Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy

Chương 4: An dưỡng sinh tức




“Cái kia… Là thứ gì?” Khách Đồ trên lưng vô cùng đau đớn, lại vẫn đỡ Tạ Nhất muốn đứng vững.

“Khốn kiếp, đừng nhúc nhích!”

Tạ Nhất sớm đã nhìn quen sinh tử, mặc kệ là đội hữu hay là chính mình, tử vong chẳng qua là chuyện sớm muộn. Nhưng, hắn lại ở trong chớp mắt Khách Đồ xông tới, đột nhiên cảm thấy kinh hoảng.

“Cỏ cầm máu!”

Có người từ bên cạnh đưa qua, hắn cầm qua một bó to vò nát.

“Đem mâu đá cầm lấy, rút thẳng!”

Có người tiến lên cầm mâu đá, dùng lực nhổ ra, Tạ Nhất ở tỏng nháy mắt máu trào ra đem thảo dược đặt lên miệng vết thương, qua một hồi lại đắp thêm một phen, máu rốt cuộc từ từ ngừng lại.

Sắc mặt của Khách Đồ trắng bệch, vậy mà còn an ủi Tạ Nhất, “Không cần lo lắng, ta không sao.”

“Câm miệng!”

Tạ Nhất để người chém hai đoạn cây phẩm chất vừa phải, buộc lên khối da thú lớn làm thành cái cáng giản dị, bắt Khách Đồ ghé lên trên nâng về sơn động.

Qua Tang dẫn người của tộc Hồng Thổ từ xa đi theo phía sau.

Tạ Nhất lạnh lùng trừng mắt nói, “Ngươi còn đi theo làm gì?”

“Chúng ta về nơi ở.” Qua Tang một mặt vô tội, chỉ chỉ phương hướng nơi cư ngụ của bộ tộc mình.

“Có chuyện ngươi chắc là còn chưa biết, tộc Thực Nhân trong sơn động ở núi Sương Mù còn có một ít người bị thương, ngươi tốt nhất mang những người này qua giết chết toàn bộ bọn họ.”

“người bị thương còn có thể làm gì.” Qua Tang khinh thường, “Dù bọn họ trị lành vết thương, tộc Hồng Thổ cũng có thể giết bọn họ.”

“Ta chỉ nói cho ngươi, nếu lại để ta thấy được một người của tộc Thực Nhân, ta lập tức có thể khiến tộc Hồng Thổ gặp chuyện giống như bọn họ.” Nói xong, Tạ Nhất lười nhìn Qua Tang phản ứng thế nào, quay đầu liền đi.

Qua Tang lần đầu tiên nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Tạ Nhất lộ ra sát khí lăng liệt, nhất thời kinh ngốc, đợi đến khi phản ứng lại, Tạ Nhất sớm đã đi xa.

“Tộc trưởng, chúng ta đến núi Sương Mù sao?” Người của Hồng Thổ tộc thấy Qua Tang thất thần bất động, lên tiếng nhắc nhở.

“tộc Thực Nhân còn có người còn sống, chúng ta đương nhiên phải đi giết sạch mới được.” Qua Tang hai mắt híp lại, cười đến vui vẻ, “Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta giết sạch tộc Thực Nhân.”

“Giết sạch tộc Thực Nhân!” Mọi người Hồng Thổ tộc cùng hoan hô.

Qua Tang lĩnh tộc nhân thay đổi phương hướng, trong miệng thì thào tự nói một câu, “Hóa ra là ngươi.”

Bên người Tạ Nhất áp suất thấp khiến tộc nhân đều tránh không kịp, Khách Mộc vây quanh ở bên người Khách Đồ, vài lần muốn nói lại thôi —— hắn chưa từng thấy Tạ Nhất ca ca đáng sợ như vậy.

“Làm sao?” Tạ Nhất đổi dược cho Khách Đồ, dùng vải tiêu độc băng bó.

“Tạ Nhất ca ca, ca ca hắn sẽ không chết chứ?” Trong lời nói của Khách Mộc mang theo âm nức nở, làm khó hắn lần này không khóc ra.

“Sẽ không, không thương đến chỗ yếu hại.” Tạ Nhất phun ra một ngụm buồn bã trong lòng, nhẹ giọng trấn an Khách Mộc, “Không có việc gì, ừm. Đi làm cơm đi.”

Khách Mộc gật đầu, đi thổi lửa nấu cơm.

Tạ Nhất ngẩn người nhìn Khách Đồ ngủ một hồi, sau đó đi tìm A Thanh.

“Tình huống trong tộc hiện tại thế nào?”

“Còn có năm người bị thương, bất quá không nghiêm trọng như tộc trưởng, thế nhưng không có cỏ cầm máu, vu tư đang nghĩ biện pháp.” A Thanh hiện tại cũng loạn một đoàn, Khách Đồ vừa ngã xuống mọi chuyện đều đặt ở trên người hắn, “thức ăn trong tộc cũng không còn nhiều, may là ngày mai có thể đi săn, bất quá tộc Hồng Thổ còn chưa rời đi, không biết muốn làm gì.”

“Không cần phải xen vào bọn họ, Qua Tang không dám tùy tiện trêu chọc chúng ta.” Qua Tang thông minh như vậy, thấy qua thủ đoạn của tộc Casa, khẳng định sẽ không dễ dàng đối địch.

Tạ Nhất lo lắng là một chuyện khác, “Cỏ cầm máu không còn, ta đi thương lượng với vu tư một chút.”

Lều của vu tư hắn là lần đầu tiên đến, đi vào liền có thể ngửi được mùi dược thảo thanh đạm, bên trái lều bầy vài cái giỏ mận gai, bên trong có một ít dược thảo, phía bên phải đặt một chiếc bàn đá, vu tư lúc này đang ngồi ở đó phát sầu, nghe thấy có người tiến vào, đầu cũng không nâng.

“Vu tư, A Thanh nói đã không còn cỏ cầm máu.”

Vu tư nghe được là tiếng của Tạ Nhất, lúc này mới ngẩng đầu, “Đúng vậy, ngươi lại đây giúp ta ngẫm lại, còn có thứ gì có thể cầm máu.”

Tạ Nhất đi qua đem dược thảo hắn đặt ở trên bàn lật qua một lần, đột nhiên “Di” một tiếng.

“Làm sao?”

“Không có gì, chỗ này hình như không có gì có thể cầm máu.”

Nếu không nhìn lầm, cái ký hiệu vừa rồi giống như đúc như trên giấy thiếc.

Tạ Nhất đem dược thảo toàn bộ đặt vào trong giỏ mận gai, quả nhiên ở trên bàn đá thấy được vài cái tự phù quen thuộc. Hắn qua loa nhìn lướt qua, nói với vu tư, “Bất quá tro than sau khi nhóm lửa có thể cầm máu, nếu thật sự không được thì trước hết tạm dùng thứ này.”

Vu tư vê lên một nhúm tro tàn bên cạnh đống lửa, tràn đầy vẻ không thể tin, “Thứ này có thể cầm máu?”

Tạ Nhất gật đầu một cái, “Bất quá không trị thương được, ta ngày mai ra ngoài tìm chút cỏ cầm máu khác.”

“Ta và ngươi cùng đi.” Vu tư đối với cây cỏ có thể trị các loại thương bệnh rất có hứng thú, trong lều một đại bộ phận đều là chính hắn cân nhắc phát hiện.

Tạ Nhất có hơi rối rắm, “Tìm cỏ trị thương có thể phải leo núi, đi đường xa.” Lời ngầm chính là, ngươi một bó to tuổi, đừng đi vô giúp vui.

Vu tư lập tức trừng to hai mắt, “Làm sao, sợ ta đi chậm?”

“Làm sao là vậy…”

“Ngày mai cùng đi.” Vu tư đánh nhịp.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất đeo sọt mận gai mượn từ chỗ Thanh Thủy, bên trong có hai xẻng đá do Thạch Đầu làm, lại mang theo mấy khối bánh bột hạt mận gai, phân phó Khách Mộc, “Để ca ca ngươi ghé vào chỗ đó, không được lộn xộn.”

“Được.”

Khách Đồ ghé vào trên da thú kháng nghị, “Không được, ta có việc tìm A Thanh.”

Tạ Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khách Đồ im nín.

Vu tư ở một bên cười, “Khách Đồ mới trước đây a phụ hắn đánh hắn không biết bao nhiêu lần, cũng không nghe lời như vậy.”

“Ngươi đi gọi A Thanh đến.” Tạ Nhất nói với Khách Mộc, lại đưa một sọt mận gai cho vu tư, “Đi thôi.”

Tạ Nhất tập trung tìm kiếm ở dưới bóng cây trong rừng, mùa đông có nhiều rễ cây làm thuốc, mà cây cầm máu làm thuốc, tỷ như tam thất, địa du, bạch cập, rễ cỏ tranh, đây là một số loại thực vật ưa lạnh.

Thế nhưng mùa đông thực vật đều héo rũ ố vàng, không dễ phân biệt, Tạ Nhất nhìn thấy có gì tương đối giống liền đào ra xem, quả nhiên tìm được một ít bạch cập.

“Đây là cái gì, dùng làm gì?” Đừng nhìn vu tư lớn tuổi, đi trên sơn đạo không hàm hồ chút nào, đã nửa ngày, mặt không đỏ khí không suyễn.

“Đây là bạch cập, rễ nó là màu trắng, cũng dùng để cầm máu, nó bình thường mọc tại chỗ có sơn tuyền, trong bụi cỏ hoặc là trên vách núi ẩm ướt đều có thể có.”

“Đây là tam thất, cầm máu có hiệu quả tốt nhất, bình thường ở trên triền núi dưới cây tùng, nở ra ra hoa màu đỏ.”

“Nhân sâm…!” Tạ Nhất sướng rơn, thế giới nguyên thuỷ ưu việt lớn nhất chính là các loại dược liệu khắp nơi đều có, giống như thứ đã sắp tuyệt tích ở hiện đại này, nơi này còn chưa bắt đầu hái lượm.

“Vu tư, đây là dược liệu rất tốt, khi trời hơi nóng sẽ kết quả tròn dẹp màu đỏ.” Tạ Nhất đem thứ này cất như bảo bối, trở về có thể đun canh cho Khách Đồ uống.

Đến khi trời sắp tối, Tạ Nhất cùng vu tư mới lưu luyến không rời mà chuẩn bị trở về, trong sọt mận gai của bọn họ đều chứa rất nhiều dược liệu, đặc biệt là nhân sâm lớn bằng hai ngón tay có đến ba củ, đều đặt ở trong sọt của Tạ Nhất, mặt khác còn có một ổ trứng gà rừng tìm được trong bụi cỏ, hai củ cải trắng.

Tạ Nhất ở trên đường nói công hiệu của dược liệu đào được cho vu tư, khiến chính hắn đau đầu.

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ.”

“Không được, Khách Đồ bị thương hai lần liên tiếp, ta phải giữ cho hắn bồi bổ thân thể.”

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ.”

“Vu tư, ngươi sau này có thể lại đến đào.”

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ.”



Vu tư dong dài từ trên đường về đến trong sơn động, thuận tiện ở nhà Tạ Nhất ké cơm.

Tạ Nhất thật hối hận mình nhất thời nói lỡ, đem nhân sâm khoa trương tận trời, nhưng lại không thể đem vu tư đuổi đi, chỉ có thể tận lực xem nhẹ.

Hắn đem dược liệu toàn bộ rửa sạch cất vào trong giỏ mận gai, sau đó cầm hai củ tam thất giã nát, đem một khối vải bông tiêu độc nhỏ tẩm đầy nước tam thất, sau đó cởi bỏ băng vải trên người Khách Đồ, thấy miệng vết thương khâu lại không có vấn đề, thay vải bông băng bó một lần nữa.

Nếu có tam thất khô, có thể xay thành bột bôi lên, hiện tại chỉ có thể lau lên một chút trước.

Tạ Nhất đập vụn xương, cho vào trong bình gốm nấu thành canh trắng nồng, sau đó bỏ thêm thịt và khoai lang phiến đun chung.

Trứng gà rừng đập ra khuấy đều lòng trắng và lòng đỏ, đun nóng mỡ trong bình sau đó để trứng gà vào lật vài cái.

Vu tư ăn được mùi ngon, “Tạ Nhất, ngươi nấu ăn thật là ngon, ngươi đem nhân sâm…”

“Ta có thể giúp ngươi làm giá thuốc, nhân sâm cùng giá thuốc chọn một trong hai.” Tạ Nhất đang đem Khách Đồ nằm sấp một ngày nâng dậy, thật cẩn thận tránh động vào miệng vết thương, hắn đối với công phu dai dẳng của lão đầu triệt để bái phục.

Thật muốn có cả hai a… Vu tư khó khăn, cuối cùng quyết tâm cắn răng, “Ta muốn giá thuốc.” Ngày mai liền đi đào nhân sâm.

“Vậy ăn xong có thể đi.”

“Khách Đồ a, Tạ Nhất nhà các ngươi rất hung dữ, ngươi phải quản đi.”

Khách Đồ uống một ngụm từ bát súp trong tay Tạ Nhất, nghe vậy mặt không chút thay đổi liếc nhìn vu tư.

Tươi cười trên mặt vu tư cứng đờ, “Vậy ta đi trước, Tạ Nhất xong việc thì đem giá thuốc đưa tới.”

“Ngươi cũng thấy ta hung dữ?” Tạ Nhất kẹp một miếng trứng bắc đút cho Khách Đồ.

“Tạ Nhất ca ca ngày hôm qua thật hung dữ.” Khách Mộc ở bên bàn ăn cạnh ăn đến vong ngã, trôi chảy đáp lại một câu.

Tạ Nhất quay đầu lại.

“Ta ăn xong rồi, đi tìm Đa Lỗ.” Khách Mộc vội vàng bốc hai ngụm trứng bắc, chạy đi.

“Tạ Nhất, ngươi còn đang giận?”

“Ngươi biết rõ ta vì sao lại giận không?”

Khách Đồ lắc đầu.

Tạ Nhất hoàn toàn không có gì để nói nhìn trời, quả nhiên biện pháp trao đổi cùng người nguyên thủy tốt nhất là nói thẳng.

“Ta giận là vì ngày đó ngươi xông tới, để chính mình bị thương.” Càng đáng giận là trong một chớp mắt ngươi bị thương kia lại khiến ta cảm thấy khủng hoảng.

“Nhưng, mâu đá sẽ đâm vào ngươi.”

“Ta tự mình có thể né tránh, lần sau không cần làm loại việc ngốc nghếch này.”

Khách Đồ trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, “Không được, vạn nhất tránh không thoát thì làm sao, ta không thể để ngươi bị thương.”

“Nam nhân bị thương một chút thì có là gì.”

“Ngươi là bạn lữ của ta, ta sẽ chiếu cố ngươi, không để ngươi bị thương.” Khách Đồ nhìn thẳng Tạ Nhất, ánh mắt chân thành tha thiết, tràn ngập kiên trì.

Có một người, nguyện ý vì ngươi mà không để ý chính mình bị nguy hiểm. Tạ Nhất nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của hắn, “Đúng, chúng ta là bạn lữ, tất sẽ chăm nom lẫn nhau.”

“Cái gì?” Khách Đồ nghe không hiểu.

“Không có gì, ngươi không phải muốn biết ta lần trước dùng vũ khí gì sao?” Tạ Nhất từ bên hông rút Desert Eagle ra, dỡ đạn xuống đưa qua, “Cẩn thận một chút, đừng kéo miệng vết thương.”

Khách Đồ nhận lấy lật qua lộn lại xem.

“Đây gọi là súng, khi dùng cần nạp đạn, chính là thứ trong tay ta, bất quá chỉ còn lại có ba viên, phải dùng tiết kiệm một chút.” Tạ Nhất chậm rãi dạy hắn, “Sau khi nạp đạn, phải kéo chốt, bóp cò súng, viên đạn sẽ bắn ra, người bình thường đều trốn không thoát, cho nên khi ngươi nổ súng ngắm chuẩn là được.”

Tạ Nhất để hắn thuần thục trình tự dùng súng, mình thì đi múc một chén tam thất tới.

“Uống thuốc.”

Khách Đồ nhận lấy một ngụm uống hết, uống xong chẹp chẹp miệng, “Đắng.”

“Thuốc đắng mới dã tật.” Tạ Nhất cầm viên đạn đưa cho hắn, “Kéo chốt lên, ta nói cho ngươi làm thế nào nạp đạn.”

Lực chú ý của Khách Đồ lúc này đều ở trên khẩu súng, rất nhanh liền học được cách sử dụng.

“Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, khi không cần bắn hoặc đã bắn xong, nhất định phải kéo chốt lên, không thì sẽ phản pháo chết người.” Tạ Nhất dặn dò.

“Ừ, ta đã biết.” Khách Đồ thấy Tạ Nhất thận trọng, mà hắn cũng thấy qua uy lực của súng, nhớ kỹ điều này trong lòng.

“Cây súng này ngươi cầm đi, bất quá chỉ có ba viên đạn này, lần sau lại gặp phải lúc nguy hiểm đừng ngu ngốc xông lên nữa, trực tiếp nổ súng là được.”

“Cho ta?” Khách Đồ khiếp sợ ngẩng đầu, không nghĩ tới động tác quá lớn, kéo động miệng vết thương trên lưng, đau đến mức vặn vẹo.

“Cất súng đi, nằm sấp xuống.” Tạ Nhất cởi băng vải của Khách Đồ ra, phát hiện miệng vết thương không bị nứt, liền đem vải bông tẩm tam thất bên trong đổi một chút, sau đó băng bó.

“Chúng ta là bạn lữ, đồ của ta đương nhiên cũng là của ngươi, có cái gì phải kích động.”

Khách Đồ ghé vào chỗ đó nửa ngày không nói lời nào.

Tạ Nhất dọn dẹp xong hết, cảm thấy kỳ quái, lại gần mới phát hiện khóe môi hắn cao cao nhấc lên, trong mắt tiếu ý không thể che dấu.

Người này nhất định là loại muộn tao. (là cái loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ý)

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất bảo Khách Mộc đi chặt mấy cây trúc, sau đó mời Quả Lệ và Thanh Thủy tới.

Hắn miêu tả hình dạng đại khái của cái sọt một chút, muốn các nàng dùng nan trúc bện thử. Quả Lệ không quá am hiểu thứ này, ngược lại Thanh Thủy, lần đầu tiên liền bện một món khá giống.

“Thanh Thủy thật là khéo tay.” Quả Lệ cầm lấy cái sọt lên xem xét, chậc chậc khen ngợi, “Thanh Thủy có coi trọng bạn lữ nào chưa, ngươi hiện tại đã có thể sinh hài tử.”

Thanh Thủy sắc mặt ửng đỏ, liếc mắt nhìn Tạ Nhất đang chặt trúc, cúi đầu bện sọt, không nói gì.

“Thạch Đầu nói với ta, hắn muốn cùng ngươi kết thành bạn lữ.” Quả Lệ không chú ý tới biểu tình vừa rồi của Thanh Thủy, thản nhiên nói, “Hắn nói với ngươi chưa.”

“Nói rồi, ” Thanh Thủy đem nan trúc thừa dúi đi, “Ta không muốn sống cùng hắn.”

“Vậy A Đại thế nào?” Quả Lệ đổi một người khác.

“Ta cũng không muốn ở cùng hắn.”

“A ma, ngươi đây là đang kéo tơ hồng à.” Tạ Nhất sau khi quen thuộc với tộc nhân, ngẫu nhiên cũng sẽ đùa cợt một chút.

Hắn đem đoạn trúc chặt xong dựng lên, sau đó đem sọt đặt ở tầng dưới cùng của cái giá, vừa tốt.

“Kéo tơ hồng là gì?”

“Chính là nghĩ biện pháp khiến một nam một nữ kết thành bạn lữ.” Đây là kỹ năng thiết yếu của tam cô lục bà ở hiện đại.

Quả Lệ vui tươi hớn hở cười, “trẻ nhỏ trong tộc quá ít, đám Thanh Thủy hiện tại có thể sinh con, ta phải nhìn, đừng bị người tộc khác đoạt đi.”

“Vậy bọn Thạch Đầu cũng có thể đi tộc khác tìm bạn lữ à.”

“Nào có dễ dàng như vậy, phụ nữ trong tộc rất ít đi tộc khác, trừ phi như cường đại tộc Hồng Thổ, mới có nữ nhân nguyện ý đi.”

“A ma, chuyện này ngươi không cần lo lắng, tộc Casa khẳng định sẽ mạnh như tộc Hồng Thổ.”

“Ừ, ta tin tộc trưởng, còn có ngươi. Bây giờ trời lanh trong tộc có nhiều đồ ăn hơn, không bị đói chết người, tộc Thực Nhân cũng có thể giết chết.” Quả Lệ nói đến chuyện này, vui vẻ ra mặt, “Vu tư nói ngươi là sứ giả của thần, tộc trưởng cùng ngươi kết thành bạn lữ, quả nhiên mang đến vận tốt cho tộc Casa.”

Tạ Nhất cười tránh đi đề tài này, “A ma, bạn lữ của Thất Quả hiện tại thế nào?”

“A Hoa khi không có việc gì sẽ đi thăm, không vấn đề gì, chính là khóc nhiều thôi.” Nói đến chuyện này, Quả Lệ cũng có chút lo lắng, “Trong tộc có người nói muốn cùng nàng kết thành bạn lữ, ta hỏi, nàng lại không muốn.”

“Loại chuyện này từ từ rồi nói cũng được, bất quá nàng hiện tại cần chú ý thân thể, ta ở đây còn có vài quả trứng gà, mang về nấu cho nàng ăn.” Tạ Nhất lấy ra vài quả trứng gà xào rau còn lại, đưa cho Quả Lệ.

“Tạ Nhất, ngươi đối với nàng tốt như vậy, có phải rất thích trẻ nhỏ hay không?” Thanh Thủy nhanh chóng nhìn Tạ Nhất một cái, tiếp tục cúi đầu bện sọt.

“Điều này còn phải nói sao, trẻ nhỏ a, ta vừa thấy liền thích.” Quả Lệ cười đáp.

Tạ Nhất ở một bên cười phụ họa, cũng không nói tiếp.

Có Thanh Thủy, sọt bện rất nhanh, nàng còn tự mình dùng nan trúc bện một bộ sọt và rổ nhẹ cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất trong khoảng thời gian này cũng không đi săn thú, chỉ chiếu khán Khách Đồ không kiên nhẫn nằm sấp trên giường,vết thương trên lưng hắn đã bắt đầu khép lại, có thể đứng lên đi lại một chút, bất quá Tạ Nhất nghiêm lệnh không cho vận động kịch liệt, hắn liền dính lên người Tạ Nhất.

Tạ Nhất vớt bạch cập từ trong nước mở ra, thấy bạch tâm đã không còn, xoay người muốn lấy bát gốm múc, không cẩn thận thiếu chút nữa đụng tới hắn.

Không biết là tâm cảnh giới của mình rơi tụt lùi, hay là đã quen người này ngốc ở bên người, Tạ Nhất hoàn toàn không sợ, “Ngươi làm sao lại dậy?”

“Nằm sấp quá khó chịu, ” Khách Đồ nhìn thứ trong bình gốm, “Nấu gì vậy, có thể ăn sao?”

“Bạch cập, thuốc trị thương, ngươi muốn ăn?”

“Không.” Vừa nghe là thuôcs, Khách Đồ lập tức lắc đầu, đoạn thời gian này mỗi ngày uống nước tam thất, hắn đã muốn ói ra.

Tạ Nhất nấu bạch cập cắt thành lát, sau đó để Khách Đồ gọi Khách Mộc đem thuốc phơi ngoài cửa sơn động.

Không quá một khắc, Khách Mộc từ bên ngoài vọt vào, “Tạ Nhất ca ca, tộc Hồng Thổ lại tới nữa.”

“Ừ, ca ca ngươi đâu?” Tạ Nhất không chút hoang mang lại ném một nắm Bạch Cập vào trong bình gốm đun.

“ở cửa sơn động, hắn bảo ta trở về gọi người, đem cung cầm ra.”

“Thật là thích hồ nháo, hắn hiện tại không thể dùng cung, ta ra ngoài xem thử, ngươi ở đây canh, đợi bạch cập không còn bạch tâm liền vớt ra.”

“Nhưng, Tạ Nhất ca ca…”

“Làm sao?” Tạ Nhất cầm cung tên, chạy tới cửa lều.

Khách Mộc ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói, “Ca ca nói, không để ngươi đi.”

“Ta biết.” Tạ Nhất vén mành da thú lên, đi về phía cửa sơn động, lưu lại Khách Mộc ở bên trong gấp gáp xoay quanh.

Bởi vì bọn A Thanh đều đi săn thú, cho nên trong sơn động lưu thủ săn người cũng không nhiều, lúc này đều ở cửa sơn động cùng tộc Hồng Thổ người giằng co.

Khách Đồ nhăn mày, mặt đầy không kiên nhẫn, “Ngươi đến cùng có chuyện gì?”

“Ta muốn gặp Tạ Nhất trước.”

“Không thể, ngươi muốn nói gì thì nói đi, bằng không ta liền bắn tên.”

Khách Đồ đưa tay về phía sau, để Bạch Diêm đem cung đưa qua, lại bị một bàn tay thon dài hữu lực cầm lấy. Hắn quay đầu, liền thấy Tạ Nhất đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Ta không phải đã nói Khách Mộc không cho ngươi tới sao?”

Tạ Nhất thoáng nhướn mi, “Ta còn nghe hắn nói ngươi định tự mình kéo cung bắn tên, cảm thấy vết thương trên lưng tốt rồi?”

Khách Đồ không nói lời nào.

Tạ Nhất lúc này mới nhìn Qua Tang đứng ở phía trước đam người tộc Hồng Thổ, “Đến cùng là có chuyện gì?”

“Người của tộc Thực Nhân ở núi Sương Mù chúng ta đã giết sạch, đây là đầu người của bọn họ.” Qua Tang phất tay, phía sau có người đưa ra mười mấy túi da thú, lộ ra từng cái đầu người.

“À.” Tạ Nhất không có hứng thú gì đối với thứ này, dù sao ở lại núi Sương Mù đều là người bị thương nặng, không ai giết phỏng chừng cũng sống không được bao lâu.

“Còn có năm mươi bình gốm, năm mươi món đồ gốm lần trước.”

Có người đem đồ nâng ra, nhất nhất đặt ở trước mặt Qua Tang.

Này còn có chút ý tứ! Tạ Nhất cho rằng Qua Tang người này diệt xong tộc Thực Nhân sẽ trực tiếp dẫn người về nơi ở cũ, không nghĩ tới còn giữ chữ tín như vậy, đem đồ đưa tới.

Khách Đồ ở một bên nhỏ giọng nói thầm, biểu đạt bất mãn, “Đưa đồ còn thế nào cũng phải bắt ngươi đi ra, Qua Tang không có ý tốt gì.”

“Lấy đồ đến mới là thật, mặc kệ hắn có ý gì.” Tạ Nhất nhỏ giọng nói với Khách Đồ, quay đầu đưa ra yêu cầu với Qua Tang, “Bình gốm chúng ta nhận, thế nhưng đồ gốm ta muốn các ngươi dựa theo hình dáng ta nói nung lại một lần nữa.”

“Không có vấn đề gì, ngươi muốn thế nào?” Qua Tang một lời đáp ứng.

Tạ Nhất muốn nồi xào rau, siêu, chén nước, nồi cát…

“Ta cần nói với người biết làm gốm của các ngươi về yêu cầu hình dáng.”

“Ta biết làm đồ gốm, ngươi nói với ta là được.”

Khách Đồ hừ lạnh, “Không được, ta muốn đổi người.”

“tộc trưởng Khách Đồ, đây là chuyện tộc Hồng Thổ của chúng ta, không phải chuyện ngươi có thể quyết định.” Qua Tang cười, “Tạ Nhất, làm gốm rất phiền toái, chúng ta ngày mai có thể tìm một chỗ nói kĩ một chút.”

“Có thể.”

Qua Tang lại để người khiêng một con lộc tới, “Tạ Nhất, con lộc này là ta tặng cho ngươi.”

Nếu Tạ Nhất vừa đến nơi này, khẳng định sẽ không chút khách khí nhận lấy, thế nhưng hắn đã biết được hàm nghĩa của việc đưa con mồi, sắc mặt không khỏi có chút quái dị.

Khách Đồ ánh mắt sắc bén, căm tức nhìn Qua Tang, nếu lúc này trong tay có tên, hắn nhất đã bắn ra.

“Ta là bạn lữ của Khách Đồ, sẽ không nhận con mồi của ngươi.”

“Ngươi có thể nghĩ kĩ lại, làm bạn lữ của ta, chính là Sousa của tộc Hồng Thổ, tộc Hồng Thổ mạnh hơn tộc Casa nhiều.” Qua Tang đắc ý, “dũng sĩ của tộc ta không chỉ biết đi săn, còn có thể làm gốm, làm cung tên và sợi.”

Tạ Nhất cầm cung khảm sừng bò sau lưng ra, một tên bắn đến bên chân Qua Tang, lại lên một tên, bắn về phía thân cây xa xa.

“cung của các ngươi nhiều nhất là bắn tới bên chân ta, cung của tộc Casa có thể bắn tới chỗ càng xa.” Tạ Nhất nhìn về phía Khách Đồ, “Ngươi nói phải không?”

Mi nhãn của Khách Đồ giãn ra, giương giọng về phia đối diện, “dũng sĩ của tộc Casa không chỉ săn thú tốt, làm ra cung tên cũng tốt, tộc Casa sẽ càng mạnh hơn tộc Hồng Thổ.”

Qua Tang cung tên trong tay Tạ Nhất, ánh mắt nhiệt liệt, “Ta muốn đổi loại cung trong tay ngươi, ngươi muốn gì.”

“Thứ này không đổi.” Tạ Nhất thu cung về, “Ngày mai ở trong tiểu sơn động chúng ta nói chuyện đồ gốm.”

“Đồ đã đưa đến, ngươi có thể đi.” Khách Đồ không kiên nhẫn vẫy tay với Qua Tang.

Qua Tang không để tâm, “Tạ Nhất, ngày mai ta ở tiểu sơn động chờ ngươi.”

“Được.” Tạ Nhất thấy bọn họ xoay người rời đi, vội thêm một câu, “Nha, đem những đầu người đó ném đi.”

Khách Đồ ở sau lưng dặn Bạch Diêm, “Tìm người nhìn tộc Hồng Thổ từ xa, có chuyện lập tức nói cho ta biết.”

Tạ Nhất đã bắt đầu tính toán tác dụng của bình nhỏ, có thứ này, có thể làm chút thuốc mỡ, còn có bột tam thất vân vân, sử dụng sẽ rất tiện.

“Khách Đồ.”

“Làm sao?”

“Ta đi sơn động ôn tuyền một chuyến, tìm chút đồ.”

“Tìm cái gì, ta và ngươi cùng đi.”

“Vết thương trên lưng ngươi còn chưa lành, không thể đi đường xa như vậy.”

Khách Đồ trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở trong sơn động, cung tên, loan đao đều không thể động vào, dù tốt tính cũng không chịu nổi.

Hắn lại vẫn là một gương mặt không chút thay đổi, Tạ Nhất không biết làm sao, cảm thấy trong đôi mắt kia mang theo đáng thương hề hề.

“Được rồi, chúng ta sẽ đi chậm một chút, miệng vết thương của ngươi mà đau, lập tức nói cho ta biết.”

Khi Khách Mộc nghe thấy ca ca trọng thương cũng có thể đi, mà mình chỉ có thể ở nhà phơi thảo dược, lập tức biểu đạt bất mãn.

Cuối cùng khi Tạ Nhất chuẩn bị xuất phát xong, bên người liền mangtheo hai tha du bình.

Ba người một đường đi một chút lại dừng một chút, khi đến sơn động ôn tuyền đã qua non nửa ngày.

Kháchmộc không có chút thất vọng nào, “Ca ca, sao không nhìn thấy con mồi nào?”

“Con đường này rất nhiều người đi, con mồi sớm đã chạy hết. Ngươi nếu muốn săn thú, ngày mai ta bảo A Thanh mang ngươi theo.” Cả đường Khách Mộc giơ cung nóng lòng muốn thử, Khách Đồ đối với việc em trai thay đổi rất là cao hứng.

“Tạ Nhất ca ca đi săn thú, ta mới đi.” Khách Mộc bĩu môi, “A Thanh đánh không lại Tạ Nhất ca ca.”

Tạ Nhất vỗ nhẹ cái ót của Khách Mộc, “Đừng nói bừa, nhanh châm cây đuốc đi vào.”

“Vốn là vậy mà…” Khách Mộc vừa nhặt củi châm lửa, vừa nhỏ giọng nói thầm.

Khách Đồ đi theo phía sau Tạ Nhất, “A Thanh quả thật đánh không lại ngươi.”

“Đừng hồ nháo cùng Khách Mộc.”

“Ta không hồ nháo, A Thanh đánh không lại ta, khẳng định cũng đánh không lại ngươi.” Khách Đồ rất nghiêm túc.

“A Thanh đánh không lại ngươi, cho nên đánh không lại ta, đó không phải nói ngươi cũng đánh không lại ta?” Tạ Nhất thả chậm cước bộ, cùng đi bên Khách Đồ.

Khách Đồ cúi đầu đi đường, không nói lời nào, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng.

Tạ Nhất cười khẽ lên tiếng, “Khách Đồ.”

“Ừ.”

Tạ Nhất lại gần hôn lên khóe miệng của hắn, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Khách Đồ đưa tay giữ chặt hắn, ôm vào trong ngực, miệng lưỡi giao triền.

Cách đó không xa trong sơn đạo khúc chiết có tiếng đá rơi truyền đến, sau đó là tiếng Khách Mộc hô to, “Con đường này thật dài a, Tạ Nhất ca ca, các ngươi đi đến đâu rồi?”

Hai người tách ra, đầu Tạ Nhất ghì lên trên trán Khách Đồ, thở hổn hển một hơi, mới nói, “Ở đây, nhanh đuổi theo.”

Chỉ chốc lát, Khách Mộc từ phía sau đuổi tới, “Ca ca, các ngươi sao không đợi ta.”

“Ngươi đi quá chậm, lần sau đừng đi cùng.” Khách Đồ cứng rắn nói.

“Mới không chậm đâu, là vừa rồi quá tối.” Khách Mộc vì chứng minh mình đi nhanh, để tránh lần sau không thể cùng ra ngoài chơi, giơ đuốc từ bên người hai người vượt lên phía trước.

Khách Đồ nắm tay Tạ Nhất, đi ở phía sau.

“Nơi này thật lớn a!” Khách Mộc dẫn đầu, giơ đuốc ở bên trong lượn một vòng, “Ca ca, so với nơi ở của chúng ta còn lớn hơn.”

Tạ Nhất tìm một chỗ đào đá, hắn cầm một khối đá màu xám trắng ghé vào lửa xem xét, sau đó dùng sống đao cạo xuống một ít bột phấn, dùng đầu lưỡi nếm thử.

“Đá cũng có thể ăn?” Khách Đồ ở bên cạnh nhìn nửa ngày, kỳ quái hỏi.

“Đây là làm thuốc, đá thạch cao.”

“Thuốc?”

Tạ Nhất mấy ngày nay cứ không có việc gì liền loay hoay thứ này, Khách Đồ hiểu biết nông cạn, hắn học theo Tạ Nhất cạo chút bột phấn, nếm một ngụm.

“Phi. Phi…” Hắn phun ra một hồi, mới cảm thấy tốt hơn.

Tạ Nhất ở bên cạnh không phúc hậu cười, “Mùi vị thế nào?”

“Hơi giống ớt, khó ăn hơn ớt.” Khách Đồ mặt đầy nghiêm túc tổng kết.

“Đừng giống như A Hoa, cái gì cũng dám thử.” Tạ Nhất cười đủ, mới nói, “Thuốc không thể uống bậy, sẽ chết người. Thứ này hàn tính rất nặng.”

Khách Mộc ở trong sơn động dạo qua một vòng chạy tới, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca, bên trong còn có tiểu sơn động.”

Lần trước đến không có sơn động khác a.

Hai người liếc nhau, cùng Khách Mộc đi vào trong sơn động. Vòng qua ôn tuyền, ở chỗ lõm vào giữa hai vách núi có một thông đạo hẹp đủ một người đi qua.

Thông đạo dài hơn mười mét dần dần hướng lên, sau đó là một tiểu sơn động hơn mười mét vuông, phía trên sơn động, hình như có cái khe rất nhỏ.

Tạ Nhất giơ đuốc, chiếu một vòng quanh vách núi, quả nhiên ở trên tìm được một ít tự phù. Hắn ở trong lòng âm thầm đối chiếu với giấy thiếc, hình như ký hiệu ở trên cơ bản đều khắc ở trong sơn động, chỉ trừ chữ ở giữa.

Hắn quay đầu xem Khách Đồ đang cầm đao cạo cạo ở trên tường đá, sắc mặt ở trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, có chút không rõ ràng.

“Tạ Nhất, đá nơi này đều là thạch cao ngươi nói.” Khách Đồ gọi Tạ Nhất qua, “Ngươi nhìn những đường ở trên này, không biết là ai vẽ.”

Tạ Nhất lại gần xem, quả nhiên ở trên tảng đá xám trắng có từng đường đỏ sậm

Màu sắc này, chắc là máu thấm lại, máu là từ nơi nào?

“Khách Đồ, người trong tộc chưa bao giờ đến chỗ này sao?”

“Ừ, vu tư nói chỗ này không thể tới. Bất quá chúng ta tới nơi này đã vài lần, không phát sinh chuyện kỳ quái a.” Khách Đồ hỏi, “Ngươi phát hiện vấn đề gì, sao lại hỏi điều này?”

Tạ Nhất khẽ cau mày, lập tức buông ra, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

“Chờ một lát, chúng ta đào mấy tảng đá ở đây mang đi.”

“Không cần, vừa rồi ta đã đào đủ, chúng ta mau về đi, không thì trời sẽ tối.” Tạ Nhất ngăn Khách Đồ dùng đao khắc lên tường đá, thuận tiện quay đầu gọi Khách Mộc, “Đừng nhìn, chúng ta mau về đi.”

Chờ bọn hắn trở lại sơn động, trời đã tối đen, thuốc phơi của Tạ Nhất được tộc nhân chuyển vào trong lều, bên cạnh còn bầy một khối thịt nhỏ hôm nay được phân.

Khách Mộc tự giác lấy thịt đi làm cơm, hắn xưa nay học hỏi rất nhanh, phàm là thứ Tạ Nhất dạy qua đều học được ra hình ra dáng.

Tạ Nhất kiểm tra miệng vết thương cho Khách Đồ, đổi dược một lần nữa liền bắt đầu động thủ xử lý thạch cao hôm nay thu được.

Hắn cạo tầng đất bên ngoài thạch cao, sau đó đập vỡ, cùng Khách Đồ loại bỏ sạch sẽ từng chút tạp chất bên trong.

Đợi ăn xong cơm chiều, hắn bắc bình gốm lên trên lửa, đem thạch cao sống sạch sẽ bỏ vào, đậy nắp lên.

Tạ Nhất giao cho Khách Mộc trọng trách nhóm lửa, mình thì lấy một phần bạch cập phơi khô cắt sẵn, cho vào trong cối đá giã thành bột phấn.

Đợi thạch cao vón lại, Tạ Nhất đổ ra, đợi cho nguội cũng giã thành bột phấn, sau đó đem bạch cập và thạch cao trộn lẫn, đựng đầy mấy cái bình nhỏ.

Còn có nắp bình…

Tạ Nhất tìm ở trong đống củi, lấy ra mấy khối gỗ tùng hợp làm miệng bình tước thành nút gỗ, đem cái chai đóng lại. Hắn dốc ngược cầm lung lay, không rớt.

“Làm vậy làm gì?”

“ bôi một ít trên miệng vết thương, có thể cầm máu.”

Tạ Nhất lại giả một ít bột tam thất, cũng dùng lọ nhỏ đựng lấy.

Đặt ở trước mặt một hàng chai bộ dạng giống nhau, về sau dược liệu nhiều lên, lấy nhầm thì không tốt. Tạ Nhất cầm lấy mã tấu, ở trên nút gỗ khắc tên chữ.

“Các ngươi nhìn một chút, này hai chữ là tam thất, đây là bột bạch cập thạch cao.” Chữ trên nút gỗ quá nhỏ, Tạ Nhất trực tiếp lấy cành củi trên mặt đất viết một lần nữa, sau đó nói cho hai người.

“Chữ tam thất, là thứ gì?” Khách Đồ ghé tới, đối với việc Tạ Nhất viết gì đó tỏ ra nghi vấn.

Ặc, ăn một ngụm không thể béo, đối với người nguyên thủy không biết chữ cần phải từ tốn.

Tạ Nhất từ trong giỏ mận gai cầm ra một rễ tam thất, hỏi, “Đây là cái gì?”

“Tam thất!” Âm thanh Khách Mộc vang dội. Hắn mấy ngày nay ở cùng Tạ Nhất, đối với tên vài loại dược liệu nhớ rõ trong lòng.

Tạ Nhất một lần nữa viết hai chữ trên mặt đất, cầm gậy chỉ, “Thứ vẽ ở trên đất này chính là chữ, chữ này đọc là tam, đây là thất, hai chữ đặt cùng nhau chính là tam thất, chính là chỉ thứ trong tay ta.”

Khách Đồ nhất thời hứng thú, nhìn chữ trên mặt đất một lần, yên lặng ghi nhớ, “Tam thất… Vậy bạch cập thì sao?”

Tạ Nhất viết xuống hai chữ bạch cập trên mặt đất.

“Tạ Nhất nữa?”



Tạ Nhất để Khách Mộc đem bình bột bạch cập thạch cao đưa cho vu tư và A Thanh một phần, sau đó đi đến tiểu sơn động.

Ngoài động tĩnh lặng vô thanh, nghe không được tiếng hít thở của người khác, trong sơn động cũng chỉ ngồi một mình Qua Tang. Tạ Nhất thoáng nhướn mi, đây có vẻ không phù hợp tác phong cẩn thận của Qua Tang.

“Ngươi đến một mình?” Qua Tang tựa hồ không tin Tạ Nhất sẽ đến một mình.

Tạ Nhất ngữ khí bình tĩnh, “Ngươi cũng vậy.”

“A a a, ” Qua Tang cười, “Ta đang theo đuổi ngươi, đương nhiên muốn để ngươi nhìn thấy sự dũng cảm của ta.”

“Ta đã nói qua, ta là bạn lữ của Khách Đồ, hơn nữa ta càng thích dũng sĩ có thể một mình giết báo.”

“Săn báo mà thôi, ta cũng có thể làm được.”

“Chỉ nói thì ai cũng làm được, ” Tạ Nhất lạnh nhạt, “Ta muốn biết là ngươi thật sự biết làm gốm?”

“Đương nhiên biết, ngươi không tin lời ta?” Cũng không biết Qua Tang nói là săn báo hay là làm gốm.

“Không, ta chỉ quan tâm đồ gốm ta muốn có thể nung ra không, ” Tạ Nhất tìm tảng đá ngồi xuống, “Ta nói cho ngươi thứ ta muốn làm.”

Nói đến làm gốm, tiếu ý của Qua Tang cũng thu liễm lại. Hắn biết biến hóa của tộc Casa đều là Tạ Nhất đưa đến, không biết lần này hắn sẽ cho ra thứ mới mẻ gì.

“Ta muốn làm một thứ đồ gốm đáy nhọn, ở trên mở lớn, là có thể đặt trên lửa để nấu ăn.” Tay Tạ Nhất vẽ ở trong không khí.

“Thứ này chúng ta có.” Qua Tang có hơi thất vọng, vốn còn cho rằng có thể làm ra thứ gì đó khác biệt.

Cũng phải, đã có thể nung bình gốm, làm ra nồi không tính là gì.

Tạ Nhất có chút tin vào Qua Tang, bắt đầu đề ra yêu cầu mới, “Ta muốn ở trên thêm hai quai hình nửa vòng tròn, như vậy có thể bưng.”

“ nửa vòng tròn … quai?” Thật là không có thứ như vậy.

“Nửa vòng tròn, giống như mặt trăng khuyết khi trời tối.” Tạ Nhất liếc mắt nhìn qua, “ giống như tai người, đặt ở hai bên đồ gốm.”

Qua Tang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Ta còn muốn bình gốm nông một chút, đại khái sâu như vậy là được, ” Tạ Nhất vẽ chiều dài một bàn tay, “Cũng muốn thêm quai, ở trên còn phải có nắp đậy.”

“Nắp đậy?”

Cái này nên hình dung ra sao?

Tạ Nhất trực tiếp ra khỏi sơn động, tùy tay nhặt lên một nhánh cây, vẽ lên trên đất. Chung quy từng làm lính đánh thuê, vẽ không ít bản đồ, lúc này ít ỏi vài nét bút liền vẽ ra hình dạng nồi và nắp đậy.

Qua Tang kinh hỉ, hóa ra còn có thể dùng biện pháp này để giải thích một thứ là gì, Tạ Nhất quả nhiên là bảo bối, nhất định phải khiến hắn gia nhập tộc Hồng Thổ.

Tạ Nhất thấy Qua Tang sắc mặt vui sướng, cảm thấy làm ra mấy thứ này chắc không có vấn đề gì, lại bắt đầu vẽ ấm trà và chén trà.



“Ba!”

Nhánh cây trong tay Tạ Nhất đột nhiên nâng lên, hung hăng đánh lên cổ tay thò tới của Qua Tang.

“Ngươi muốn làm gì?” Tạ Nhất lạnh lùng hỏi.

“Ngươi vừa rồi rất dễ nhìn, Tạ Nhất, ta muốn cùng ngươi giao hợp.” Qua Tang cũng không nói lên được vì sao, chỉ đột nhiên có suy nghĩ này. Hắn là tộc trưởng tộc Hồng Thổ, nghĩ là làm.

Tạ Nhất lạnh lùng cười, “Ta vẫn cảm thấy ngươi rất thông minh, không nghĩ tới sẽ nói ra những lời ngốc như vậy.”

Nói xong, hắn bỏ lại nhánh cây, một quyền đánh thẳng vào mặt Qua Tang, Qua Tang tránh không kịp.

Tạ Nhất không nương tay chút nào, ngay sau đó một một cú đá lên quét về phía đầu hắn, lại đá vào cánh tay Qua Tang chắn tới. Hai người lập tức triền đấu cùng một chỗ.

Chiêu thức của Tạ Nhất vốn linh hoạt hay thay đổi, hơn nữa rất ngoan đọc, không bao lâu Qua Tang liền té trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy nổi.

“Ta không muốn tộc Casa và tộc Hồng Thổ đánh nhau, cho nên không làm người bị thương, bất quá nhớ kỹ, lần sau lại nói lung tung sẽ không may măn như vậy đâu.” Tạ Nhất hoạt động gân cốt, cũng đã giải tức, xoay người muốn đi, “Đúng rồi, năm mươi món đồ gốm, chiếu theo những gì ta vẽ mà làm, càng nhanh càng tốt.”

Qua Tang thở hổn hển nằm trên mặt đất, qua một hồi chậm rãi đứng lên, hắn nhìn chằm chằm hướng Tạ Nhất rời khỏi, động động ứ thanh khóe miệng, trong mắt một mảnh hứng thú.

Tạ Nhất về đến lều, liếc mắt nhìn liền thấy vu tư và Khách Đồ ngồi ở trước một mảnh đất trống, cầm nhánh cây viết viết trên mặt đất.

Nghe được động tĩnh, Khách Đồ lập tức ngẩng đầu, “Trở về rồi, Qua Tang tên kia có làm chuyện gì quá phận không?”

Khách Đồ đối với Qua Tang ba lần bảy lượt muốn cướp Tạ Nhất căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng cố tình buổi sáng Tạ Nhất còn không cho hắn đi cùng, làm hắn ở trong sơn động cứ lo âu.

“Không có, Qua Tang lại đánh không lại ta, có thể có chuyện gì.”

Khách Đồ thấy trên tay Tạ Nhất không cầm bất cứ thứ gì mới yên lòng.

Tạ Nhất nhìn quanh bốn phía, “Khách Mộc đi đâu rồi?”

“Hắn nói tìm đồ ăn cho thỏ.” Khách Đồ để Tạ Nhất ngồi xuống, “Vu tư tìm ngươi có chuyện.”

Vu tư vẫn cười tủm tỉm như mọi lần, “Tạ Nhất, thuốc ngươi để Khách Mộc đưa ta thử qua, hiệu quả cầm máu rất tốt.”

Hắn vén ống tay áo lên, ở trên cánh tay rõ ràng có vết thương mới, ở trên còn lưu lại một ít thuốc bột.

Tạ Nhất kéo tới nhìn, may mắn miệng vết thương không sâu, không có trở ngại gì. Chỉ vì thử thuốc, lão già chết tiệt này đối với bản thân cũng hạ thủ được.

Khách Đồ ngược lại là cả kinh, “Vu tư, vết thương này của ngươi …” Vu tư là người duy nhất trong tộc có thể hiểu được thần ý, nếu hắn xảy ra chuyện gì, toàn bộ tộc đều có thể bị hủy diệt.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Vu tư hào sảng khoát tay, “Tạ Nhất, ngươi có biết còn có thứ gì đó có thể làm thuốc không?”

“Có rất nhiều, bất quá hiện tại cỏ cây đều héo rũ, không dễ phân biệt.” Kỳ thật thảo dược Tạ Nhất biết phần nhiều là để ứng phó vấn đề gặp phải khi sinh tồn dã ngoại, bất quá đối với thế giới nguyên thuỷ thì cũng đủ dùng.

“Cũng không sao, đợi cỏ cây nẩy mầm lại đi tìm.” Vu tư có được tin tức tốt này, trên mặt cười như nở hoa.

Khách Đồ tâm tình cũng không tệ, hắn để Tạ Nhất nhìn tấm gỗ trong tay, mặt trên có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể thấy được là Tạ Nhất.

“Ta thấy ngươi đem chữ khắc trên nút gỗ, cảm thấy cũng có thể đem chữ khắc lên tấm gỗ, về sau phát sinh chuyện lớn gì có thể ghi lại.”

“Đúng đúng, ta muốn đem tên thuốc viết lại, về sau nhìn thấy liền có thể nghĩ đến.” Vu tư ở một bên phụ họa, “Tạ Nhất ngươi có thể đem tất cả mọi thứ đều viết thành chữ, ta hiện tại đã biết mấy chữ tam thất, bạch cập, thạch cao.”

“Điều này đương nhiên có thể, bất quá tấm gỗ có hơi lãng phí, viết lên cầm không tiện.” Tạ Nhất ngay từ đầu nghĩ đến cách làm ra giấy, là dùng rễ và cỏ cây gì đó, sau đó…

Cái này Tạ Nhất là thật không biết, còn không bằng thẻ tre, da dê dễ làm hơn.

“Dùng trúc có được không?” Ánh mắt Khách Đồ quét đến sọt trúc ở góc lều hẻo lánh, thứ này so với cành mận gai nhẹ hơn nhiều.

“Có thể.” Tạ Nhất gật đầu một cái, “Ngày mai ta làm một bộ trúc khắc chữ trước, các ngươi có thể học viết, tốt nhất người trong tộc đều có thể học đọc và viết chữ.”

“Ừ, buổi tối ta sẽ nói chuyện này cùng tộc nhân.”

“Chuyện này không cần miễn cưỡng, có hứng thú học một chút là được.” Tạ Nhất cũng không định phổ cập chữ Hán, dù sao khi mọi người cảm thấy tiện tự nhiên sẽ có người học, mấu chốt là, dạy người học chữ là chuyện rất phiền toái.

“Tạ Nhất, hai chữ nhân sâm viết thế nào?” Vu tư hứng thú hoàn toàn ở trên dược liệu

Tạ Nhất viết ra hai chữ trên mặt đất, sau đó dạy vu tư và Khách Đồ từng loại nét.

Mành da thú lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hắn quét một vòng quanh phòng, “Tộc trưởng, Khách Mộc đi đâu rồi?”

“Hắn đi tìm đồ ăn cho thỏ, không đi cùng ngươi à?” Khách Đồ kinh ngạc, gần đây Khách Mộc vẫn hay đi cùng Đa Lỗ, hắn còn tưởng rằng hai người đi chung.

“Ta và A Thanh đi săn thú, không thấy hắn.” Đa Lỗ nói, “Trời sắp tối rồi, ta trở về cũng không tìm được hắn.”

Khách Đồ vừa nghe cũng nóng nảy, bỏ lại nhánh cây đứng lên liền ra ngoài.

“Đợi đã, ” Tạ Nhất cản hắn lại, sau đó hỏi Đa Lỗ, “Ngươi và Khách Mộc bình thường tìm đồ ăn cho thỏ ở đâu?”

“trên núi phía đông.” Có lẽ là bởi vì sốt ruột, ngữ tốc của Đa Lỗ nhanh lên nhiều.

“Chúng ta đi chỗ đó. Vu tư, ngươi để A Thanh dẫn người đi chỗ khác tìm một chút.”

Tạ Nhất và Khách Đồ vội vã đuổi tới chỗ Đa Lỗ nói, lại không thấy bóng dáng Khách Mộc.

“Khách Mộc, Khách Mộc…”

Âm thanh Khách Đồ vang dội, ở trong sơn lâm trống vắng quanh quẩn, lại nghe không đến một tia đáp lại.

“Khách Mộc chỉ có một mình sẽ không đi chỗ lạ, ” Tạ Nhất hỏi Đa Lỗ vẫn đi theo phía sau, “Ngươi và Khách Mộc bình thường còn đi chỗ nào?”

“Không có, đều là đi dọc theo phụ cận con đường này.” Trong âm thanh của Đa Lỗ đều mang chút nức nở.

“Khách Mộc buổi sáng nói muốn đi sơn động ôn tuyền, ta không đồng ý, hắn sẽ không một mình đi vào đó chứ.” Khách Đồ nghĩ nghĩ, Khách Mộc rất có khả năng đến chỗ này.

Ba người quả nhiên nửa đường gặp Khách Mộc, hắn một tay xách lồng thỏ, một tay ôm ngực, tựa như bưng thứ gì.

Con thỏ trong lồng đã lớn lên, bốn con chen cùng một chỗ ngay cả chỗ động đậy cũng không có, Khách Mộc cẩm có hơi mệt, hắn buông cái lồng ngồi ở ven đường nghỉ tạm.

“Khách Mộc!”

“Ca ca…” Khách Mộc kinh hỉ ngẩng đầu, lại đột nhiên nghĩ đến mình là chuồn đi, lập tức điều chỉnh cảm xúc, thay đổi thành đáng thương hề hề, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca…”

Khách Đồ vừa giận vừa lo, lúc này thấy bộ dáng Khách Mộc, phát tác không được, chỉ lạnh giọng hỏi, “Làm sao?”

Khách Mộc từng bước một dịch tới, dán vào Tạ Nhất, sau đó xòe bàn tay lộ ra vật nhỏ bên trong bọc, “Con chim này sắp đông chết.”

Tiểu gia hỏa trong tay hắn mọc lông tơ thưa thớt màu xám, mỏ sắc nhọn quặp vào, từ bên trong lông tơ lộ ra một chút móng vuốt màu vàng, hình như sắp lạnh chết.

Mùa này, không phải mùa ưng sinh sôi nẩy nở a. Tạ Nhất thoáng nhướn mi, bất quá cũng không để trong lòng, sau khi xuyên việt, phát sinh chuyện gì cũng không coi là kỳ quái.

Khách Đồ đối với con chim chết hay sống cũng không quan tâm, lúc này thấy cũng không phải Khách Mộc xảy ra chuyện, trong lòng hỏa khí dâng trao, nâng tay hạ xuống trên người hắn.

Khách Mộc co quắp một chút, lại đứng không bất động, sau đó trên mông hung hăng nhận một bàn tay.

Đến phát thứ hai, Tạ Nhất mới ra tay ngăn Khách Đồ lại, “Được, trời sắp tối, chúng ta đi về trước đã.”

Đa Lỗ tự giác qua xách lồng thỏ, đi theo bên người Khách Mộc.

Trở lại lều, Tạ Nhất đổi thuốc cho Khách Đồ, gọi Khách Mộc ngồi ở trong góc đến.

“Biết ca ca ngươi vì sao đánh ngươi không?”

“Biết, ” đôi mắt Khách Mộc có chút đỏ lên, “Không thể một mình ra ngoài.”

“Ngươi hiện tại cung tên hay loan đao nhiều nhất có thể giết chuột hoặc thỏ, vạn nhất đụng tới mãnh thú thì làm sao, ca ca ngươi là vì rất lo lắng mới đánh ngươi.” Tạ Nhất cảm thấy giải thích đủ rồi, mới quan tâm một tiểu gia hỏa khác, “Chim non ngươi mang về còn sống không?”

“Con sống, vừa rồi còn động.” Khách Mộc thật cẩn thận đem nó nâng đến.

Có lẽ là bởi vì đống lửa trong lều tương đối ấm áp, con ưng này thoạt nhìn thật sự có tinh thần hơn bên ngoài.

“vật nhỏ như vậy, ngay cả một ngụm thịt cũng không được.” Khách Đồ nhìn vô giúp vui, vừa rồi còn nổi nóng, cũng không chú ý là thứ gì.

Khách Mộc kháng nghị “Đây… Không phải ăn, ta muốn nuôi nó.”

“Đây chắc là chim thương ưng non, nếu thật sự có thể nuôi lớn thuần dưỡng cũng không tệ, còn có thể giúp ngươi bắt con mồi.” Tạ Nhất đối với nuôi ưng cũng rất có hứng thú, chẳng qua trước kia chạy loạn khắp nơi, căn bản không có thời gian chơi thứ này.

Khách Mộc có Tạ Nhất duy trì, nói chuyện cũng có khí khái hơn, “Tạ Nhất ca ca, ngươi giúp ta xem thứ, nó sao không ăn gì?”

Tạ Nhất đem ưng lấy đến bên lửa, nhìn nó chậm rãi mở mắt, hỏi Khách Mộc, “Ngươi cho ăn cái gì?”

“Giống như cho thỏ ăn a.”

“Thương ưng không ăn cỏ, nó ăn thịt.”

Khách Mộc lập tức lấy đao đá cắt một miếng thịt, đưa tới bên miệng ưng.

Khách Đồ ở một bên tỏ vẻ nghi hoặc, “Nó nhỏ như vậy, sẽ ăn thịt ư?”

“Khối thịt lớn như vậy thì không được, phải băm ra cho nó ăn.” Tạ Nhất đặt ưng non xuống đất, nhìn nó giãy dụa đứng lên, “Có thể đứng lên vấn đề chắc sẽ không lớn, Khách Mộc, lấy tới chút thịt nát.”

Khách Mộc dùng đầu ngón tay thả chút thịt nát đến gần bên miệng ưng non, nó chỉ đứng ngốc lăng, cũng không há miệng ăn. Hắn kiên nhẫn giơ, qua một hồi lâu, ưng non mới thử thăm dò mổ một chút.

Khách Mộc cảm thấy đầu ngón tay bị đụng tới có chút ngứa, hắn nhịn không nhúc nhích, đợi ưng non đem thịt ăn xong, mới xoa xoa đầu ngón tay đỏ lên, than thở một tiếng, “Đau…”

“Đừng để trên tay, mỏ ưng rất sắc.” Tạ Nhất đặt thịt nát ở trên tấm ván gỗ đưa cho Khách Mộc, “Cho ăn đến khi nó tự không ăn nữa mới thôi, nhớ kỹ vật nhỏ này có thể ăn bao nhiêu, ngày mai vẫn cho từng đó thịt, phân ra cho ăn ba lượt.”

“Dạ, ” Khách Mộc giơ tấm gỗ nhìn chim ưng nhỏ ăn chằm chằm, càng xem càng thích, “Tạ Nhất ca ca, ta đặt tên cho nó đi.”

“Được a, gọi là gì?”

Khách Mộc trầm tư nửa ngày, khó khăn định ra một cái tên, “Gọi là Thương Ưng đi.”

Tạ Nhất đầy miệng canh “Phốc” một ngụm phun ra.

Khách Đồ bưng bát yên lặng ngồi một chỗ.

Khách Mộc mặt đầy vô tội, “Tạ Nhất ca ca, sao thế?”

“Không có việc gì, vạn nhất về sau lại nuôi một con thương ưng ngươi chuẩn bị gọi là gì, Thương Ưng số hai?”

Khách Mộc quả thật nghĩ một chút, “Thương Ưng số hai, tên quá dài, có thể dễ gọi không a.”

“Đổi tên!” Tạ Nhất không muốn mỗi ngày gọi một con thương ưng là Thương Ưng, rất ngốc.

Khách Mộc rơi vào rối rắm, hắn có thể nghĩ ra đều là tên tộc nhân, nhưng lại không thể gọi một con ưng như vậy.

Tạ Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, “Ăn cơm trước, cơm nước xong lại nghĩ.”

“Dạ.”

Cơm nước xong, Tạ Nhất tính bện cái lồng lớn hơn cho đám thỏ, phỏng chừng qua một đoạn thời gian, có thể sinh thỏ con.

Đang bận rộn, A Thanh xách một khối thịt nhỏ tiến vào.

“Tộc trưởng, hai ngày nay hình như trở nên lạnh hơn, con mồi càng ngày càng ít.”

Khách Đồ hôm nay ra ngoài cũng cảm thấy, “Chắc là tuyết sắp rơi, phải bảo tộc nhân chuẩn bị thêm củi gỗ.”

“Không chỉ có vấn đề củi gỗ, ” A Thanh nói ra vấn đề mấy ngày nay vẫn lo lắng, “Mấy ngày nay đều không săn được mồi, khoai lang cùng bột hạt mận gai trong tộc cũng đều không còn, nếu lại có tuyết lớn, thức ăn khẳng định là không đủ.”

Hắn đấu tranh nửa ngày, do do dự dự mở miệng, “Tộc trưởng, ngươi xem nếu thật sự không được, có phải nên, nuôi thả một ít người không?”

“Không được, ” Khách Đồ không cần suy nghĩ, trực tiếp phản đối, “ qua một đoạn thời gian nữa cỏ cây sẽ nẩy mầm, cây cối sẽ chậm rãi nhiều lên, hơn nữa thời điểm lạnh nhất cũng không nuôi thả tộc nhân, hiện tại ta lại càng không làm như vậy.”

A Thanh cũng không hi vọng loại tình huống này phát sinh, mỗi một tộc nhân đều là dũng sĩ từng cầm vũ khí bảo vệ tộc Casa, vì sinh tồn trong tộc mà buông bọn họ, mỗi một lần đều khiến người ta đau lòng.

Nhưng vấn đề thức ăn không giải quyết, tộc nhân đều sẽ đói chết.

Khách Đồ nhíu mày, “Ngày mai ta cũng đi săn thú, chúng ta lại đi xa hơn vào trong núi, con mồi bên trong sẽ nhiều hơn.”

“Nhưng trong núi có rất nhiều mãnh thú, rất nguy hiểm.” Âm thanh A Thanh rất yếu, hắn biết đây cũng là không có cách nào.

“Không có việc gì, chúng ta đánh được con mồi lớn liền lập tức trở về, không ở bên trong lâu lắm.”

Tạ Nhất bện lồng xong, ngồi ở bên người Khách Đồ.

“thương thế của Lang Dã thế nào rồi?”

“Đã tốt.” Nói đến chuyện này, tâm tình A Thanh hơi tốt lên, “Tạ Nhất, thuốc của ngươi dùng rất tốt, miệng vết thương lành nhanh hơn trước kia.”

“Ta lại làm mấy bình thuốc, ngươi một hồi mang đi phân cho mọi người.” Tạ Nhất lấy thuốc bột vừa làm ra, “Các ngươi vừa rồi nói chỗ săn thú ở đâu?”

“Chính là ngọn núi cao nhất phía đông.”

“Chỗ kia, chỉ đi đã phải mất một ngày.” Ngọn núi rất rõ ràng, từ xa nhìn là một mảnh đen tuyền, nhất định là cây cối dày đặc.

“Đi săn xong ở lại gần đó một đêm, nếu con mồi quá ít, có thể sẽ ở lại thêm vài ngày.” Khách Đồ tính toán, “Khi đi mang thêm tên, còn có mâu đá…”

“Ta và các ngươi cùng đi.”

“Không được, ” Khách Đồ lắc đầu, “dũng sĩ săn thú cũng chỉ đi một phần, ngươi cùng những người khác săn thú ở gần là được.” Hắn thoáng dừng, “Nếu chúng ta không trở về, các ngươi cũng không cần đi nơi đó.”

Tạ Nhất trong nháy mắt sửng sốt, nghe Khách Đồ có thể sẽ không trở về, tâm hắn đột nhiên xoắn lại.”Ta đi cùng A Thanh, ngươi ở lại sơn động. Ngươi là tộc trưởng, hơn nữa vết thương sau lưng còn chưa tốt, đi cũng không thể săn thú.”

“Không, Tạ Nhất…”

“Nếu các ngươi chết ở chỗ đó, cùng nuôi thả tộc nhân có cái gì khác biệt.” Tạ Nhất nhất nghĩ đến Khách Đồ có thể sẽ chết bên trong núi hoang rừng gia, ngữ khí liền có chút kích động, “Nếu ta không thể đi, vậy ngươi cũng đừng mong đi.”

Khách Đồ lần này lại vô cùng kiên trì, “Không được, trong tộc đã không còn thức ăn.”

“Thức ăn ta lại cân nhắc có biện pháp khác không, nếu thật sự không được, chúng ta cùng đi.” Tạ Nhất nhíu mi, bắt đầu suy nghĩ mùa đông còn có gì có thể ăn.

Cho dù đem hắn một người để ở trong băng thiên tuyết địa, hắn cũng có thể sống sót, nhưng bộ tộc nam nữ già trẻ, cũng đến năm mươi người, này nhất thời …

Khách Mộc từ khi nghe thấy nuôi thả liền trốn ở góc phòng nghe hai người đột nhiên cãi nhau, có chút sợ hãi sấn tới, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca, con thỏ ta nuôi đã lớn … Có thể cho tộc nhân ăn, thương ưng phải ăn thịt, ta cũng không nuôi.”

Tạ Nhất biết ngữ khí vừa rồi của mình có hơi hung hăng, đã dọa hắn, liền hòa hoãn ngữ khí nói, “Không cần, ngươi cứ nuôi đi, qua một thời gian có lẽ sẽ sinh thỏ con.”

Đúng rồi, chuột lần trước Khách Mộc săn được!

Tạ Nhất hỏi Khách Mộc, “Chuột lần trước ngươi săn ở đâu.” Chuột là loài nhát gan, bình thường sẽ không rời ổ quá xa, hơn nữa bản lĩnh cất giữ lương thực của bọn nó cũng là nhất lưu.

“Ở phía đông, gần ngọn núi ta và Đa Lỗ thường đi.”

“Như vậy, A Thanh, các ngươi ngày mai cứ săn thú ở gần đây, ta và Quả Lệ mang theo nữ nhân, hài tử đi đào chuột, nếu đến lúc đó tìm không đủ thức ăn, chúng ta lại nói chuyện đi sâu vào núi săn thú.”

“Được.” A Thanh gật đầu, hắn cùng tộc nhân đều thấy được biến hóa trong tộc sau khi Tạ Nhất đến, cũng rất tín nhiệm vị sứ giả của thần này.

“Khách Đồ ngươi ngày mai đi cùng ta.” Tạ Nhất lo vết thương sau lưng Khách Đồ, không muốn để hắn đi săn thú, nhưng theo tính hắn, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi.

Ngày hôm sau một nhóm người mang theo xẻng đá, đao đá, bọn nhỏ đều đeo cung trúc trên lưng, đi tới nơi Khách Mộc săn được chuột.

Trong rừng núi cỏ hoang rậm rạp, ổ chuột thật không dễ tìm, may mắn lần này đều là nữ nhân cẩn thận cùng hài tử ưa chơi đùa, không bao lâu phát hiện một cửa động hư hư thực thực.

Vài hài tử đối với chuyện đào hang tràn đầy hưng trí, Khách Mộc và Đa Lỗ xen lẫn trong đám làm hết sức hăng say.

Ổ chuột phần nhiều là ổ phụ và ổ giả, Tạ Nhất để bọn họ dọc theo hướng đi của ổ đào xuống.

Chuột trong ổ bị kinh động, từ cửa khác lủi ra, bị Khách Đồ đứng ở bên cạnh nhàm chán một tên bắn chết, Khách Mộc thấy, cũng không tiếp tục đào hang, chỉ lấy cung tên canh giữ ở gần, đáng tiếc đến cuối cùng lại không có chuột chạy đến.

Người đào hang thay phiên hai lần liền tìm được kho chuột.

Lương thực trong kho chuột được cất cực kỳ chú ý, mỗi loại lương thực chất đống một chỗ, hơn nữa động bích khô ráo, bảo tồn rất khá. Tạ Nhất nhìn qua, bên trong có đậu nành, bắp ngô, tiểu mễ, mạch tử, yến mạch, chủng loại đa dạng, trong đó đậu nành và bắp ngô là nhiều nhất.

Tạ Nhất để bọn họ dùng túi đã sớm chuẩn bị đem đồ phân loại đựng vào, sau đó bắt đầu đi móc chuột trong ổ.

Khi đào cũng nhanh hơn, Đa Lỗ và Khách Mộc cùng hai đứa trẻ khác giơ cung tên nhìn chung quanh, bắn xuống mấy con chuột to mọng.

Tạ Nhất cùng Khách Đồ ngồi ở một bên, Tạ Nhất nói cho Khách Đồ cách dùng lương thực đào được, đang nói đến bắp ngô, trong đám người đào hang truyền đến kinh hô.

“Nha nha, đây là thứ gì?”

“Rắn, mau tránh ra, bị thứ này cắn phải sẽ chết.”

Tiếng nói Quả Lệ vừa dứt, mọi người quả nhiên đều lui lại mấy bước, qua một hồi, có người thật cẩn thận nói, “Nó sao lại bất động, có phải chết rồi không?”

“Không biết, chúng ta còn đào nữa không?”

“Ta xem một chút.” Tạ Nhất đẩy đám người ra, đi qua, nhìn thấy trong động đào ra một con rắn to bằng cánh tay, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là đang ngủ đông.

“Không sao, khi thời tiết trở lạnh nó sẽ ngủ.” Tạ Nhất duỗi tay chuẩn bị đi đánh vào bảy tấc rắn, tên của Khách Đồ càng nhanh hơn tay hắn, “Sưu” một tiếng xuyên qua đầu rắn, cắm trên mặt đất.

“Không nên đụng vào, bị cắn phải sẽ chết.” Bọn Khách Đồ khi săn thú cũng sẽ gặp phải rắn, có tộc nhân bị cắn một ngụm đi chưa được mấy bước đường liền chết.

Tạ Nhất cười cười với hắn, nhấc con rắn đã chết lên cho mọi người thấy, “Lần sau thấy loài này không thể hoảng, bởi vì nó trườn so với người nhanh hơn nhiều, phải đánh vào bảy tấc hoặc đầu nó, rất dễ liền có thể giết chết nó, ” Tạ Nhất ở trên thân rắn so ra vị trí bảy tấc

Tạ Nhất cũng không có cách nào nói về tỉ lệ cho bọn hắn, chỉ có thể nói giản lược một chút, sau đó đem rắn cất vào trong túi da thú, để bọn họ tiếp tục đào.

“Buổi tối trở về làm đồ ngon cho ngươi.” Tạ Nhất cười tủm tỉm với Khách Đồ lắc lắc túi da thú.

Lần này đào ổ chuột xem như thu hoạch pha phong, trừ bỏ hơn hai mươi con chuột to mọng, dụng cụ chứa đồ mỗi người mang đến đều đầy ắp, bao gồm cả hai sọt trúc Thanh Thủy và A Hoa đeo đến.

Cõng một giỏ lương thực thật sự quá nặng, Tạ Nhất liền giúp Thanh Thủy đeo sọt trúc, một sọt khác để nữ nhân cường tráng trong tộc thay phiên đeo.

Khi trở về, Tạ Nhất đem mỗi loại hạt lương đều giữ lại một phần, dự tính sang năm trồng thử. Mặt khác thì chọn lúa mạch và bắp ngô để mọi người rửa sạch hong khô, ngày mai là có thể xay thành bột.

Có lương thực, Khách Đồ yên tâm hơn nhiều, nhớ mãi không quên Tạ Nhất nói có đồ ăn ngon.

“Ngươi thật sự sắp giống A Hoa, quỷ tham ăn!” Tạ Nhất phun tào xong, vẫn đem rắn ra xử lý.

Hắn đem rắn lột da lấy mật rắn, thứ này có thể đưa cho vu tư, hắn tuyệt đối có hứng thú.

Tạ Nhất phân rắn thành hai phần, một phần cắt thành khúc mười cm, đổ mỡ đun nóng trong bình gốm, cho ớt khô, gừng và thịt rắn xào một lúc, đổ thêm canh xương đun đến khi thịt rắn sáng lên bảy phần, đem thịt và canh lấy riêng ra. Một lần nữa đổ một chút mỡ phi ớt đỏ cho thơm, cho thịt rắn vào đảo hai lượt rồi bắc nồi.

Một phần khác cắt thành sợi, cho bột gừng, một chút bột tiêu đảo lên, sau đó cho thêm canh thịt vừa bắc ra đun đến khi chín nhừ.

Canh thịt rắn tiên hương, thịt rắn thơm cay non mịn ngon miệng, khiến ba người vung đũa ngấu nghiến.

“Ca ca, chúng ta còn đi đào ổ chuột nữa không, ta muốn lại bắt rắn về ăn.” Khách Mộc cho ưng và thỏ ăn xong, dán vào bên người Khách Đồ.

“Ngày mai liền đi.”

Khi chuột gần sơn động đều không còn nhà để về, tuyết lơn đúng hạn tới.

Người của tộc Casa sớm chuẩn bị tốt thức ăn và củi khô, ở trên bãi đất trống trong sơn động đốt mấy đống lửa, mọi người vây quanh ở bên cạnh vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc.

Khách Đồ nói chuyện học chữ với tộc nhân, ban đầu tộc nhân hưng trí bừng bừng đi học, một thời gian sau phát hiện quá khó, liền có người lục tục buông tay, cuối cùng kiên trì chỉ còn dưới mười người.

Tạ Nhất rất lười, hắn đem những chữ thường dùng khắc vào trên tấm trúc dạy cho vu tư và bọn Khách Mộc, lại để bọn họ dạy cho những người khác.

Vu tư nhờ Tạ Nhất ghi lại tên mỗi loại dược liệu và cách dùng vào tấm trúc, học từng chữ từng chữ, tốc độ học tập thế nhưng không hề kém hài tử như Khách Mộc và Đa Lỗ.

Tạ Nhất nghĩ ra cách chơi vui cho Khách Mộc, hắn nói một câu đơn giản, để Khách Mộc tìm câu đáp ở trong tấm trúc, đám nhỏ sau khi có cung nỏ mới có món đồ chơi mới, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

“Là chữ này à?”

“Không phải, lại tìm tìm.” Khách Mộc lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm ở một đống tấm gỗ.

“Là đây?” Đa Lỗ tìm ra một khối đưa qua.

“Ừ, ” Khách Mộc đem tấm trúc dọn lại, “Chúng ta đi săn thú. Được rồi, chúng ta tiếp theo câu cái gì?”

“Khách Mộc, có phải chim nhỏ đang kêu không?” Tiếng của Đa Lỗ vẫn nhất quán chậm rì rì.

“Có phải không, ” Khách Mộc nhanh chóng tìm chữ, lật tấm gỗ nửa ngày, mới nói, “Chỉ có một tấm trúc đúng, cái này không được.”

“Không phải, ngươi nghe, ” Đa Lỗ chỉ vào trong lều, “Chim nhỏ đang kêu.”

“A…” Khách Mộc đột nhiên nghĩ đến, vừa nói vừa chạy vào trong lều, “Ta nên cho nó ăn thịt.”

Đám nhỏ hồng hộc cùng hắn chạy vào, chỉ chốc lát liền lôi ưng nhỏ trong lồng ra.

Thương Ưng trên đùi bị buộc một dây thừng cỏ, ngẫu nhiên khi ra ngoài sẽ dùng lồng trúc đám thỏ đào thải xuống.

Khách Mộc đem ưng non lấy ra, đem thịt đã băm sẵn cho nó ăn, một đám hài tử vây quanh ở bên cạnh líu ríu.

“Nó thật nhỏ.”

“Lông màu xám.”

“miệng nó cũng màu xám.”

“A, ta nghĩ ra rồi.” Khách Mộc cho ưng non ăn thịt xong, hưng phấn mà chạy đến bên người Tạ Nhất, “Tạ Nhất ca ca, ưng non sẽ gọi là Hôi Mao, ngươi giúp ta viết chữ được không?”

Hôi Mao…

“Được.” Tạ Nhất lấy tấm trúc khắc chữ lên, “Chữ này là hôi, đây là mao.”

Quả Lệ bện rổ ở một bên cười nói, “Khách Mộc, ngươi đem chim nhỏ nuôi lớn làm gì, nướng ăn?”

“Nó là ưng, không phải chim nhỏ, không thể ăn, Tạ Nhất ca ca nói lớn lên có thể bắt mồi.” Khách Mộc cầm tấm trúc Tạ Nhất đã khắc lên, mang theo cái lồng chạy về lều.

Quả Lệ ngồi ở đó vui vẻ một hồi, sau đó nói với Tạ Nhất đang sửa cung khảm sừng bò, “vải ngươi nói Thanh Thủy các nàng hình như sắp làm ra rồi.”

“Thật?” Tạ Nhất điều chỉnh lại dây cung một chút, “Các nàng làm thế nào?”

“Ta cũng không rõ lắm, Thanh Thủy nói đợi làm ra mới biết có được hay không, đến lúc đó đưa cho ngươi xem.” Quả Lệ đem sọt sửa sang lại một chút, bắt đầu ém nan.

Bên kia Thạch Đầu gọi Tạ Nhất, “Tạ Nhất, giúp ta xem thử cối xay đá này được không?”

Đào ổ chuột được một đống đậu nành, đậu nha vân vân Tạ Nhất cũng sẽ không, hắn liền đem một phần nhỏ đậu tương rửa sạch sau đó ngâm vài giờ, sau đó nấu chín trong bình gốm vớt ra, nghiền nát ớt đỏ và hoa tiêu, cắt một ít que củ cải và lát gừng, quấy với muối nấu chín đậu nành, sau đó đặt ở trong bình gốm muối hai ngày.

Bất quá thứ này muối xong phải ăn trong vài ngày, không thì sẽ hỏng mất, Tạ Nhất cũng không thể muối quá nhiều, còn thừa một đống lớn, liền nghĩ đến dùng cối xay đá xay chút sữa đậu nành uống.

Tạ Nhất đẩy đẩy cối xay đá, cảm thấy chắc không thành vấn đề, liền lấy đậu nành đã ngâm đổ vào, vừa xay vừa thêm nước, phía dưới dùng bình gốm hứng sữa đậu nành xay ra.

Xay một lúc, sữa đậu nành màu trắng liền tí tách chảy xuống, người bên cạnh đều ngừng việc trong tay, xông tới.

“Tạ Nhất, đây là gì?”

“Sữa đậu nành, ” Tạ Nhất giao cho Bạch Diêm đến xay, mình phụ trách thêm nước, “Đợi lát nữa xay xong có thể nấu lên uống.”

Quả Lệ vừa nghe, lập tức để người lấy nồi đá đáy bằng ra —— từ lần trước ăn bánh rán, trong tộc đã có thêm thứ này, mấy người phụ nữ thừa dịp dùng một cối xay đá khác mài ra bột mì rán bánh.

Tạ Nhất nấu sữa đậu nành, thuận tay làm một nồi thịt thỏ xào.

Một phần sữa đậu nành, lấy một cái bánh bao hoặc bánh rán bột ngô, dính chút nước đun thỏ đậm sệt cắn một ngụm, sau đó lại kẹp một khối thịt thỏ thơm nộn, ngẫu nhiên có thể them một ngụm muối vị đậu tương hoặc tỏi núi…

Tạ Nhất ăn một cái bánh rán bột ngô, ý do chưa hết, chuẩn bị ăn thứ hai mới phát hiện Bọn Khách Đồ đều không ở đây.

Lại nói tiếp, buổi sáng hình như không thấy hắn.

Tạ Nhất cầm hai cái bánh rán cuốn thịt thỏ về lều, liền nhìn thấy Khách Đồ và Khách Mộc hai người ghé vào bên cạnh đống lửa không biết dang nói thầm cái gì, Đa Lỗ ở một bên cho thỏ ăn —— mấy gia hỏa này gần đây béo lên nhiều.

Tạ Nhất cốc cho Khách Mộc cùng Đa Lỗ một người một cái, hỏi Khách Đồ, “Ngươi và Khách Mộc đang làm gì ở đây?”

“Ca ca nói hắn muốn học nấu cơm.” Khách Mộc và Đa Lỗ sóng vai ngồi ở trên da thú ăn bánh cuộn, có hỏi tất đáp.

Vết thương trên lưng Khách Đồ còn chưa lành, buổi sáng ở bên ngoài dạo qua một vòng phát hiện Tạ Nhất không cho làm việc dùng khí lực, bện đồ rất tinh xảo làm không được, không có việc gì nửa ngày đột nhiên nghĩ đến làm đồ ăn cho Tạ Nhất, liền tự về lều ép buộc nửa ngày.

Khách Mộc xách lồng trở về mới chú ý tới Khách Đồ đang thái rau, đừng thấy hắn bình thường lột da lóc xương lưu loát. Khi hắn muốn đem thịt cắt thành từng khối đều đặn, không biết tại sao, đao trong tay lại không nghe sai sử.

Về phần xào rau… Khách Đồ thật ra chỉ biết nấu nước cùng đốt lửa.

Tạ Nhất thấy trên thớt từng khối thịt vô cùng thê thảm, còn có trong bình gốm còn lưu lại một thứ tối đen đã nhìn không ra là món gì, híp mắt thầm vui vẻ.

Khách Đồ không đoán được Tạ Nhất trở lại nhanh như vậy, hắn bưng bình gốm đem thứ bên trong vào trong bát, sau đó kéo Tạ Nhất ra ngoài, “Các ngươi đang làm đồ ăn? Ngửi cũng rất thơm, chúng ta nhanh qua đi.”

“Nha nha, đợi đã, ” Tạ Nhất dừng bước, “Chúng ta tự mình làm ăn, ta muốn ăn đồ ngươi làm.”

“Nhưng …” Khách Đồ liếc mắt nhìn vật thể đen kịt không rõ, có chút khó xử.

“Ta nói ngươi làm, đi đi.” Tạ Nhất kéo hắn trở về, “Không thể cứ bắt ta và Khách Mộc nấu cơm a, quá mệt mỏi.”

Khách Đồ cũng biết nấu cơm rất mệt, liền gật đầu đồng ý.

Tạ Nhất đưa cho Khách Mộc và Đa Lỗ hai bình gốm.”Các ngươi ra ngoài lấy chút sữa đậu nành và bánh rán về.”

Hắn nhìn đồ đã làm, quyết định không ôm kỳ vọng quá lớn, liền làm thịt xào đơn giản nhất.

“Ngươi giờ đổ chút mỡ vào trong bình gốm, ” Tạ Nhất chỉ huy, “Quá ít, lại đổ thêm một chút, được, đủ rồi.”

“Đợi mỡ nóng lên, thấy mỡ bốc hơi là đủ nóng, đem ớt, hoa tiêu còn có tỏi cho vào đảo hai cái. Nha, ngươi không cần dùng khí lực lớn như vậy, bình gốm sắp đổ luôn rồi.”

“Bắt đầu cho thịt vào đi, ừ, cho tất vào, dùng xẻng lật.”

“Cho muối, ngươi đừng cho nhiều như vậy… Lại quá ít … Nha, Thôi, thêm chút nước, nước không cần quá nhiều…”



Đợi đến khi bắc nồi, Tạ Nhất cảm thấy so với mình tự làm cơm còn mệt hơn.

Khách Đồ lại rất vừa lòng, ít nhất món này còn có thể nhìn ra là thứ gì, hắn gắp một miếng thịt cho Tạ Nhất thử.

Tạ Nhất cười cưới cắn thử, sau đó nhướn mày dừng lại, đem thịt gian nan nuốt xuống cắn răng mỉm cười, “Cũng không tệ lắm.” Nói xong liền cầm bánh rán cắn một miếng, uống một ngụm sữa đậu nành.

Khách Mộc tay mắt lanh lẹ, gắp một miếng nhét vào miệng, một bộ muốn nhổ ra, cuối cùng dưới cái nhìn của Tạ Nhất đem thịt nuốt xuống, sau đó kéo lên Đa Lỗ chạy đi, “Quả Lệ a ma bảo chúng ta qua chỗ nàng ăn cơm.”

Khách Đồ cũng nếm một miếng, sau đó có chút do dự hỏi, “Có mặn không?”

“Hơi hơi, ” Tạ Nhất lại gắp lên một miếng cuốn vào trong bánh ăn, “Bất quá cũng không tệ lắm, lần sau cho ít muối đi là được.”

“À…” Khách Đồ học theo Tạ Nhất cũng cuốn bánh.

Hai người đang ăn, ngoài lều truyền đến tiếng nôn nóng của A Hoa, “Tộc trưởng, sắp sinh …”

“ bạn lữ của Thất Quả sắp sinh?” Tạ Nhất hỏi.

Khách Đồ gật gật đầu, buông bát đũa ra ngoài. Thế giới nguyên thủy nhân khẩu thưa thớt, mỗi một sinh mệnh sinh ra đều là một chuyện rất trọng yếu.

Tạ Nhất khẩn trương đi theo sau.

“Vu tư biết chưa?” Ra lều, Khách Đồ hỏi A Hoa.

“Vu tư đã ở đó, Quả Lệ a ma bảo ta tới gọi ngươi.” Âm thanh A Hoa dồn dập, nàng lần đầu tiên thấy đau đớn khi sinh con, thật là bị dọa.

“A…”

Sơn động vốn không lớn, bọn Khách Đồ đi không đến hai bước liền nghe thấy tiếng gào tê tâm liệt phế.

Tạ Nhất từng liếm máu trên lưỡi đao, kiến thức qua đủ loại thảm thống, lúc này nghe thấy tim lại vẫn đập thình thịch.

Vu tư đứng ở phía trước lều, thấy Khách Đồ và Tạ Nhất đến chỉ gật gật đầu, cùng những người khác trong tộc khẩn trương chờ đợi.

“Oa…”

Tiếng khóc nỉ non của đứa bé mới sinh đánh vỡ yên tĩnh trong sơn động, mọi người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một lát sau, Quả Lệ ôm đứa bé sơ sinh bọc ở trong da thú ra, đưa cho vu tư.

Trong tộc mỗi hài tử vừa sinh ra đều sẽ được vu tư chúc phúc, đặt tên.

Vu tư ôm hài tử, mặt mang mỉm cười chúc phúc, bất quá khi đặt tên có chút khó xử —— tên vừa phải hay vừa phải chưa dùng qua.

“Tên gọi là gì thì tốt?” Vu tư thấp giọng hỏi Khách Đồ và Tạ Nhất ở một bên.

“Thương Ưng.” Khách Mộc đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, hắn đối với cái tên đầu tiên mình nghĩ ra vẫn rất cố chấp.

Vu tư há há miệng, đang chuẩn bị nói chuyện, sau lưng lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

“Còn có một đứa nữa, còn có một!”

Quả Lệ vội vàng đi vào, chỉ chốc lát lại ôm một đứa bé ra.

Vu tư nhìn hai đứa bé, cười đến mặt đầy nếp nhăn, “Lớn gọi là A Thương, nhỏ gọi là A Ưng.”

Trong tộc có thêm hai sinh mệnh mới, tộc nhân hưng phấn trò chuyện tán đi, Quả Lệ và A Hoa đem hài tử ôm trở về, chăm sóc sản phụ.

“Đây là chúc phúc của khắc nặc thần cho tộc nhân a, hai đứa bé đồng thời đến sẽ mang đến chuyện tốt cho tộc nhân.” Vu tư nói với Khách Đồ.

“Ta nghe a phụ nói qua, lần trước hai đứa bé đồng thời sinh ra tộc Nhân Thú vây công đột nhiên tán đi, để cho chúng ta rất nhiều thức ăn.”

“Ta muốn trở về bói toán, Khách Đồ ngươi cùng đi đi.” Vu tư trong lòng cao hứng, muốn nhìn một chút sẽ phát sinh chuyện tốt gì.

“Ta cũng phải đi.” Khách Mộc hiện đã hoạt bát hơn nhiều, không buông tha bất cứ cơ hội chơi vui nào.

“Không được, chuyện bói toán trẻ nhỏ không thể tham gia, Tạ Nhất là sứ giả của thần, ngược lại là có thể tới xem.”

Tạ Nhất đối với chuyện bói quẻ rất có hứng thú, gật gật đầu.

“Tạ Nhất.”

Ba người đi không bao xa, liền nghe thấy từ sau truyền đến âm thanh của Thanh Thủy.

Tạ Nhất quay đầu lại, “Chuyện gì?”

“A… vải đã làm ra, ngươi đi xem thử, không biết có được hay không.” Thanh Thủy sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nàng chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của Tạ Nhất đều dễ nhìn, không khỏi thất thần.

“Được.” Tạ Nhất gật đầu một cái, để đám vu tư đi trước. Hắn có chút khẩn cấp muốn nhìn tình huống canh cửi, qua một thời gian thời tiết ấm lên hoàn toàn phải dựa vào nó, hắn không muốn khỏa thân mặc da thu hướng đến con đường dã nhân một đi không trở lại.

Lều của Thanh Thủy cách cũng không xa, Tạ Nhất rất nhanh thấy được vải đến chờ mong đã lâu, nó so với vải ở hiện đại dày hơn, cũng không mềm mại, bất quá sờ vào trong tay lại cảm thấy nhất định phải dệt vải.

“sợi trong tộc còn có thể làm bao nhiêu vải?”

Thanh Thủy cho Tạ Nhất xem sợi chất đống ở trên da thú, “Chừng đó sợi, nhiều nhất có thể làm hai khối vải như vậy.”

Vải trong tay Tạ Nhất cũng không quá hai mét vuông, ba khối căn bản làm không được vài món quần áo.

“Như vậy à, ” Tạ Nhất hơi trầm ngâm một khắc, “Đem khối vải này phân một nửa đưa qua cho hai đứa bé mới sinh, để A Hoa bọc hai bé lại, dùng da thú thật rất khó chịu. Về phần vải còn lại trước hết cất đi, đợi đến khi trời ấm lên rồi nói.”

“Được.” Thanh Thủy đem vải thu lại, sau đó hỏi Tạ Nhất, “Tạ Nhất, ngươi rất thích trẻ con à?”

“Cũng khá thích.” Tạ Nhất nhấc đầu, thấy Thanh Thủy sắc mặt ứng hồng, có hơi kỳ quái, “Làm sao?”

“Nhưng ngươi sống cùng tộc trưởng không sinh con được.” Thanh Thủy trên mặt nóng lên, cắn răng nói ra câu nói kế tiếp, “Ta có thể sinh con cho ngươi.”

Tạ Nhất sửng sốt.

Thanh Thủy đem câu nói khó nhất nói ra, về sau liền thuận lợi hơn, “Ta không phải muốn cùng ngươi kết thành bạn lữ, ngươi là của tộc trưởng, thế nhưng ta muốn cùng ngươi sinh con.”

“Điều đó không thể.” Tạ Nhất hòa hoãn lại, thốt ra.

“Vì sao không thể, tộc trưởng cũng sẽ tìm nữ nhân khác sinh con.” Thanh Thủy có chút không hiểu, “Nếu bạn lữ của tộc trưởng là nam, bọn họ có thể tìm những người khác sinh con.”

Tạ Nhất chau mày, trong lòng tự dưng bốc lên một đoàn hỏa khí, hóa ra còn có tập tục này, Khách Đồ kia chẳng phải có thể tìm người đàn bà khác…

“Rầm” một tiếng, mành da thú bị đại lực nhấc lên, hai người quay đầu, thấy Khách Đồ đứng bên ngoài.

Sắc mặt hắn xanh mét, tiến vào kéo lấy Tạ Nhất ra ngoài.

Trở về lều, Tạ Nhất động cổ tay, phản công chế trụ Khách Đồ đẩy lên da thú áp chế, âm thanh băng lãnh, “Rồi, làm sao?”

Miệng vết thương trên lưng Khách Đồ bị đè lên, mày hơi nhíu một chút.

Tạ Nhất lập tức nghĩ đến thương thế của hắn, vừa buông tay ra lại bị Khách Đồ nhân cơ hội lật người áp chế.

“Thanh Thủy nói muốn sinh con cho ngươi.” Tiếng của Khách Đồ trầm thấp, mang theo một tia dấm chua, “Ngươi là của ta, không thể sinh con cùng người khác.”

“Thanh Thủy nói ngươi sẽ sinh con cùng nữ nhân khác.” Tạ Nhất thả lỏng thân thể, tùy ý Khách Đồ đè lên.

“Ta sẽ không cùng nữ nhân khác sinh con, ngươi cũng không thể.” Khách Đồ đối mắt cùng Tạ Nhất, ánh mắt lóe sáng, trong lòng lại mười phần thấp thỏm, chỉ sợ Tạ Nhất cự tuyệt.

Tạ Nhất nhoẻn miệng cười, lại gần hôn lên Khách Đồ khóe mắt, “Được, một lời đã định.”

Khách Đồ nghe được một chữ được, mạnh mẽ cúi đầu hôn Tạ Nhất, đầu lưỡi để tách cánh môi mỏng của hắn, hai đầu lưỡi kịch liệt giao triền.

Thẳng đến khi hai người hôn đến thở hồng hộc, Khách Đồ dời môi dán lên hai má Tạ Nhất đi xuống, ngậm vành tai hắn tinh tế liếm láp.

“Ưm…” Tạ Nhất bị liếm đến chỗ mẫn cảm, cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xuyên qua tứ chi bách hài, rút xuống phía dưới bụng, không khỏi kêu thành tiếng.

Khách Đồ giống như được cổ vũ, đầu lưỡi dọc theo đường cong khuôn mặt của Tạ Nhất hoạt động, vốn hai tay áp chế hắn không an phận chuyển vào trong y phục da thú của Tạ Nhất, vuốt ve làn da, sau đó đem y phục da thú chậm rãi cởi ra.

“Ê, không được.” Đợi đến khi trên vai chợt lạnh, Tạ Nhất mới phát hiện áo đã cởi một nửa, treo ở bên khuỷu tay, cũng khiến hai tay hắn vô lực đẩy ra.

Khách Đồ hô hấp nặng nhọc, vừa hôn cổ Tạ Nhất vừa mơ hồ không rõ hỏi, “Vì sao không được, ngươi là của ta, ta muốn làm cùng ngươi.”

“Ngươi… Ngươi trên lưng có thương tích… Không thể…” lồng ngực của Tạ Nhất bị lông trên y phục da thú của Khách Đồ ma sát, hai hạt anh đào hồng tươi đã lặng lẽ đứng lên.

“Không sao, Tạ Nhất, ta muốn làm cùng ngươi.” Khách Đồ ở trên cổ Tạ Nhất, trên lồng ngực lưu lại một hồng ấn, sau đó nhìn thấy điểm hồng đứng thẳng, không khỏi hiếu kì liếm một chút.

Tạ Nhất thân thể cứng đờ, bộ vị nửa cứng dưới bụng lập tức dựng lên, chọc vào đũng quần Khách Đồ.

Khách Đồ lập tức ngậm lấy nó liếm láp, thỉnh thoảng dùng răng nanh khẽ cắn, đồng thời hắn cũng chăm sóc một viên khác, lấy tay xoa nắn, khiến nó càng thêm đứng thẳng.

Tạ Nhất cảm thấy khoái cảm hội tụ, khiến hắn nói chuyện cũng không lưu loát, “Đợi… Chờ thương thế của ngươi … tốt… tốt rồi làm.”

Khách Đồ cũng không ngẩng đầu lên, ngậm mút nói thầm một câu gì đó.

Tạ Nhất qua một lúc mới hiểu ra hắn nói gì —— “Không cùng nữ nhân, còn có tên Qua Tang kia.”

Thôi, để hắn ở trên, chỉ cần làm không quá kịch liệt, miệng vết thương chắc không có vấn đề gì.

Tạ Nhất nằm ở trên da thú, xoa xoa eo đau mỏi—— làm vài lần cư nhiên so huấn luyện một ngày còn mệt hơn, về sau nhất định bắt Khách Đồ tiết chế.

Khách Đồ còn muốn dính bên người Tạ Nhất, lại bị một cước đá văng, “Nấu cơm đi.”

“Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Sườn chua ngọt, thịt thái sợi xào tỏi, canh cá…” Tạ Nhất báo một đống lớn tên đồ ăn, nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên của Khách Đồ mới xa xăm nói, “Chỗ đó ta đều muốn ăn, ngươi biết làm không?”

“… không biết.” Đó đều là cái gì?

Tạ Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, “Đi xay chút sữa đậu nành đi, mang về nấu uống.”

Tạ Nhất nằm ở một chỗ nhàm chán, lảo đảo đứng lên, liếc đến Hôi Mao dùng thừng cỏ buộc ở một góc hẻo lánh, nó đã không còn bộ dáng hấp hối khi vừa nhặt về, một đôi mắt hổ phách sắc bén quay tròn theo chuyển động của Tạ Nhất, nhìn cũng thông minh.

Thuần ưng phải bắt đầu từ ưng non, nếu ưng cứ nuôi lớn như vậy, cũng như phế đi.

Tạ Nhất duỗi tay bắt Hôi Mao, cái đầu nhỏ của nó hướng tới, mổ tay Tạ Nhất, lại bị Tạ Nhất lanh tay lẹ mắt tránh đi, bắt được cánh nó.

Hôi Mao hiện giờ căn bản kháng cự không được, liền kiệt lực kêu lên.

Chỉ chốc lát, Khách Mộc và Đa Lỗ từ ngoài lều vọt vào, “Hôi Mao, Hôi Mao, làm sao?”

Tạ Nhất nhấc Hôi Mao ném vào khoảng không, Hôi Mao uỵch cánh nhỏ một đầu mổ về phía Khách Mộc.

“Tạ Nhất ca ca, Hôi Mao làm sao?” Khách Mộc đem Hôi Mao lật qua kiểm tra một lần, phát hiện không có bị thương, liền đem nó thả xuống đất.

“Ngươi muốn khiến Hôi Mao về sau giúp ngươi bắt thỏ không?”

“Muốn!” Khách Mộc trả lời được vang dội.

“Ngươi thử xem, có thể khiến Hôi Mao đứng ở trên cánh tay ngươi không.” Bình thường ưng tính đều ngạo kiều, nhưng Hôi Mao tựa hồ thật sự thân mật với Khách Mộc.

Khách Mộc đem Hôi Mao bưng lên, sau đó đặt ở trên cánh tay trái.

Hôi Mao tự giác điều chỉnh tư thế, vững vàng đứng ở trên.

“Ừ, không tệ, vậy liền dạy nó.” Tạ Nhất thử đưa tay đánh Hôi Mao, quả nhiên nó lại không cam tâm yếu thế giơ mỏ muốn mổ hắn.

“Nhưng, Tạ Nhất ca ca, như vậy cánh tay sẽ mỏi chết đi.” Một lát sau, Khách Mộc liền cảm thấy cánh tay bắt đầu phát chua*, nhìn Hôi Mao nho nhỏ, nhưng lại rất nặng. (*khi hoạt động nhiều, cơ bắp tiết ra acid lactic, gây nhức mỏi)

“Để ta.” Đa Lỗ vươn ra cánh tay, muốn Hôi Mao chuyển qua.

Hôi Mao quay đầu đi, động cũng không động.

“Ngươi xem có thể khiến nó đứng ở trên vai ngươi không.”

Khách Mộc đem cánh tay giơ lên, nghiêng nghiêng lắc lắc, tay phải đang muốn bắt lấy Hôi Mao, nó lại tự mình đi đến trên vai Khách Mộc, ngoan ngoãn đứng vững.

Tạ Nhất càng cảm thấy con thương ưng này có linh tính, huấn luyện ra tất nhiên là hảo thủ đi săn.

Khách Mộc cao hứng bưng Hôi Mao đi tới đi lui trong lều, đắc ý xoay người vừa lúc đánh lên Khách Đồ ôm bình gốm về lều.

“Ca ca, ngươi xem, Hôi Mao ở trên vai ta.” Khách Mộc lảo đảo một chút, được Khách Đồ đưa tay đỡ lấy, Hôi Mao trên vai vẫy cánh một chút, cũng đứng vững lại.

“Ừ.” Khách Đồ nhìn lướt qua, bước nhanh đi đến bên người Tạ Nhất, “Không phải nói khó chịu sao, sao lại dậy?”

“Nằm càng khó chịu. Bên ngoài tuyết ngừng chưa?”

“Ngừng, bọn A Thanh đang muốn đi săn thú.” Khách Đồ đem bình gốm đặt lên trên lửa, thêm một thanh củi, “thương thế của ta đã lành kha khá, hôm nay ta cùng bọn hắn đi săn thú.”

“Lại đây để ta xem.”

Tạ Nhất cởi quần áo của Khách Đồ, nhìn thấy miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, ngày hôm qua XXOO chỉ ở sau lưng hắn lưu vài vết móng tay nhợt nhạt, miệng vết thương không có ảnh hưởng.

“Ngươi đừng dùng cung, mang theo nỏ.”

“Ừ.”

Cơm nước xong, Khách Đồ cùng bọn A Thanh đi săn thú, Tạ Nhất đưa Khách Đồ và Đa Lỗ đến một vách núi thấp bé ở gần.

“Đem Hôi Mao ném đi.”

Khách Mộc nhìn xuống thăm dò, độ cao này đối với Hôi Mao nho nhỏ có phải quá cao không, “Hôi Mao có thể ngã chết không a.”

Tạ Nhất căn bản không nhiều lời vô nghĩa, mang Hôi Mao ném xuống, sợ tới mức Khách Mộc bổ nhào vào mép vực nhìn xem.

Hôi Mao đã bị ném qua một lần, lúc này có kinh nghiệm, lập tức ở trong gió uỵch uỵch mở cánh nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống, cuối cùng một đầu cắm vào trong đống tuyết.

Khách Mộc dọc theo một con đường nhỏ bên vách đá chạy xuống, đem Hôi Mao giãy dụa ở trong tuyết giải cứu ra, đặt lên trên vai.

“Ném đi.”

Khách Mộc vừa trèo lên, nghênh diện chính là một câu như vậy, hắn do dự một chút, làm theo.

Lần này Hôi Mao vững vàng đứng ở trong tuyết, nhìn thấy Đa Lỗ xông đến trước Khách Mộc còn ghét bỏ tránh đi, giương cánh bay thấp đến trên người Khách Mộc.

“Lại ném.”



Đến sau này, Hôi Mao vừa thấy Khách Mộc nâng cánh tay lên, liền tự giác ở không trung xoay quanh một chút, sau đó đáp xuống trên tuyết, con mắt hổ phách tròn vo trừng Khách Mộc từ trên vách núi bò xuống.

Lúc này, Tạ Nhất lại ngăn Khách Mộc, để Đa Lỗ một mình đi xuống đứng chỗ cách Hôi Mao không xa.

“Từ giờ trở đi, ngươi hãy thử dùng âm thanh đặc hữu gọi Hôi Mao, khiến nó về sau vừa nghe đến âm thanh này liền có thể bay đến bên cạnh ngươi, tỷ như như vậy, ” Tạ Nhất huýt sáo.

Khách Mộc học đem ngón cái cùng ngón trỏ bỏ vào trong miệng, phồng miệng dùng lực thổi, lại làm sao cũng phát không ra âm thanh liêu kháng giống như Tạ Nhất.

Tạ Nhất nhìn quanh bốn phía, từ trên một cây khô bẻ một căn nhánh cây làm thành tiêu gỗ, cho Khách Mộc thử.

“Ừ, tạm dùng cái này trước, trở về làm tiêu trúc cho ngươi.”

Tạ Nhất lúc này mới để Đa Lỗ mang Hôi Mao lên, sau đó đứng cách Khách Mộc mười bước xa, để Khách Mộc thổi tiêu.

Hôi Mao nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, mở cánh bay đến trên cánh tay vươn ra của Khách Mộc.

“Cho nó ăn một miếng thịt.”

Khách Mộc cắn tiêu, tay phải lấy ra một khối thịt thỏ nhỏ, đút cho Hôi Mao.

“Để nó bay xuống, sau đó thổi còi.”

Khách Mộc nâng tay, xem Hôi Mao xoay hạ cánh, sau đó thổi tiêu.

Hôi Mao đứng ở trong tuyết, vẫn không có người tới tiếp nó, nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mở cánh ra cố gắng bay lên vách núi.

Khách Mộc thấy Hôi Mao bay đến, cao hứng hỏng, vội lấy ra một miếng thịt chuẩn bị cho nó ăn.

Tạ Nhất duỗi tay lấy thịt qua, “Ném đi.”

“A?”

“Lúc nào có thể cùng tiếng còi bay lên đây mới cho ăn.”

Khách Mộc nâng tay gọi Hôi Mao bay xuống.

Nếu Hôi Mao vừa nghe đến tiếng còi, liền có thể bay lên, Khách Mộc liền cho nó một miếng thịt, nếu thổi tiêu một hồi lâu, hoặc không có tiếng còi nó bay lên, Khách Mộc liền ném nó đi một lần nữa.

Hôi Mao chung quy thông minh, tới tới lui lui rốt cuộc có thể cùng tiếng tiêu bay lên bay xuống.

Tạ Nhất thấy một đoàn màu xám xoay quanh trong gió, lộ ra thần sắc vừa lòng.

Đột nhiên, từ một bên vách núi bay ra một mũi tên trúc, theo gió lạnh bắn về phía Hôi Mao đã sắp đến đỉnh núi.

Tạ Nhất lông mi khinh liễm, rút mã tấu quăng ra ngoài, mã tấu ở không trung chuyển vài vòng, thế đi không giảm nhào vào giữa tên trúc, chém nó thành hai đoạn, chuẩn xác rơi xuống ngay sát cánh Hôi Mao.

Đa Lỗ nhanh chóng chạy xuống nhặt mã tấu.

Tạ Nhất từ trên vai lấy ra cung khảm sừng bò, kéo tên trúc, “Qua Tang, xuất hiện đi.”

Một chuỗi tiếng cười sang sảng ở trong tuyết dâng lên, Qua Tang mặc y phục da thú màu trắng giống như tuyết từ sau cây đi ra, “Tạ Nhất, ngươi luôn khiến ta kinh ngạc.”

“tộc trưởng Hồng Thổ tộc, ngươi không mang theo tộc nhân của mình đi săn thú, tới nơi này làm gì?” Qua Tang vừa đến, Tạ Nhất đã phát hiện, bất quá người này không có ác ý, Tạ Nhất đối với hắn ấn tượng cũng không tệ lắm, đoán xem hắn đến cùng muốn làm gì.

“Ta chỉ tới nói cho ngươi, đồ gốm ngươi muốn chúng ta đã làm xong, ngươi có thể nhìn một chút.” Qua Tang không nhìn cung tên đã lên dây trong tay Tạ Nhất, từng bước một đến gần.

“Là thế sao, ta không thích vòng vo.”

Đa Lỗ từ dưới vách núi nhặt mã tấu, hồng hộc trèo lên, cầm mã tấu che ở phía trước Khách Mộc.

Hôi Mao đứng ở trên vai Khách Mộc không cam tâm tầm mắt của mình bị chắn, ngẩng đầu mổ lưng Đa Lỗ hai cái, lại phát hiện không có đáp lại, dứt khoát bay đến trên đầu Khách Mộc, quắp tóc của hắn đứng vững.

Qua Tang cười cười, từ sau lưng dỡ xuống một con cáo màu trắng thuần, ném tới trước mặt ba người, bắn lên một tầng tuyết trắng tung tóe.

Tạ Nhất thoáng nhìn liếc mắt nhìn, đứng không nhúc nhích.

“Tạ Nhất ca ca là của ca ca ta, sẽ không lấy con mồi của ngươi đâu.” Khách Mộc cầm loan đao, từ phía sau Đa Lỗ nhô đầu ra, tức giận nói về phía Qua Tang.

Ghét nhất người tranh Tạ Nhất cùng ca ca.

Qua Tang bĩu môi, mở ra hai tay hướng về phía Tạ Nhất cười, “Ngươi có thể xem thử con mồi này trước.”

“Một con cáo màu trắng, ” Tạ Nhất tiến lên đem nó lật qua kiểm tra một phen, “Tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải cái gì hiếm lạ.”

“Ngươi quả nhiên thấy qua. Tộc Hồng Thổ chúng ta dùng đồ gốm cùng rất nhiều tộc nhân trao đổi con mồi, chưa từng có thấy qua loại cáo trắng thuần này, nghe người già trong tộc nói nó là thứ đặc hữu của Thông Thiên sơn.”

“Thông Thiên sơn?”

Qua Tang chỉ chỉ núi cao phía đông, chính là ngọn núi Khách Đồ muốn đi săn thú trước khi tuyết rơi.

“Vậy cũng chẳng làm sao, vẫn có một ít con mồi chỗ khác không có.” Tạ Nhất không để tâm.

“Ta còn ở đó phát hiện thứ này.” Qua Tang từ trong lòng lấy ra một thanh đoản kiếm màu xám.

“kiếm đồng xanh!” Tạ Nhất thật kinh ngạc một phen, thời đại này, cư nhiên đã có người biết đúc đồ đồng, tuy rằng đoản kiếm này nhìn còn rất thô ráp, thế nhưng so với đao đá mâu đá lại sắc bén hơn.

“Hóa ra là kiếm đồng xanh.” Qua Tang đem kiếm đồng xanh thật cẩn thận thu vào trong lòng, ánh mắt trầm tư, “Tạ Nhất, ngươi đến cùng là đến từ nơi nào, vì sao biết nhiều chuyện ngay cả ta cũng không biết như vậy?”

Tạ Nhất cười khẽ, “Điều này, không liên quan gì tới ngươi.”

“Ngươi trên người có vũ khí kỳ quái ta chưa từng nghe nói qua, còn có thể làm cung nỏ, có thể nghĩ ra biện pháp rất tốt đối phó tộc Thực Nhân cường đại, ” Qua Tang nói ra nghi hoặc của mình, “Tạ Nhất, ngươi không phải người nơi này của chúng ta.”

Tạ Nhất cười cười, không nói lời nào.

“Tạ Nhất ca ca là sứ giả của thần, đương nhiên cái gì cũng biết.” Khách Mộc ở phía sau nhỏ giọng than thở.

Qua Tang động động lỗ tai, hỏi Tạ Nhất, “Vượt qua Giới sơn bên kia có cái gì?”

“Ta không biết.” Tạ Nhất khom lưng nhặt cáo trắng, cầm lại mã tấu từ trong tay Đa Lỗ, “Bất quá con mồi của ngươi ta nhận, sẽ để Khách Đồ nhìn qua.”

Khách Mộc ở phía sau kéo kéo quần áo Tạ Nhất, trong âm thanh mang theo vẻ khó hiểu, “Tạ Nhất ca ca…”

“Về nhà, nấu cơm.” Tạ Nhất nhấc Hôi Mao lên phóng tới trên vai Khách Mộc, “Trông nó cho tốt.”

“Dạ.”

Đa Lỗ không nói một tiếng đi ở phía sau.

Lưu lại Qua Tang ở phía sau xa xôi kêu, “Tạ Nhất, đây là tặng cho ngươi, không phải cho Khách Đồ.”

Khách Đồ vừa về lều liền bị con cáo màu trắng bên trong hoảng sợ, “thứ này từ đâu đến?”

“Làm sao?”

“Ta nghe a phụ nói qua, loại cáo trắng thuần này chỉ có ngọn núi cao nhất mới có, hơn nữa đều ở chỗ sâu nhất trong núi.”

“Đây là tộc Hồng Thổ săn.”

“Hồng Thổ tộc? Qua Tang!” Khách Đồ cắn răng, hắn nhận đao đá trong tay Tạ Nhất, căm giận cắt thịt, “ gia hỏa đáng chết.”

“Thịt đừng cắt lớn như vậy, một hồi muốn xào thịt, không phải nấu.”

“À” Khách Đồ cố gắng đem khối thịt lớn nhỏ khác nhau cắt thành lát thịt mỏng manh.

Tạ Nhất nằm ở một bên, an nhiên hưởng thụ “Hiền hậu” của Khách Đồ.

Khách Đồ cắt thịt một hồi, đột nhiên nghĩ đến, “Hồng Thổ tộc đi chỗ kia, nhất định chết không ít tộc nhân, chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp lần này đem bọn họ đuổi đi.”

“Ừ, chủ ý này không tệ, bất quá ngươi có thể cùng Qua Tang gặp mặt trước rồi nói, ” Tạ Nhất lấy mã tấu ra, “Hắn ở trong núi nhặt được một thứ không khác thứ này lắm.”

Khách Đồ kinh ngạc ngừng động tác trong tay, “Có bộ tộc tìm được sắt?”

Từ khi Tạ Nhất nói qua có thể làm vũ khí sắt, Khách Đồ vẫn tìm kiếm, bất quá chưa từng phát hiện ra loại đá đặc biệt nặng, nếu có bộ tộc khác đã có sắt, hơn nữa làm thành vũ khí …

“Không phải sắt, là đồng xanh, chẳng qua làm ra vũ khí cũng rất sắc bén.”

Khách Đồ không nói gì thêm, đưa đao tiếp tục cắt thịt, bất quá tâm tư của hắn rõ ràng chạy xa, chỉ chốc lát trên thớt liền xuất hiện một đống thịt vụn.

“Ta ngày mai đi gặp Qua Tang.” Khách Đồ đem đao đá cắm lên thớt “Ba” một tiếng, làm ra quyết định.

“Được.” Tạ Nhất nhoáng cái đi tới, rút ra đao đá bị rạn, “Bất quá ngươi muốn đi trước tiên tìm Thạch Đầu làm lại đao đá, còn có, buổi tối đừng ăn thịt xào, làm sủi cảo đi.”

“Sủi cảo?” Khách Đồ còn chưa kịp cao hứng vì mỹ thực chưa từng nghe qua, vừa cúi đầu liền thấy‘Thịt phiến’ nát vụn trên thớt, “Này… hình như cắt có hơi nhỏ.”

Thế này gọi là có hơi nhỏ?

Tạ Nhất trắng mắt, lấy chút bột mì vào bát gốm, vừa thêm nước vừa nhồi bột, đến khi bột bị nhào thành một cục bóng loáng, đặt ở một bên để nghỉ.

“Đừng đứng ngẩn người ở đó, gọi Khách Mộc về làm sủi cảo.” Tạ Nhất duỗi một ngón tay ra trạc trạc mặt Khách Đồ, ở trên mặt lưu lại ba điểm trắng.

“Được.” Khách Đồ hồn nhiên bất giác ra lều.

Tạ Nhất vui tươi hớn hở rửa củ cải cắt thành sợi, sau đó trần trong nước sôi một chút rồi vớt ra để cho ráo nước, trộn với thịt băm nhuyễn, thêm gừng vụn, muối cùng hạt tiêu, quấy đều.

Nặn cục bột đã nghỉ đủ thành một sợi dài, sau đó cắt thành từng cục bột nhỏ đều đặn, lấy tay đập bẹp… hình như quên chày cán bột

Tạ Nhất trực tiếp tìm một đoạn trúc bằng phẳng, rửa sạch, liền có thể cán vỏ bột.

Đang bận rộn, Khách Mộc nghẹn cười xốc lên mành da thú đi vào, phía sau là Khách Đồ trên trán đỉnh điểm trắng lại không tự biết cùng Đa Lỗ muốn nói lại thôi.

“Tạ Nhất ca ca, ca ca nói buổi tối muốn ăn đồ ngon.”

“Ừ, muốn ăn phải trước động tay làm mới được, đi rửa tay đi.”

Tạ Nhất ra lệnh một tiếng, Khách Đồ, Khách Mộc và Đa Lỗ đều ngoan ngoãn rửa tay, chuẩn bị làm sủi cảo.

“Khi gói niết một chút từ giữa trước, sau đó lại bóp từ hai bên, giốn như vậy, ” Tạ Nhất cố ý gọi thật chậm, để bọn họ thấy rõ ràng trình tự.

Khách Mộc thì tốt, trừ tiền vài cái mềm oặt nằm sấp nằm ngửa dán thớt không đứng dậy được, về sau càng làm càng đẹp.

Sủi cảo Khách Đồ gói từng cái vô cùng thê thảm, hoặc là cường độ quá lớn nặn rách vỏ bột, hoặc là cho nhiều thịt hãm nứt vỡ vỏ bột, bày ở chỗ đó một đám nứt nứt vỡ vỡ.

Tạ Nhất thấy được đau lòng —— lúc này bột mì so với thịt còn đắt hơn, dứt khoát khoát tay để hắn đi nấu nước.

Đa Lỗ hấp thụ đầy đủ giáo huấn của Khách Đồ, một miếng vỏ bột cho ít nhân, tuy rằng đều hoàn hảo không tổn hao gì, thế nhưng xẹp bụng nhìn ỉu xìu.

Gói xong Tạ Nhất lấy những gói sủi cảo hoàn hảo không tổn hao gì cho vào trong nước sôi, nấu chín vớt ra mỗi người một phần.

Về phần vài khối bị nứt kia, liền rót một tầng mỡ lên nồi đá đáy bằng, đem sủi cảo đặt lên chiên hai mặt giòn rụm vàng óng, vừa ra khỏi nồi liền bị mấy người chia nhau ăn sạch bách.