Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 7




Lúc này ở cảnh cục, Trầm Sở Thiên đang đứng trước địa đồ mà nhìn, các đồng sự khoa hình sự yêu thú đang chạy tới chạy lui bận rộn sau lưng anh, các cảnh viên đang liên lạc với những người họ quen. Cửa khẩu và sân bay hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, Trầm Sở Thiên thập phần lo lắng anh sẽ chậm một bước, nếu nhân ngư bị mang ra khỏi Hương Đảo, muốn tìm được còn khó hơn lên trời.

Không thể để cho nhân ngư bị người khác mang đi, càng không muốn y bị tổn thương. Nghĩ đến bọn buôn lậu yêu thú này rất có thể sẽ làm nhân ngư bị thương, khiến y khóc trong đau đớn, lấy chuyện này thu hút nhiều nhân ngư hơn, Trầm Sở Thiên siết chặt tay lại, các khớp bàn tay kêu lên rôm rốp.

“Thật bực mình!”

Trầm Sở Thiên quay đầu lại gọi các đồng sự: “Bên hãng taxi có tin gì mới không?’

“Đã tìm ra được, có ba chiếc biến mất, hắc, thật là liên qua đến một đống sự kiện. Trầm ca, một chủ xe taxi sở hữu chiếc xe du lịch che rèm có chút vấn đề, đang điều tra khách sạn bọn họ nghỉ chân.”

“Tiếp tục theo dõi, phải tìm cho đến cùng.”

“Vâng!”

Trầm Sở Thiên lại nhìn bản đồ, Hương Đảo là một thành phố lớn, sát biển là núi, có rất nhiều cách có thể giúp bọn buôn lậu ra khỏi thành phố này. Phải như thế nào mới có thể bày thiên la địa võng khiến bọn trộm không thể rời khỏi, Trầm Sở Thiên nhíu mày.

Bên ngoài cảnh cục, một tiểu hồ ly băng ngang qua đường chạy vọt vào, có cảnh viên thấy có con thú đầy lông, kêu lên cả kinh: “A! Có cẩu, uy, không được chạy vào.”

Cách làm việc nhanh nhẹn của các cảnh viên rất nhanh đã đem mấy người bên bảo vệ vây xung quanh tiểu hồ ly, muốn bắt nó lại, tiểu hồ ly gấp gáp nhảy, “Tôi muốn báo án, tôi muốn báo án!”

“Nga, nguyên lai là yêu thú nha.” Các cảnh viên khoa hình sự khác rời đi, còn vị cảnh sát yêu thú ngồi xổm xuống nhìn tiểu hồ ly, đưa tay ra rờ đầu nó, “Là cẩu sao? Báo án gì?”

“Tôi không phải cẩu, tôi là hồ ly, tôi muốn gặp đội trưởng của các anh.” Tim tiểu hồ ly đập mạnh, cậu không dám đem chuyện cậu biết nói với cảnh viên bình thường, nếu nói, nhất định phải nói cho cấp cao.

“Yêu, tiểu hồ ly, muốn gặp cấp trên chúng ta.” Cảnh viên cười hắc hắc, cũng không cự tuyệt, dẫn tiểu hồ ly đến khoa hình sự yêu thú, “Đi, theo tôi, khoa yêu thú ở bên cạnh.”

Được dẫn vào văn phòng, khi nhìn thấy Trầm Sở Thiên, tiểu hồ ly ngạc nhiên, nam nhân anh tuấn có dáng vẻ phất phơ này không hiểu sao khiến tim cậu đập mạnh.

“Có chuyện gì, nói với tôi.” Trầm Sở Thiên ngồi lên ghế dựa nhìn tiểu hồ ly có bộ dáng giống cẩu trước mặt, trong lòng thầm nghĩ cậu này rốt cuộc là hồ ly hay là cẩu, hoặc có thể là hỗn huyết.

Đợi một lúc, không thấy đối phương mở miệng, phát hiện ánh mắt nghi hoặc của hồ ly yêu thú, Trầm Sở Thiên nổi nóng, khẽ quát: “Tôi còn rất nhiều việc, không có thời gian rảnh, nói thì nói, không nói liền cút!” Hiện tại đang là thời điểm lộn xộn, tiểu gia hỏa này còn muốn đến góp vui.

“Tôi…” Mạc Ngữ Luân – hồ ly yêu thú, trong lòng rất muốn nói, rồi lại sợ nói không đúng người, liền do dự.

“Rốt cuộc ngươi có nói hay không?” Nam nhân nguyên bản đang im lặng đột nhiên trợn mắt quát lớn, nổi giận làm Mạc Ngữ Luân hoảng sợ.

“Cút! Cút đi, chạy đến chỗ tôi gây sự, thiệt bực mình! Tôi đang vội tìm nhân ngư, không rảnh để ý đến hồ ly không biết nói chỉ biết nhìn.”

“Nghe được câu này, Mạc Ngữ Luân la lớn: “Tôi biết anh ấy ở đâu!”

“Cậu biết?” Trầm Sở Thiên nhất thời sửng sốt.

“Đúng,” nghe thấy Trầm Sở Thiên đang tìm nhân ngư, Mạc Ngữ Luân cảm thấy có thể tin được Trầm Sở Thiên, vì thế đem chuyện tình cờ đi ngang tòa nhà cùng chuyện nghe lén được nói ra.

Trầm Sở Thiên nghe xong, không nói gì, trầm ngâm, ánh mắt lóe sáng cao thấp đánh giá Mạc Ngữ Luân, tựa hồ muốn đoán sự thành thật của cậu đến mức nào.

“Tôi không có lừa anh, thật đó!” Mạc Ngữ Luân cảm thấy ủy khuất, danh tiếng của gia tộc hồ ly trước nay không tốt, chuyện gì cũng bị nghi ngờ, thật sự rất phiền.

“Cậu không bị phát hiện, vì sao? Tôi không tin bọn yêu thú có thể bắt cóc nhân ngư lại trì độn như vậy.” Trầm Sở Thiên hỏi.

“Bọn chúng là sinh vật biển, tôi nghe được có hải sư yêu thú cùng mấy loài chim, bọn họ không có khứu giác linh mẫn, tôi là hồ ly, bước chân nhẹ nhàng, tôi không bị phát hiện. Xin hãy tin tôi!” Mạc Ngữ Luân vội vàng nói, bất giác ‘phốc’ một tiếng hóa thành nhân hình, ngồi xổm trên đất trước mặt Trầm Sở Thiên.

Nhìn nam sinh có bộ dáng thiếu niên trước mắt, trong lòng Trầm Sở Thiên đột nhiên có cảm giác quen thuộc không giải thích được, anh có chút ngẩn ngơ.

“Cậu thật sự thấy rõ?” Có thể xác định người bị trói là nhân ngư?” Trầm Sở Thiên lại hỏi.

“Anh ta đang trong nhân hình, tôi không thể xác định thân phận, nhưng tôi thấy rõ anh ấy bị trói, những lời bọn bắt cóc tôi nghe rất rõ, bọn chúng nói anh ấy là nhân ngư. Xin tin tôi. Nhanh lên, tôi sợ bọn chúng sẽ làm nhân ngư bị thương.”

Gọi cảnh viên giúp Mạc Ngữ Luân lấy lời khai, Trầm Sở Thiên đi vào phòng bên cạnh, đem những chuyện vừa nghe nói với những đồng sự khác, sau đó bọn họ nhỏ giọng cùng nhau bàn bạc.

“Trầm ca, bây giờ làm sao?”

“Có đáng tin không?”

Nhớ đến đôi mắt trong suốt long lanh của Mạc Ngữ Luân, tâm trí Trầm Sở Thiên không khỏi mơ màng một chút chút, anh tập trung suy nghĩ, gật đầu quyết đoán: “Lời nói của cậu ta, tôi tin. Vô luận thế nào, chúng ta cũng phải đến đó nhìn một chút. Nếu sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Việc không thể chậm trễ, Trầm Sở Thiên phân phó liền lập tức xuất phát, ngay khi anh ngồi vào trong xe cảnh sát, Mạc Ngữ Luân đã chạy vào, cậu lo lắng, muốn đi theo.

“Cậu đi theo làm gì, sẽ nguy hiểm, cậu ở lại đi!” Trầm Sở Thiên trầm giọng quát, nhìn bộ dáng gầy yếu của Mạc Ngữ Luân không khỏi nhíu mày.

“Tôi, tôi lo lắng, xin cho tôi theo, tôi sẽ không phiền đến hành động của các anh, xin tin tôi, cho tôi đi đi.” Nhớ đến nhân ngư chỉ gặp qua nhưng đã đối xử tốt với cậu, Mạc Ngữ Luân cảm thấy cậu không thể ngồi chờ ở cảnh cục.

Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, lại xoa xoa đầu Mạc Ngữ Luân: “Lên xe đi.”

Mạc Ngữ Luân ngồi bên cạnh Trầm Sở Thiên, khứu giác mẫn cảm của yêu thú khiến cậu ngửi rất rõ hương vị nam nhân trên người Trầm Sở Thiên, đột nhiên đỏ bừng mặt. Hồ ly có tính mị, hơi thở nam tính như vậy đối với bọn họ mà nói rất hấp dẫn.

Để ý thấy thần sắc hoảng hốt của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên hỏi: “Cậu sao vậy? Thân thể không khỏe?”

“A, không có, không có.” Mạc Ngữ Luân vội vàng phủ nhận.

“Đúng rồi, cậu tên gì?” Trầm Sở Thiên nhớ ra anh vẫn chưa biết tên người đến báo án này.

“Mạc… Mạc Ngữ Luân.”

“Nga.” Trầm Sở Thiên gật gật đầu, sau đó lại chìm vào trong mớ suy nghĩ về vụ án.

Thấy Trầm Sở Thiên không chú ý đến họ của cậu, Mạc Ngữ Luân thầm yên tâm.

Mạc thị bộ tộc hồ ly trong giới yêu thú là một dòng họ không quá danh tiếng, Mạc Ngữ Luân sợ Trầm Sở Thiên sẽ coi thường cậu.

Khi ngồi trên xe cảnh sát chạy đến tòa nhà, Trầm Sở Thiên đã tìm tư liệu trên máy về tòa nhà kia, căn cứ vào sơ đồ phác thảo của công ty kiến trúc đã vẽ tòa nhà kia do công ty xây dựng cung cấp, đã ghi rõ các cửa ra vào. Anh đưa sơ đồ phác thảo cho cấp dưới xem kỹ, sắp xếp người bao vây xung quanh. Xe chạy như bay trên đường, trong đầu Trầm Sở Thiên suy nghĩ kế hoạch hành động ổn thỏa nhất.

“Trầm ca, hành động như thế nào?” Cấp dưới khẽ hỏi.

Việc xảy ra quá đột ngột, thời gian lại khẩn cấp, mọi người trên xe đều nhìn Trầm Sở Thiên.

“Tôi đang nghĩ…” Trầm Sở Thiên khép hờ mắt suy nghĩ. Mặc kệ hành động ra sao, an toàn của nhân ngư là trên hết, nhất định phải bảo vệ cậu ấy trước, tránh cho bọn chúng vì muốn trốn tội mà giết cậu ấy, thậm chí hủy thi diệt tích (đốt xác xóa dấu vết).

“Cứu người trước tiên.”

“Chuyện này tôi đương nhiên biết.” Trầm Sở Thiên suy nghĩ, sau đó ra lệnh, “Báo cáo với tổng bộ, cho trực thăng sẵn sàng, chúng ta có thể cần sự hỗ trợ của viên cảnh phi công.”

“Này…” Cấp dưới do dự, “Trầm ca, điều động trực thăng cần phó tổng cảnh cục ký tên hạ lệnh.”

Trầm Sở Thiên liếc mắt nhìn cấp dưới một cái, lấy điện thoại ra, “Tôi tấn công trước. Có chuyện gì khẩn cấp, cần ký cái gì, tôi tự tính toán.”

Thấy mấy vị cảnh viên nhìn nhau cười, biểu tình như đang thưởng thức tác phong như sấm chớp của cấp trên bọn họ, Mạc Ngữ Luân kinh ngạc. Cảnh sát Trầm Sở Thiên này thật có chút đặc biệt, không chỉ có khí chất khắc hẳn với chính khí của cảnh sát bình thường, phong cách làm việc cũng thực đặc biệt, lại cường thế. Có thể cảm nhận được anh rất mạnh, rất có bản lĩnh, nhưng tác phong làm việc như trong đội cảnh sát có thể thuận lợi sao?

Trong bóng đêm, xe cảnh sát liền tắt hết đèn, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu. Dưới sự sắp xếp của Trầm Sở Thiên, nhóm cảnh sát nhanh chóng chia thành mấy tiểu đội, bao vây tòa nhà.

Trầm Sở Thiên dẫn theo mấy cảnh viên phục phía sau hai đống cát đằng sau tòa nhà, nhìn lên hai cánh cửa phát ra ánh đèn mập mờ.

“Xông lên chưa?” có người hỏi.

“Chưa được.” Trầm Sở Thiên quả quyết ra lệnh.

“Im lặng tiếp cận mục tiêu?”

“Để ta suy nghĩ một chút.”

Lúc này, Mạc Ngữ Luân vẫn lặng lẽ bám theo phía sau Trầm Sở Thiên mở miệng, “Tôi, tôi đi xem thử được không?” cậu nhỏ giọng thỉnh cầu.

“Cái gì?” Trầm Sở Thiên nghiêng mặt nhướn mày, nhìn qua Mạc Ngữ Luân bên cạnh, “Tiểu Mạc, cậu định làm gì?”

Nghe thấy Trầm Sở Thiên gọi cậu thân thiết như vậy, Mạc Ngữ Luân sửng sốt, hồ ly yêu thú, riêng hồ ly của Mạc gia đều bị dùng sắc mặt hèn mọn đối xử, hiện tại cảnh sát này có thể sử dụng ngữ khí tôn trọng nói chuyện với cậu, hơn nữa đồng ý nghe ý tưởng của cậu, Mạc Ngữ Luân đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút xót.

Khẽ hít mũi, Mạc Ngữ Luân trấn định cảm xúc, đem ý tưởng của cậu nói ra, “Tôi nghĩ, nếu có thể có ai đó gây chú ý ở cửa ra vào, sau đó có người leo vào bằng cửa số, cơ hội cứu được nhân ngư rất lớn. Khi tôi rời đi, đã nhìn thấy anh ấy được đặt rất gần cửa sổ, nếu có thể mang anh ấy từ cửa sổ ra, đối phó với những người trong phòng sẽ tốt hơn, làm như vậy cũng không cần lo nhân ngư sẽ trở thành phương tiện uy hiếp.”

Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, không nói gì, ngẩng đầu nhìn tòa nhà. Nếu nhân ngư thật sự gần cửa sổ, đề nghị nhỏ của tiểu hồ ly lại là là kế hoạch khả thi.

“Khi cậu đi cậu ta bị đặt gần cửa sổ, nếu hiện tại cậu ta bị chuyển qua chỗ khác, thậm chí là qua phòng khác, vậy phải làm sao?” Có người đưa ra câu hỏi.

Tất cả mọi người đều nhìn Trầm Sở Thiên.

“Lo trước lo sau sẽ không có cách hành động. Dù sao cũng phải mạo hiểm một chút.” Trầm Sở Thiên nhìn nhóm đồng sự nói: “Cậu, phòng thủ ở lầu sáu; cậu, ở lầu bốn. Cậu, dẫn tiểu hồ ly đi lên bằng cầu thang, tôi sẽ vào bằng cửa sổ, khi nhận được tín hiệu của tôi, các cậu liền gây chý ý ngoài cửa. Cứ như vậy.”

“Vâng.”

Phải hành động, Mạc Ngữ Luân dù căng thẳng nhưng lại có chút hưng phấn. Mọi người đều vào vị trí, Trầm Sở Thiên đi vòng ra phía sau tòa nhà, Mạc Ngữ Luân bước đi mấy bước rồi lại muốn nhìn anh làm thế nào, khi cậu nhìn thấy Trầm Sở Thiên sử dụng dây thừng của bên thi công nhanh nhẹn leo lên, dáng người mạnh mẽ như một hình cắt ra trong bóng đêm làm trong lòng Mạc Ngữ Luân không khỏi sinh ra hâm mộ.

Lặng lẽ đi lên lầu, vị cảnh viên đi cùng Mạc Ngữ Luân đang ở đằng trước. Mạc Ngữ Luân thấy cảnh viên luôn tiến về phía trước, đồng thời vẫn chú ý bảo vệ cậu, bất giác Mạc Ngữ Luân sinh ra ngưỡng mộ nghề cảnh sát này, quả nhiên, bọn họ là là người đáng tin cậy nhất.

Nấp bên ngoài căn phòng ở lầu năm, cảnh viên ra hiệu Mạc Ngữ Luân nằm thấp người xuống, im lặng chờ lệnh. Khi cảnh viên nghe được mệnh lệnh của Trầm Sở Thiên truyền qua bộ đàm, anh đứng thẳng dậy chạy vào trong phòng. Trong tích tắc, trong đầu Mạc Ngữ Luân đột nhiên nảy ra một kế, cậu lập tức hóa thành tiểu hồ ly, lén chui vào trong, cũng không để ý trong phòng đang xảy ra chuyện gì, nhắm mắt nhắm mũi ‘ngao ngao ngao ngao’ gào một trận, tòa nhà trống lốc khiến tiếng kêu vang vang chấn động, giống như tiếng sấm.

Bóng đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm quá lớn, trong phút chốc có lực uy hiếp cực lớn, mấy nam nhân trong phòng đều ngây người, nhất thời chưa biết xảy ra chuyện gì, toàn bộ cứng đờ tại chỗ.

Lúc này, Trầm Sở Thiên đang lặng lẽ nấp ngoài cửa sổ chợt lăn người vào trong, kinh nghiệm của anh trong một giây đã đoán được rõ ràng tình huống đang xảy ra bên trong, nhìn thấy người đang bị trói trong cái túi cách cửa sổ không xa, Trầm Sở Thiên lao nhanh đến, ôm lấy cậu ta, sau đó xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cùng lúc đó, bọn người trong nhà đã nhìn thấy Trầm Sở Thiên, cũng thấy anh ôm nhân ngư nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng bọn họ muốn làm gì cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Trầm Sở Thiên sớm đã xiết chặt dây thừng lên giàn giáo ngoài tòa nhà, người anh khẽ rung, một tay ôm chặt người trong lòng còn dùng thân thể bảo vệ cậu, giúp cậu tránh sự tấn công bất ngờ từ phía trên, tay kia nắm chặt dây thừng, nhanh chóng thả người xuống, ngay lập tức có cảnh viên tiếp ứng chạy đến đỡ lấy người trong lòng Trầm Sở Thiên.

Dựa vào ánh đèn nhấp nháy Trầm Sở Thiên vội nhìn mặt nhìn vừa được cứu, liếc mắt nhìn liền biết đã cứu đúng người. Trầm Sở Thiên lập tức phân phó: “Nhanh, mang vào trong xe, bảo vệ thật tốt, đưa cậu ta đến bệnh viện đi.”

“Vâng.”

“Đến bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn. Không cần nhiều người, dọc đường chú ý tình huống xung quanh. Liên tục giữ liên lạc.”

“Vâng.”

Tiếng còi xe cảnh sát chở Lộ Địch An vang lên, Trầm Sở Thiên xoay người đi lên lầu, khi anh bước vào trong phòng, cảnh viên chạy vào đầu tiên đang đấu với yêu thú, Trầm Sở Thiên rút súng hướng lên trần nhà bắn một phát, “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”

Có mấy yêu thú lập tức ôm đầu ngồi xuống, nhưng vẫn còn vài con cố gắng chống cự, nhóm cảnh viên bao vây dưới lầu cũng đã chạy lên, không bao lâu đám yêu thú đã nhất nhất bị chế ngự, nhóm cảnh viên dùng còng tay chuyên dụng còng từng con từng con, có yêu thú hóa thành nguyên hình, cảnh viên đã sớm có chuẩn bị sử dụng võng thương (súng bắn ra lưới) và võng trụ (súng bắn ra cái ***g), sau đó trói lại mang xuống dưới.

Sau khi kết thúc hành động, Trầm Sở Thiên thở ra một hơi dài, anh nhớ đến tiểu hồ ly báo án, “Tiểu hồ ly kia đâu? Mạc Ngữ Luân đâu?”

“Di, vừa rồi còn ở đây a.”

Trầm Sở Thiên chạy lên lầu kiếm, nhưng không thấy được bóng dáng Mạc Ngữ Luân, cậu ấy thế nào rồi? Có bị thương? Trong lòng Trầm Sở Thiên nóng như lửa đốt, quanh quẩn tìm kiếm mấy lần trong phòng, lại túm lấy cấp dưới truy hỏi.

“Vừa rồi rất rối loạn, chúng tôi đều vội bắt người, không để ý đến tiểu hồ ly kia.”

“Cậu ấy có bị thương không?” Trầm Sở Thiên vội hỏi, Còn chưa kịp cảm ơn Mạc Ngữ Luân, nếu hại cậu ấy bị thường lại tìm cậu ấy không ra, anh không thể tha thứ cho mình, “Hẳn là không có, sau khi chúng tôi chạy vào phòng, cậu ta liền vọt qua một bên.”

“Cậu ấy ở đâu?”

“Có thể đi mất rồi.” Cảnh viên gãi đầu.

“Đi…” Trầm Sở Thiên sửng sốt, khó nén mất mác trên khuôn mặt, “Cậu ấy như thế nào…” sau đó nói tiếp, “Nhanh đi tìm cậu ấy!”

“Trầm ca, nếu cậu ta muốn rời đi ngay sau khi hành động kết thúc, chúng tôi đi đâu tìm cậu ta bây giờ?”

Trầm Sở Thiên giật mình, chưa cảm ơn được Mạc Ngữ Luân khiến trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Vì sao vừa kết thúc, Tiểu Mạc lại lặng lẽ rời đi? Không muốn gây rắc rối sao? Ngay từ đầu khi đi ngang qua tòa nhà xây dựng dở dang này, cậu ấy hoàn toàn có thể không để ý đến ánh đèn trên lầu. Cho dù cậu ta chỉ vô tình phát hiện bọn bắt cóc, nhưng… cậu ấy như vậy liền rời đi…

Tuy đã giải cứu nhân ngư thành công, trong lòng Trầm Sở Thiên lại không thoải mái, như bị mắc cổ, vẻ mặt buồn bực cùng đồng sự quay về cảnh cục.

Nhìn thấy cảnh viên đưa Lộ Địch An đến, Lãnh Tinh Hồn vui mừng thở dài nhẹ nhõm, một bên sai Ô Mễ gọi điện thoại cho Đàm Văn Sơ, một bên bắt đầu mang Lộ Địch An vào trong phòng khám kiểm tra thân thể.

Đến khi Đàm Văn Sơ và Lộ Vi cùng Hoa thú chạy như bay vào trong bệnh viện, Lãnh Tinh Hồn đã đợi sẵn.

“Tiểu An thế nào?” Đàm Văn Sơ vừa vào đến của đã túm lấy Lãnh Tinh Hồn hỏi.

“Yên tâm, yên tâm, cậu ta rất khỏe, không bị thương. Hiện tại dược hiệu còn chưa hết, cậu ta vẫn còn ngủ, tôi đã kiểm tra cho cậu ta, tất cả đều ổn.”

Lộ Vi ôm lấy Đàm Văn Sơ vui mừng đến phát khóc.

Hoa thúc đứng một bên không ngừng lặp đi lặp lại: “Thật tốt quá, thật tốt quá…”

“Có thể mang cậu ấy trở về không?”

“Có thể. Chờ khi cậu ta tỉnh dậy, cho cậu ta uống một chút nước khoáng, sau đó tôi sẽ đến nhà cậu kiểm tra cho cậu ta một chút.”

“Cám ơn!” Đàm Văn Sơ nắm chặt tay Lãnh Tinh Hồn, Lộ Vi đứng bên cạnh liền nói lời cảm tạ, “Cảm ơn anh, Âm Dương sư đại nhân.”

“Vẫn nên cảm ơn cảnh sát đi.”

Chạng vạng hôm sau, Lộ Địch An tỉnh lại, khi cậu mở mắt, nhất thời chưa nhận ra đang ở đâu, chỉ nghe bên tai những thanh âm vui mừng, “A, cậu ấy tỉnh, cậu ấy tỉnh…”

“Tiểu An, Tiểu An…”

Lộ Địch An quay đầu nhìn sang bên cạnh, dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng, cậu thấy Đàm Văn Sơ ngồi đầu giường, Lộ Vi và Hoa thúc đứng phía sau anh, cách đó không xa, người giúp việc Đàm gia, tài xế, người làm vườn đều đứng đó nhìn cậu, tất cả mọi người lộ ra biểu tình vui mừng. Sau đó, trí nhớ trong mấy ngày qua đều quay về, giọng Lộ Địch An khàn khàn, cất tiếng, “Em… em đang ở nhà sao…”

“Tiểu An,” Đàm Văn Sơ nắm lấy tay Lộ Địch An, không ngừng hôn lên tay cậu, “Đúng, Tiểu An, em đang ở nhà, em đang ở nhà.”

“Anh tìm được em rồi?”

“Đúng, tìm được rồi.”

Nhớ lại sau khi bị trói, cậu bị ép uống thuốc, sau đó trong đầu chỉ là một mảnh hôn ám, Lộ Địch An vươn tay ôm chặt Đàm Văn Sơ, “Em còn sống?”

“Đương nhiên, Tiểu An, em rất khỏe, em rất khỏe.”

Nâng đầu ra khỏi vai Đàm Văn Sơ, nhìn Lộ Vi đứng một bên lặng lẽ khóc, Lộ Địch An vươn tay ra với lấy nàng: “Lộ Vi…”

Lộ Vi nghẹn ngào ôm lấy Lộ Địch An, không ngừng vuốt tóc cậu, “Tiểu An, cậu không sao, không sao cả, thật sự là quá tốt, thật quá tốt…”

Hoa thúc và nhóm người làm cũng vây xung quanh, từng người ôm lấy Lộ Địch An, biểu lộ sự nhớ nhung cùng trấn an cậu.

Nhượng Lộ Địch An uống hơn phân nửa ly nước khoáng, Đàm Văn Sơ muốn để cậu hảo hảo nằm nghỉ, “Tiểu An, nghỉ một chút đi.”

Lộ Địch An không chịu nằm xuống, “Em đã ngủ nhiều rồi, không muốn ngủ tiếp, đầu mơ màng.”

“Vậy dựa vào đây một chút.” Đàm Văn Sơ dựng gối thẳng lên, giúp Lộ Địch An ngồi lên, lại để cậu dựa vào thật thoải mái.

“Chúng ta để Tiểu An yên tĩnh nghỉ ngơi đi,” Lộ Vi khẽ hôn lên trán Lộ Địch An, sau đó ra hiệu cho những người khác, nàng kéo Hoa thúc và những người khác ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Thấy mọi người rời đi, Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An nhìn nhau cười, bọn họ biết, mọi người muốn cho bọn họ cơ hội bên nhau.

Lại nắm lấy tay Lộ Địch An, giữa hai người đã không còn cần lời nói, Đàm Văn Sơ vươn tay đặt lên sau cổ Lộ Địch An, kéo cậu đến gần, trán chạm trán, tư thế thân mật làm cả hai đều mỉm cười.

Thở dài một hơi, Đàm Văn Sơ nói, “Em đã trở lại… Anh rất vui, em có biết mấy ngày qua anh rất lo lắng cho em không? Thật sự rất nhớ em.”

“Em rất khỏe, em không sao.” Lộ Địch An ôm vai Đàm Văn Sơ, đem mặt vùi vào trong cổ anh.

“Xin lỗi, đều là anh không tốt.” Trong thanh âm của Đàm Văn Sơ tràn đầy ăn năn.

“Sao lại có thể trách anh được?”

“Là anh để em bị thương, anh phải biết cách bảo vệ em chứ, kết quả lại thành như vậy.”

“Xem này, em cũng không bị thương, hơn nữa em một chút cũng không sợ hãi, em biết em sẽ trở lại cạnh anh.”

“Anh sẽ không để em rời xa anh nữa.” Đàm Văn Sơ cực kỳ nghiêm túc hứa.

“Có một điều em muốn nói với anh,” Lộ Địch An ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Đàm Văn Sơ, trong bóng tối cậu chỉ thấy được bóng dáng của Đàm Văn Sơ, đôi mắt sáng khiến Lộ Địch An mê mẩn, kìm lòng không được vươn tay vuốt hai má Đàm Văn Sơ, “Đầu tiên, em nghĩ nếu sau khi bị bắt rồi bị thương, em cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, em nhất định sẽ không khóc. Anh hiểu ý em không?”

“Ân,” Đàm Văn Sơ nắm chặt tay Lộ Địch An, đầu ngón tay cảm nhận được sự mạnh mẽ toát ra từ đối phương.

“Nhân ngư chúng ta tuyệt đối không bán đứng đồng loại. Ngay khi bị bắt em đã quyết tâm như vậy. Em đau lòng, sợ hãi sẽ không còn gặp lại anh, nhưng không phải vì vậy mà em vứt bỏ lòng tin của mình. Văn Sơ, xin lỗi…”

“Đừng, đừng nói như vậy.” Đàm Văn Sơ không khỏi lại ôm chầm lấy Lộ Địch An, “Tiểu An, đừng nói như vậy.”

“Khi chúng ta chưa gặp nhau, em đã từng tưởng tượng ra bộ dáng của anh. Em thập phần chờ mong trong lòng, đồng thời cũng sợ hãi, sợ sẽ không gặp được anh, sợ em sẽ cô đơn một mình, sống suốt quãng đời còn lại. Ở mãi dưới đáy biển tăm tối, ngay cả khi mở to hai mắt cũng chỉ là một mảnh hắc ám nhìn không thấy gì. Mặc kệ là ngủ dưới đáy biển hay trên bùn nhão, ẩn nấp trong khe san hô, hay tránh né cá voi sát thủ, cá mập hổ cùng những người truy bắt chúng ta, em đều nghĩ, có lẽ trước khi gặp được anh thì em đã chết rồi. Khi đó em không biết anh ở đâu, em lại tự an ủi mình – nếu không gặp nhau, có lẽ em cũng không luyến tiếc nhiều như vậy.”

“Tiểu An…” Đàm Văn Sơ không biết phải nói gì, nhân ngư là loài vật chung tình, vì yêu mà bất chấp tất cả, thậm chí từ bỏ cả sinh mệnh. Biết Lộ Địch An yêu anh, Đàm Văn Sơ chỉ tiếc không sao đáp lại cho đủ.

Lộ Địch An nói tiếp: “Sau đó, em lên bờ, em thích đất liền, thích hoa, thích ánh mặt trời. Em thử hát ca khúc lưu truyền trong tộc, em nghĩ có thể sẽ gặp được. Anh xuất hiện, một chút cũng không sợ bộ dáng của em, không ngại em có đuôi cá, không giống như con người, anh vươn tay ra với em… Văn Sơ, em đối với anh, với đồng loại, nếu em phải chọn một trong hai, em hy vọng anh có thể hiểu cho em. Hiện tại, em muốn nói với anh rằng, em yêu anh ngang bằng em yêu chính bản thân mình, em hy vọng có thể cùng anh cả đời.”

Nghe Lộ Địch An bày tỏ tấm chân tình, Đàm Văn Sơ nghẹn ngào, anh gật đầu không ngừng, anh ôm lấy hai má Lộ Địch An kề sát vào mặt mình, “Anh hiểu, anh hiểu tất cả.”

“Cám ơn anh đã hiểu.”

“Anh sẽ không để em bị thương, em không để người ta tách em ra khỏi anh, đây là lời hứa của anh.”

Lộ Địch An không nói gì nữa, nắm chặt hai vai Đàm Văn Sơ, “Con người, xin hãy hảo hảo chiếu cố em, em cũng hảo hảo chiếu cố anh.”

“Ân, anh cũng sẽ như vậy.”

Nghe nhịp tim đập của nhau, lặng lẽ ôm chặt lấy nhau, đôi tình đã trải qua kiếp nạn, tim như càng kết chặt hơn.

“Khuya rồi, ngủ đi.” Lộ Địch An nâng đầu đang chôn trong lòng Đàm Văn Sơ lên, nhẹ giọng nói.

“Ân, hảo hảo nghỉ ngơi. Về nhà rồi, không sao cả.” Đàm Văn Sơ nói xong, đỡ Lộ Địch An nằm xuống, anh đứng lên định rời đi, bị Lộ Địch An kéo góc áo lại.

Đang định Lộ Địch An còn có chuyện gì, Đàm Văn Sơ nhìn thấy Lộ Địch An xốc chăn lên, vỗ vỗ lên giường, Đàm Văn Sơ hiểu rõ ý cậu, cậu muốn anh lưu lại, vì thế Đàm Văn Sơ cởi áo sơ mi, cởi quần dài, nằm xuống bên cạnh Lộ Địch An.

Lộ Địch An giống như con cá, trượt vào trong lòng Đàm Văn Sơ, khi được ôm lấy, cậu nhắm mắt thỏa mãn khẽ nói: “Đây là nơi an toàn nhất thế giới.”

* * *

Hôm sau, vụ án cần lấy khẩu cung của Đàm Văn Sơ, anh liền chạy đến cảnh cục, sau khi cung cấp toàn bộ thông tin cần thiết cho cảnh sát, Đàm Văn Sơ đến cảm ơn Trầm Sở Thiên.

Trầm Sở Thiên không kể công, anh nói cho Đàm Văn Sơ biết có người qua đường đã cung cấp thông tin rất quan trọng, giúp cảnh sát cứu Lộ Địch An ra.

“Cậu ta ở đâu, tôi đến hảo hảo cảm ơn.” Đàm Văn Sơ lập tức hỏi.

“Cậu ta,” Trầm Sở Thiên thở dài, “Vừa bắt bọn bắt cóc xong, cậu ta liền ly khai, chúng tôi cũng không tìm thấy cậu ta. Căn cứ vào danh tính cậu ta cung cấp, bất quá vẫn chưa tìm thấy gì. Chỉ biết cậu ta là hồ ly yêu thú.”

KHông thể hảo hảo biểu đạt lòng cảm ơn khiến Đàm Văn Sơ thất vọng, khi anh biết người qua đường kia là hồ ly yêu thú, trong lòng có cảm giác khác lạ, anh cảm thấy hẳn là hồ ly yêu thú anh từng gặp qua. Vì sao lại có ý nghĩ như vậy, tự Đàm Văn Sơ cũng không biết rõ.

Từ cảnh cục về nhà, Đàm Văn Sơ phát hiện Lộ Địch An đã ra khỏi giường, lúc này đang giúp người làm vườn tưới hoa, cậu nhìn thấy Đàm Văn Sơ trở về, vội chay đến đón anh.

“Tiểu An, sao em lại ra đây?” Ôm lấy Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ vội hỏi.

“Em vốn không sao, tỉnh rồi đương nhiên phải dậy thôi. Văn Sơ, anh chuyển tất cả hoa về đây rồi sao? Cảm ơn!” Lộ Địch An tươi cười nói.

Đàm Văn Sơ đã đem những vật phẩm từ chỗ của chuyển về Đàm gia, nghe vậy liền gật đầu, “Phải.”

“Chúng ta chuyển về đây ở sao?”

“Đúng.”

“Vậy, đến hoàng hôn có thể đi dạo trên bờ biển sao?”

“Đúng.”

“Thật tốt quá!” Hoan hô một tiếng, Lộ Địch An lại chạy về tưới nước, nhìn bóng cậu dưới ánh mặt trời, trong lòng Đàm Văn Sơ cảm thấy thật an tâm.

Sau khi tản bộ trên bãi biển của Đàm gia về cũng đã khuya, Đàm Văn Sơ dẫn Lộ Địch An đi chân trần vào huyền quan, đặt ngón trỏ lên môi, bọn họ không muốn kinh động để phải nghe Hoa thúc giáo huấn. Sau khi im lặng chuồn vào phòng thành công, hai người dựa vào cửa nhìn nhau cười.

“Hôm nay chơi về trễ quá.” Đàm Văn Sơ nhìn đồng hồ.

“Lần sau không như vậy nữa.”

“May mắn là không bị phát hiện, bằng không khẳng định chắc chắn sẽ nghe Hoa thúc dài dòng – Thân thể Tiểu An mới tốt lên cậu liền dẫn y ra ngoài ngoạn lâu như vậy, một mình đi dạo trên biển cũng không sợ gặp chuyện không may, không được xuống biển bơi…” Đàm Văn Sơ bắt chước thanh âm Hoa thúc nhỏ giọng nói, còn học theo bộ dáng Hoa thúc đưa tay lên rờ cằm căn bản không có lấy một cọng râu.

Lộ Địch An nói tiếp theo: “…Sao lại đi chân trần lên sàn nhà, ngoan ngoãn đem bữa khuya ăn hết…”

Hai người cười rộ lên, dau đó Đàm Văn Sơ hỏi: “Em có đói bụng không, có muốn ăn gì không, khẳng định Hoa thúc vẫn còn để mấy món ngon trong bếp.”

Lộ Địch An lắc đầu, “Không, không ăn.”

“Vậy tắm sơ qua rồi ngủ đi.” Đàm Văn Sơ nói xong, hôn khẽ lên thái dương Lộ Địch An, “Ngủ ngon.”

Nhìn Đàm Văn Sơ giơ tay vặn chốt cửa muốn rời đi, Lộ Địch An vươn tay ra kéo góc áo anh, cúi đầu không nói gì. Đàm Văn Sơ giật mình, lập tức hiểu được ý Lộ Địch An, anh nhẹ giọng hỏi: “…Có thể chứ?”

Lộ Địch An ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, liếc mắt nhìn liền hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, Đàm Văn Sơ mỉm cười ôn nhu, vươn tay nắm lấy thắt lưng Lộ Địch An kéo cậu vào trong lòng mình, “Nhớ anh sao?”

“Nhớ a.”

“Anh cũng vậy.”

Hơi nhón chân lên, Lộ Địch An đem môi kề sát đến bên tai Đàm Văn Sơ, “Chúng ta đi tắm đi.”

“Hảo.” Nói xong, Đàm Văn Sơ xoay người, ôm lấy Lộ Địch An bước đến phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, Đàm Văn Sơ không nhịn được hôn lên hai má Lộ Địch An, Lộ Địch An một bên cười tránh đi, một bên cởi nút áo sơ mi Đàm Văn Sơ.

Thấy Lộ Địch An vuốt ve người mình, Đàm Văn Sơ trêu: “Tiểu An háo sắc.”

“Đó là vì dáng của anh đẹp.” Lộ Địch An đối với từng góc cạnh trên cơ thể của Đàm Văn Sơ đều thập phần mê mẩn, là kết quả của nhiều năm vận động. Đối với cậu mà nói, nhân ngư cậu tuy rằng cũng không quá gầy yếu, nhưng lại có vẻ tinh tế (thon thả).

“Thấy anh rất đẹp trai sao?” Đàm Văn Sơ một bên hỏi, một bên liếm lỗ tai Lộ Địch An.

“Đẹp a, cực kỳ đẹp. Anh là một con người anh tuấn nhất.”

“A, em nói thử xem, nếu ngày đó, anh đứng trước mặt em lại là một tên ngốc mập ù, em sẽ thế nào?” Đàm Văn Sơ tưởng tượng ra cảnh đó, chính anh cũng không nhịn được cười, “Ân, sẽ thích y sao?”

“Nếu y có thể nghe thấy tiếng hát của em, thì sẽ như thế.” Lộ Địch An trả lời chắc chắn.

“A, không được, sao có thể để em thích người khác. May mắn, người nghe được tiếng hát của em là anh.” Thấy đáp án không giống như suy nghĩ của mình, Đàm Văn Sơ có chút ghen tuông, nắm chặt thắt lưng của cậu kéo lại gần, “Hiện tại em là của anh, thuộc về anh, hiểu chưa?”

“Ân.” Dịu dàng trả lời, Lộ Địch An giơ tay lên, để Đàm Văn Sơ giúp cậu cởi chiếc áo sơ mi trên người ra.

Mở nước ấm, Đàm Văn Sơ ôm Lộ Địch An dưới vòi sen, khẽ vuốt làn da ướt nước, “Sờ thực hảo hoạt (trơn nhẵn)…”

“Thích không?”

“Đương nhiên.”

Cánh tay lướt lên bả vai đối phương, Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An ôm lấy nhau, hôn nhau thật sâu, tình cảm ái mộ cùng lưu luyến tràn ngập trong lòng cả hai, đem đối phương quý trọng như bảo vật.

“Muốn hay không trở về phòng?” Đàm Văn Sơ nhẹ giọng hỏi.

Lộ Địch An không trả lời, dùng thân thể cọ cọ lên người Đàm Văn Sơ, cảm thấy cậu vội vàng, Đàm Văn Sơ cười khẽ, giữ thành bồn tắm ngồi xuống, không đợi anh ôm lấy, Lộ Địch An đã tự ngồi khoá trên người anh.

“Hôm nay Tiểu An quá nhiệt tình…” Đàm Văn Sơ nỉ non, khẽ cắn lên cằm Lộ Địch An.

“Bởi vì nhớ anh…” Lộ Địch An nhỏm người lên, Đàm Văn Sơ đỡ lấy thắt lưng cậu, để cậu từ từ ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng phân thân hỏa nhiệt từ từ tiến vào trong người, trong một thoáng Lộ Địch An cảm thấy ngượng ngùng, liền khép hờ mắt lại, nhưng ngay sau đó, đôi môi của Đàm Văn Sơ liền kề sát, hôn Lộ Địch An.

Thân thể chậm rãi thích ứng, sau khi cảm giác áp bách biến mất, Lộ Địch An khẽ động động thắt lưng, cảm giác tê dại cùng thoải mái từ nơi hai người kết hợp truyền đến, giống như sóng thủy triều dần dần lan tràn ra khắp thân thể. Mỗi lần đều muốn đem cảm giác khoái nhạc này lưu lại lâu một chút, nhưng Lộ Địch An biết cậu sẽ không kiên trì được lâu, rất nhanh sau đó sẽ vì theo đuổi khoái cảm cực hạn mà trở nên cuồng loạn hơn.

Ôm chặt vai Đàm Văn Sơ, trên người anh mà đong đưa thân thể, khoải cảm lấn áp ngượng ngùng, Lộ Địch An đã học được cách như thế nào để biểu đạt được sự khát vọng của cậu với Đàm Văn Sơ. Quả nhiên, Đàm Văn Sơ đã phối hợp được với Lộ Địch An mà bắt đầu những động tác luật động, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, Lộ Địch An cảm thấy như cậu sắp bị nhấn chìm.

Dần dần thoát khỏi hoan ái, cánh tay Lộ Địch An nguyên bản vẫn ôm lấy vai Đàm Văn Sơ buông lỏng, thân thể đong đưa, cậu không cần, thả lỏng toàn thân, cậu biết Đàm Văn Sơ sẽ ôm chặt lấy cậu, hiện tại cậu chỉ cần hảo hảo hưởng thụ những gì đối phương mang đến cho cậu. ở phía sau, tay Đàm Văn Sơ đang nắm chặt thắt lưng mang đến cảm giác an toàn cho Lộ Địch An.

Ngửa đầu ra sau, Lộ Địch An đã sắp lên đến đỉnh khoái cảm, nhưng thời khắc cực hạn kia lại chậm chạp không đến, trong lòng khao khát không ngừng, hơi hơi mở mắt, Lộ Địch An nhìn Đàm Văn Sơ, lúc này hai bên thái dương của Đàm Văn Sơ có một giọt nước, không biết là nước hau mồ hôi, Lộ Địch An nghiêng người, vươn đầu lưỡi liếm đi giọt nước kia. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt là sự say mê đối phương, trong khoảnh khắc vui sướng đó, Lộ Địch An chỉ hận không thể đem thân thể mình hòa vào trong ngực Đàm Văn Sơ.

“Hô…” Chậm rãi thở ra một hơi, Đàm Văn Sơ đem cả người chìm vào trong bồn tắm, sau đó ôm vai Lộ Địch An, để cậu tựa vào ngực anh.

Dưới sự ấm áp của làn nước, Lộ Địch An thoải mái nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Thoải mái không?” Đàm Văn Sơ nhẹ giọng hỏi.

“Ân.”

Bàn tay mơn trớn thắt lưng Lộ Địch An, Đàm Văn Sơ cười hỏi: “Chúng ta như thế này, có giống như ‘ngư thủy chi hoan’ không?” (cá nước thân mật)

Lộ Địch An nắm ấy bàn tay Đàm Văn Sơ áp lên mặt mình, cậu rất thích bàn tay của Đàm Văn Sơ, bởi vì cậu biết, có rất nhiều điều cậu không hiểu, cũng không thể làm được những chuyện mà Đàm Văn Sơ có thể làm, “Anh là nước, hay là cá…”

“Anh?” Đàm Văn Sơ hôn lên cổ Lộ Địch An, “Anh là của em…”

Ngay khi Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An lại bắt đầu hưởng thu cuộc sống ngọt ngào, nỗi buồn bực của Trầm Sở Thiên càng ngày càng chồng chất. Anh nỗ lực tìm kiếm tiểu hồ ly kia, nhưng vẫn không có chút tin tức, thân là cảnh sát, Trầm Sở Thiên cảm thấy thật sự thất bại. Cố ý muốn đem tâm tình phiền muộn đến kể lể một phen với hảo bằng hữu, lại sợ sẽ vô tình bị trêu học, Trầm Sở Thiên chỉ có thể đem tất cả buồn phiền kia chôn trong lòng.

Chuyện bắt cóc đã được xác định, bọn tội phạm đều nhận sự trừng phạt tương xứng. Đàm Văn Sơ liền dự tính chính thức đăng ký cùng Lộ Địch An.

“Ở lại, sống cùng chúng tôi, được không?” Biết Lộ Vi muốn quay về đại dương, Lộ Địch An nắm tay nàng, cầu xin nàng có thể lưu lại.

“Cậu đã trưởng thành…” Nhìn người trước mặt mang đôi mắt xanh biếc đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều, Lộ Vi chân thành nói, “Còn nhớ không? Cậu dẫn tôi xuống chợ đêm, ngay lúc đó, tôi đã thấy được, cậu có thể sống một mình rất tốt, cậu không còn là tiểu nhân ngư lén khóc thầm trong huyệt động sau dãy san hô, hơn nữa còn có một người tốt như vậy bên cạnh cậu. Tôi muốn quay về đại dương, đó là khát vọng trong lòng tôi, đừng cố thuyết phục tôi nữa, cũng đừng lo khi tôi quay về sẽ cô đơn, trong biển sâu chúng ta còn vô số bằng hữu. Để tôi đi đi.”

“Được rồi.” Biết Lộ Vi không thể không đi, Lộ Địch An chỉ có thể đồng ý, “Cho dù phải đi, sau khi dự hôn lễ của tôi rồi đi,được không?”

“Đương nhiên.”

Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An ai cũng không muốn chuyện kết hôn phải làm rầm rộ, chỉ đơn giản đi đăng ký, sau đó làm một bữa cơm nhỏ nhỏ ngay hậu viện của Đàm gia.

Vài người anh em họ của Đàm Văn Sơ đến dự lễ, cha và mẹ Đàm Văn Sơ đều không đến, bất quá bọn họ đều gửi lời chúc.

Ngày hôn lễ, sau khi đón khách, Đàm Văn Sơ ngồi xuống nghỉ ngơi, đó là một ngày nắng đẹp, trời xanh không một gợn mây, bãi cỏ hậu viên xanh ngát, bóng cây đong đưa, nhìn ra xa xa, dưới triền núi xanh biếc là bờ cát vàng óng ánh, xa hơn nữa là mặt biển xanh thẳm, cảnh sắc đẹp giống như một bức họa, Đàm Văn Sơ cảm thấy hạnh phúc đến xót xa. (???)

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lộ Địch An bước đến, kéo Đàm Văn Sơ, “Dạy em khiêu vũ được không?”

“Em muốn học?”

“Đúng vậy. Em muốn rất nhiều thứ.”

Đàm Văn Sơ đứng lên nắm lấy tay Lộ Địch An, đôi mắt xanh biếc dưới ánh mặt trời lấp lánh động nhân, cảm nhận được ấm áp từ bàn tay, biết ái nhân ngay bên cạnh, cảm giác mơ hồ liền tiêu thất, Đàm Văn Sơ cảm thấy trong lòng rất vững tâm.

Trong tiếng nhạc, Đàm Văn Sơ kéo Lộ Địch An chậm rãi nhảy, Lộ Địch An không theo kịp nhịp điệu, thường đạp lên chân Đàm Văn Sơ, cậu hối lỗi lè lưỡi, em họ Đàm Văn Sơ đứng một bên nhìn thấy cười rộ lên, sau đó mọi người cùng cười.

Hoa thúc nhẹ nhàng ôm lấy vai Lộ Vi, hai người nhìn trao nhau ánh mắt ‘Nhìn bọn họ kìa’, đều vì người mình quan tâm nhất đã có nơi quy túc mà cao hứng.

Trầm Sở Thiên một bên uống rượu, một bên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người đang nhảy kia, Lãnh Tinh Hồn ngồi bên cạnh chọc: “Như thế nào, tâm động rồi?”

“Ngô…”

“Tôi nhớ người nào đó đã nói rất kiên quyết, muốn lông bông cả đời.”

“Đó là cậu nói đi.” Trầm Sở Thiên tức giận liếc nhìn Lãnh Tinh Hồn.

* * *

“Các cậu đang nói gì vậy?” Trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại của Đàm Văn Sơ và Lộ Địch An, Hoa thúc kêu lớn.

Đàm Văn Sơ quay đầu lại, bất mãn nhìn Hoa thúc, “Thân là lão nhân gia, sao ngài lại trốn trong góc nghe lén người trẻ tuổi nói chuyện.”

“Cậu nói ai là lão nhân gia!”

“Được rồi, được rồi, trưởng bối. Ngài sao lại đứng ở đó?”

“Tôi chỉ vừa đi đến,” Hoa thúc nói xong, bước xuống cầu thang, đi đến cạnh Lộ Địch An, “Tiểu An, cậu vừa rồi đã nói gì?”

“Nga,” Lộ Địch An giơ tài liệu trong tay, “Tôi muốn Văn Sơ dạy tôi lái xe, không biết lái xe cũng không thuận tiện, nếu tôi học được sẽ tự mình đến lớp học bổ túc.”

Hoa thúc kêu lên oai oái, “Không, không được, tuyệt đối không thể để cậu ta chỉ cho cậu, cậu ta chuyên gia tăng tốc, cậu ta không phải thầy giáo tốt.”

Đàm Văn Sơ cố tình dùng thanh âm phản đối: “Hoa thúc, chú như thế nào có thể đánh giá tôi như vậy được, lại nói, tôi cũng đã từng đoạt giải đua xe.”

“Cho nên, mới không thể để cậu chỉ,” Hoa thúc lập tức khuyên can Lộ Địch An, “Tiểu An, bây giờ cậu ra ngoài vẫn phải dẫn theo bảo vệ, chuyện này phải đồng ý với tôi. Mặt khác, muốn học lái xe, trong nhà có thầy giáo hướng dẫn cho cậu, hoặc là ghi danh vào trường học, tóm lại, học với ai cũng được, chỉ không thể học với thiếu gia.”

Lộ Địch An quay mặt đi, đánh giá vẻ mặt túng quẫn của Đàm Văn Sơ, ‘phốc’ một tiếng bật cười.

“Không công bằng, Hoa thúc.”

“Cái gì mà không công bằng! Tôi nói không được là không được. Khi Lộ Vi đi, vẫn luôn dặn tôi hảo hảo chiếu cố Tiểu An, tôi cũng không thể đem Tiểu An giao vào tay những phần tử nguy hiểm.”

Nghe thấy Đàm Văn Sơ đã thăng cấp thành ‘phần tử nguy hiểm’, Lộ Địch An cười lớn thành tiếng.

Tìm lý do vớ vẩn đuổi Hoa thúc đi, Đàm Văn Sơ thở phì phì ngồi xuống, không cam tâm nói: “Thật là, đem anh so sánh đến mức không chịu nổi như vậy.”

“Hoa thúc quan tâm anh mà.”

“Anh muốn chỉ cho em, trừ bỏ lái xe, anh còn có thể chỉ em chơi bóng, cưỡi ngựa, trượt tuyết, nhảy dù, còn có đấu kiếm phương Tây, tất cả anh sẽ đều chỉ cho em hết.”

“Còn có khiêu vũ nữa.” Mắt Lộ Địch An sáng lên.

“Đúng, còn có khiêu vũ.”

“Quyết định rồi đó.” Lộ Địch An vươn tay ra, ra hiệu Đàm Văn Sơ cùng cậu bắt tay ước định, khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Đàm Văn Sơ khẽ dùng lực đem Lộ Địch An ôm vào trong lòng, hai người cùng ôm chặt lấy nhau.