Linh Chu

Chương 1583: Bát thế tử (2)




Một trung niên nam tử thân cao chín xích mặc Huyền Y quát lạnh một tiếng, một cước dẫm nát mặt đất, từng khối huyết cương ngọc thạch bản bị chấn nát, phi tuyết bay đầy trời.

Trên người Lưu Tô Tử có ngạo nghễ chi khí, một mảnh tử mang từ bên trong da thịt dật tràn ra ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm óng ánh sáng long lanh, trảm phá hộ thể thần cương của trung niên nam tử này, mũi kiếm chỉ vào cổ họng hắn.

Một cổ hàn khí từ trên mũi kiếm phun ra, ở trên cổ trung niên nam tử đông lạnh lên một vòng băng tinh.

Yết hầu trung niên nam tử bị phá nát, huyết dịch phảng phất bị đọng lại, trong lòng có chút hoảng sợ, biết rõ đối phương không dễ chọc, nhưng vẫn không sợ, nói:

- Ta chính là tùy tùng của Bát thế tử, ngươi dám làm khó dễ ta sao?

Phong Phi Vân ở trong lòng mặc niệm cho người này.

PHỐC.

Đầu trung niên nam tử này trực tiếp bay ra ngoài, trong cổ vọt lên huyết tuyền cao ba thước, nhuộm đỏ cả phi tuyết bay trên bầu trời.

Bành.

Thi thể ngã xuống đất.

Lưu Tô Tử là nữ tử kiêu ngạo bực nào, không chịu nổi nửa phần vũ nhục, kiếm chỉ bát phương, tư thế oai hùng ngạo nhân, nhãn quang bễ nghễ, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ta không biết Bát thế tử các ngươi là con nối dõi của vị Tước gia nào, nếu muốn gặp bản quận chúa, thì cứ đến Trú Thiên Phủ, đừng có thả chó ra cắn loạn người.

- Quận chúa, ta không cần biết ngươi là quận chúa gì, nhưng ngươi giết tùy tùng của Bát thế tử chính là xông đại họa, toàn bộ tước phủ các ngươi đều xong rồi.

Một thiếu niên Tà Khí Lẫm Nhiên tay ôm cổ kiếm, lạnh buốt cười.

Những tu sĩ chung quanh cũng đều nghị luận nhao nhao, mang theo ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử.

- Ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ai dám đắc tội Bát thế tử, quận chúa không biết từ đâu đến này xong rồi.

- Trước nay chưa từng có ai dám giết người của Bát thế tử, lần này Bát thế tử chỉ sợ động đại tức giận rồi.

- Chờ coi a, có người muốn xui xẻo.

Phong Phi Vân phát giác được hào khí có chút không đúng, dù sao dưới tình huống bình thường thế tử và quận chúa đều có địa vị ngang nhau, nhưng những tu sĩ kia chung quanh lại đều cực kỳ kiêng kị vị thế tử kia, chẳng lẽ vị Bát thế tử kia rất có lai lịch sao?

Lão giả tóc bạc da mồi cười lạnh, thanh âm khàn khàn mà khô cạn:

- Ngươi một quận chúa Nhân tước cảnh nho nhỏ cũng dám giết người của Bát thế tử Thần Thiên Tước phủ, đây quả thực là khiêu khích ah, thật to gan, ta thấy người Diệp Hồng Cảnh các ngươi cũng quá không để Thần Thiên Tước gia vào mắt rồi.

Bát thế tử Thần Thiên Tước phủ .

Nghe được bốn chữ "Thần Thiên Tước phủ", sắc mặt Lưu Tô Tử cũng có chút biến đổi.

Bát thế tử này dĩ nhiên lại là Bát thế tử của Thần Thiên Tước phủ, trong lòng Lưu Tô Tử cũng có chút bối rối, nàng đã sớm nghe qua lời đồn về Bát thế tử này, có thể nói là "Thánh đình nhất ác" .

Bát thế tử vô cùng háo sắc, tu luyện "Âm Dương Tạo Hóa Công", tuy rằng không phải một vị thế tử mạnh nhất Thần Thiên Tước phủ, nhưng là một vị thế tử nhiều nữ tử nhất.

Nghe đồn hắn đã từng cường bạo một vị quý phi mà Thánh đình chúa tể yêu mến nhất, hơn nữa lúc ấy còn bị thánh đình chúa tể tận mắt thấy, nhưng lại không dám đắc tội hắn, tự động rút đi.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều tu sĩ đều biết

Tuy rằng rất nhiều người cũng biết vị Bát thế tử này chuyện ác bất tận, nhưng lại không ai dám động hắn, bởi vì hắn chính là thế tử Thần Thiên Tước phủ, địa vị so với các thế tử và quận chúa khác cũng cao hơn một mảng lớn, nhìn thấy hắn liền trốn đi rồi, còn ai dám đi trêu chọc hắn nữa.

Thiên hạ hôm nay, ai dám gây khó dễ Thần Thiên Tước phủ?

Chỉ sợ sẽ dù là đám Tước gia nhìn thấy thế tử Thần Thiên Tước phủ cũng phải lễ nhượng ba phần.

- Thất quận chúa, chúng ta về Trs Thiên Phủ.

Hai vị lão nhân bay qua.

Chính là hai vị hộ đạo nhân của Lưu Tô Tử, đều là Vũ Hóa Hiền Giả, hộ lấy nàng ở chính giữa, muốn mang nàng rời đi.

- Ta xem hôm nay người nào đi được.

Lão giả tóc bạc da mồi kia duỗi ra một thủ trảo, trong năm ngón tay bay ra năm đạo thần mang, tinh khí bỏng mắt, đám cho những tu sĩ chung quanh đều bay ra ngoài.

Bành, bành.

Hai vị hộ đạo nhân kia của Lưu Tô Tử cũng không phải kẻ yếu, từng người gọi ra thập phẩm linh khí, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Một tùy tùng của Bát thế tử phủ giết ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh dữ tợn, tay cầm song kiếm, đóng đinh hai hộ đạo lão nhân kia trên đường cái, máu tươi phun ra, nhuộm hồng cả hai tay hắn:

- Ha ha.

Hai vị tu sĩ lớp già Diệp Hồng Cảnh lại cứ như vậy nằm rên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm lên trời cao.

Hai vị hộ đạo nhân liền cứ như vậy mà chết.

- Các ngươi...

Lưu Tô Tử tức giận tới cực điểm, nhưng mà lại đem một cỗ nộ hỏa này áp chế lại, trong mỹ mâu lúc sáng lúc tối, nàng tự nhiên cũng rất kiêng kỵ Thần Thiên tước phủ, nhưng mà cũng không muốn thỏa hiệp, dù sao nàng cũng có ngạo khí của nàng:

- Rốt cuộc là người nào đang khiêu khích, người sáng suốt đều thấy được, ngươi muốn bẻ cong sự thật, đây sự rằng chỉ khiến cho Bát thế tử chọc đến phiền toái không cần thiết.

- Ha ha, xung quanh đây đều là người sáng suốt, nhưng là... Có người nào thấy được, người nào thấy được chứ.

Những tu sĩ kia của Bát thế tử phủ cao giọng cười dài, mục quang lạnh lùng quét về phía những tu sĩ ở chung quanh.

Những người kia đều là tránh còn không kịp, không dám ở chỗ này đợi lâu, sợ đại họa lâm đầu, làm sao có người nào có lá gan dám đắc tôi Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ.

Lưu Tô Tử tự nhiên là biết tình cảnh đối với chính mình rất không ổn, nơi này chính là địa bàn của Thần Thiên tước phủ, đối phương có đông đảo cường giả, nàng không muốn ở lại lâu, tính toán trước tiên trở về Trú Thiên phủ, tránh cho việc gặp phải bất trắc

- Khoản nợ nần ngày hôm nay sau này chúng ta lại tính, thị phi hắc bạch tự có định luận.

Lưu Tô Tử liền muốn rời đi.

- Buồn cười, hiện tại ngươi còn không đi được, đem nàng trói lại đây cho ta, dẫn đến Nguyệt Thượng tiên cung, để cho Bát thế tử phát lạc.

Lão giả da nhăn tóc bạc kia cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, một Vũ Hóa hiền giả liền đi ra ngoài.

Vũ Hóa hiền giả này mặc tăng bào, đầu không có tóc, đồng thời trên đỉnh đầu cũng không có chấm hương nào.

Giống như là một hòa thượng nhưng cũng không phải là hòa thượng.

- Oanh!

Vũ Hóa hiền giả mặc tăng bào này bộ pháp trầm ổn, trên khuôn mặt dữ tợn mang theo nụ cười có mấy phần phóng đãng mà nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử, cánh tay tráng kiện đẩy ra một cái, một đạo kim sắc chưởng ấn bay ra, đầy trời đều là Phật văn bay múa, đem chung quanh chiếu thành kim sắc.

Tâm chí của Lưu Tô Tử kiên định, tu vi không tầm thường, mở chiết phiến ra, triệu hồi một phiến tử sắc lôi điện bao phủ lấy thân thể mềm mại.