Linh Huyền Ngâm

Chương 6




Bùi Triển Vân ngồi xổm xuống trước mặt Tuyên Thiếu Minh, nhìn y đang ôm lấy cái chân phải của mình, hỏi: “có đứng lên được không?”

Tuyên Thiếu Minh đối với lời của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu bảo Nhân Quý: “đỡ ta đứng lên.”

“nga, nga.” hai tay Nhân Quý vội vàng vươn ra.

Người vừa đứng lên, toàn bộ đau đớn cùng ủy khuất liền nảy lên ngực, Tuyên Thiếu Minh mặt nhăn mày nhíu, quật cường mím chặt môi.

“thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Nhân Quý lo lắng hỏi.

Tuyên Thiếu Minh lắc đầu, dựa vào bên vai gầy yếu của Nhân Quý, nói: “đỡ ta trở về.”

“Vâng!” Nhân Quý quay đầu về phía Bùi Triển Vân ánh mắt tỏ ra áy náy, nói: “Bùi công tử, chúng ta đây liền đi trước một bước.”

“nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?” Tuyên Thiếu Minh lườm gã một cái.

Bùi Triển Vân cười mà không nói, thần sắc ôn hòa, bởi vậy khi hắn xuất kỳ bất ý (bất ngờ) đem Tuyên Thiếu Minh ôm lấy, thì cả y và Nhân Quý đều kinh ngạc không biết phải phản ứng thế nào.

“Nhân Quý, cơm tối phiền ngươi lát nữa mang đến phòng ta.” hắn thoải mái ôm Tuyên Thiếu Minh vốn kiêu ngạo lên, quay đầu lại mỉm cười với Nhân Quý dặn dò nói.

“hảo…tốt!” Nhân Quý ngây ra như phỗng lăng lăng nói.

Tuyên Thiếu Minh bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, hai chân liều mạng giãy dụa, tức giận rống lên: “đáng giận! thả ta xuống dưới! ta mới không cần ngươi giúp đỡ.”

sắc mặt y trướng lên so với chân trời lúc bình minh còn hồng hơn, không nói đến Bùi Triển Vân chính là gia khỏa y chán ghét nhất, chỉ riêng cái loại tư thế này mà dùng trên người bát thước nam nhi như y, quả thực là chuyện nan kham nhất thế gian.

lần đầu tiên trong đời, Tuyên Thiếu Minh cảm thấy da mặt mình như bị lửa rừng thiêu đốt.

“Bùi Triển Vân ngươi thả ta xuống nhanh lên! nhanh lên!” cổ họng y hô to lên lôi kéo sự chú mục của không ít người về phía mình.

đối với người trong lòng nhực giương nanh múa vuốt, ý cười của Bùi Triển Vân vẫn không thay đổi, nói: “đừng lộn xộn, nếu ngã xuống một lần nữa ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

“Nhân Quý! Nhân Quý! tử Nhân Quý hỗn đản nhà ngươi….”

thẳng đến khi người đã đi xa, Nhân Quý vẫn còn nghe thấy tiếng la rống giận nghiến răng nghiến lợi của thiếu gia nhà mình, hai bả vai gã run lên, an ủi mình không cần nghĩ nhiều làm gì, tuy rằng thiếu gia nhà gã vị kia tự xưng là phong lưu tiêu sái tiểu bá vương, bị Bùi công tử xách như xách con thỏ trở về nhìn rất là quoái dị, nhưng là không có vấn đề gì…Bùi công tử tốt bụng như vậy, làm gì có vẫn đề không tốt chứ?

Nhân Quý lạc quan không nghĩ nhiều nữa, an tâm mà đi chuẩn bị cơm tối.

Tuyên Thiếu Minh một đường kêu gào không thôi, Bùi Triển Vân cũng không ngăn cản y, chỉ cảm thấy thú vị, ý cười trên môi từ đầu đến cuối đều không có tắt qua. lúc này hắn bỗng nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Thiếu Minh, ngay cả đáy mắt cũng không khỏi phủ lên ý cười.

khi ở bên thác nước phát hiện Tuyên Thiếu Minh, hắn cũng không biết gia khỏa này là tới Linh Huyền Phái học võ, chỉ cho là kẻ ngu ngốc mắt ngắn nào đó, không chỉ có rình coi không tới nơi, lại còn ngu ngốc bị lăn xuống sườn núi, phát ra tiếng kêu thảm thiết sợ hãi chọc người buồn cười.

hắn tuy rằng bất mãn việc uống rượu bị quấy rầy hứng trí, nhưng tâm địa muốn cứu người vẫn là phải có, xem xét xong tình hình thương thế của Tuyên Thiếu Minh, thấy không đáng ngại, hắn cũng không vội đưa y về Linh Huyền Phái, mà chuyển y đến một nơi bằng phẳng, còn mình thì ngồi ở một bên uống rượu tiếp.

nào biết Tuyên Thiếu Minh ở trong mộng vô cùng không an phận, một bàn tay hồ đồ sờ tới sờ lui bên hông hắn, nào là ôm nào là sờ, lại còn không ngừng nỉ non mấy câu nói buồn nôn nữa, làm hắn quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

không hề chần chừ, hắn nắm lấy cái mũi của Tuyên Thiếu Minh, ý đồ làm cho y cách xa mình một chút, không nghĩ tới phản ứng của đối phương không như dự đoán của mình, ngược lại ôm càng chặt hơn, gương mặt dính đầy bùn đất lại vô ý thức cọ hết lên bạch y của hắn.

lúc đó hắn cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhìn biểu tình mỹ mãn vô cùng kia của Tuyên Thiếu Minh, hắn trong nháy mắt không khỏi cảm thấy mềm lòng, buông lỏng tay ra, cứ như vậy để một nam tử xa lạ ở trên người mình nghịch bậy.

khi đó, hắn bỗng nhiên ngửi được một tia hương vị mát lạnh của rượu, loại hương vị này đối với người ham thích rượu như hắn mà nói, giống như là mỹ nhân hấp dẫn chí mạng vậy. chính là hương khí này cũng không phải tỏa ra từ trong bầu rượu của hắn. tâm dương khó nhịn, hắn bây giờ bất chấp tất cả, ngăn lại hai tay của Tuyên Thiếu Minh, tìm mùi rượu mà đi. chờ khi hắn tìm mãi mà không có kết quả, bên người Tuyên Thiếu Minh đã có Nhân Quý đến chiếu cố, thế là hắn liền lặng lẽ rời đi.

lần thứ hai gặp mặt, tựa như Tuyên Thiếu Minh liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, hắn cũng lập tức nhận ra Tuyên Thiếu Minh, tuy rằng gương mặt sạch sẽ tuấn lãng này cùng lúc trước có chút bất đồng, bất quá ánh mắt vẻ mặt vẫn là giống nhau như đúc.

bởi vì lần trước phạm vào tửu giới, cho nên ở trước mặt sư phụ, hắn đành phải làm ra bộ dáng không biết Tuyên Thiếu Minh, nhưng buồn cười chính là, Tuyên Thiếu Minh biết rõ hắn là nam tử, lại vẫn dùng ánh mắt thèm nhỏ rãi trộm nhìn hắn đánh giá, một lúc sau nhưng lại lộ ra ánh mắt thất vọng nghiêm trọng, thật sự là gọi hắn nhịn không được phải trừng mắt cảnh báo.

nhưng mà, sau chuyện vừa rồi, hắn không khỏi hoài nghi mình có phải hay không nên một vừa hai phải.

dĩ nhiên, chọc ghẹo Tuyên Thiếu Minh là chuyện vô cùng thú vị, nhưng là vừa mới rồi thấy những đệ tử khác khi dễ y, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà nổi giận, may mắn còn có thể khống chế được, bằng không hình tượng đại sư huynh hảo tính tình trong mắt mọi người liền bị hủy trong  nháy mắt kia rồi.

xem ra, sự xuất hiện của Tuyên Thiếu Minh sẽ làm đảo điên tác phong trước kia của hắn cũng không chừng.

Bùi Triển Vân trầm tư một đường đi thẳng vào phòng, đem Tuyên Thiếu Minh đặt xuống ghế mới phát hiện kẻ vẫn ồn ào không ngừng này nghuyên lai đã đem miệng ngậm lại.

“khát?” hắn hỏi, thuận tay rót trà cho Tuyên Thiếu Minh.

Tuyên Thiếu Minh không trả lời, nhưng lại vươn tay cướp lấy chén trà, một ngụm uống hết vào bụng.

hô như thế nửa ngày, không khát mới là lạ.

Bùi Triển Vân rót chén thứ hai cho y, rồi mới xay người đi ra ngoài.

Tuyên Thiếu Minh mới mặc kệ hắn đi làm chi, liều mạng làm cho cổ họng bị sử dụng quá độ của mình được thông thuận.

Bùi Triển Vân rất mau đã trở lại,  trong tay cầm một chiếc bình sứ nhỏ, ngồi xuống bên cạnh kẻ đang vừa uống trà vừa quát tháo kia, không nóng không lạnh nói: “cởi hài ra.”

Tuyên Thiếu Minh nhìn hắn một cái, trong mũi hừ một tiếng.

Bùi Triển Vân hơi hơi nhọn mi, không nói nhiều, liền xoay người nâng chân phải của Tuyên Thiếu Minh lên.

“ngươi làm cái gì a?” Tuyên Thiếu Minh dùng thanh âm khàn khàn cả giận nói, nghĩ muốn rút chân mình về, nhưng lại bất lực. 

Bùi Triển Vân nhanh chóng cởi hài của y ra, giữ chân y lại, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho y, lập tức nghe được tiếng hút không khí hô đau của Tuyên Thiếu Minh.

“đau! đau! đau! ngươi đừng loạn bính a.” trong đôi mắt đen của Tuyên Thiếu Minh đã phiếm chút thủy quang.

“mới đau một chút như vậy đã chịu không được?” Bùi Triển Vân một bên nói, một bên nghiêng cái bình nhỏ đổ ra một chút thuốc lên chân y thoa nhẹ.

“ai nói vậy! đau như này căn bản đối với ta chả là cái gì cả.” Tuyên Thiếu Minh cắn răng ẩn nhẫn, cho dù đau đến nước mắt cũng đều chảy ra, nhưng y tuyệt đối không thể để cho Bùi Triển Vân xem thường.

“vậy là tốt rồi.”

sau khi bôi thuôc xong, Bùi Triển Vân một lần nữa thay y mang hài, lúc này Tuyên Thiếu Minh đã đau đến chết lặng, bất quá toàn bộ quá trình đúng là cổ họng y không có phát ra một tiếng nào, Bùi Triển Vân thầm nghĩ, điểm cốt khí này của Tuyên Thiếu Minh cũng nên có chút tán dương đi.

một lát sau, Nhân Quý đưa cơm tối đến, vừa vào cửa đã bị Tuyên Thiếu Minh ngoan độc liếc mắt một cái, không biết mình đã phạm vào cái gì liền đặt mâm cơm xuống bỏ chạy chối chết.

lúc ăn cơm, Tuyên Thiếu Minh cố ý chọn tam lấy tứ, Bùi Triển Vân đầu tiên không có để ý tới, sau cảm thấy y thật sự rất ồn ào, liền đem đôi đũa đặt xuống, tươi cười đề cao giọng nói: “nếu ngươi hôm nay còn muốn hưởng cảm giác mỹ vị khi ngủ trên giường, thỳ ta khuyên ngươi tốt nhất nên ăn cơm nhanh lên.”

thầm nghĩ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tuyên Thiếu Minh tất nhiên là ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

tới giờ đi ngủ, Bùi Triển Vân liền lấy dây thừng ra bện thành một cái võng, Tuyên Thiếu Minh nhìn thấy, hai tròng mắt mở to, tức giận đến thanh âm phát run.

“ngươi ngươi ngươi! ta chỉ biết ngươi không phải người tốt.” ngủ trên cái võng rách nát này cùng ngủ trên dây thừng có gì khác nhau?

Tuyên Thiếu Minh bất chợt từ ghế đứng lên, tha cái chân đau khập khiễng đi ra ngoài, y nhất định phải đi tìm sư phụ phân xử công bằng.

“quay lại!” Bùi Triển Vân thở dài một tiếng khó có thể nghe thấy, nói: “giường cho ngươi ngủ, ta ngủ võng.”

tuy rằng hắn vẫn là muốn cho Tuyên Thiếu Minh ha ha chịu đau khổ thêm chút nữa, bất quá nể tình chân của Tuyên Thiếu Minh đang bị thương, kế hoạch chọc ghẹo vẫn là nên dừng ở đây đi.

“thật không?” Tuyên Thiếu Minh hoài nghi trừng hắn.

Bùi Triển Vân hướng cái giường làm cái tư thế “thỉnh”.

“này còn tạm được.” Tuyên Thiếu Minh nói lẩm bẩm hai tiếng, khập khiễng tha chân về phía giường.

gia khỏa này còn không biết cảm ơn! Bùi Triển Vân kìm lòng không đậu lắc đầu cười khẽ.