng là đồ bậy bạ.”

Ánh mắt lạnh lùng thoáng chốc đã chứa đầy nước mắt, dáng điệu mềm mại như một đóa hoa sen trắng khiến người ta không khỏi thương xót.

Tần Lạc Y khóc như mưa mà lên án làm cho lòng dạ độc ác của Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ co lại.

Ánh mắt tối sầm lại, ngón tay chạm vào gò má trắng như tuyết của nàng như là muốn tuyên bố quyền sở hữu, khẽ thở dài một hơi, nước mắt mềm mại của người yêu giống như mê hoặc lòng người.

“Chỉ cần nàng chuyên tâm chăm sóc cho vết thương của ta thì nàng có thể tự do ra vào Tỏa Diệp Hiên.”

Hắn mở miệng nói, tiếng nói trầm thấp, nặng nề mà áp bức lòng người, nhưng lại bình thản làm cho người khác an tâm.

“Thật sao?”

Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên sự thoải mái, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt biết ơn.

Da Luật Ngạn Thác không nói gì, chỉ gật đầu một cái.